Bị Người Yêu Lừa Làm Gái
Phần 34
Tối hôm ấy sau khi chôn cất bố xong,gia đình,mấy cô chú bác cùng mẹ tôi có ngồi lại họp để xem tiền ma chay rồi chi phí như thế nào.Phận làm con tôi cũng không dám can thiệp,hơn nữa đấy là chuyện người lớn,việc này vốn dĩ tôi không có hứng thứ nên đành xin phép không tham gia
Bàn thờ của bố tạm thời được đặt ngoài phòng khách.Cái mùi hương cùng tiếng niệm kinh phật cứ vang vảng trong đầu tôi đến não lòng.
Thời gian tính ra trôi cũng chậm mà sao hoa vẫn chưa tàn,ấy sao mà bố lại đi nhanh quá.
Tôi phủi phủi cái ghế trước sân nhà rồi ngồi xuống.Chẳng biết từ lúc nào mà bầu trời đêm đã có sao thế này.Tôi ngước mắt lên,cố tìm lấy một sự bình yên nhất định để tựa vào.
Cái màn đêm cô đơn này thực sự có đáng sợ?
Đúng nó thực sự rất đáng sợ.Những ngôi sao hay mặt trăng sáng rọi kia cũng chẳng phần nào vơi bớt đi cái sự huyền ảo,bí ẩn khép mình của màn đêm.
Bởi vì trong lòng ta luôn có nhiều nỗi đau,nên mới muốn khép mình lại.Trần gian này nhiều bụi trần vương vãi,Có nên nhắm mắt đi tu bỏ lại sự đời…
Tôi thở dài một cái rồi quay lại,Mạnh Vũ đã đứng phía sau tôi từ lúc nào chẳng hay.Môi anh mỉm cười nhẹ,làm cho tôi có phần thêm phấn chấn.
Anh nói
—Tâm trạng hôm nay thế nào?
Tôi chỉ gượng cười mà không dám trả lời anh..có lẽ,tôi sợ.Sợ rằng nếu chỉ cần tôi trả lời anh thôi là tôi sẽ bật khóc,sẽ không thể mạnh mẽ được nữa..
—Sao lại im lặng?sao lại không muốn trả lời anh
Cuối cùng tôi vẫn phải trả lời..trả lời sự thắc mắc ấy
—Em mệt
—Quỳnh Anh này
—Ừm..
—Tên của em đẹp lắm đấy
—Em biết mà..Vì đây là cái tên mà bố đã đặt cho em
—Anh không có ý muốn nhắc tới bố em
—Không sao.Em không yếu đuối đến mức anh nghĩ đâu.Dù sao em vẫn muốn ôn lại chút kỉ niệm với bố,hiện tại trong lòng không quên được nên cứ nhớ cũng không phải là vấn đề nghiêm trọng gì.
—Anh hi vọng là vậy
—Em xin lỗi
—Xin lỗi vì chuyện gì
—Xin lỗi vì hôm qua em không kiềm chế được cảm xúc mà mắng anh.
—Chuyện đó anh quên rồi
—Quên thật đó chứ?
—Anh đâu có nhỏ mọn thế đâu
—Ừm vậy tốt rồi.
—Quỳnh Anh này
—Em vẫn nghe mà
—Anh định không trở về Nhật Bản nữa
—Sao vậy
—Anh có lí do của anh.
—Lí do của anh là em
—Sao lại là em.Em nghe Hạnh nói kì tới này anh tốt nghiệp Đại học bên đó rồi,còn bao lâu nữa đâu.Bài luận án tốt nghiệp của anh em nhìn thấy rồi.Em không giỏi ,nhưng nhìn cái cách anh thực hiện chúng em thấy anh rất tâm huyết.
—Thực ra đối với suy nghĩ của anh mà nói,Bằng Đại học cũng chỉ là một phần mà thôi.Quan trọng là anh bây giờ có cuộc sống đầy đủ rồi,có hay không bằng đại học anh cũng không quan trọng.Cái quan trọng bây giờ là em kìa
—Em vẫn sống tốt mà
—Ừm,sống tốt lắm phải không?sống một mình không cần anh cũng được
Tôi nghe xong những lời nói ấy thì lại tự bật cười trong lòng. Vũ đang giận dỗi tôi sao,nghe cái giọng giống kiểu trách móc giốnng con nít ghê.
—Không,chỉ là..
—Chỉ là sao..?
—Chỉ là …
—Em lại định lôi cái quá khứ..bala các thứ nữa ra nói,anh chẳng muốn nghe
—Em đã nói gì đâu
—Em rõ ràng muốn nói vậy.
—Nào,anh dạo này hay giận dỗi như con nít thế nhỉ
—Anh hay là em?
—Mạnh Vũ lạnh lùng trước giờ em từng quen đâu
—Sau khi quen em ,anh mới thành ra thế này đấy
—Em xin lỗi
—Đấy,rốt cuộc em lại xin lỗi cái gì
—Xin lỗi vì đã biến thành một đứa con nít hay giận dỗi như vậy
—Nhưng mà anh thích nên em được xoá tội
Tôi bật cười với những lời nói ngây thơ cố tình chọc nghẹo tôi.Tôi biết Vũ thương tôi,thương tôi thật lòng,thương tôi rất nhiều.Tôi cũng cố gắng từng ngày quên đi cái quá khứ chẳng mấy tốt đẹp kia..nhưng mà người ta nói “làm gì có ai chọn cỏ dại trước một cách đồng hoa”.Thôi thì nếu đã sinh ra kiếp không được làm hoa thì chứ ít cũng nên làm một nhành “cỏ dại” phi thường.
—Mạnh Vũ
—Ơi,anh nghe
—Em nhớ anh
—Anh cũng rất nhớ em
—Em thương anh
—Thương để đó thôi à..
—Để ở trong tim nè
—Tự nhiên anh đau tim quá
—Sao vậy?anh bị bệnh gì sao
Mặt tôi thì lo lắng khi thấy anh ôm tim nhăn nhó.Sau khi biết tôi đã bị lừa thì mặt hớn hở,cười khoái chí phải biết.
—Vì có em ở trong tim nên nặng quá
—Cái đồ biến thái này
—Anh cũng thương em,Quỳnh Anh
—Em chọn anh không phải để quên đi quá khứ.Mà là em thương anh thật.
—Tự nhiên anh vừa phát hiện ra một sự thật
—Sự thật gì.
—Không phải tự nhiên đâu nhưng mà anh muốn cưới em quá
—Cưới em á..anh có bị làm sao không ấy?
—Làm sao,người ta yêu nhau,thương nhau thì cưới.Thế em định bỏ anh ở lại đấy cho ai
—Cho ai lấy thì cho
—Em giỏi lắm Quỳnh Anh,dám không lấy anh á
Vũ tiến lại lấy tay cù vào eo làm tôi buồn không chịu nổi đành đầu hàng.
—Được,em sẽ cưới,sẽ cưới,nhưng anh phải hứa với em 1 điều..
—Quay lại nhật bản để hoàn thành nốt khoá tốt nghiệp.
—Cái này hơi khó này
—Thế chuyện lấy bằng hay chuyện lấy em khó hơn?
—Được,được,anh sẽ về,sẽ lấy..
—Đấy ngoan lắm
Nhờ buổi nói chuyện ngày hôm nay mà tôi được giải toả đôi chút.Đúng chỉ bên cạnh người đàn ông này,tôi mới được thoả mãn như vậy.Anh từng lạnh lùng,từng ít nói với tôi,ngỡ tưởng chúng tôi không chung một bầu trời.Nhưng ai lại ngờ,chính những điểm trái dấu ấy lại càng hút chúng tôi gần nhau hơn.Có lẽ tôi tin vào duyên phận hơn là sự may mắn.
Ông trời cho tôi gặp được Mạnh Vũ không phải do may mắn.Tôi tin Chính Duyên phận đã cho đưa đẩy mối nhân duyên có phần hơi trắc trở này..
[…….]
Sang tang lễ của bố thì mẹ con tôi lại trở lại cuộc sống bình thường.Có thể nói nỗi đau thì vẫn đâu đó hiện lên,nhưng không ai nói với ai,cứ lặng lẽ mà giữ ở trong lòng.
Mạnh Vũ cũng đã về lại Nhật Bản được hơn 1 tháng.Hôm nay là 49 ngày của bố.Thời gian cũng nhanh thật đấy.
Tôi đi chợ từ sớm,nhưng còn thiếu chút đồ nên hơn 7 giờ đợi hàng tạp hoá gần ngõ mở tôi mới ra mua tạm những đồ còn thiếu.
Vừa vào thì bác chủ quán đã vội kéo tôi lại để hỏi
—Này Quỳnh Anh
—Dạ cháu nghe,có việc gì sao bác
—Này dạo này có 1 thanh niên cứ hay vào đây xong toàn hỏi bác về gia đình nhà mày
—Lâu chưa bác
—Từ lúc bố mày mất tới giờ,thỉnh thoảng tuần lại đến 2,3 lần.Bác cứ tưởng bạn mày,nhưng mà vẫn thấy nghi nghi….
Đôi lời tác giả: Mn cho tớ xl,trước tớ có nói ngày 2 phần.Nhưng do gần đây tình trạng sức khoẻ cũng như công việc của tớ không được ổn nên là ngày tớ chỉ dám viết 1 phần.Truyện còn dài,mn vừa đọc vừa nghẫm ạ.Tớ xin hứa sẽ không để 50k mn vào nhóm phí đâu ạ.
Mn đọc truyện vui vẻ nha..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!