Sống Thử
Phần 19
Chị Ly lúc này vội vàng đi đến trước mặt tôi lên tiếng khuyên giải:
– Bác ơi, đừng nghe bà ta nói, con Huyền nó không…
Chị Ly còn chưa kịp nói hết, bố tôi đã quát lên:
– Cháu đứng sang 1 bên đi!
Sự tức giận của ông làm tôi thêm sợ, chị Ly cũng không thể nói thêm gì nữa, mọi người xung quanh lại chỉ đem 1 con mắt hiếu kỳ nhìn.
Cô Sáu ở gần đấy lúc này lại lên tiếng:
– Kìa, bố mày hỏi kìa, còn không trả lời đi. Ôi giời ơi, tưởng thế nào.
Tôi bỏ ngoài tai lời nói mỉa mai của cô ta, điều tôi quan trọng nhất là người ở trước mặt mình:
– Bố ơi, để con nói đã, mọi chuyện thực ra….
– CON CHỈ CẦN TRẢ LỜI BỐ, CÓ PHẢI HAY LÀ KHÔNG?
Ông bỗng nhiên lớn tiếng làm tôi kinh hãi, nước mắt theo đó cũng chảy ra nhiều hơn, cổ họng như bị ai bóp nghẹn lại nhưng vẫn phải gắng gượng nói:
– Bố, con xin lỗi!
Lời vừa dứt, tôi liền nhận ngay 1 cái tát đau điếng, và đau hơn nữa người giáng cái tát đấy lại chính là bố tôi, đây là lần đầu tiên ông ấy làm vậy, còn khiến lồng ngực tôi đau gấp bội so với vết rộp đỏ ở má này.
Kiệt thấy vậy liền vội vàng đi đến khuyên ngăn ông:
– Bác bình tĩnh đã, nhà đang có việc, mọi chuyện hãy để hậu sự xong xuôi rồi nói tiếp được không?
Ông nghe vậy mà đôi mắt đỏ ngàu vẫn rưng rưng nhìn tôi, bàn tay vừa mới đánh tôi cũng trở nên run run, cố nén xuống cơn giận mà nói:
– Đây là điều tốt đẹp mày làm sao? Mày tốt nhất đừng đi tiễn mẹ mày nữa, hãy để cho bà ấy yên lòng mà nhắm mắt.
Nói rồi ông liền quay người định rời đi thì tôi liền vội vã chạy đến giữ cánh tay ông lại, nước mắt vẫn không ngừng giàn dụa mà nức nở nói:
– Bố, con xin bố, hãy để cho con được đi tiễn mẹ, mọi chuyện xong bố muốn đánh con như thế nào cũng được.
Ông nghe vậy lại hất mạnh tay tôi ra, cổ họng khàn đặc mà quát lên:
– Mày muốn mẹ mày đến lúc chết còn không được yên lòng sao?
Dứt lời ông cũng theo đoàn đưa tang đi ra ngoài, tôi còn nhớ rõ nét mặt của thằng Tí nhìn tôi chứa 1 sự thấy vọng mà chỉ lặng lẽ quay đi.
Mẹ Đạt lúc này cũng liếc xéo tôi 1 cái:
– Cho đáng cái loại đĩ thoã như mày.
Kiệt nghe vậy lại đi đến trước mặt bà ta, có chút tức giận nói:
– Bà ăn nói cho cẩn thận. Có tin tôi có thể xé rách cái cổ họng của bà ra không?
– Lại thêm 1 thằng ngu nữa bị nó lừa à?
Lời vừa dứt, chị Ly liền đi đến đầy bà ra phía ngoài:
– Cút, bà còn không nhanh cút khỏi đây thì đừng trách tôi.
Nói rồi chị Ly liền lấy cái chổi ngay đấy cầm liên khua vào người bà ta, mẹ Đạt có phần sợ cũng lùi lại rồi quay người đi, vẫn không quên chửi thêm vài câu nữa.
Cô Sáu lúc này lại hếch mặt lên nhìn tôi mà nói:
– Đẹp mặt chưa? Tưởng thế nào hoá ra cũng là đi làm loại gái vớ vẩn.
Nói rồi cô ta cũng liền rời khỏi nhà của tội.
Kiệt lúc này mới đi lại chỗ tôi, nhẹ giọng an ủi:
– Em không sao chứ? Ngồi nghỉ 1 lát đi.
Tôi nghe vậy mới nhìn lên anh bằng đôi mắt ngấn nước còn chưa kịp hoàn hồn mà nói:
– Mẹ tôi…tôi phải đi tiễn bà…
Nói rồi tôi liền lao ra ngoài, dư âm của cơn mưa đêm qua để lại là 1 bầu trời xám xịt se lạnh, là những vũng nước bùn lầy trên con đường đất đá, sự trơn trượt đấy khiến tôi không cẩn thận ngã xuống, nước đục ngàu bắn lên tung toé hoà cả vào những giọt nước mắt vương hết lên gương mặt tôi, vết thương ở eo bị va chạm cũng đau đến thắt lại.
Kiệt thấy vậy liền chạy đến đỡ lấy tôi nhưng tôi chỉ biết vùng vằng chống cự lại anh ấy mà gào lên:
– Buông tôi ra, tôi phải đi.
Chẳng mấy chốc cả người Kiệt cũng trở nên lấm lem nhưng anh vẫn đủ kiên nhẫn cố gắng giữ lấy tôi
– Huyền, em bình tĩnh lại.
Lúc này, bảo tôi bình tĩnh sao được, đã 1 lần bất hiếu không thể ở bên cạnh mẹ mình những giây phút cuối cùng, bây giờ lại 1 lần nữa chẳng thể được nhìn bà 1 lần cuối cùng trước khi cỗ quan tài kia bị tưnhf lớp đất đá vùi lấp.
Tại sao tất cả những điều tồi tệ nhất lại đều đổ xuống đầu tôi như vậy, ngay lúc này tôi thật sự cần 1 người có thể giúp tôi đứng dậy…người mà tôi đang nghĩ đến…anh ấy…tại sao đến giờ vẫn chẳng xuất hiện.
Phút chốc mọi thứ trước mắt tôi như
chao đảo rồi tối sầm lại, bên tai chỉ kịp nghe tiếng gọi tên rồi lịm hẳn.
Tôi tỉnh lại khi trên tay còn cắm 1 ống dây chuyền nhỏ, chị Ly ngồi bên cạnh giường thấy vậy liền nói nhỏ:
– Mày ăn uống kiểu gì mà để kiệt sức? Còn chỗ vết thương nữa, cử động mạnh quá nó còn lâu mới khỏi.
Tôi nghe vậy mới nhìn chị mệt mỏi nói:
– Ai gọi bác sĩ đến chuyền nước cho em đấy?
– Còn ai nữa, anh Kiệt chứ ai. Đang ngồi ở ngoài nói chuyện với bố mày kia kìa.
Tôi nghe vậy không hiểu sao có chút thất vọng, buột miệng hỏi chị:
– Anh Duy, đã đến chưa?
– Duy á? Có thấy đâu. Hôm qua lão ấy cũng bảo về rồi lại đến, sao sáng giờ không thấy mặt.
Trong lòng tôi lúc này trở nên trùng xuống, nhờ chị Ly đưa hộ chiếc điện thoại, tôi mở nó lên, không có cuộc gọi nhỡ nào càng khiến tôi thêm buồn bã mà nhìn chị nói:
– Chị rút ống chuyền ra cho em với, muốn nói chuyện với bố.
– Mày điên à? Nằm yên đấy chuyền nốt chỗ này đã, bố mày cứ để đấy Kiệt nói chuyện cho.
Tôi nhìn chị khẽ lắc đầu 1 cái rồi gắng gượng nói:
– Chị mà không rút, em sẽ giật nó ra đấy.
– Mẹ con điên này.
Chị Ly nói vậy nhưng thấy tôi cương quyết cũng đành xuôi lòng.
Sau khi cẩn thận rút ông chuyền ra, chị đỡ tôi ngồi dậy, bước xuống giường rồi dìu tôi ra ngoài.
Lúc này Kiệt đang ngồi với bố tôi ở chiếc bàn uống nước ngoài sân.
Tôi đi lại phía ông, nước mắt rơi từ lúc nào chẳng biết mà quỳ xuống nói:
– Bố, con sai rồi, con xin lỗi.
Ông nghe vậy laj nhìn tôi có chút đau lòng, có chút khổ sở, có chút tức giận mà lạnh nhạt nói:
– Mày không phải xin lỗi, cũng đừng gọi tao là bố nữa. Những việc mà mày làm vô cùng nhục nhã và con gái tao sẽ không bao giờ làm như vậy.
Tôi mếu máo quỳ lết đến chân ông, vết thương ở eo lại đau nhói lên nhưng so với điều này thật sự chẳng là gì:
– Bố, con xin lỗi, con biết sai rồi.
Chị Ly và Kiệt lúc này thấy vậy liền vội vàng đỡ lấy tôi nhưng đều bị tôi cùng vằng đẩy ra.
Bỗng nhiên cô Sáu từ phía ngoài đi vào, vẫn giọng nói khó nghe ấy mà lên tiếng:
– Xin lỗi thì giải quyết được gì? Mày làm xấu mặt cả cái họ Lê này rồi. Không bằng muốn chuộc lỗi thì kiếm lấy 1 thằng chồng khá giả lấy đi rồi mà thay bố mày trả nợ.
Tôi nghe vậy liền quay ra nhìn cô ta đang đi vào, còn chưa kịp nói gì thì cô ấy đã lại gần bố tôi mà nói:
– Anh Thìn, em nói này. Nó dù sao cũng lớn rồi, học thì đấy, cũng có ra gì đâu. Không bằng cho nó lấy chồng quách cho rồi.
Chị Ly thấy vậy liền vội vàng lên tiếng:
– Chồng gì mà chồng, cô đừng nói lung tung.
Kiệt nghe vậy cũng vội chen vào:
– Bác bình tĩnh lại đã, không nên quyêzt định mọi chuyện trong lúc nóng giận.
Tôi bây giờ nhìn ông bằng 1 sự mong đợi, mặc dù biết đã để cho ông 1 nỗi thất vọng ghê gớm nhưng vẫn hy vọng ông sẽ thương đứa con gái này, ông nhất định sẽ không làm tôi đau lòng, đúng không?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!