Bị Người Yêu Lừa Làm Gái
Phần 43
Có những chuyện dù khó khăn đến mấy cũng phải đưa ra sự lựa chọn.Đau lòng hơn nữa,giờ đây người tôi yêu nhất đang nằm đó,mà tôi chỉ biết đứng đây mà khóc lóc như vậy.
Thực ra với cô gái 19 tuổi như tôi,tiếp nhận nhiều chuyện đau lòng sẽ khiến bản thân vô cùng căng thẳng,nhưng tôi vẫn mạnh mẽ đấy thôi.
Bản thân tôi cũng chẳng biết,bây giờ phải đi đâu và về đâu nữa.Mọi thứ thực sự quá sức tưởng tượng.Tôi đang rất sợ hãi với những thứ đang vây quanh xung quanh mình.Bản thân tôi đang cảm thấy chán ghét cuộc sống hiện tại.Thực sự mà nói tôi đang muốn buông bỏ Mạnh vũ,buông bỏ tình yêu dù biết không có cái kết có hậu .
Tôi có gọi điện nhờ Hạnh một việc
—Tối nay chị muốn gặp vũ,em có thể giúp chị không?
—Chị muốn em giúp như thế nào?
—Em hãy hẹn anh ấy ra phía sau khuôn viên bệnh viện hộ chị.Hãy giúp chị đừng để cho mẹ anh ấy và Trang biết
—Cái này hơi khó,nhưng em sẽ nhắn lại với anh ấy.Sao chị không trực tiếp liên lạc.
—Chị xin lỗi
—Không sao,em sẽ giúp
Tôi đợi Vũ từ lúc ấy đến tối.Bằng một cách liên lạc nào đó mà Hạnh đã giúp được tôi.Mạnh Vũ bên bả vai vẫn được băng bó vết thương.Dù biết anh đau mà phải ra gặp tôi thế này khiến tôi cảm thấy vô cùng áy náy,nhưng biết làm sao bây giờ,mọi thứ dường như quá khó khăn với tôi.
Vừa thấy tôi Vũ đã nở một nụ cười không thể tươi hơn
—Sao vào thăm anh,không vào trong phòng mà lại hẹn ra đây vậy?
Tôi không nói chỉ nhìn anh,tôi đưa đôi tay vẫy vẫy ý bảo anh ra ngồi cùng tôi.
Anh ngồi xuống.Tôi dấu tay ra phía sau nắm chặt vào vạt áo.Tôi cắn chặt môi để cho mình không được bật khóc.Nhìn anh thế này tôi xót lắm,thương anh lắm mà không biết làm thế nào.Anh thành ra như thế này cũng là do tôi mà ra cả.
—Vết thương anh còn đau không?
—Đau lắm?
—Em xin lỗi..
—Sao em lại xin lỗi
—Vì tại em mà anh mới bị thương
—Ý anh không phải vết thương ở bả vai
—Anh còn vết thương ở đâu nữa sao?
—Ừm,có một chỗ còn đau hơn ở vai
Tôi đưa mắt sang nhìn anh một cách lo lắng.
—Đâu,cho em xem nào
—Đây..
Mạnh Vũ lấy tay tôi đặt lên trái tim của anh ấy.
—Anh đâu ở đây
—Vì ỏ đây có em nên anh thấy đau đúng không?
—Đau vì em đã bỏ mặc anh
—Em đang ở đây mà
—Ừm vì bây giờ em có mặt ở đây nên nó tạm ổn và không đau nữa rồi
—anh còn đùa em được nữa?có biết em lo lắm không?
—Được rồi?lần sau anh không trêu em thế nữa
Tôi bắt đầu lảng sang chuyện khác.Ánh mắt hướng về phía bầu trời đầy sao lấp lánh kia.
—Bầu trời đêm hôm nay có vẻ đẹp hơn hôm qua anh nhở
—Vì hôm nay có em ở đây ấy
—Anh ngôn tình quá đi
—Anh chỉ ngôn tình với mỗi em thôi
—Mạnh Vũ
—Ừm,anh nghe
—Mỗi ngày,em đều có một suy nghĩ.Liệu tương lai của anh có em hay không?
—Sao em lại nghĩ vậy?Tất nhiên bây giờ sau này tất cả đều là em
—Nhiều lúc em cũng nghĩ là tại sao mình có thể gặp được người tốt như anh .
—Vì em là một cô gái tốt nên em xứng đáng nhận những điều ấy
—Tự nhiên bây giờ em muốn trở thành một cô gái có tính cách xấu
—Em hôm nay lạ quá,nói gì anh không hiểu gì cả
—Sao điều này lại khó khăn đến thế?
—Quỳnh Anh,nhìn anh,rốt cuộc em muốn nói điều gì?
—Anh có thể thấy em đang cố gắng thế nào đúng không?
—Anh biết?
—Em rất sốc khi biết anh bị thương vì em,anh phải chịu đau đớn vì em bao lâu nữa đây?
—Quỳnh Anh
—Ngày tháng qua cuộc đời em là một cuộc đấu tranh.Cũng chỉ vì có anh mà nó mới trở nên rực rỡ như vậy.
—Em đừng nói nữa
—Nếu anh là em ,anh sẽ cảm thấy thế nào đây?
—Nếu em hẹn anh ra đây để nói những lời như vậy thì anh không muốn nghe
—Nếu những ngày tháng đau khổ này,đến với anh thì sẽ như thế nào?Nếu anh suy sụp như em đã từng thì liệu anh có hiểu được không anh?Tất cả những nỗi đau quá khứ cứ chôn vùi em.Đến một lúc nào đó,anh đến rồi lại khiến trái tim em như muốn nổ tung.Em cần anh biết đến nhường nào.Nếu em là anh,thì em sẽ chỉ yêu một mình bản thân mình thôi.
—Em đang muốn nói điều gì?Quỳnh Anh đừng nói là em muốn từ bỏ anh
—Thật ra,có đôi lúc trái tim em vụn vỡ không ngừng rơi xuống vực sâu đầy nỗi buồn kia.Em đã từng rất sợ hãi với những thứ xảy ra xung quanh mình.
—Chúng ta đã đi được tới đây không phải là một điều dễ dàng gì,em biết mà?
—Em biết..Anh bảo Anh tin em sẽ hạnh phúc khi em phải lòng một ai đó thôi.Anh nói dối,vì em chỉ biết có tình yêu là được dõi theo anh từ phía sau mà thôi.Nếu anh là em,anh sẽ thế nào?Nếu những ngày tháng điên cuồng này đến với anh thì sao?
—Em muốn nghe câu trả lời từ anh thật sao?
—Anh có biết những ngày qua em thế nào không?Anh có biết rằng trái tim em ngày càng trở nên tan nát không?Em có cảm giác như trái tim đang dần chết đi vậy.
—Em đang nghĩ là em có thể để anh ra đi sao Quỳnh Anh
—Người ta nói rằng bản thân mình sẽ hạnh phúc khi mình có thể yêu một ai đó.Nhưng thứ tình yêu này khiến em luôn phải day dứt,phải luôn nhìn anh từ phía sau.
—Đủ rồi Quỳnh Anh à
—Em biết là những câu nói của em sẽ chẳng nhận được câu trả lời từ anh .Phải khó khăn biết mấy để em có thể chạm vào tình yêu của anh.Nhưng bây giờ em cảm thấy kiệt sức không muốn hi vọng gì nữa.Em nghĩ rằng,mình không thể tiếp tục với anh,với tình yêu này được nữa.
—Vậy điều em muốnn nói với anh,anh hiểu rồi..
—Anh cứ như vậy là em vui rồi,không níu kéo em,không năn nỉ em
—Vì anh tôn trọng em
—Anh hãy sống thật tốt nhé?
—Em cứ thế để anh như vậy mà đi hay sao
—Đó là cách duy nhất em có thể làm ngay lúc này
—Em có thể ở lại với anh một lúc thôi được không?Xin em đấy
—em đã làm sai nhiều như vậy,em nghĩ mình nên đi.Anh mà cứ như thế này em sẽ không nỡ mà rời xa anh mất
Buông bỏ đôi tay của Mạnh Vũ ngay lúc này có lẽ là điều đau lòng nhất tôi làm.
Khoảnh khắc như vậy,một trời đêm đẹp như vậy,chỉ tiếc rằng,bây giờ tôi đã rời xa anh..Vì một lí do nào đó,dường như anh ấy đã hiểu tất cả..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!