Tuyển Tập Đoản Văn Đam Mỹ Cao H
Tiểu quan ngẫu ngộ
“Ai” lão nô lại có chút sinh khí, xoay người đi ra cửa phòng.
“Ân, hừ, hừ, ân, hừ ~~” vị này vừa đi vừa hừ là tiểu thiếu gia vừa rồi theo cửa sổ đào tẩu , Đồng Dương Huy.
“Ha hả, hôm nay hảo khờ dại, đi đâu ngoạn ngoạn đây?” Tại đây Dương Châu có thể sống phóng túng , cơ bản đều bị Đồng Dương Huy đã ngoạn hết. Muốn nói có cái gì mới mẻ , với hắn mà nói thật đúng là ít lại ít.
“Uy, có nghe nói không,hôm nay song cô nương mới có một tiểu quan đến đây, là người mới”
“Là, là, buổi sáng hôm nay ta xem thấy, một người nam nhân đi vào “
“Nha, ngươi xem gặp rồi, dài cái dạng gì a, “
“Lúc ấy mặt bị đứa nhỏ chắn, ta không thấy, nhưng ta xem được cánh tay , rất tinh tế, rất trắng a, kia thực kêu là nộn a” người này vừa nói một bên Y cười, kêu cái WS..
Ở một bên Đồng Dương Huy tự nhiên đem hết thảy lọt vào trong lỗ tai , trên mặt nổi lên một tia biến hóa, giống như có chút tức giận, lúc trước không có sung sướng, đứng một hồi liền đi nhanh về phía trước .
“Song duyệt lâu” Đồng Dương Huy ngẩng đầu nhìn bảng hiệu công trình trước mắt, nắm chắc rồi đi vào trong , mới vừa rảo bước tiến đến cánh cửa, còn có một cô nương mặc trường bào màu cam,ngươi đầy son phấn nước hoa, làm cho Đồng Dương Huy nhẹ nhàng nhíu mi một chút.
“Ô, này không phải Đồng thiếu gia sao, hai ngày nay đi đâu , cũng chưa đến làm đám cô nương chúng ta đau đáu, hôm nay Đồng thiếu gia ngươi sẽ chiếu cố ai a”
“Lão cô đâu, tìm nàng đến đây” Đồng thiếu gia không để ý tới người kia quấn quít lấy hắn, nữ nhân còn đang lải nhải.
“Ô~ này không phải Đồng thiếu gia sao, vừa rồi ở bên kia chợt nghe có người nói muốn tìm ta, tâm tư ta biết là vị thiếu gia đây, Đồng thiếu gia ngài tìm ta, có chuyện gì a?” Một người mặc trường bào màu đỏ thẫm, lộ ra hơn phân nửa hai vai tuyết trắng , đai lưng màu tím, trên khuỷ tay còn đeo một áo choàng tơ lụa trong suốt, tự nhiên buông xuống phía trước, trên đầu còn là một loạt kim sức, ứng với người này thật xinh đẹp , tráng lệ, lại không mất đi thanh nhã.
“Lão cô, nghe nói ngươi hôm nay có người mới, hôm nay buổi sáng mới đưa đến , a” nghe được lời này, xung quanh tất cả mĩ nhân cùng khách nhân đều nhìn về phía bên này, lão cô vẻ mặt thì khó xử, mang Đồng Dương Huy đi tới hậu viện ,chỗ một cái chòi nghỉ mát , mới vừa ngồi xuống còn có người đưa tới nước trà cùng một ít điểm tâm đơn giản.
“Đồng thiếu gia, ngươi có điều không biết a” lão cô tạm dừng một chút ngẩng đầu nhìn Đồng Hương Huy, nhận thấy ánh mắt Đồng Đương Huy lại nói tiếp.
“Đứa nhỏ kia quả thật là buổi sáng hôm nay đưa tới, nhưng nghi hoặc còn nhiều lắm, ta cũng không biết có nên cho hắn tiếp khách không, người nọ buổi sáng hôm nay đưa tới ,thời điểm bị một khối vải che khuất mặt, trên người cột dây thừng, đưa hắn tới đây liền bước đi , ngay cả bạc cùng khế bán mình cũng chưa lấy, điều này làm cho ta thật sự khó hiểu , nào có người đưa tới loại địa phương này không lấy bạc cùng khế bán mình, gặp gỡ loại chuyện này ta cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, cũng không dám đem tin tức truyền ra ngoài, liền đợi hai ngày thử xem, ai biết tin tức truyền nhanh như vậy, liền ngay cả Đồng thiếu gia ngài đều biết . . . . . .”
Đồng thiếu gia đứng dậy lấy một gói to, liền hỏi người đang ở đâu, lão cô đương nhiên chỉ tới lúc này biết nên ý tứ gì , do dự một chút, liền gọi người tới, mang theo Đồng Dương Huy đi tới phòng chỗ đứa nhỏ .
“Chính là nơi này , Đồng thiếu gia” người này nói xong liền xoay người rời đi
Đồng Dương Huy đẩy cửa ra thấy bên trong có người ngồi ở trên giường , ôm hết hai tay vùi vào trong đầu , nghe thấy thanh âm mở của cũng không dám nhấc đầu liếc xem, Đồng Dương Huy đi vào trong gian phòng, ngồi ở cái bàn bên cạnh.
“Ngươi tên gì?” Đồng Dương Huy nói không lớn, nhưng là có thể làm cho người trong phòng nghe rất rõ ràng, nhưng người trên giường cũng không có đáp lại, như trước chôn nghiêm mặt, một lát sau người trên giường đưa đầu dài nâng lên, nhìn thấy ngồi ở cách hắn có một khoảng , “Cùng với người khác bất đồng” người ngồi trên giường là làm Đồng Dương Huy ấn tượng đầu tiên, hồi trước hắn cũng từng quan hệ với nhiều tiểu quan, đều là bị người bắt buộc ngạnh đến.
“Minh Lạc” Đồng Dương Huy như trước nhìn người trên giường , trên giường phát ra tiếng nói , Đồng Dương Huy trong lòng thấy làm cho cao hứng, nhưng chưa biểu lộ ở trên mặt, lúc này tiếng đập cửa tới, cửa mở, đi vào một vị hạ nhân, trong tay bưng nước trà, đem nước trà bỏ xuống rồi đi ra ngoài. Song duyệt lâu nàyc ùng với hắn bất đồng, mới vừa bước vào Song duyệt lâu cánh cửa thoạt nhìn cùng với hắn không có dạng gì khác biệt, xuyên qua Song duyệt lâu tiền đường, đi vào hậu viện, chính là một thế giới khác, không như mọi người chứng kiến , chính là Đồng Dương Huy ỡ chỗ này, nơi dành cho tiểu quan , thuộc loại hai kỹ viện xác nhập, ý nghĩa cũng là”Song duyệt lâu” .
Đồng Dương Huy đưa tới một chén nước trước mặt Minh Lạc , Minh Lạc ngẩng đầu đối diện ánh mắt Đồng Dương Huy, lại có chút ngượng ngùng cúi đầu uống hết chén nước, sớm tới nên cái gì cũng chưa ăn, ngay cả nước cũng chưa uống một ngụm, hướng Đồng Dương Huy một ly, uống hết nước, Đồng Dương Huy đem chén nước phóng tới trên bàn, liền ngồi ở ghế nhìn Minh Lạc trên giường , Đồng Dương Huy trong lòng rất rõ ràng, ở thanh lâu loại địa phương này cũng không nghĩ muốn ăn cơm, đồ vật này nọ cũng không thể ăn bậy, nói không chừng đã bị người ta hạ dược
Chỉ chốc lát trên giường Minh Lạc liền biến hóa, trên mặt thản nhiên có màu hồng nhạt sáng bóng, ánh mắt cũng bắt đầu có chút mê ly, cái miệng phấn nộn nhỏ nhắn mở ra khép lại tinh tế, hô hấp cũng biến dồn dập lên, Đồng Dương Huy ngồi ở một bên xem Minh Lạc biến hóa ,đều xem hết ở trong mắt, khóe miệng hơi hơi giơ lên, lão cô lần này hạ dược , số lượng sợ là không ít đi, nhanh như vậy liền phản ứng , ha hả, Đồng Dương Huy ở trong lòng cười khẽ hai tiếng, đứng lên đi đến bên giường, lấy tay che lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Lạc, hai má trơn bóng đầy mong chờ , nâng lên hai mắt của mình: “Rất khó chịu đi, ta cho ngươi thoải mái thế nào” Minh Lạc khẽ hừ một tiếng, không là trả lời Đồng Dương Huy vẫn là bởi vì thân thể không khoẻ, Đồng Dương Huy vừa xem như hắn đáp ứng , cúi đầu gặm nhấm cái miệng một ngụm, ngay lập tức đem Minh Lạc áp đến trên giường, có đem miệng bao phủ lấy, mút đôi môi phấn nộn của Minh lạc, thường thường còn gặm cắn, cạy mở hàm răng, đầu lưỡi linh hoạt tiến vào miệng Minh lạc, cùng lưỡi Minh Lạc dây dưa, buông môi Minh Lạc ra , nhìn thấy đôi môi phấn nộn bị chính mình chà đạp đến sưng đỏ, có ở ngoài nhìn một chút, theo cằm Minh Lạc đi xuống trên cổ.
“Ân, , ngô” ở trên cổ liên tiếp từng hạt ô mai, căn cứ chính xác là của chính mình, Đồng Dương Huy thẳng đứng dậy thoát hết quần áo Minh Lạc , chỉ chốc lát Minh Lạc cảm giác chính mình rất lạnh lẽo , cúi đầu xem thân thể của chính mình, trần như nhộng lộ ra bên ngoài, một loại cảm giác thẹn thẳng tới não, mới vừa suy nghĩ muốn vươn tay lấy quần áo trên giường, lập tức bị Đồng Dương Huy bắt lấy, Minh Lạc muốn giãy dụa, Đồng Dương Huy liền cúi đầu dùng đầu lưỡi khiêu khích trước ngực đang nhô cao của Minh Lạc.
“Ân, a, không cần.. ” thân thể Minh Lạc nhất thời giống bị mất đi khí lực, đồng thời không thể giãy dụa, Đồng Dương Huy một tay buông Minh Lạc ra, cái tay kia lộng trước phía ngực vắng vẻ của hạt phấn nhô lên của Minh Lạc , tay đặt lên thắt lưng của Minh Lạc nhẹ nhàng vuốt ve.
“Ân, a, , ừ, không, a” Minh Lạc chỉ có thể nằm ở trên giường tùy ý Đồng Dương Huy đùa nghịch, ở bên hông tay trượt xuống dưới. Mò vào trong đùi , cọ xát phần đùi , làm cho Minh Lạc khả năng phóng xạ nâng chân lên muốn né tránh cái tay kia, mà cái tay kia ngược lại không né tránh, trong lúc hai chân đã cầm lấy chú chim nhỏ của Minh Lạc, ngẩng đầu lên mới thấy…
“A, a a, ân không, không cần a, ân, ô ô ân, a…, ” Minh Lạc bị một khoái cảm lạ làm nhảy dựng, muốn lấy tay giải khai hạ thể chính mình đang bị cầm, nhưng hắn lại không có sức lực, hốc mắt nước mắt tràn ngập, thanh âm có chút nức nở, Đồng Dương Huy nhìn bộ dạng Minh Lạc lúc này , cảm thấy bụng có đoàn hỏa ở lẻn lên lợi hại, làm cho khố hạ tăng vài phần, cảm thấy có chút khó chịu, nghĩ muốn lập tức phải đặt Minh Lạc ở dưới thân, cố gắng làm dục vọng cấp đè ép đi xuống, hắn muốn nhìn một chút biểu tình đáng yêu bị khoái cảm vây quanh càng nhiều, Đồng Dương Huy đi tới khố hạ Minh Lạc, dùng miệng làm cho chú chim nhỏ của Minh Lạc đang gắng gượng chịu đựng~~~~
“A. .a.. không. .a ân ngô. .a . . . ” đột nhiên khoái cảm lớn ập tới làm cho Minh Lạc có điểm chống đỡ không được, thất thanh hô lên, cố gắng gượng bản thân,đầu hướng về phía trước, càng làm chú chim nhỏ của đưa vào miệng Đồng Dương Huy một ít, Đồng Dương Huy dùng đầu lưỡi ở linh khẩu đảo quanh, ngẫu nhiên còn nhẹ nhàng đâm vào linh khẩu một chút, ở trong miệng đầu lưỡi liếm lộng, làm Minh Lạc lại một lần sợ run một lần.
“Ân, a, không cần a , nơi đó, không, không được Aha Aha, , , ” dùng đầu lưỡi đảo qua một chút, nghe Minh Lạc thanh âm lại cao vài phần, tìm được điểm mẫn cảm của Minh Lạc , liền không ngừng liếm cái địa phương kia , nhẹ nhàng gặm cắn.
“Aha. .cáp a . .ân a . .không được, a ân. . . . a a a.. ” một cỗ nóng bỏng chất lỏng bay vào miệng Đồng Dương Huy ,Minh Lạc đạt tới cao trào, Đồng Dương Huy một bên lấy một cái khăn tay, đem chất lỏng trên miệng phun ra, quăng khăn tay trên mặt đất, đem Minh Lạc thay đổi tư thế, làm cho hắn ghé vào giường, đem thắt lưng kéo cao, theo dưới gối đầu xuất ra một cái hộp nhỏ, mở ra bên trong một tiểu bình sứ, mở nắp bình, đổ vào trên tay một ít, vẽ loạn ở ngoài tiểu cúc hoa, xoa nắn , lấy tay chỉ đỉnh đỉnh cúc hoa tiến vào động khẩu, cao trào lúc sau là thời điểm thả lỏng , ngón tay thực nhẹ nhàng liền đi vào, nhẹ nhàng ở bên trong kiểm tra bộ phận hai lần , rút ra cắm vào hai cái, lúc này Minh Lạc đã muốn khôi phục ý thức cảm giác thân thể đang bị cái xâm lấn, lối vào có chút đau, nhíu nhíu mày .
“A, a ân..a. .đau a. . . ” ở bên trong tiểu cúc hoa, tay rất nhanh đích trừu sáp vài cái, cũng chậm chậm lui ra, Minh Lạc cảm giác phía sau một trận hư không, không thoải mái lắc lắc mông, Đồng Dương Huy nhìn thấy lại cảm giác là nghĩ muốn tiếp túc, 3 cái ngón tay tiếp tục đi vào.
“A..không cần… a đau quá. .ân cáp a” Đồng Dương Huy cũng không có lập tức rút ngón tay, mà là cúi đầu hôn lên bên hông Minh Lạc, tay kia thì đi âu yếm chú chim nhỏ phía trước đang dần dần ngẩng đầu, Minh Lạc cảm giác phía sau đau đớn có chút giảm bớt một ít, nguyên nhân do khoái cảm phía trước, theo giọng rên rỉ tinh tế, Đồng Dương Huy cảm thấy Minh Lạc đã thích ứng , giật giật ngón tay liền rút ra, cầm lấy tiểu bình sứ đặt ở trên giường, đổ một ít trên tay bôi ở hạ thể chính mình , đem tiểu bình sứ ném xuống, kéo thắt lưng Minh Lac, một tay cầm hạ thể chính mình xuống dưới tiểu hoa cúc mà ma xát bên ngoài.
“Ân, , ân ” Minh Lạc bị ma xát có chút ngứa, nhéo vài cái ở thắt lưng, Đồng Dương Huy nhắm ngay lỗ nhỏ tiểu cúc hoa của Minh Lạc , dùng sức đĩnh nhập.
“A, a ” cúc hoa như bị xé rách, làm cho Minh Lạc kêu thảm thiết một tiếng, tay nắm chặt ga chải giường, Đồng Dương Huy đợi cho Minh Lạc thích ứng một chút, rồi lại dùng lực đi vào một chút, chậm rãi tiến hoạt , thẳng đến toàn bộ đi vào.
“Aha a a. . . ” Minh Lạc cảm giác thân thể cũng bị xé rách , trước mắt tối sầm, giống như phải ngất đi, vừa vặn đau đớn càng làm nó kéo lại, toàn thân tứ chi nhằm phía một chỗ, nước mắt chảy ra.
“A, a không, a không cần a, cầu, cầu ngươi a . . . ” Đồng Dương Huy nhìn người cao thấp đau đớn mà mặt vặn vẹo , trong lòng nhất thời cảm thấy một trận đau lòng, cúi đầu hôn môi Minh Lạc , sau cổ, tay thì lộng chú chim nhỏ, hắn dời đi lực chú ý, thấy Minh Lạc biểu tình như vậy khổ sở, nhẹ nhàng đem Minh Lạc cuốn lại, vật thể nóng bỏng ở trong thân thể xoay tròn, làm cho Minh Lạc cảm thấy có một chút lôi kéo rồi đau, Đồng Dương Huy hôn cánh môi hồng nhạt , tay vẫn như cũ lộng chim nhỏ, rời khỏi đôi môi Minh Lạc, nhắm thẳng nhị hoa trước ngực , một trận gặm cắn, Minh Lạc đã muốn hoàn toàn thích ứng thân thể thật lớn kia , vật thể nóng bỏng đang trừu sáp, Đồng Dương Huy thẳng đứng dậy, đem Minh Lạc , nhẹ nhàng giật giật hạ thể bị bao trụ.
“Ân.. a.. cáp a. .” nghe Minh Lạc thoải mái rên rỉ, hơi bắt đầu có chút tốc độ nhanh hơn.
“A.. a. . chậm.. chậm một chút a. . ” Đồng Dương Huy cũng không có giảm tốc độ, dùng tốc độ trừu sáp một hồi, xem Minh Lạc chỉ còn lại có thư thái, liền bắt đầu mạnh mẽ trừu sáp.
“A.. ân đâu a.. cáp a.. ân ngô. . a không được a.. ừ a. . a.. ” Minh Lạc vươn tay ôm cổ Đồng Dương Huy làm cho chỗ giao hợp giữa hai người càng chặt chẽ, Đồng Dương Huy ôm trụ thắt lưng Minh Lạc, dùng một chút lực liền đem Minh Lạc kéo đứng lên, ngồi ở trên người chính mình, làm cho hạ thể chính mình có thể tiến vào càng sâu.
“A a, không được, hảo sâu a. . à không cáp a, ân … ” hai tay cầm thắt lưng Minh Lạc nâng lên hạ xuống, giảm một chút lại tăng.
“A a a, a. . . ” một tiếng thét chói tai của Minh Lạc ,chất lỏng bắn ở trên bụng Đồng Dương Huy, Đồng Dương Huy có rất nhanh trừu sáp vài cái, một tiếng rên lên, rồi phóng thích ở trong cơ thể, xụi lơ ôm Minh Lạc vào người, hướng buồng trong đi đến, nhìn trong mộc dũng đã chuẩn bị tốt nước ấm, lấy tay thử độ ấm của nước, liền đem Minh Lạc thả vào.
“Ân, ” Minh Lạc cảm giác trên người mỏi mệt lui đi không ít, bị Đồng Dương Huy hầu hạ thư thư phục phục , dần dần thiếp đi.
Minh Lạc mở to mắt chống cự nhìn hé ra khuôn mặt phóng đại ở trước mặt , cẩn thận nhìn nhìn, cảm giác trước mắt nam nhân này có chút khí phách, nhưng lại không làm cho người sợ hãi, phải nói tỉ mỉ còn có một ít tính trẻ con, làm cho trong lòng người ta có một loại cảm giác an toàn, cùng thoải mái.
“Xem đủ chưa ?” Đồng Dương Huy kỳ thật so với Minh Lạc phải tỉnh sớm, cảm giác tầm mắt Minh Lạc vẫn dừng lại ở chính mình trên mặt mình, liền có chút ngượng ngùng, thừa dịp Minh Lạc còn không có phát giác liền mở mắt, đối diện tầm mắt Minh Lạc đích , lần này ngược lại lúc đó Minh Lạc mặt đỏ cúi đầu, Đồng Dương Huy xuống giường đối Minh Lạc trên giường nói”Mặc quần áo, đi theo ta “
“?” Minh lạc không hiểu hắn có ý tứ gì, ngồi ở trên giường không hề động.
“Từ hôm nay trở đi ngươi là của ta, mặc quần áo chờ ta ” nói xong Đồng Dương Huy hướng đi ra cửa phòng, đi đến tiền đường ném cho lão cô một tá ngân phiếu” Nam hài kia ta muốn “.
Ngồi ở trên giường, Minh Lạc sửng sốt một hồi, hiểu được có ý tứ gì, rất nhanh mặc quần áo, Đồng Dương Huy đẩy cửa phòng ra , cùng Minh Lạc đi ra khỏi Song duyệt lâu.
“Cái kia, ân?”
“Đồng Dương Huy, tên của ta” Đồng Dương Huy không quay đầu lại tiếp tục đi về phía trước .
“Đồng thiếu gia, như vậy, đem ta mang về, sẽ không cho ngươi thiêm phiền toái sao?”.
Đồng Dương Huy dừng lại cước bộ xoay người nhìn Minh Lạc.
“Ngươi nghĩ còn muốn ở cái địa phương này【 Song duyệt lâu 】” , Minh Lạc lắc đầu không có ra tiếng.
“Kia, ngươi nghĩ muốn theo ta đi” Minh Lạc như trước không lên tiếng, do dự một hồi, mặt đỏ gật gật đầu.
“Vậy cái gì cũng không muốn hỏi, cái gì cũng không cần lo lắng, vẫn đi theo ta”
—————————————————————–END———————————————————
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!