Cô Dâu Thứ 9
Phần 5
Một đôi vợ chồng đúng nghĩa …tôi là vợ của người đàn ông này …cô dâu của kẻ đến từ thế giới khác…người đàn ông có gương mặt trắng như những bông hồng nơi đây…
Tôi nghĩ rằng anh ta không có dục vọng k có sự ham muốn…điều đó có lẽ là sai lầm…
Tôi cắn vào môi anh ta rồi ôm miệng mình…
-Tôi chỉ muốn đưa bố của mình trở lại,tôi k muốn chuyện trai gái đi quá xa…vì nếu sau này có tình cảm thì sẽ rất đau đớn…sẽ rất khó chịu …
-Cởi đồ ra
-Gì cơ…ô tôi nói ông để ngoài tai à
Ông ta với tôi nằm xuống rồi leo lên người tôi…
-Ta không có dục vọng ngươi khá thông minh thế nhưng ngươi quên là ta đang mượn thể xác của con người mà con người thì ham muốn dục vọng rất cao…
-Lý trí của ông cơ mà…tôi đến để cứu bố của mình chứ k phải đến làm vợ ông
-lý trí một phần k thể thắng nổi bản năng của con người…
Tại hoa viên
Khắc Hưng: Ngài ấy liệu có biết cái ý k
Lục Kì: Khi còn đương nhiệm ngài ấy có tổng cộng 27 vợ có sắc phong và 37 người k có chức vị kiểu như qua đêm xong thôi ý
-Thế cơ á…
-Chứ gì nữa nổi tiếng là người đào hoa đấy
-Tao đã sai…sai khi nghĩ bông hoa trong trắng đó thì ngài ấy cũng trong trắng
-Mày điên à,trong trắng cái gì ngài ấy có phải đi tu đâu mà phải trong trắng…
Khắc Hưng: Vậy là Cẩm Tú được ư…cố lên Cẩm Tú …
Tôi tròn con mắt nhìn ông ta…ông ta cũng vậy…cả hai lặng im
Bạch kì: Ngươi còn k làm việc của mình đi
-việc của tôi là gì
Bạch kì chột dạ đến bó tay với cô gái này
-Ngươi làm việc của đàn bà đi ( ý cởi áo cho ông ta)
-Vậy sao ông k làm việc của đàn ông đi…
Tôi nói xong mới thấy mình nói hơi ngu…ông ta cởi từng cúc áo của tôi,tôi giữ tay ông ta…
Tôi: Nếu qua đêm với tôi ông phải hứa rằng sẽ có trách nhiệm với tôi đến hết đời…
Bạch kì cười vang cả biệt phủ…
Bạch kì: Thú vị nhỉ…
Ông ta phẩy tay những cánh hoa trắng rơi khắp trên giường…
Tôi: Tôi nói nghiêm túc đấy ,ông phải có trách nhiệm…
Bạch kì: Ta xưa nay không cần phải có trách nhiệm với bất kì ai trừ bản thân mình…
-Vậy chúng ta k thể…
Tôi bật dậy gai hoa hồng giăng xung quanh giường khiến tôi chạm tay vào bật cả máu…
Bạch kì: Ngươi dám nằm trên giường của ta mặc cả …thứ thấp hèn
Ông ta bóp cổ tôi nhấc lên…tôi thấy gương mặt ông ta khi bóp cổ tôi tất cả làn da đều tụt xuống để lại bộ mặt đầu lâu như lần đầu tôi gặp…giọng nói vang lên máu từ miệng ông ta k ngừng chảy ra….( tôi hét lên vì sợ)
Bạch kì: Ngươi hiểu dc gì,tam giới này là thứ ta nắm rất nhỏ trong lòng bàn tay …ta k có bệnh tật vĩnh viễn k già đi …
-Ông có cô đơn không …
Bạch kì nhăn mặt trước câu hỏi và thái độ k sợ khi thấy gương mặt thật của ông ta…
-Cô đơn?
-Phải…ông có mục đích sống không,cuộc đời ông có bao giờ yêu ai chưa…nếu chưa ông có thể bắt đầu thử yêu tôi xem…tôi muốn là người đoạt hồn của ông…
Toi vừa nói xong câu đó Bạch kì ộc máu miệng…ông ta tóm lấy tay Tôi đưa vào lồng ngực ông ta…tôi ôm miệng…
Tôi: Ông…ông…
Bạch kì: Phải rồi ,ta là kẻ k có trái tim,rất tiếc ta không thể thử yêu ngươi được…( ông ta cười lớn)
Bạch kì vụt biến mất theo những cánh hoa hồng trắng…tay tôi vẫn đầy máu…tôi đã chạm được vào lồng ngực đó nhưng k hề có trái tim trong đó…tôi bật khóc trên chiếc giường đầy máu trong đêm tân hôn,ông ta là thứ gì đó giữa đất trời…mà có lẽ mãi mãi tôi chẳng thể chạm tới…
Bạch kì đứng ngay bên ngoài cửa nghe thấy tiếng Tú khóc …ông ta nhìn gương mặt mình dưới lòng hồ phản chiếu…
Lục kì: Ngài bạch kì ,ai đó đã thả ngọc kì ra rồi ạ,dường như hắn cũng tái sinh …
-Vậy à,vậy thì vui rồi đây
-Ơ tiểu nhân xin lỗi vì đêm tân hôn của ngài
-K sao…lập tức đi bắt ngọc kì về trước khi nó làm loạn…
-Vâng…
Tôi trở về phòng của mình,cả ngày chẳng ăn uống…cứ nghĩ đến hình ảnh đêm đó tôi lại bị ám ảnh…ám ảnh thật sự khi nghĩ đến gương mặt đầu lâu đó và lời nói của mình,mình đã bảo ông ta thử yêu mình…quá nhục…quá nhục Tú ơi là Tú ( tôi ôm đầu dẫy dụa trên giường)
Lệ Hoa: Ngủ đến bh nữa có biết mâyh rồi k
-E tính k thể dùng mỹ nhân kế với ông ta được rồi chị ạ
-tại sao?
-ông ta là kẻ k có trái tim
-Nhưng ngài ấy là đàn ông mà
-E biết vậy nhưng có lẽ em bỏ cuộc thôi
-vậy đêm đó ngài ấy k đòi hỏi gì à
-Có nhưng em bảo muốn qua đêm vs em phải có trách nhiệm với em
-Cái gì em nói vậy á.
-vâng
-Trời ơi sao em dại vậy,dc qua đêm là tốt rồi còn đòi hỏi
-Ơ e phải có giá của em chứ
-Giá gì thế e k muốn cứu bố của em nữa à
-Em có chứ
-Vậy e đang tự đánh mất cơ hội bằng thái độ ngu ngốc của em đấy,chị quý em nên giúp e hết lòng,em xem Miêu Lan rất nghe lời hồng kì…còn học hoa thuật nữa còn em???
-Hoa thuật…ông ta là ma đúng k ạ
-Ngài ấy là Vua của Hoa Giới,không phải ma giới
-Nhưng gương mặt ông ta…
-Thật ra bố của ngài Bạch Kì là Vua của ma giới mẹ là người đứng đầu hoa giới,ngài ấy mang hai dòng máu ma và tiên…nên khi sinh ra có cả ma pháp và tiên pháp
-Thật sự em như lạc giữa phim kiếm hiệp vậy
-Nhân gian còn lắm bí ẩn mà chúng ta chẳng thể nào biết…
-Nhưng sao chị biết chuyện này vậy…
-Anh Hưng kể…
-Ai kể cho anh ý vậy…
Khắc Hưng mở cửa vào khiến tôi giật mình…
Khắc Hưng: Tất nhiên là Lục Kì buôn chuyện nếu k sao chúng tôi biết dc…
Lệ Hoa: Anh…anh đấy còn kể gì nữa k
Khắc Hưng: Nói rằng khi xưa ma và tiên giao chiến ,họ sợ vì có mặt ngài bạch kì thì hai giới sẽ hoà thuận nên các phe phái đã bắt cóc ngài bạch kì đem nhốt dưới địa ngục…sau đó đẩy ải đứa trẻ 3 tuổi đến cả ngàn năm nhưng vượt qua không gian và thời gian,ngài ấy k chết mà vẫn tồn tại,chỉ có duy nhất lý do là k hiểu sao ngài ấy từng chết 1 lần…cái này lục kì cũng không biết
Tôi: Vậy sao ngài ấy k trở về mà lại ở thế giới của chúng ta…
Khắc Hưng: Để trốn tránh chăng…ngài ấy là con của cả ma và tiên về đâu cũng khó…
Lệ Hoa: Vậy ngài ấy thật đáng thương…k có chỗ để về…
Bên kia hồ Hồng kì cũng kể cho Miêu Lan nghe về chuyện của bạch kì
Miêu Lan: Bị đầy ải đến cả ngàn năm sao
-Phải…ngài ấy vẫn mạnh mẽ vượt qua tất cả …ngài ấy mãi là thần tượng trong lòng tôi…
Trên trời người đời hay gọi là thiên đình…Vua của tiên giới nói vang trời
Vua: Ta nghe nói con của Hoa Mạch đã tái sinh,chỉ có điều tung tích vẫn còn là bí ẩn,chúng ta cần thu phục nó trước khi nó trở về đầu quân cho ma giới sẽ là nỗi lo cho chúng ta…
Hoàng Tử: Cha của hắn cũng đang ráo riết tìm hắn,con xin nhận lệnh đi tìm và đưa hắn trở về…con có thể biết tên của hắn là gì k
Vua: Hắn tên là Bạch kì…
Nói xong mọi người xì xào
Vua: Hắn có cả tiên pháp và ma pháp đã tu luyện đến cả ngàn năm,đày dưới địa ngục còn trở về được ta sợ con không phải đối thủ của hắn dc
Hoàng Tử: Con nhất định thu phục được,xin vua cha cho con một cơ hội
Vua: Được nếu con đã nói vậy ta lệnh cho Bạch Long hoàng thái tử đi thu phục bạch kì…
-Con sẽ làm hết sức…
Tôi ngồi giữa vườn hoa hồng trắng thấy cái gì đó vụt vụt qua mà k nhìn ra vì quá nhanh…chợt tôi thấy Lục kì cõng một cô gái người đầy máu tiến tới nơi bạch kì đang sống…cô gái đó là ai mà bị nặng vậy…
Tại bạch phủ
Lục kì: Tiểu thàn đưa Ngọc kì về rồi ạ
-Đưa nó vào
Bạch kì ngồi uống trà hoa rồi nhìn Ngọc kì đầy máu đang dẫy dụa
Ngọc kì: Anh…cứu em…
Lục kì: K hiểu là thú nào đã cắn đã mất một cánh tay…
Bạch kì: ai thả
Ngọc kì: Cái đó lúc này quan trọng hay sao
Bạch kì: Lục kì ,ném lại nó vào rừng đó cho ta
Ngọc kì: Ấy…em nói…anh trai gì mà cứng nhắc vậy…
-Lúc này là lúc để em đùa vui à
-vậy lúc nào em mới dc đùa vui đây
-nếu đã tái sinh r thì mau về nhà đi
-e k về…a k cần biết ai thả em à
-K cần nữa rồi
-Ơ…anh
-chúng ta k cùng mẹ nên
-Nhưng chúng ta cùng bố mà,em thích anh Bạch kì hơn Hắc kì…nhưng anh Hắc kì lại là người cứu em,còn anh ác lắm …a hồi sinh rồi cũng k cứu em…
-Em đã vi phạm luật của bạch phủ nên sẽ k dc phép quay trở lại
-em dưỡng thương xong em sẽ đi dc chưa,cha nhốt em 2000 năm rồi em chán lắm rồi…cha sợ em sẽ đi tìm anh nên …
-Chữa bệnh cho tốt rồi về nhà đi…
Bạch kì biến mất…ra bên hồ nhìn xuống dưới chợt thấy Miêu Lan đứng cạnh
Miêu Lan: Miêu lan chào ngài bạch kì
Bạch kì quay đi
Miêu Lan: Miêu lan có thể làm gì để cứu ông của mình xin ngài bạch kì hãy nói dc k ạ
-Chết cũng đã chết,tham vọng mộng tưởng thêm phiền ưu…
-ông là tất cả của Miêu Lan…xin người hãy vì sự nhiệt tình của Miêu Lan hầu hạ người đêm hôm trước mà cho Miêu Lan một cơ hội đưa ông của Miêu Lan trở về dc k ạ…
-Ngươi có hay trao đổi thân xác để đòi hỏi k
-Dạ tất nhiên là không ạ,Miêu Lan còn nhỏ tuổi nên có lời nói sai xin người đừng trách…
-Nếu đã đủ tuổi quan hệ vs đàn ông thì k còn nhỏ nữa…
Khắc hưng đứng bên cạnh cười mỉa mai…Bạch kì quay sang nhìn liền ôm miệng…
Khắc Hưng: Có người đòi hỏi luôn rồi kìa,chả bù cho ai kia hỏi có thử yêu được không…ngu hết chỗ nói
Bạch kì: Sao ngưoi biết chuyện đó
Khắc hưng: Thì con nhỏ Tú điên đó kể chứ ai…
-Cô ta đâu rồi mấy hôm nay k thấy trong phủ
-vâng tiểu thần cũng đã dặn cô ta k dc chơi cầu lông rồi hét lớn tiếng làm loạn phủ,cô ta đi yên ắng hẳn lên…( bạch kì lừ mắt) dạ cô ấy ra khỏi phủ rồi ạ
-Ai cho phép
-Dạ cô ấy nói đi về nhà thu xếp rồi quay lại nên thần đã đưa ra tận sân bay…
Lát sau thấy Khắc Hưng bị treo trên cây hoa hồng đầy gai quấn quanh người
Lệ Hoa: Đáng đời anh,e bảo k cho đi rồi
-chỉ vì nó mua cho cốc trà sữa đút lót mà ta ra nông nỗi này,em còn cười à
-Tự ý xuất phủ tội nặng lắm anh hại con bé đấy
-Anh quên mất,làm thế nào bh…em gọi cho thằng Hải đi bảo nó đón con bé đi
-Anh quên à…
-Quên gì
-Quên lý do vì sao chúng ta được học hoa pháp còn hải thì k à…nó đã yêu Tú…đó là sai lầm và là một tình yêu đầy đau thương của hai đứa nó…giờ Tú đã là người của ngài bạch kì thế nên tốt nhất k nên để nó dây tới…e bảo anh xoá kí ức của nó về Tú anh xoá chưa
-Anh quên rồi
-Anh đúng là…
Tại Việt Nam…thấy mẹ già héo mòn…còn cô em gái tôi kết hôn k bao lâu thì đánh cãi nhau và đã ly thân…
Mẹ: Bố của các con có chết mẹ cũng phải thấy xác …mẹ k cam lòng…
Tôi: Mẹ đi nghỉ đi
Mẹ: Con k dc đi nữa nhé
-Con k đi đâu ,mẹ nghỉ đi
Em gái: Chị mất tích theo bố nửa năm nay…ai cũng lo
Tôi k nghĩ rằng thời gian trong phủ đó 1 ngày bằng 1 tháng bên ngoài…tôi tự nhủ sẽ k quay lại đó nữa,sẽ chẳng có chuyện anh ta đưa bố quay lại…cái chết của bố sẽ mãi mãi là kí ức kinh hoàng trong tôi…
Tôi đi siêu thị cùng mẹ bốc thăm trúng giải đi Hồng Kong…
Mẹ: Hai mẹ con mình đi
-Vâng nếu mẹ muốn
-uk mẹ muốn nghỉ ngơi…
-Vâng để con đưa mẹ đi…mẹ đừng buồn nữa nhé…
Sang đến nơi tôi và mẹ dừng ở một nhà hàng ăn cổ kính…
Mẹ: 6 tháng qua con ở đâu,giờ k có em gái con ở đây con có thể nói vs mẹ dc k
-con ở nơi có tên là bạch phủ…chuyện rất dài mẹ ạ,con sẽ kể cho mẹ nghe sau
Tên xã hội đen ngày nào thấy người đưa tin đến có kẻ nhắc đến Bạch phủ…hắn cười ngạo nghễ
“bắt nó về đây,tra khảo bằng ra bạch phủ đó ờ đâu”
-Dạ…
Tôi vừa đưa me vào phòng khách sạn thì đột nhiên có kẻ đập vào đầu khiến tôi ngất đi…
Bạch kì ở tại phủ khi đi qua hầu gái một cô rón rén sợ sệt
-Dạ tiểu nhân có thứ muốn đưa cho ngài ạ
-Thứ gì
-cô Tú nhờ chuyển cái này đến cho ngài ạ…
Một bức thư cắt hình trái tim bên trong có ghi “ Tôi đi đây,lần này tôi về nhà hẳn,tôi sẽ k nói với ai những gì tôi thấy ở nơi này đâu,tôi chỉ muốn quên đi kí ức đã thấy cha mình chết,nếu được hãy cho tôi uống gì đó để quên đi chuyện đó…tôi k thể sống cùng kẻ đã sát hại cha mình nhưng tôi không muốn quên ông,thật ra đầu lâu cũng đẹp mà,k có tim thì có thể ăn tim bò lợn gà là được mà,ăn gì bổ đấy cùng lắm thì tôi cho ông mượn trái tim tôi đấy…trêu vậy thôi k có tim thì tôi chết mất,trái tim giấy này tôi hy vọng sẽ có thể như một trái tim giả…dần dần sẽ giúp ông có tình yêu trọn vẹn”…
Bạch kì nhìn tờ giấy cắt lệch lạc vụng về của Tú…
Hồng kì: cô Ngọc Kì đã tỉnh sức khoẻ đã ổn ạ
-Giờ ta bận rồi cố gắng chăm sóc nó
-Ngài đi đâu mà gấp vậy ạ
-Đi đón vợ …
Hồng kì đổi sắc mặt khi thấy Bạch kì nói vậy…
Hồng Kì: Vợ…
Bạch kì nhắm mắt rồi chớp mắt tới Hồng Kong…ông ta thấy mùi hương của Tú ở khách sạn này….
Khắc Hưng: Thần sẽ đón cô ấy ạ
-ta cho ngươi 5p…
Tôi mở mắt đã thấy bị treo trên nồi nước sôi rất lớn…nóng đến nỗi mồ hôi tôi nhễ nhại…chúng tra hỏi tôi về bạch phủ…tôi nhất định k nói…
Tôi: Tôi không biết bạch phủ là đâu thật mà
-Nói ngay con điếm,tao cho 10 thằng hiếp mày đến chết bây giờ
-Tôi không biết thật mà…xin hãy thả tôi ra với …
-lôi nó xuống hiếp chết nó xong ném vào nồi nước sôi xem nó có khai không…
Bạch kì nhìn thấy Khắc Hưng hốt hoảng
Khắc Hưng: Cô ấy bị mất tích,mẹ cô ấy đang báo cảnh sát…
Bạch kì vội nhắm mắt cảm nhận nhìn hình ảnh Tú bị treo và đang bị từng tên xé đồ hôn hít…vụt đi…
Khắc hưng: Ơ ngài đi đâu vậy thần đuổi k kịp…ngài bạch kì…
Tôi k còn sức kháng cự lũ đốn mạt bệnh hoạn này…từng tên xé từng chút đồ của tôi k còn áo lót…k còn quần lót…tôi co người hét lên…
Tôi: Bạch kì cứu tôi…
Chợt loé sáng rồi tôi thấy những cánh hoa hồng…Bạch kì đứng ngay sau bọn đàn ông…tôi ôm miệng trong tình trạng không mảnh vải che thân nhìn bạch kì rồi lắc đầu khóc…
Tôi: K …đừng …
Ông ta dơ tay những đốm lửa và những xác chết chui từ đất lên…
Đàn ông: Chuyện quái gì thế này…xác chết ôi mẹ ơi…
Tôi thấy Bạch kì chỉ tay vào tên xé áo tôi…
Bạch kì: Mở đường cho nó xuống địa ngục…
Các xác chết rẽ đất xuống mở lối cánh cửa địa ngục với những tiếng than oán với tay lên tóm lấy chân hắn…
Những cánh hoa bao phủ lấy tôi…Bạch kì biến đổi sắc mặt trở thành mặt đầu lâu máu me…
Bạch kì: Giết…
Các xác chết lao vào xâu xé người sống…tôi ôm mặt khi ngẩng lên đã thấy tại bạch phủ
Tôi: Đừng giết người
-Cái gì ,ta vừa cứu ngươi đấy
-tôi k cần ông cứu…
-Ngươi…dc…vậy ở đó cho chúng nó chà đạp đi
-Còn hơn nhìn ông giết người…tôi ghét ông…rất ghét…
Bạch kì tức giận quay đi
Tôi: Chúng ta hãy đường ai nấy đi …bên cạnh ông có rất nhiều đàn bà…còn tôi ,trong lòng tôi đã có người tôi yêu,người đó tên Hải …là người tôi yêu mà chẳng thể với tới,anh ấy trong sáng trái ngược lại với ông…kẻ tàn sát nhân loại…
Bạch kì : Nhốt cô ta lại k dc phép ăn uống,k dc phép nói chuyện vs bất kì ai,trái lệnh giết…
Lệ Hoa: Ngài…ngài bạch kì…em điên à sao em dám nói vậy
-Hắn vừa giết rất nhiều người…e thấy ghê tởm hắn
-em im đi,em xứng đáng bị nhốt…
Bạch kì về ngồi đàn piano tỏ vẻ k vui
Ngọc kì: Anh ơi a em mình đi paris mua đồ đi
Thấy Bạch kì ấn mà tung hết cả phím đàn
Ngọc kì: Anh…
Bạch kì :đừng phiền anh…Hải…hải là tên khốn nào ,hắn hơn ta sao…
Khắc hưng nghe thấy chợt toát mồ hôi…
Khắc Hưng: Có chuyện gì vz ạ
-Cô ta dám nói trong lòng cô ta có tên Hải nào đó…ta nhất định phải gặp hắn…
Khắc Hưng: Chết cha rồi…( lầm bầm)…
Tôi ở đó k ăn uống gì bụng đói quẳn quại…
Tôi: Lệ hoa ơi em đói
-Tưởng thanh niên cứng
-Cứng thì cứng chứ giờ mềm nhũn ra rồi
-E có biết e nói vậy là hại Hải k
-Em nhắc gì ạ
-Ngài bạch kì đang truy tìm Hải trong lòng em ,em đã dám so sánh
-thì đúng vậy mà
-Ngài ấy đang cho truy tìm…đã phát hiện ra rồi
-Vậy sao giờ chị,sao anh Hưng k che giấu đi
-Hưng che giấu nên lục kì đi điều tra giờ Hải đang ở sảnh bạch phủ…chị k dám tới đó vì nó nhất định sẽ bảo thủ cứu em…ông chị đã phải nhốt nó rồi mà em còn lôi ra
Mở cửa cho em
-k dc
-Chị muốn anh Hải bị ông ta giết chết thì chị cứ giữ em ở đây đi…
Tôi vừa thấy cửa mở liền chạy thẳng tới sảnh chính…thấy Hải đang ngồi đối diện bạch kì
Hải: Tú…
Khắc Hưng: Hải mày thôi đi…
Hải tiến tới nắm tay tôi trước mặt Bạch kì…
Hải: Tú…anh đưa e ra khỏi đây,chúng ta sẽ kết hôn …
Lục kì: Cái này…Hưng mày mau làm gì đi mặt ngài Bạch kì biến sắc r
Tôi: Buông ra đi,a k có liêm sỉ…tôi đã là người của ngài Bạch kì rồi ,đã kết hôn
Tôi gạt mạnh tay Hải rồi bước tới chỗ bạch kì
Tôi: Quên tôi đi…chúng ta là quá khứ …bạch kì chúng ta đi thôi…
Khắc Hưng: Em trai thần sẽ nhắc nhở xin người bỏ qua,nghĩ đến sự trung thành của gia tộc thần mà tha cho đứa em út này…
Bạch kì: Ta thấy hắn ngủ vs rất nhiều đàn bà rồi sao ngươi nói hắn trong sáng…
Lời của bạch kì khiến tôi lặng người
Khắc hưng: Trong sáng ở đây có thể là…
Tôi: Ngài đưa tôi đi đi…đi đâu cũng dc …
Hải: Em tin anh k tú
Tôi: Anh có thể nói dối nhưng ngài ấy thì k?
Về đến phòng tôi ủ rũ
Bạch kì: Thông minh đấy sợ ta làm gì hắn mà phải giả bộ k yêu…
-không…chỉ là thấy hơi mất niềm tin
-Hắn là đàn ông ngươi yêu hắn hay nghĩ về mối quan hệ xã hội bên ngoài vậy
-Tất nhiên là qhe xã hội…tôi k thích người đàn ông của mình quá lăng nhăng hay ngủ vs người khác…khi đó đã là sự tan vỡ…
Khắc Hưng chạy vào nói lớn
Hưng: Tiểu chủ Miêu Lan đã mang thai rồi ạ tiểu thần đến báo ạ
Bạch kì đang uống trà vội nghẹn…nhìn sắc mặt của Tú…
Tôi: Chúng ta kết thúc dc rồi phải k?
– [ ]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!