KIẾP ĐÀN BÀ
Ngoại Truyện: Kiếp Đàn Bà (F6 - Kết)
Tiếng gió vun vút,mái tóc khẽ lay theo cơn gió gương mặt đầy máu của tôi nó chẳng nghĩa lý gì với vết thương trong lòng…cái ôm đối với tôi dường như là thứ gì đó vô hình,vô nghĩa…
P:có thể nói cho anh biết là tại sao em lại thay đổi thế này không…
V:tôi và anh như là mối cái gì đó nợ nhau mà mãi chưa chấm dứt,cả đời tôi lầm lỡ nhất chính là tin anh (tôi rơi nước mắt lã chã nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của P)
P:chúng ta có thể làm lại,tất cả…
V:anh nhìn lại xung quanh tôi và anh mà xem chỉ toàn là máu và nước mắt,anh vốn không phải là người đàn ông thích bình yên…đã quá muộn rồi…(tôi quay đi P giữ tay)
P:anh sẽ thay đổi,thật sự là anh không cố ý làm tổn thương em,anh thật sự xin lỗi em…
V:chúng ta kết thúc tại đây,anh biết gương mặt tôi tại sao lại phải thẩm mỹ nhiều đến vậy không,ngày ấy cô tình nhân bé nhỏ của anh đã dùng gạch đập vào đầu và mặt tôi,rất may tôi không chết,ông trời lại còn cho tôi quên đi kí ức quá kinh khủng đấy cho tới ngày chúng ta gặp lại nhau,anh vẫn thế vẫn có thể qua đêm với các cô gái lạ vì anh là Phong mà,công tử con nhà quyền thế anh đã hiểu rõ nguyên nhân chưa (P buông thõng tay khi thấy Vân nói về chuyện đập gạch vào mặt)…
Vân quay đi cố nuốt những nỗi buồn vào trong lòng,nước mắt vẫn rơi nhưng đôi chân cố đứng vững với ánh mắt lỳ lợm …
P đứng lặng yên nhìn theo bóng Vân khuất dần,lời Vân nói dường như làm anh ta quá sốc,P ngồi bịch xuống dưới nền đất đưa tay lên trán giữ cho bản thân tỉnh táo “Cô ấy nói bị gạch…gạch” (P cười như kẻ điên,như mỉa mai bản thân rằng nỗi dau mà Vân phải chịu từ chính bản thân anh ta gây ra)
Tôi trở về nhà Trà đang ngồi như chờ đợi tôi về
Trà: chị bị sao vậy,trời ơi máu (tỏ ra quan tâm)
-nói cho tao biết mày cố tình làm vậy để làm gì
-chị nói gì em k hiểu
-tại sao mày lại muốn nhận mày là tao trong khi tao vẫn đang sống cùng kí ức của chính mình…
-chị thật sự …kí ức nào chị đừng sốc,do anh ta lăng nhăng bắt cá 2 tay,em thật sự kb anh ta cũng đang tán tỉnh chị (Tôi tát bốp vào mặt Trà)
-tỉnh táo lại đi Trà,cái gì của mình thì là của mình mày thậm chí dẫm lên tình chị em để đạt được cái bản thân mày muốn,vì nghĩ rằng mày đã từng cứu tao nên tao nói cho mày biết,anh ta kp người đàn ông của mày,anh ta vẫn là ck tao trên danh nghĩa…
Trà sững sờ khi nghe thấy câu nói của Vân,cô ta ngạc nhiên đến không nói nên lời,nỗi lo sợ mà cô ta k ngờ tới đó chính là kí ức,kí ức của Vân dường như đã quay trở lại…
Trà: chị Vân ,em thật sự k cố ý,chỉ vì em thấy chị nhu nhược và chỉ muốn thế chân chị để có cuộc sống giàu có,em xin chị hãy tha lỗi cho em
-không,tao phải cám ơn mày mới đúng,nhờ mày mà tao nhớ ra,chuyện hôm nay tao sẽ không nói ra cho bất kì ai đồng nghĩa với việc từ nay về sau tao và mày k còn là chị em,ơn cứu mạng của mày bố mẹ tao cũng đã trả đủ,tao nghĩ là tao k còn nợ mày điều gì nữa
Trà: chị vân em sai rồi chỉ là do mẹ P,mẹ anh ta tới gặp em nên em nẩy lòng tham vì nghĩ chị sẽ không nhớ lại,chỉ vậy thôi chị…
-vậy nếu tao không nhớ lại thì mày cũng sẽ lại sống trong cái bóng cửa người khác,như vậy mà cũng gọi là sống à,mày sẵn sàng vứt bỏ chữ chị em rồi còn gì Trà ,mày đã quên những ngày chị em sát cánh bên nhau cùng nhau học tập,cùng nhau ăn từng gói mỳ tôm,cùng nhau bán hàng cho mẹ,mẹ vẫn thay mày hàng tháng gửi tiền về cho bố mẹ đẻ mày vậy mà những gì tao nhận lại được là gì….
-Em sai rồi (Trà bật khóc xin lỗi Vân)
-điều tao muốn nói rõ cho mày biết đó chính là tao không còn là kẻ nhu nhược một chút nào nữa…( Tôi đi thẳng lên phòng đóng cửa ngồi thẫn thờ trong bối tối)…
Cả một đời tôi lầm lỡ để rồi hết lần này đến lần khác tôi lại vẫn là kẻ bơ vơ,một kẻ luôn tan vỡ trong hôn nhân,lúc này tôi muốn khóc cũng chẳng còn nước mắt nữa,nỗi đau chồng chất nỗi đau,những đứa trẻ do tôi sinh ra đã vì chính sự sai lầm của tôi mà không có đứa nào được có đủ bố,đủ mẹ…thậm chí bé Sóc của tôi ,tôi đã lãng quên con của mình 3 năm,3 năm rồi con ơi mẹ thật sự có lỗi với tất cả,,tôi nằm gục trên sàn co ro nghĩ về kí ức…
Trời đổ cơn mưa Phong đứng trước cửa nhà Vân ,mưa cứ thế trút xuống,thế nhưng có xối xả đến đâu cũng không trôi được nỗi đau,nỗi ân hận trong lòng của cả hai,Vú thấy P đứng dưới trời mưa liền mang ô ra che
Vú: cậu P mưa lớn lắm cậu về đi kẻo ốm
-Gấu ngủ chưa cô
-thằng bé ngủ rồi ạ
-có nói gì không
-chỉ nói là bố bảo đèo đi cô Vân mà sao không đèo
-vú này,vú có tin vào nhân duyên không
-tôi ít học nên cái đó k rõ cậu P ạ
-tôi đã gặp lại mẹ của Gấu rồi
-thật sao cậu P,cô V còn sống ạ
-phải,còn sống,thậm chí còn sống rất tốt nữa,rất khỏe mạnh,chí ít thì không ở bên nhau có lẽ là điều tốt nhất tôi có thể làm cho cô ấy…chỉ là thím à,tôi không nghĩ nỗi đau mà tôi mang đến cho cô ấy lớn đến vậy (P cúi đầu nhăn mặt cố cắn răng nén nỗi buồn,đôi mắt đỏ lên những hàng nước mắt rưng rưng trên gương mặt hòa cùng những giọt mưa) tôi là kẻ ăn chơi quá mức đến nỗi mất tất cả,tôi…tôi chỉ muốn nói với cô ấy rằng tôi đã thay đổi và chưa bh quên cô ấy nhưng mà tôi có nói gì cũng đã quá muộn rồi (P lấy tay ôm miệng khóc dưới mưa)
Vú buồn bã khóc theo,có lẽ chuyện tình của họ từ khi gặp nhau Vú cũng là người chứng kiến đầu tiên,nụ cười của cặp đôi trẻ trong căn nhà đó giờ đây kẻ khóc đau quặn lòng trong phòng,kẻ khóc bứt rứt hối hận dưới trời mưa,có làm gì thì cũng đã quá muộn,duyên trời đưa đến bên nhau thế nhưng lại chẳng cho họ 1 giây phút hạnh phúc…
Sáng hôm sau tôi thu dọn đồ đạc rồi gọi cho mẹ
Mẹ: mẹ nghe đây
-mẹ ..Bin của con đang ở đâu (mẹ V nghe vậy rơi bụp điện thoại trên tay)mẹ…thằng bé còn ở Việt Nam không
Mẹ V run run cầm điện thoại lên
Mẹ V: con nhớ ra khi nào
-cái đó kqtrong,con của con đang ở đâu
-nó vẫn ở Việt Nam với bố nó,nghe nói sắp sang úc định cư
-vậy là dc rồi
-vân,mẹ xin lỗi con vì đã giấu chỉ là
-mẹ làm đúng mà,con sao có thể trách mẹ được,mẹ đã vất vả vì con nhiều rồi,con cám ơn mẹ vì tất cả ,mẹ đừng khóc…con sẽ mạnh mẽ quên đi mọi thứ…
Mẹ Vân bật khóc lớn bên đầu dây bên kia còn Vân cười nhẹ dù nụ cười mang đầy vẻ u buồn…
Sách túi đồ ra bên ngoài tôi ra thẳng sân bay
Trà: chị Vân ,chị đừng đi để em đi
-nhà này đâu phải nhà chị,em cũng phải đi mà
-chị Vân ,em đã suy nghĩ cả đêm qua,em vì chút lòng tham của bản thân mà đã làm chị buồn,mẹ P bà ta đứng sau mọi chuyện,chính bà ta kể cho em nghe ,kể cả việc của Hương bà ta cũng âm mưu cả rồi lập nên kế hoạch đẩy chị ra khỏi cuộc đời con trai bà ta (tôi mỉm cười khi nghe câu đó)
-cám ơn đã nói cho chị biết nhưng k còn quan trọng nữa em à…
Gấu bên kia đường đeo cặp sách goi lớn…
Gấu: cô Vân ơi…
Tôi nghe tiếng con gọi mà chân tay run lên,tôi không dám quay lại nhìn con sợ nước mắt trào ra…Gấu chạy sang nắm tay tôi
Gấu: cô vân đi đâu mà mang theo nhiều đồ thế ạ…
-cô đi xa con ạ (tôi vuốt tóc thằng bé)
-cô không ở lại chơi với bố con nữa ạ
-Gấu phải ngoan ngoãn vâng lời bố nhé
-cháu vâng lời mà,cháu là đứa trẻ ngoan bố bảo thế mà
-đúng vậy 3 năm qua gấu là đứa trẻ ngoan (tôi ôm hôn đầu con)…cô đi đây…
Gấu: cô đi sớm về sớm nhé cô
Tôi lên xe ngồi mà vội quay lại nhìn con qua cửa kính ô tô,nhìn thằng bé vẫy tay đáng yêu,tôi như kẻ mất hồn nhìn con trai,con đứng ngay trước mặt nhưng mẹ con chúng ta chẳng hề nhận ra nhau,hãy chờ mẹ nhé con của mẹ…
P đứng trên tầng nhìn xuống,đôi môi anh ta tái mét đi,mái tóc rũ không còn bóng mượt như ngày nào…
Vú: cậu P cậu sốt cao mãi không hạ,tôi nghĩ cậu nên đi bệnh viện khám thôi ạ
-tôi không sao,vú cứ để thuốc đấy tôi nghỉ chút sẽ khỏe…
Vú đóng cửa phòng Phong mở ngăn kéo ra nhìn tấm ảnh cưới nhỏ trong ngăn kéo,anh ta nhắm mắt rồi ngất gục xuống sàn…
Tôi đáp chuyến bay về Việt Nam tới khu nhà của chồng cũ,kí ức về hai đứa con nhỏ vào mỗi buổi chiều tôi đèo qua con đường vẫn còn y nguyên trong tâm trí,tôi lặng lẽ đến trước cửa nhà Mạnh ấn chuông mãi nhưng k có ai ra mở cửa…Cô hàng xóm ra hỏi
-cháu tìm ai
-cháu tìm anh Mạnh…
Vừa nói xong trong nhà có đứa trẻ 9 tuổi đó là Bin đi ra mở cổng…
Bin: cô tìm ai ạ…
-cô là bạn của bố cháu
-vậy mời cô vào nhà,bố cháu vừa chạy ra chợ về ngay đây ạ…
Vào nhà tôi thấy trên bàn co đĩa rau luộc
-cháu chuẩn bị ăn cơm à
-vâng cháu luộc rau rồi bố đi mùa đồ ăn nhanh về ạ
-cháu học tập và sức khỏe tốt cả chứ
-cháu vẫn tốt ạ,sao cháu chưa bao giờ thấy cô
-cô có thể cầm tay cháu một lát được không
-cô xem bói ạ
Tôi cười nhẹ cầm lấy bàn tay thằng bé rôi ôm lấy khóc lớn…”cám ơn con vì đã khỏe mạnh”
-cô ơi cô sao vậy
Đúng lúc Mạnh sách túi đồ ăn về thấy Vân đang cầm tay con trai anh ta và đang khóc lớn,anh ta ngạc nhiên
Mạnh: cô là ai vậy sao lại vào nhà tôi
Bin: bố ơi cô ấy bị làm sao ý cứ khóc thôi…
Mạnh: tôi hỏi cô là ai
V: là em…em trở về rồi đây (Mạnh rơi bịch túi đồ ăn xuống đất)…
Tôi và Mạnh ngồi ngoài hiên nói chuyện,Mạnh buồn bã khi nghe tôi kể về biến cố của cuộc đời phải thay đổi nhan sắc…
Mạnh: em tính sao ,đưa nó vào tù hay rạch nát mặt nó ra chứ
-em có tính toán riêng rồi,tất nhiên phải bắt nó trả giá cho những gì nó gay ra
-còn chồng em hắn biết việc này chưa
-biết cũng làm được gì,bọn em đã chấm dứt thật rồi
-nhưng mà ck em không biết nếu biết anh nghĩ là anh ta không phải kẻ kb suy nghĩ đâu,ngày em mất tích anh ta đến tận đây tìm anh hỏi về em…
-tóm lại là em sợ lấy chồng rồi,2 lần thất bại là quá đủ
-em nói vậy anh thấy anh có lỗi lớn quá
-chuyện qua rồi ,anh cũng tìm thấy người anh yêu như vậy là quá may mắn rồi
-anh vẫn muốn xin lỗi em,vài ngày nữa bố con anh sẽ sang úc định cư,em không định nói cho Bin rằng em là mẹ thằng bé hay sao…
-có chứ nhưng không phải là bây giờ,em muốn đang hoàng xuất hiện trước mặt các con mình…
-vậy anh chờ em…(Mạnh quàng vai tôi chúng tôi cụng bia như những người bạn)…
Ai đó có nói rằng khi chia tay rồi rất khó làm bạn thế nhưng có lẽ chỉ là khi trong lòng bạn chưa có ai,nếu thật sự trong lòng có hình bóng của một người bạn yêu thực sự thì việc làm bạn với chồng cũ là điều rất bình thường…
Phong đưa vào viện cấp cứu,tay truyền nước miệng ho khụ khụ cố dậy khi thấy Tuấn và Trang đến thăm…
Tuấn: mày máu lạnh quá đấy,vì đứa con gái mà đấm cả tao
P:tưởng cạch nhau rồi chứ nhỉ,sao mày biết
Trang: em đến mời anh đám cưới em thì vú nói em mới biết…
P:vậy à chúc mừng em
Tuấn: sao tự dưng ốm nặng vậy hả…
P: anh có chuyện muốn nói vs Tuấn em ra ngoài chút dc k
Tuấn: rồi có gì vậy
P: Vân quay về rồi,cô ấy vẫn sống
Tuấn: ôi trời vậy thời gian qua cô ta ở đâu sao bh mới xuất hiện
P: tao nghĩ cô ấy bị mất trí…
P: có chuyện như phim hàn vậy sao,vậy cô ấy giờ ở đâu có nhớ ra mày chưa
-nhớ ra rồi nhưng cô ấy đã thay đổi hoàn toàn vẻ ngoài,tao chỉ biết có gì đó rất quen khi ở bên nhưng k thể nhận ra…
-thay đổi thì sao mà biết dc
-tao muốn về Việt Nam giải quyết một vài việc cho rõ ràng
-việc gì mày còn đang yếu lắm
-sắp sếp cho tao,tao không gọi được tài xế của mình nên k thể nhờ dc
-để khỏe rồi đi k dc sao
-không được,tao phải làm rõ mọi chuyện…
Tôi bắt xe về quê nhà ra mộ con đã được bố mẹ xây dựng cẩn thận,tôi cười rồi đặt đồ chơi lên mộ con
‘Sóc của mẹ giận mẹ không,mẹ về rồi con này,hôm nay mẹ sẽ dành cả ngày để cùng con ngắm diều trên cánh đồng nhé,có nhiều chuyện xảy ra nhưng mẹ chẳng biết nói từ đâu,mẹ mệt rồi con ạ” (tôi nhắm mắt gục trên mộ con)…
Phong gương mặt tái nhợt khi đáp chuyến bay xuống sân bay Việt Nam …
Lái xe: cậu P có chuyện gì mà gấp vậy ạ,tôi đi du lịch nên tắt máy cũng may vưa về đọc dc tin cậu nhắn lập tức ra đây
-không sao đi thôi
-đi đâu ạ
-Quảng ninh xuống dưới đó cho tôi…
-Vâng …
Phong ho khụ khụ trên xe,anh ta cố gắng thở xoa tay lên ngực vì thấy khó thở…tới quảng ninh đến 1 quán bar,tiếng nhạc xập xình ánh đèn đủ màu…Phong thấy Tuấn chờ sẵn ở cửa
Tuấn: tao vì mày nhiều lắm đấy thằng bạn chó ạ
-cám ơn..
-vào đi nó ở bên trong đấy…
Phong bước vào bên trong quán người của Tuấn đi phía sau quát lớn khi thấy một lũ đàn ông già khụ đang cởi trần mua vui với các cô gái…
“Gọn mẹ chúng mày vào,ngồi mẹ chúng mày yên ở đấy”(mấy lão già sợ sệt)…
Phong nhìn thấy Hương đang ôm một lão già anh ta lừ lừ nhìn rồi gằn giọng…
P: lôi con đĩ này ra đây cho tao…
Hương thấy P thì quá ngạc nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra,ra bên ngoài Phong hỏi vội vã
P: mày đã làm gì Vân ,nói…
-em k hiểu anh nói gì,em nghĩ chuyện giữa chúng ta đã kết thúc rồi chứ
-chúng ta,tao mà thèm có quan hệ gì với cái loại mày à,đấy là qua đường,mày nói chữ kết thúc nghe nặng nề cứ như tao vs mày từng yêu đương vậy…nói ngay mày làm gì cô ấy vào cái ngày cô ấy nhảy cầu..(bóp cổ Hương)
-em k biết gì sao anh cứ hỏi mấy câu vô lý vậy
-vô lý…(bóp chặt hơn)mày đã cầm gạch đập vào mặt cô ấy phải không hả,phải không/??(quát lớn)…
-làm sao mà anh biết dc (nói hớ)
P nghe vậy lảo đảo,anh ta dơ tay vả bốp vào mặt Hương đến chảy máu mồm…
P: mày là 1 con đĩ bẩn ,sao mày dám làm vậy
H: anh trách gì em có trách hãy trách mẹ anh,người sinh ra anh chính bà ta đã làm vậy,bà ta xui tôi làm vậy
-mày nói láo
-anh hỏi bà ta mà xem,từ đầu do Hạnh sai khiến tôi mua tôi cho anh để chia rẽ anh và vợ nhưng chính mẹ anh là người muốn tôi làm tiếp,từng cách bày cho tôi hại Vân ra sao là bà ta…
P: đưa nó đi,tao k muốn thấy nó nữa
Tuấn: thưởng nó cho anh em
Hương: bỏ tao ra mấy thằng chó chết (đệ của Tuấn đưa đi)…
Phong ngã quỵ Tuấn đỡ
Tuấn: này tao thấy mày k khỏe đâu P
-tao nhớ cô ấy,tao lần đầu thật sự dùng cả con người mình để yêu 1 cô gái,cô ấy không hoàn hảo nhưng đủ cho tao sự ấm áp,đủ bao dung với kẻ ăn chơi như tao…
-yêu là khổ thế đấy chính vì thế tao méo bao giờ yêu ai…(Tuấn lặng người đi khi thấy P thật sự ngã quỵ chỉ vì chữ tình ái)…
Phong ngồi trên xe như kẻ vô hồn…
Lái xe: Tôi thấy cậu sắc mặt k dc ổn hay là đến thẳng viện nhé…
-anh K này,anh bh có cv rồi sao lại vẫn thích làm lái xe cho tôi vậy
-cv của tôi là do cậu cho mà có,lái xe cả đời cho cậu đó mới là cv của tôi
-tôi gặp tri kỉ rồi nhỉ,tôi đang nghĩ lại những khoảnh khắc ăn chơi bay nhẩy của mình,có lẽ đã già nên thấy sai sai,tôi lúc này chỉ cần một bờ vai ấm tôi nhất định sẽ ngủ say,k muốn tỉnh dậy nữa,chỉ là nước mắt cứ muốn rơi,chỉ là nỗi nhớ muốn cất lời tôi đã hủy hoại cô ấy tàn nhẫn nhất (P nghĩ đến việc Vân bị đập gạch vào mặt anh ta ho nhiều hơn)…
Trờ về nhà của mình P vào trong nhà mẹ của anh ta thấy con trai tím tái
Mẹ P: con sao vậy,ôi trời sao người nóng vậy con trai (P gạt tay)
-tôi mới sốt mà bà đã loạn lên ,vậy khi con nhà người ta bị đập nát phá hủy gương mặt thì bà vui chứ
-con…con nói gì vậy mẹ k hiểu (ấp úng)
-cô choi bên Hàn chẳng phải là bạn thân của mẹ à,cô ấy trực tiếp phẫu thuật cho Vân chứng tỏ bà biết hết từ đầu,bà coi tôi là cái gì..
-mẹ cũng đã cố cứu nó,mẹ của con Vân nói hết cho con nghe rồi sao,con mụ xảo trá đó đã hứa là im lặng
-lại còn vậy nữa bà im đi,bà đang làm gì với cuộc đời tôi vậy,bà luôn mong tôi không được hạnh phúc
-mẹ luôn mong con hạnh phúc nhưng vs người xứng đáng
-chẳng phải mẹ cũng xuất thân là con nhà nông mà vậy tại sao mẹ lại chà đạp khinh thường người ta đến quá như vậy…
-vì nó có 1 đời chồng có 2 đứa con rồi sao mẹ có thể chấp nhận chứ…
-mẹ thôi đi,dù là bất kì cô gái nào mẹ cũng chê bai thân phận,mẹ nhìn con Hạnh nó cao quý nên ngủ cả với thằng khác khi cưới con trai mẹ đấy,người mà mẹ lấy cho con là kiểu mẫu như thế đó à,đấy mới là hình mẫu của mẹ à
-mẹ không chấp nhận,mẹ muốn con phải lấy người xứng đáng có rất nhiều cô gái hơn hẳn nó mà con…
-nhưng người con thích chỉ có 1,mẹ có bh hỏi con thích ai chưa? (P ộc máu mồm,mắt trợn ngược lên co giật)
-P con sao thế đừng làm mẹ sợ,đừng làm me sợ mà con…có người ở đấy không…
Tôi đến công an trình báo về vụ việc của 3 năm trước,khi đọc bản báo cáo tôi trình báo công an đều ngỡ ngàng về độ dã man của Hương ….
Công an: cô gái đã vất vả rồi ,chúng tôi hy vọng những người làm chứng có đầy đủ …
-sẽ có đủ ,rất mong các anh trả lại công lý cho tôi…
Điện thoại của tôi reo lên …
Mẹ:con đang ở đâu vậy ,mẹ P bà ta gọi cho mẹ bà ta…( giọng mẹ run run)
-Mẹ chúng ta không làm gì sai,mẹ không phải sợ bà ta đến vậy.
-Bà ta muốn gặp con
-Tốt quá rồi con cũng đang muốn gặp bà ta đây…
-Vân buông bỏ đi con chúng ta sẽ tránh xa họ
-Con cần gì phải tránh,con không sai vì sao phải tránh,mẹ không cần phải sợ,mẹ làm như vậy bà ấy sẽ được đà…
-gia đình mình không thể nào đối đầu với gia đình họ được…không thể con ạ…
-con sẽ biến không thể thành có thể…
Phong nằm trong viện mở mắt vô hồn nhìn lên trần nhà,bố anh ta sốt sắng gọi bác sỹ
bố P: con tôi tỉnh rồi…(bác sỹ vội vã vào khám cho P)
Bác sỹ: không có gì đáng lo,cậu ấy chỉ bị viêm phổi thôi
-vậy tại sao nó lại thân tàn đến thế kia
-cái đó chúng tôi cũng k rõ,có thể do tâm trạng của người bệnh nếu họ trong lòng quá nặng lòng thì bệnh cũng trở nặng thêm…
Bố P vội vã vào giường con trai,ông ta nhìn đứa con trai hào hoa phong nhã của mình giờ thất thần như 1 kẻ nghiện thiếu thuốc…ông ta bóp tay cho con trai…
Bố P: P nói cho bố nghe rốt cuộc con bị làm sao chỉ cần nói với bố,bố sẽ làm tất cả cho con..P nói gì cho bố nghe đi con,sao con cứ im lặng mãi thế…
Tuấn:bác để cháu nói chuyện với nó…
-hỏi hộ bác xem nó bị làm sao vậy
-bác hỏi bác gái đi ạ,bác gái chắc sẽ rõ hơn đấy ạ…
Tuấn kê ghế ngồi gần giường bệnh của Phong…anh ta thở dài khi nhìn thấy bạn bị thế này…
Tuấn: mày có thế này cô ấy cũng có biết được đâu,tao hiểu lòng mày có lẽ đang dằn vặt đủ thứ,thế nhưng thằng bạn mạnh mẽ của tao đâu rồi…
-tao không thể mạnh mẽ được nữa,tao tự dưng thấy hào hoa để làm gì,phong nhã để làm gì đến chính người mình yêu còn không bảo vệ được,thà như những cô gái khác chia tay là xong nhưng đây là tao đã gieo vào cô ấy tổn thương,hủy hoại toàn bộ gương mặt,cô ấy có lẽ đau đớn lắm (P cười rồi đôi mắt đỏ lên)
-tao có thể làm gì dc cho hai đứa mày đây,mày cứ như vậy bệnh sẽ nặng thêm thôi,viêm phổi k đùa đc đâu…
-tao mệt mỏi rồi,cứ mong gặp lại rồi gặp để làm gì khi làm nhau đau thêm mà thôi ( Phong đưa tay vẫn đang truyền che ngang lên mắt che giấu đi ánh nhìn của Tuấn)…
Tôi đến điểm hẹn,mở cửa ra thấy mẹ P ngồi bên trong,bên ngoài có bảo vệ đứng kín quán…
Mẹ P: Mày muốn gì khi nói cho con tao biet tất cả để nó ghét mẹ nó…
-bà làm gì sai à mà sợ sệt vậy
-Mày vốn chỉ là 1 con đĩ ,mày trao đổi bằng tiền với con tao,mày cố tình sinh ra đứa trẻ đấy ,cố tình tiếp cận con tao để trói buộc nó,mày là loại đàn bà ti tiện đê hèn,tao chẳng bao giờ chấp nhận con tao ở bên mày cả.
-Vậy thì bà hãy hỏi tôi có chấp nhận con trai bà trước hay không,tôi không ti tiện,cũng chẳng đê hèn,tôi bán thể xác mình,không bán linh hồn mình
-Mày có dám hứa là mày không yêu con tao không?
-Bà hãy bảo con trai bà có dám hứa là không yêu tôi không,khi đó tôi sẽ trả lời câu hỏi này của bà.
Hai người nhìn nhau ánh mắt không thien cảm,điện thoại của mẹ P reo lên…
Mẹ P: không,không thể con tôi k thể nào bị như vậy…thằng bé đang rất khỏe mạnh,tôi không tin…
Mẹ P đứng lên vội vã đá đổ cả ly trà dưới chân,tôi chỉ kịp nghe thấy vài từ đó và thấy lo lắng,dường như có chuyện không hay xảy ra…về khách sạn tôi lo lắng hơn không biết anh ta xảy ra chuyện gì…tiếng cửa phòng vang lên…tôi ra mở cửa thấy Tuấn …
Tuấn: chào Vân (tôi sợ đóng cửa) ấy tôi biết cô là Vân nào rồi thì sao dám trêu ghẹo được,tôi có chuyện muốn nói về Phong…
-tôi k muốn nghe bất kì chuyện gì về anh ta cả (tôi đóng cửa)
-nó sắp chết rồi…thật đấy nó bị ung thư máu
-không thể nào tôi mới gặp anh ta vẫn khỏe mạnh mà
-nó thật sự yêu em đấy Vân vì quá đau buồn vì những gì gây ra cho em nên nó đổ bệnh nhanh hơn,viêm phổi rồi dẫn đến phát hiện ra bệnh
-không đúng anh đang nói dối
-em có thể đến viện,bác sỹ nói nó cùng lắm được nửa tháng nữa…
-bố mẹ anh ấy rất giàu có thể cứu anh ấy mà
-ung thư mà em,đi đâu để chữa bây giờ (tôi ngã quỵ bên cửa Tuấn đỡ)vào thăm nó đi chỉ có anh mới có thể đưa em vào thăm nó mà thôi,nếu em còn hận nó em có thể không đi
-không em đi làm ơn đưa em đi gặp P,đưa em đi gặp anh ấy,làm ơn…
Tôi đi vội vã cùng P đi qua gian phòng thấy mẹ P cũng đang nằm truyền
Tuấn: bà ấy quá sốc đấy…
cánh cửa do bảo vệ mở ra,tôi thấy P nằm trên giường râu ria xồm xoàm ,mái tóc điểm sợi bạc…
Tuấn: em có 30p lát nữa bố P sẽ đến đấy..
-cám ơn anh…
Tôi định sờ lên gương mặt Phong nhưng thấy anh ấy quá thảm hại,tôi không nghĩ rằng anh ấy lại suy tàn đến mức này,nỗi hận trong lòng tôi giờ như những giọt nước mắt rơi xuống và buông xuôi…bàn tay anh với đầy những vết tiêm hằn rõ trên cánh tay…tôi không biết rằng chúng tôi đến bao giờ mới thôi nhìn nhau đau thương…P mở mắt tôi gạt vội nước mắt…
P: đến rồi à
-anh ổn không (tôi lấy tay ôm miệng)
-ổn chỉ bị viêm phổi thôi
-vậy là tốt rồi
-em về đi nơi đây nhiều vi khuẩn không tốt đâu…
-vậy tôi về đây,anh nghỉ ngơi đi…
-uk đi cẩn thận…
Tôi vừa quay đi…
P: Vân này,dù biết là muộn nhưng xin lỗi em vì tất cả…anh chúc cho em cuộc sống viên mãn và luôn thành công và phải thật sự hạnh phúc..như em nói cả đời em lầm lỡ thì cả đời anh gặp em chưa giây phút nào anh nghĩ đó là lầm lỡ,đối vs anh em là gì đó để anh phải nhớ và thương em..
Tôi quay lại hai hàng nước mắt còn P thì cười nhẹ như an ủi tôi,tôi ôm chầm lấy P…
“tôi muốn hận anh vì anh là người khiến cuộc đời tôi sang một ngã rẽ mới,làm tôi phải rời xa các con nhưng đó là lỗi ở tôi cũng quá ngu dốt khi vì kẻ như anh mà tự sát”
Phong đôi môi tái nhợt khẽ vuôt tóc Vân …
“em đúng là dốt mới vì kẻ như anh mà tự sát,chúng ta đến lúc nói lời chia tay rồi,em đã quá nhiều đau khổ rồi” (P bật khóc cả hai ôm nhau khóc lớn trong phòng)
Bên ngoài cửa mẹ P và cả bố anh ta lặng yên nhìn đôi trẻ đang tự trách nhau,đang chỉ trích vì làm nhau đau khổ…
Tuấn: họ xa nhau đã 3 năm rồi,Vân cũng đã chịu quá nhiều đau thương rồi,môn đăng hộ đối mà làm gì khi mà bác đang cố chia rẽ tình yêu của họ,P nó yêu Vân thật lòng có đúng hay không hai bác tự cảm nhận đi….
Bố mẹ P nhìn nhau họ lặng lẽ quay đi nói vs nhau những câu thở dài…
6 tháng sau,tôi khai trương 1 cửa hàng spa tại Hà Nội sau khi có chứng chỉ…Hương đã bị bắt và chờ ngày xét xử,Trà tình nguyện làm nhân chứng cùng cô choi,tôi cũng đã buông bỏ dc mối thù hận được 6 tháng..còn vợ cũ P là Hạnh nghe nói đã kết hôn nhưng mãi k có con và đang chữa chạy khắp nơi..
.tiếng con trai gọi lớn
Gấu: mẹ ơi không có bố con buồn lắm
-mẹ cũng buồn khi vắng bố nhưng phải cố lên con ạ…
Mạnh gọi lớn từ bên ngoài
Mạnh: chúc mừng em nhé Vân ,lên làm bà chủ rồi
-Bin đâu anh
-anh nói chuyện với thằng bé và vợ anh cũng đã nói rồi,sự thật có lẽ nó sẽ khó chấp nhận nhưng (bó hoa đưa ra từ sau lưng Mạnh)
Bin: con chúc mừng mẹ (tôi ôm con bật khóc)
-mẹ xin lỗi vì k đủ tự tin nói chuyện với Bin,k dám đứng trc mặt con mà nói rằng mẹ là mẹ của con
Bin: giờ thì mẹ nói rồi đó thôi
Mạnh: cái thằng…
Tôi: gấu ra đây con,đây là anh Bin anh trai con ,anh mà mẹ kể đấy
Gấu: anh cao quá
Bin: anh cao mới làm anh được chứ
Gấu: em có ô tô đấy anh muốn chơi cùng không,điều khiển đep lắm
Bin:có ạnh chơi với…
Gio khánh thành sắp đến tôi nhìn đồng hồ…
Mẹ: chuẩn bị thôi con,co choi và mn đang chờ rồi
-Vâng …
Tại sân bay…
tất cả chú ý bắt 1 lượng lớn hàng sừng tê giác nhập lậu,không nguồn gốc…
Chủ hàng: cho tôi gặp sếp
Hải quan: muốn gặp là gặp à,bắt tất
-có biết tôi là con cháu ai k hả (P đi từ trong phòng ra)
P: con ông trời cũng bắt…
Nói xong vội vã chạy ra xe phóng đi trong bộ trang phục hải quan…
Lái xe: sẽ kịp thôi ạ
-cố gắng nhé,anh mua hoa cho tôi chưa
-cô V đã dặn riêng hoa của cậu không nhận (P bật cười)
-đến giờ mà vẫn kiêu vs tôi vậy đấy…
-cô ấy nói để thời gian sẽ suy nghĩ lại về vc tha thứ cho cậu nên cậu cứ chờ đi,phụ nữ nói không là có,cô ấy kp ng hẹp hòi…
Phong vội vã đi vào cửa Vân chặn cửa
V: anh đến làm gì
-mẹ em mời anh mà
-mẹ tôi mời chứ tôi đâu có mời anh
-thế anh đi vê vậy ,cũng đang bận bắt bớ …
-ơ
-ơ quả mơ có hột…(hôn chụt lên má Vân rồi ôm lấy Vân)chúc mừng em vợ của anh…
Hoa từ bố mẹ P gửi tới
Thư kí: phu nhân và ông chủ bận công tác nước ngoài nên k đến dc nhưng gửi lời chúc mừng đến cô
Tôi nhìn lẵng hoa đề chữ ” chúc mừng con dâu”…đối với tôi như vậy là đã đủ,mọi người cùng nhau đúng chụp ảnh tôi đứng ở giữa bên chồng cũ và vợ anh ấy,bên là người chồng mới đang cười híp cả mắt…P nắm lấy tay tôi,dường như bản án dành cho P chỉ có thể kí ức,không phải chửi bới,không phải trả thù,nỗi đau trong lòng mới thật sự là vũ khí đáng sợ nhưng cũng đủ để tôi hiểu rằng,đối với người đàn ông này tôi thật sự quan trọng…có quan trọng trong lòng nhau mới có thể khiến nhau đau lòng…1 trong 2 chết đi đó chính là liều thuốc độc dành cho đối phương,vì vậy đừng ai dại dột như tôi tự tặng cho người mình thương và gia đình một liều thuốc độc,tình yêu không cần sâu đậm chỉ cần vừa đủ…
Tôi từng có 2 đứa con,sinh ra đứa trẻ thứ 3 cùng hắn tên Phong tạo nên ” Kiếp Đàn bà”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!