CHỊ VỢ, ANH YÊU EM(H+) - Chương 98: Machu Picchu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
429


CHỊ VỢ, ANH YÊU EM(H+)


Chương 98: Machu Picchu


Lâm Thiên Vũ nghe xong liền hùng hục khí thế ấn nút thông báo cho những chiếc xe phía sau. Đồng loạt đều vang lên tiếng “Đã rõ!”. Lâm Thiên Vũ gật đầu, khóe miệng kéo lên một tia nham hiểm. Tinh Vân ngồi băng sau nghe rõ mồn một. Trái tim như rớt ra ngoài, toàn thân cứng đờ sũng sốt. Qua tấm kính, cô nhìn ra được vẻ mặt lạnh lẽo dọa người của Đoàn Nam Phong. So với lúc ở bên cô thì khuôn mật này như một người hoàn toàn khác. Sự nham hiểm, lạnh lùng nhanh chóng bao trùm toàn bộ con người anh.
Anh vẫn giữ tay lái lách qua những con phố lớn đông đúc để tìm lấy vị trí thích hợp ra tay tiêu diệt toàn bộ lực lượng an ninh đang đuổi theo. Mắt anh vẫn không rời Tinh Vân, mạnh mẽ nói: “Tinh Vân, phía dưới băng ghế sau có một ngăn chứa đồ, em mở ra lấy áo chống đạn và nón chống đạn cho anh và Thiên Vũ. Em cũng phải tự mặc cho mình. Hai tay phải luôn bám vào dây an toàn dưới ghế. Nhớ, đừng bao giờ ngẩng đầu lên. Em có hai phút để làm những chuyện đó.”
Tinh Vân răm rắp làm theo lời anh. Cô loay hoay mải mới xong được thao tác mặc áo chống đạn và đội nón chống đạn vào đầu. Khi nhìn lại đã thấy Đoàn Nam Phong và Lâm Thiên Vũ xong xuôi mọi thứ. Có vậy mới thấy hai người đàn ông này đã không ít lần trải qua tình huống sống chết như vậy.
Dù đầu cúi rất sát nhưng bên tay cô tiếng xe cảnh sát đuổi theo ngày càng gần. Một tiếng “chéo” đi cùng chấn động trong xe khiến Tinh Vân biết được bên họ đã nổ súng vào xe của Đoàn Nam Phong.
Lâm Thiên Vũ lúc này hai mắt đã hừng hực lửa giận. Gương mặt anh lúc này nham hiểm và hung ác hơn lúc nào hết. Đưa tay đẩy nóc xe, Lâm Thiên Vũ ngóc đầu lên bắn trả đám cảnh sát. Cây súng máy hiện đại được đặt vững vàng trên vai anh liên tục phun ra hơn trăm viên đạn. Băng đạn dài từ băng ghế sau liên tục bị cuốn ra phía nóc để nã vào đám cảnh sát như thiêu thân kia.
Những chiếc xe khác của đoàn xe cũng chống trả tương tự. Chẳng mấy chốc toàn bộ khi rìa thành phố trở thành một bức tường lửa cao hơn chục mét chặn lại đám thiêu thân đang ò í oe mà chính xác hơn là không còn xe nào để ò í oe nữa.
Đoàn Nam Phong nhếch môi cười: “Bắn đẹp lắm Thiên Vũ.”
Đoàn xe thoát khỏi đám cảnh sát, liền lao nhanh ra phía con đường đèo dốc hẹp hướng về thánh địa cổ Machu Picchu của người Inca. Tinh Vân không biết vì sao họ phải đến đây nhưng theo kế hoạch thì là vậy cho nên cô cũng chỉ nghe theo sắp xếp của Đoàn Nam Phong.
Sau đợt tấn công, Tinh Vân thở phào ngồi lại trên ghế. Lúc này cô mới cẩn thận cài lại dây áo chống đạn. Cái khóa cuối cùng vừa cài xong thì liền nghe Đoàn Nam Phong hô lớn trong bộ thiết bị liên lạc: “Nhảy đi.”
Tinh Vân thấy hắn và Lâm Thiên Vũ mở cửa xe thì cô cũng vội mở cửa xe lao ra ngoài. Bọn họ lăn vài vòng trên sườn đồi thì “bùm!”.
Một tiếng nổ dữ dội chấn động cả ngọn đồi, lửa bốc cháy cao ngùn ngụt. Đoàn xe hơn chục chiếc cùng nhiều tư trang và vũ khí vài trăm triệu đô nhanh chóng thành tro bụi. Cũng may khi kiểm tra lại quân số không thiếu ai cả. Nhóm sát thủ này được tập huấn một cách chuyên nghiệp cho nên khi nhận lệnh họ đều hành động rất nhanh và chuẩn.
Tinh Vân ngồi trên sườn núi, giữa những bụi cây đưa mắt nhìn ngọn lửa bốc cao. Nếu Đoàn Nam Phong không đủ nhanh nhạy, thì bây giờ cả nhóm đã thành tro bụi. Cô rùng mình không dám tưởng tượng đến cảnh đó. Chỉ trong tích tắc, có thể vượt qua được thì sống, còn không thì là chết. Trong lòng cô lúc này mới hiểu, sống chết trong gan tấc là cái gì.
Đoàn Nam Phong thở phào chạy về phía Tinh Vân nhìn qua người cô, xem xét vết thương. Ngoại trừ trầy xước ngoài da và chân cô bị trẹo thì cũng không có gì đáng ngại. Bàn tay anh dính bùn đất khẽ vuốt má cô. Lúc sau nhìn lại khuôn mặt của cô bị vẽ thêm mấy vệt như râu mèo khiến anh bật cười.
Nhìn thấy anh cười, Tinh Vân cũng đỡ lo lắng phần nào. Giữa tình huống mất trắng như thế này cô thật sự không biết phải làm sao sinh tồn hay về nhà. Nhưng có anh ở bên cạnh, cô thực sự không biết sợ gì nữa.
Phía chân trời, những tia nắng bắt đầu ló dạng. Tinh Vân tựa vào vai Đoàn Nam Phong chợp mắt. Xung quanh, mọi người cũng tranh thủ tìm chỗ tựa lưng. Ngày mai, thực sự sẽ khác.

Khi mặt trời bắt đầu nhô cao, mọi người bị đánh thức bởi tiếng động cơ của một đoàn xe việt dã đang ngày càng đến gần chỗ họ. Ai nấy đều cảnh giác cầm vũ khí bên người. Nhưng đối phương không ai khác chính là Trần Khải Nam. Tối qua anh nhận được lệnh của Đoàn Nam Phong cho nên liền tức tốc đưa xe đến cứu viện. Theo kế hoạch anh sẽ hội họp với bọn họ ở đỉnh Machu Picchu nhưng tình huống đột xuất phát sinh khiến anh phải tức tốc đi xuyên rừng suốt đêm để nhanh chóng đến tiếp viện cho Đoàn Nam Phong. Hơn ai hết Trần Khải Nam biết chậm một giây thì Đoàn Nam Phong sẽ gặp nguy hiểm thêm một bậc.
Tinh Vân nhìn thấy Trần Khải Nam thì liền thở phào nhẹ nhõm. Đoàn Nam Phong xưa nay làm việc vô cùng cẩn thận, anh không bao giờ tin ai tuyệt đối cho nên đã tách làm hai nhóm để Trần Khải Nam bí mật chờ ở đỉnh Machu Picchu.
Có một điều Tinh Vân vẫn chưa biết, bên trong tầng hầm cổ bí mật của thánh địa này chính là nơi cất giấu vũ khí hạng nặng mà Đoàn Nam Phong từ ba năm trước đã âm thầm vận chuyển sang Peru. Số vũ khí hạng nặng này bao gồm tên lửa nhỏ, súng máy, súng trường, súng lazer, bom mìn… đủ sức làm một quốc gia biến mất.
Đoàn xe Việt dã Range Rover hơn hai mươi chiếc nhanh chóng rời khỏi sườn đồi băng qua cánh rừng nhiệt đới Amazon để đi đến thánh địa Machu Picchu linh thiêng.
Thật ra Trần Khải Nam đoán không sai, chậm một bước đến họp mặt với Đoàn Nam Phong là nguy hiểm thêm một bậc. Bởi vì kẻ địch bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện. Không có vũ khí và trang thiết bị bảo vệ thì Đoàn Nam Phong và mọi người coi như nộp mạng.
Chỉ là kẻ địch không ngờ Đoàn Nam Phong còn chừa lại một bước đi thoát thân cho nên lúc bọn họ đến coi xác Đoàn Nam Phong thì không thấy bất kỳ ai.
“Nhị thiếu gia, bọn họ đã thoát.”
Người đàn ông trẻ có khuôn mặt tuấn tú nhưng băng lãnh và trầm mặc nhíu mày khó chịu. Sau đó hạ lệnh cho thủ hạ tiến lên Machu Picchu.
“Đoàn Nam Phong, Lâm Thiên Vũ, hai đứa mày nhất định phải đền mạng cho Amy!”

Sáng sớm trên đỉnh Machu Picchu đẹp đến say lòng. Xung quanh thánh địa được bao phủ bởi những tầng sương mây ảo diệu mê hoặc càng khiến cho nơi này thêm bí ẩn.
Đoàn xe Range Rover không thể đi sâu vào bên trong cho nên chỉ có thể đỗ ở một khu hầm kín đáo mà bọn họ đã chuẩn bị từ trước. Trong khu hầm này có một lối đi bí mật đến chỗ chứa vũ khí của Đoàn Nam Phong. Lối đi được lát đá xanh hai bên vừa lạnh lẽo vừa bí ẩn. Tinh Vân nắm chặt tay Đoàn Nam Phong từng bước đi theo anh vào bên trong. Nhìn qua các thùng vũ khí, Lâm Thiên Vũ không thể đắc ý hơn. Anh vỗ vai Đoàn Nam Phong khen ngợi: “Xưa nay, mình chưa từng nhìn nhầm cậu.”
Đoàn Nam Phong gương mặt không biểu lộ thần sắc, anh ra lệnh cho thuộc hạ chuyển vũ khí lên xe.
Tinh Vân nhìn lượng vũ khí nhiều gấp vài chục lần số vũ khí hôm qua vừa bị hủy thì trong lòng không khỏi nhìn Đoàn Nam Phong bằng ánh mắt khác. Người chồng này của nàng giàu có hơn nàng nghĩ. Rốt cục tài sản của hắn là bao nhiêu? Số tiền kếch xù trong thẻ tín dụng mà hắn đưa cho nàng so với giá trị của số vũ khí ở đây đúng là không thấm gì. Cho nên mới nói nếu hắn muốn lập quỹ đen bao nuôi nhân tình thì dễ như trở bàn tay. Giữ thẻ của hắn cũng là không thấm gì. Nhìn nàng ngẩng ngơ suy nghĩ chuyện không đâu, Đoàn Nam Phong liền khẽ lây tay nàng kéo nàng ra bên ngoài.
Trong khi mọi người đang luôn tay luôn chân chuyển vũ khí lên xe thì Đoàn Nam Phong đi ra phía bên ngoài quan sát tình hình xung quanh. Bốn bề yên tĩnh, nhưng dường như Đoàn Nam Phong phát hiện được chuyện gì đó bất thường, liền nằm xuống áp tai xuống đất lắng nghe.
Chưa kịp ngồi dậy anh đã lập tức ra lệnh: “Nhanh chóng lên xe, đóng cửa hầm lại. Mọi người lập tức làm theo điều động, chưa đến một phút tất cả đã yên vị trên xe.
Đoàn xe Range Rover lại bắt đầu chuyển bánh. Lâm Thiên Vũ từ trong túi lương thực mà Trần Khải Nam phân phát lấy ra một cái bánh mì đưa cho Tinh Vân và Đoàn Nam Phong. Sau đó hắn quay sang đút bánh vào miệng Trần Khải Nam. Lần này Trần Khải Nam là người cầm lái chiếc xe chở Đoàn Nam Phong đi trước dẫn đầu đội xe.
Xe cứ băng băng trên đường cao tốc dẫn đến biên giới Ecuador được chừng mười lăm phút thì đụng phải một đoàn xe khác lao ra chặn đường. Trần Khải Nam liền quay xe rẽ sang hướng khác. Xe liên tục dằn xóc khiến Tinh Vân nhiều lần muốn lao ra khỏi xe. Cũng may Đoàn Nam Phong ở bên cạnh luôn giữ chặt cô.
“Chính xác là bọn Lập bang rồi. Cũng may cậu phát hiện sớm, cho đóng cửa hầm vũ khí lại. Không thì hỏng bét.” Lâm Thiên Vũ quay ra phía sau nói với Đoàn Nam Phong.
“Lập Thế Khang tốn không ít tâm tư giăng cái bẫy này. Chúng ta nhất định phải cẩn thận.” Sắc mặc Đoàn Nam Phong không đổi mặc dù xe của kẻ địch đang đuổi theo.
Tinh Vân lên tiếng hỏi: “Lập Thế Khang là ai vậy?”
Đoàn Nam Phong nhìn Tinh Vân rồi lại nhìn về phía kính chiếu hậu: “Lập Thế Khang là tổng tài của tập đoàn Việt Lập, một trong mười tập đoàn năng lượng lớn nhất nước Mĩ. Nhưng đó chỉ vỏ bọc bên ngoài. Thực chất hắn là con cháu của một gia đình hắc đạo buôn bán vũ khí và cho thuê sát thủ ám sát. Có rất nhiều thế lực chính trị muốn tồn tại phải dựa vào việc thanh trừ lẫn nhau. Bọn họ luôn cần sự giúp đỡ của hắn.”
Tinh Vân nghe đến đây thì lạnh người. Kẻ địch của bọn họ lần này không phải là hạng xoàng. Cho nên nguy hiểm mà bọn họ có thể gặp lại tăng gấp bội.
Trần Khải Nam cho xe vào lối mòn của khu rừng gần đó. Anh cho rằng đi đường rừng có thể dễ dàng ẩn nắp, nếu đối phương ra tay thì còn có chỗ trốn. Hơn nữa đường rừng khó đi, kẻ địch nhiều xe sẽ khó có thể vào được nhanh. Nhân lúc đó có thể bắn hạ hết bọn chúng.
Nghe qua lý giải này, Tinh Vân cũng thấy hợp lý. Đoàn Nam Phong cũng không phản đối. Đoàn xe việt dã Range Rover đã tiến vào một cánh nhỏ của rừng rậm Amazon rộng hơn bảy triệu cây số này.
Càng đi sâu vào rừng không khí càng đặc biệt dễ chịu và mát mẻ. Các mảng thực vật phân bổ theo từng tầng rõ rệt, mang đặc trưng của rừng rậm nhiệt đới. Như dự đoán ban đầu, đoàn xe của đối phương dường như bị chậm lại. Khoảng cách giữa hai đoàn xe bây giờ là khá xa.
Tinh Vân mải mê nhìn ngắm những loại cây đặc biệt trong rừng, cô thích thú chỉ cho Đoàn Nam Phong xem: “Nam Phong, anh nhìn kìa, phía trước mặt là cây gì vậy? Sao nó có thể cao và thẳng như vậy. Ngoại trừ trên đỉnh có chút lá thì không thấy có cành cây. Nhìn nó như một cây cột.”
Đoàn Nam Phong đưa mắt nhìn, phía trước mặt anh là một khu rừng toàn những cây không cành mọc thẳng đứng như Tinh Vân nói. Ước chừng phải hơn trăm cây số. Đoàn Nam Phong như nghĩ ra điều gì liền nói: “Thiên Vũ, đưa cho mình bản đồ điện tử.”
Lâm Thiên Vũ đang chợp mắt cũng bật dậy mở ngăn trước của xe lấy ra thiết bị định vị đặc biệt đưa cho Đoàn Nam Phong.
“Dừng lại!”. Đoàn Nam Phong hét lớn.
Trần Khải Nam nghe xong cũng nhanh chóng đạp thắng cái két. Xe dẫn đầu dừng lại cho nên cả đoàn xe theo đó cũng dừng lại.
“Thiếu gia, có chuyện gì sao?”
“Quay đầu xe lại ngay.” Đoàn Nam Phong ra lệnh.
“Nhưng mà thiếu gia, kẻ địch đang ở phía sau. Hơn nữa, bọn chúng rất đông.” Trần Khải Nam khó hiểu nói.
Đoàn Nam Phong tặc lưỡi: “Cậu có biết chúng ta đang đi đâu không?”
Trần Khải Nam ngơ ngác, Lâm Thiên Vũ cũng không biết, bọn họ liền đưa mắt nhìn Đoàn Nam Phong.
Đoàn Nam Phong nhắm mắt, từng tiếng nói ra: “Phía trước là đầm lầy lớn rộng hơn trăm cây số.”
Ngoại trừ Đoàn Nam Phong, ba người còn lại trong xe đều có gương mặt hoảng sợ như trong bức tranh “Tiếng Thét” của Edvard Munch.
……
Trên hình là bức “Tiếng thét” của họa sĩ Edvard Much người Nauy. Đây là một bức tranh rất nổi tiếng vẽ theo trường phái ấn tượng. Tiếng anh là Scream có nghĩa là la hét do hoảng sợ. Lúc mới nhìn bức này trên mạng, Hạc Giấy chỉ ấn tượng gương mặt trong tranh và bầu trời đỏ. Về sau nhìn kỹ hơn trong lần triển lãm tranh của Edvard Much tại bảo tàng Mĩ thuật Nauy thì mới thấy được giá trị của nó. Không chỉ tả đúng, tả thực nét mặt của các nhân vật bị nạn trong trận động đất lớn nhất trong lịch sử loài người tại Indonesia mà còn truyền được sự sợ hãi đó qua màu sắc và không gian của bức tranh. Nét mặt này trở thành biểu trưng tiêu biểu cho sự hoảng sợ đến tột đỉnh. Mình dùng phép so sánh này trong truyện, chắc là không quá ha. Tám năm trước, có tin bức này bị đánh cắp từ bảo tàng Mĩ thuật Na Uy, sau đó thì được thám tử Anh tìm lại. Giá trị hiện tại là 120 đô la Mĩ.
…..
Đủ 15 likes sẽ có thêm chương mới ha. Chúc các bạn đoc truyện vui vẻ <3

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN