Chuyện Tâm Linh Của Dòng Họ Em - Chap 2 : Chòng chõng chết trôi, có noi đừng hòng còn mạng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
334


Chuyện Tâm Linh Của Dòng Họ Em


Chap 2 : Chòng chõng chết trôi, có noi đừng hòng còn mạng


Đã hơn mười năm trôi qua từ ngày ông tổ ra đi và đi mãi không về. Cậu Quyền ngày nào nay đã là một người đàn ông gần 30 tuổi, chững chạc gánh vác cả gia đình. Bà tổ đã qua đời cũng gần 5 năm, trước khi bà mất, bà đặc biệt căn dặn cậu Quyền phải lo lắng cho cậu Quang, đừng để cậu đi vào con đường lầm lạc.

Trong vòng suốt mười hai năm nay, chưa khi nào cậu Quyền không chăm lo cho em trai út cả, các cô cậu khác sau khi được lập gia đình và chia riêng một phần gia tài đều được cho ra riêng, chỉ có cậu Quang luôn ở nhà chính với cậu Quyền. Cậu Quyền đã cưới con gái của thầy Hậu, hai người sinh được 3 trai và 4 gái.

Về phần cậu Quang, cậu đã được 18 tuổi, trở thành một chàng trai điềm tĩnh và chững chạc hơn rất nhiều so với các bạn đồng trang lứa. Trong số cháu của cậu thì cậu cưng nhất là cậu Ba Huy. Sau mỗi buổi đến nhà thầy học, chiều về cậu Huy hay đi cùng với cậu Quang đi chơi vòng vòng quanh xóm hoặc ngồi nghe cậu Quang kể chuyện tích xưa như Tam Quốc hay Thủy Hử. Cuộc sống cứ êm đềm trôi đi suốt mười hai năm.

Tuy vậy, những cơn sóng ngầm vẫn tiếp tục âm ỉ trong dòng họ. Nhớ hơn mười năm trước, sau khi xác cậu Chiếu bị chặt thành từng mảnh và chìm xuống sông, rất nhiều người dân qua lại khúc sông ngang nhà cậu Quyền cảm thấy rất sợ mỗi khi có việc về ngang vào buổi khuya hoặc buổi chiều tối.

Có người quả quyết rằng khi neo xuồng ở ngay chỗ nhà sàn ngày xưa, họ sẽ nghe hàng loạt tiếng động kì lạ, có người kể lại rằng khi neo thuyền dưới góc cây cóc trước cửa nhà cậu Quyền, cứ thấy có cánh tay rớt xuống, rồi cẳng chân, rồi đầu, mình…. cuối cùng ráp thành một hình người hoàn chỉnh nhe hàm răng trắng nhởn ra cười với người trên thuyền. Một đồn mười, mười đồn trăm, khu nhà cậu Quyền về ban đêm trở thành một nơi nhiều người lo ngại, cả hai cái miễu dưới bụi tre năm nào, dù hương khói rất thịnh nhưng nhiều người vẫn thấy có bóng trắng vất vưởng nơi góc khuất. Dù vậy, mọi người trong nhà vẫn chưa gặp chuyện gì lạ nên cậu Quyền cũng khá yên tâm. Ông tin tưởng lời đồn chỉ là lời đồn, chuyện quỷ dị năm xưa đã trở thành dĩ vãng.

Cậu Quang năm nay đã mười tám tuổi, cậu có một vẻ đẹp rất lạ, thư sinh và trắng trẻo hơn nhiều so với những anh em khác, dù đôi mắt cậu đã không còn thấy ánh sáng nhưng mọi sinh hoạt bình thường cậu vẫn tự làm được, không nhờ đến những người khác. Sống trong sự yêu thương bảo bọc của anh cả, cậu có một cuộc sống yên ả hơn những người khác.

Trong khoảng thời gian đó, có một cô gái mồ côi đến nhà xin được ở lại làm, cô gái này mới mười hai tuổi, nhanh nhẹn và tháo vát mặc dù mắt cô cũng bị mờ. Cậu Quyền cho cô ở lại phụ việc bếp núc, dù mắt không nhìn rõ như những người khác nhưng cô rất cố gắng làm việc, dần dần cô chiếm được sự tin yêu của ông bà chủ. Nhưng thói đời bình thường, thấy ai được nổi trội hơn mình thì có người lại ganh ghét. Bà bếp cũ vốn là người quen của vợ cậu Quyền, bà này là kiểu như người hầu của bà vợ từ nhà thầy Hậu theo về đây làm việc. Bà nấu ăn rất ngon, nhưng có cái dở là hay vụng trộm bớt giấu tiền chợ.

Ông chủ biết nhưng vì nể vợ nên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, thấy cô gái nhỏ mới vào làm được vợ chồng ông chủ tin tưởng, bà ta tìm cách đặt điều nói xấu và đổ tội rằng cô mắt mờ nên làm sai, chưa kể bà ta còn nói này nói nọ, vu oan cho cô ăn cắp tiền trong nhà. Những người làm khác có thấy trái tai gai mắt cũng không dám nói vì bà ta theo bà chủ lâu năm. Cô giúp việc hay trốn ra góc vườn ngồi khóc mỗi khi bị bà bếp ăn hiếp. Trong những lần như vậy, tình cờ cô gặp được em trai của ông chủ, cậu Út Quang, tuy cậu bị mù nhưng phong thái điềm tĩnh tự tại của cậu thu hút rất nhiều sự chú ý của những cô gái trong vùng.

Nhưng tính cậu rất thờ ơ lãnh đạm, không muốn nói chuyện nhiều nên dần dần người ta đặt rất nhiều câu chuyện thêu dệt, rằng cậu là thầy phù thủy, là người nuôi âm binh nên phải kiêng nữ sắc, có người còn lật lại chuyện lúc cậu mới 6 tuổi và phán rằng cậu là người độc ác từ trong máu, là sát tinh của cả gia đình.

Nói chung sau nhiều lần gặp gỡ ngoài góc vườn, hoa rơi lất phất, thiếu nữ xinh đẹp nhòe nước mắt và công tử thư sinh lạnh lùng đã nảy sinh tình cảm ( xin lỗi, em không có năng khiếu văn học lắm.) Tóm lại là đồng bệnh tương lân hai người đã yêu nhau. Cậu Quang xin cậu Quyền cho cưới cô gái mù về làm vợ, ông Quyền cũng đồng ý vì thấy cô cũng là người tốt, cũng yêu thương cậu hết mực. Sau khi về làm vợ cậu khoảng gần mười tháng thì cô sinh được một người con trai, đứa bé trắng trẻo và rất kháu khỉnh. Những tưởng từ nay cô và cậu Quang sẽ hạnh phúc suốt đời, nhưng không, đời lắm bất ngờ không ai lường được.

Lại nói về bà bếp, khi thấy cô từ một người hầu được làm vợ cậu út, lại sinh được con trai, cả nhà cưng như trứng, sẵn lòng thù ghét từ trước bà muốn hại cô cho cô mất uy tín. Nhưng được sự che chở của cậu Quang và sự công minh của ông Quyền mà rất nhiều lần bà hại vợ cậu Quang nhưng không được ngược lại bà chủ càng lúc càng không vừa ý với bà. Dù là người hầu theo làm dâu từ thời bà còn trẻ nhưng loại người bạc ác như thế bà cũng không bao che. Bà quyết định cho bà bếp ít tiền và bảo bà ta đi tìm chỗ khác mà làm việc, bà không chứa chấp nữa. Bà bếp thấy mình không còn được bà chủ tín nhiệm, sinh lòng oán hận với vợ con cậu Quang, bà lập mưu phải trả thù bằng mọi cách vì bà cho rằng con nhỏ người hầu kia chính là kẻ đã hại bà mất việc mất nơi dung thân.

Trong đêm vắng, bà bếp lẻn ra ngoài bến sông định chèo xuồng ra chợ huyện mua thuốc xổ về bỏ vào nước uống của cả nhà trước khi bà phải đi. Bà chỉ định trả thù bằng cách làm cho cả nhà cậu Quyền bị bệnh tật. Đêm hôm đó, bà vừa mò xuống bến sông, định chèo xuồng đi sớm, đang khi bà lui cui ở đuôi xuồng để tháo dây cột đột nhiên trên cây cóc phía trên mũi xuồng có vật gì đó rớt bịch xuống, rồi liên tiếp nhiều tiếng bịch bịch bịch khác nữa.

Bà vốn đã được nghe rất nhiều về chuyện ở bến sông nên càng sợ hãi, bà không dám quay người lại nhìn mà cứ quay lưng lại với nơi phát ra tiếng động và thầm niệm phật mong phật cứu bà thoát ra khỏi hoàn cảnh này. Đột nhiên mọi thứ yên ắng hẳn, bà cứ tưởng mình thoát nạn, vừa thở phào nhẹ nhõm thì bà nghe thấy tiếng cười hắc hắc he he ở phía sau lưng bà, liền lúc đó một mùi tanh nồng nặc phả vào mũi bà. Bà chết điếng người khi có một cái lưỡi rất dài đang liếm từ từ lên mặt bà, chui vào mũi bà. Bà bếp ngất xỉu ngay lập tức và ngã xuống sông. Nhưng kì lạ là, khoảng nửa giờ sau, bà lần mò bò từ dưới sông lên, đứng thẳng lưng và nhìn vào nhà mà cười một điệu cười nhạt, rất quen thuộc…

Sáng sớm hôm sau, người ta thấy bà bếp quỳ trước cửa nhà xin vợ cậu Quyền tha cho bà bếp, để bà làm việc trở lại. Vốn có lòng nhân từ, thấy bà bếp biết hối lỗi nên bà chủ cũng xin ông chủ cho bà bếp trở lại làm việc. Cậu Quyền nể vợ nên cũng chiều theo, thời đó ông bận làm ăn nên cũng không quan tâm lắm đến chuyện người làm trong nhà. Người trong nhà thấy bà bếp trở lại thì cũng cho là bình thường, bà làm lâu cũng có tình cảm với bà chủ nên bà chủ không nỡ đuổi. Từ ngày bà bếp trở lại làm việc, bà có vẻ hiền lành hơn, ít gây chuyện với vợ con cậu Quang nên dần dần vợ cậu Quang cũng không đề phòng gì mà trở nên thân thiết với bà hơn, có khi còn cho bà ẵm con giúp vì mắt vợ cậu Quang yếu nên có khi không thấy rõ mặt con. Cũng chính vì mắt yếu nên vợ cậu Quang không thấy trong đôi mắt của bà bếp, tròng trắng đã không còn, chỉ tuyền một màu đen, ánh mắt ấy mỗi lần nhìn mẹ con cô rất độc ác.

Thời gian này cậu Quang đang học với một ông thầy thuốc bắc ngoài chợ huyện, để tiện việc học hành thường thì cậu ở lại nhà thầy, khoảng một tuần cậu mới về thăm nhà một lần. Dù mắt cậu bị mù nhưng tài năng nhận biết dược liệu và bốc thuốc của cậu không ai sánh kịp, thầy cậu cho rằng chỉ một thời gian ngắn nữa thì cậu sẽ vượt cả thầy, không lâu nữa có thể ra nghề và mở nhà thuốc riêng, quá vui mừng, chiều tối ngày hôm đó cậu nhanh chóng về nhà để báo tin vui cho vợ mình. Dù cậu mù lòa nhưng khi đi trên đường về, cậu đi băng băng như người sáng mắt. Về đến ngang hai cái miễu ngày xưa, đột nhiên cậu nghe có tiếng con nít ê a hát

“Chòng chõng chết trôi,
Có noi đừng hòng giữ mạng”

Nghe giọng vang vọng trong gió nhưng không rõ là từ đâu, cậu Quang biết rằng có vong nào đó đang trêu cậu, cậu cười nhạt, đưa tay nhặt một viên đá, nhẹ nhàng xoay xoay trong tay rồi ném thẳng về phía sau, tiếng hát bỗng nhiên im bặt, thay vào đó là một tiếng gào rất ghê rợn.
Vừa vào đến nhà, đột nhiên mày cậu cau lại, rồi cậu cho người mời anh cả là cậu Quyền đến nói chuyện, cậu hỏi

“Dạ thưa anh, em xa nhà học đã lâu, không biết nhà ta dạo này có sự chi lạ không?”

Cậu Quyền vốn lo làm ăn nên trả lời “Anh chẳng thấy gì lạ, anh mải lo làm ăn, chị ở nhà cũng chưa kể chuyện gì với anh nên chắc cũng bình yên đấy chú”.
Cậu Quang lắc đầu “Em không tin là không có chuyện gì, vừa vào tới cổng nhà em đã nghe mùi xác thối rữa. Cây thượng lương lâu rồi không còn rỉ máu nữa chứ?”

Ông vội kêu bà ra hỏi, bà trả lời rằng ở nhà mọi sự vẫn bình yên, cây thượng lương từ sau trận chiến hôm đó không hề có sự lạ gì, cũng không có mùi tanh hôi mà phả ra mùi thơm gỗ nhè nhẹ. Cậu Quyền khuyên cậu Quang, có lẽ do cậu bán tín bán nghi thôi, anh em ta cứ vào ăn uống đã rồi tính sau. Đến khi sai bà bếp dọn cơm lên, cậu Quang đột nhiên nhíu mày, rồi cậu than mệt không muốn ăn cơm, cậu vào buồng tìm vợ con để nói chuyện. Nhưng cậu tìm khắp trong phòng và ngoài phòng nhưng không thấy vợ con đâu. Cậu hỏi bà vợ cậu Quyền thì bà bảo rằng bà không biết, hỏi người làm thì họ cũng bảo không biết, từ sáng đã không thấy bà đâu. Cậu Quang như phát điên, chạy từ trước ra sau nhà nhưng chẳng thấy vợ cậu và con cậu đâu. Đột nhiên cậu đứng sựng lại, rồi kêu người làm nhanh đi tìm bà bếp đến đây, người làm đi tìm nhưng bà bếp như bốc hơi, chẳng thấy đâu.

Cậu Quang đứng chết trân giữa nhà, ai hỏi gì cậu cũng không nói. Một lát sau, cậu ngồi phịch xuống ghế trường kỷ, yêu cầu người làm trong nhà nhanh chóng lấy lưới rào lại khắp khu vực bến sông và cho người xuống mò. Chỉ một chặp cỡ tàn nén nhang, người hầu mò được trúng thứ gì đó tựa như xác người dưới nước liền lên báo với ông sơ và cậu Quang.

Nghe tin mò trúng xác người, mặt cậu Quang tái xanh bước nhanh xuống bến sông. Cậu Quyền cho người nhanh chóng nâng cái xác lên bờ. Đến khi đưa xác lên khỏi mặt nước, không ai bảo ai mà mọi người đều rùng mình vì sợ hãi. Nơi bến sông đèn đuốc sáng choang, mọi người đều nhìn rõ thi thể của vợ con cậu Quang, vợ cậu mắt nhắm nghiền, miệng và mũi bịt đầy tóc trong khi tay đang ôm chặt đứa con trước ngực, đầu gập xuống như đang che chở cho con mình trước tai họa gì đó. Con cậu Quang thì đầu bị vặn ngược lại phía sau, mắt mở tròn to, trong miệng và mũi cũng nhét đầy tóc. Thảm cảnh cái chết của đứa bé mới vài tháng tuổi làm mọi người xung quanh không kềm được nước mắt. Và trong tay đứa bé có một ngón tay đã bị đứt rời, nhưng có vẻ như là ngón tay của xác chết lâu ngày đang phân hủy. Cùng lúc đó có người mò được thêm một cái xác nữa, đó là xác của bà bếp. Nhưng xác không phải là của người vừa mới chết mà biểu hiện như một cái xác đã chết đuối lâu ngày, thịt da đã mủn rữa ra, ngón tay trỏ của bàn tay bên trái đã bị chặt đứt.

Cậu Quang như người mất hồn đến bên xác vợ con, mắt không nhìn thấy gì nhưng tay cậu liên tục rờ rẫm khắp người vợ con mình như đang tìm kiếm chút hơi ấm còn sót lại. Khi cậu vừa ôm xốc vợ cậu lên thì từ trong mũi miệng của vợ con cậu, máu tươi ộc ra như suối, bết dính cả vào mớ tóc trong miệng vợ cậu. Cậu Quang chết sững khóc không ra nước mắt. Đột nhiên có một trận gió âm thổi qua, đèn đuốc dưới bến sông tắt gần hết, mọi người đang ngỡ ngàng đột nhiên trên thân cây cóc có vật gì đó rớt xuống nước, bịch, bịch bịch… sau 5 lần như vậy, một tiếng cười ma quái hắc hắc he he cất lên, theo sau đó là tiếng trẻ con ê a hát

“Chòng chõng chết trôi, có noi đừng hòng giữ mạng.”

Cả vợ chồng cậu Quyền tất cả người làm ở đó đều bịt tai lại và run rẩy vì tiếng hát ma quái, mọi người sợ hãi bỏ chạy lên nhà trên , chỉ có cậu Quang vẫn ngồi tại chỗ, trong tay là xác vợ con mình.

Cậu Quang ngửa mặt lên trời thét một tiếng dài như sói hú, tay cậu ôm chặt vợ con mình. Và lần thứ hai sau mười hai năm, máu lại chảy ra từ đôi mắt cậu, hòa cùng với máu ộc ra từ miệng vợ và con cậu, thấm ướt loang lổ cả chiếc áo trắng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN