CHỊ VỢ, ANH YÊU EM(H+)
Chương 105: Hoan hợp chính là hòa hợp hân hoan (H)
Lâm Thiên Vũ nghe xong há hốc mồm. Anh không phải là lần đầu tiên gần gũi phụ nữ nhưng mà trong hoàn cảnh cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, cứ ngơ ngơ như vậy mà động phòng sao?
Chưa kể anh cũng chưa từng thấy qua cô gái này. Cô ta lại chẳng giống người phụ nữ nào anh đã gặp. Còn chưa kể ngoài kia có cả đống người đang làm trò gì không biết. Nghĩ đến đây anh thấy lạnh sống lưng. Không biết là chuyện gì sẽ xảy đến với mình nữa. Làm chuyện đó vào lúc này, anh thật không ham.
Lúc này Tinh Vân mới lên tiếng: “Lâm Thiên Vũ, anh cứ như vậy mà kết hôn sao?”
Lâm Thiên Vũ nghe xong còn tăng thêm vài phần bất mãn nữa. Anh thở dài muốn nói gì đó nhưng không dám nói vì sợ bị phát hiện, lời muốn nói chỉ có thể nuốt vào lòng.
Lúc này, thầy mo tiến lại buồng hoa, rồi mở cửa buồng ra. Bên ngoài các vị trưởng lão đều đã quỳ xuống đất. Trên mặt họ hiện lên nét hân hoan, miệng không ngừng cầu phúc cho đôi trẻ.
“Thiên Vũ, họ đang cầu phúc cho anh và nữ vương sống bên nhau mặn nồng trọn đời.” Tinh Vân nói ra câu này cũng thấy có phần kỳ lạ. Cuộc hôn nhân kỳ quái như vậy cô còn khó thích nghi nói chi “cánh chim trời” như Lâm Thiên Vũ
Lâm Thiên Vũ nghe thấy nhưng anh không thể trả lời hay có bất kỳ biểu hiện gì.
Bởi vì, thầy mo đang đứng trước mặt anh. Ông ta cầm bộ gõ bằng gỗ hình Mặt Trời cách điệu giơ cao rồi huơ huơ trước mặt Lâm Thiên Vũ và nữ vương. Miệng không ngừng đọc chú cầu nguyện rất thành tâm. Sau đó, ông ta cầm lấy áo khoác trên khay vàng từ nữ hầu bên cạnh đưa đến. Chiếc áo khoác dệt bằng chỉ vàng đồng bộ với nữ vương, khoác lên bộ ngực trần của Lâm Thiên Vũ. Sau đó còn cẩn thận giúp anh đai nịt. Ông ta tiếp tục cầm lấy vương miện bằng vàng có đính lông chim ngũ sắc đặt lên đầu Lâm Thiên Vũ rồi quỳ xuống dâng quyền trượng hình thần Mặt Trời lên cho anh.
“Nam Vương, từ giờ ngài là vua của dân chúng Inca. Chúng thần đời đời tôn kính người.”
Vừa nghe Tinh Vân dịch xong câu đó. Lâm Thiên Vũ như muốn té xỉu. Người đàn ông thích tự do bay nhảy như anh tự nhiên vô cớ bị gán trách nhiệm gánh lấy vương triều đã bị diệt vong. Điều này với Lâm Thiên Vũ mà nói không khác gì đại họa.
Nhưng mà, ở vào tình cảnh này, anh có thể trốn sao. Cho nên, lùi một bước, tìm cách trốn khỏi đây rồi tính tiếp.
Lâm Thiên Vũ đưa tay ra đón lấy quyền trượng. Các vị trưởng lão thấy Lâm Thiên Vũ đồng ý nhận quyền trượng thì vui mừng vô cùng. Họ tung hô, bái lạy anh như một vị thần gánh vác trọng trách của đất nước họ.
Thầy mo cũng thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy hoa tươi gắn lên tóc hai người, sau lại cầm vòng hoa đeo vào cổ hai người. Ông mở cửa cho con rắn lớn bò ra. Con rắn trắng với những hoa văn đen nhìn vô cùng đặc biệt đang hướng về phía thầy mo đang thổi kèn ống trúc.
Thầy mo cho con rắn leo lên cổ, yêu thương vuốt ve nó rồi bắt đầu nghi thức hôn phối cho nữ vương và nam vương.
Ông cầm tay hai người đặt vào lòng bàn tay mình bóp nhẹ rồi nói: “Trước mặt Thần Rắn tối cao, hai người con của thần Mặt Trời từ nay là của nhau. Họ sẽ được bên nhau, được chúc phúc đến trọn kiếp. Hãy yêu thương và tôn trọng nhau như con dân Inca tôn trọng thần Mặt Trời và thờ phụng thần rắn.”
Tinh Vân dịch xong cũng cảm thấy tâm tình của mình vô cùng phức tạp. Những người này đem nữ vương của họ trao cho Lâm Thiên Vũ. Liệu có ngày họ biết Lâm Thiên Vũ bỏ trốn thì sẽ thế nào? Còn nữ vương nữa, cô ấy sẽ ra sao? Tinh Vân thở dài, giữa không khí này cô không thể không vui nhưng cũng trăm mối ngổn ngang.
Vừa nói xong, ông cho thần rắn uyển chuyển bò ngang người của cô dâu chú rể rồi vòng lại thành vòng tròn. Biểu trưng của sự gắn kết vĩnh cửu của hai người. Thầy mo hướng dẫn cho Lâm Thiên Vũ đeo trang sức từ trong khay đựng bằng vàng cho nữ vương. Nhìn số vàng mà nữ vương đeo trên người, tự nhiên Lâm Thiên Vũ thấy tội cho nàng. Vòng cổ dài và dày hắn cầm còn thấy nặng, vậy mà nữ vương cứ như không cảm giác ngồi yên cho hắn đeo. Chưa kể còn có vòng tay, nhẫn và vòng đeo lưng. Cái này có được gọi là gánh nặng hôn nhân, khổ vì nhiều vàng hay không?
Sau khi lễ thành, thầy mo mang thần rắn bước ra ngoài. Lúc này một người phụ nữ mập mạp tầm hơn sáu mươi tuổi bước lại gần buồng hoa nhưng bà không vào. Chỉ ở ngoài cửa nói vọng vào: “Giây phút thiêng liêng hoà hợp của nữ vương và nam vương đã đến. Ta là người được chọn để hướng dẫn hai người hoan hợp.”
Tinh Vân dịch xong tròn mắt. Lâm Thiên Vũ cũng cần người hướng dẫn làm chuyện này sao? Cô vô thức đưa tay lên vuốt vuốt đuôi mắt.
Lâm Thiên Vũ nghe xong cũng hoàn toàn cứng đờ. Anh phải làm chuyện này trước mặt bao nhiêu người này sao? Chưa kể còn có thêm người “hướng dẫn sử dụng” nữa. Anh đưa mắt nhìn sang cô gái này. Cô ấy ngồi như pho tượng, một chút ham muốn cũng không có. Nghĩ đến đây anh chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.
Người phụ nữ bên ngoài lại nói tiếp: “Xin nữ vương hãy làm bổn phận của người vợ.”
Nữ vương đưa mắt sang nhìn Lâm Thiên Vũ khẽ gật đầu. Giọng nói bên ngoài lại truyền vào: “Đầu tiên, xin người hãy cởi đai và áo cho nam vương.”
Nàng ấy ngoan ngoãn làm theo. Lâm Thiên Vũ tay chân đeo vàng nặng đến khóc, chỉ có thể mặc cho nàng “làm tình làm tội”
Sau khi quần áo chói loá được ném xuống đất, tay nữ vương vô ý chạm vào bờ ngực săn chắc của hắn, nàng ngẩng mặt lên nhìn hắn, sau đó rút tay về.
Hắn nhìn vào đôi mắt đẹp trong ngần như nước hồ thu của nàng. Bất giác điện chạy quanh người.
Nàng ngượng ngùng quay mặt đi. Người phụ nữ lại nói tiếp: “Xin nam vương hãy nằm sấp xuống giường vàng.”
Lâm Thiên Vũ ngoan ngoãn làm theo.
Người phụ nữ bên ngoài lại nói: “Xin nữ vương làm theo những gì được học trước đây để người đàn ông của người có thật nhiều sức khỏe.”
Tinh Vân nghe xong đỏ bừng mặt. Bọn họ thật là mở lớp dạy chuyện này sao? Lâm Thiên Vũ nghe đến đoạn này tự nhiên thấy tò mò và có phần phấn khích chờ mong.
Nhưng không như hai người họ nghĩ, cái nữ vương được dạy thật ra chỉ là thuật mát-xa (massage) cổ của người Inca. Cũng như nhiều dân tộc khác trên Thế Giới, xoa bóp cơ thể trở thành bí quyết giúp giữ gìn sức khỏe và sự thoải mái trong tinh thần, người Inca cũng không ngoại lệ. Họ cho rằng người phụ nữ trong gia đình cần chia sẻ cực nhọc với người đàn ông bằng cách giúp họ thoải mái thông qua đôi tay của mình.
Nữ vương nhẹ nhàng mở nắp những chiếc hộp nhỏ bằng vàng bày trên giường ra. Ngón tay xinh đẹp chấm lấy dầu hoa nhài, rồi lại sáp ong, rồi lại hương lá eucaplytus… làm nóng trong lòng bàn tay rồi áp vào lưng của Lâm Thiên Vũ.
Tay nàng đi đến đâu, cảm giác dễ chịu lan ra đến đó. Nàng kiên nhẫn và hiểu về thuật massage cho nên chỉ một lúc sau anh đã thấy dễ chịu và có phần khoan khoái.
“Cảm giác tốt chưa bao giờ có. Hơn hẳn đi massage ở câu lạc bộ cao cấp.” Lâm Thiên Vũ thầm so sánh.
Nàng khẽ gõ vào cánh cửa. Giọng nói bên ngoài lại truyền vào: “Xin nam vương nằm xoay người lại.”
Lâm Thiên Vũ nhấc cánh tay và cái chân đeo quả cầu vàng nặng trịch qua. Hắn nhăn mặt nhìn lại nữ vương đeo còn nặng hơn hắn cho nên hắn tự thấy xấu hổ mà giấu khó chịu vào lòng.
Người phụ nữ bên ngoài vẫn nghiêm túc hướng dẫn: “Xin nữ vương hãy cởi khố của nam vương ra và làm theo những gì đã được học.”
Nữ vương như người máy, ngoan ngoãn làm theo. Nhưng khi vừa cởi khố của Lâm Thiên Vũ ra thì nàng liền quay đi. Lâm Thiên Vũ liếc cái liền hiểu ngay nàng nghĩ gì. Hắn chỉ cười cười rất đểu.
Nữ vương hít một hơi lấy lại tinh thần và bắt đầu công việc của mình. Nàng đưa tay di chuyển khắp bộ ngực rộng của hắn, rồi đôi vai, đôi chân, bàn chân nhưng tuyệt nhiên tránh nơi ấy ra.
Lâm Thiên Vũ cảm thấy toàn thân nóng rực. Tuy nhiên vì nàng tránh không chạm vào nơi đó của hắn cho nên hắn vẫn có thể “tâm bình khí hòa”.
Tiếng của người phụ nữ lại phát ra: “Nữ vương, xin hãy cho nam vương thấy được vẻ đẹp của người.”
Nghe đến đây, Tinh Vân đầu đầy mồ hôi, hai má tự nhiên cũng đỏ bừng nói như rỉ vào tay Lâm Thiên Vũ: “Thiên Vũ, nữ vương sắp thoát y.”
Lâm Thiên Vũ đánh lưỡi trong khoang miệng, cố không cười nhìn nữ vương đeo đầy vàng thoát y. Mắt anh từ tò mò chuyển sang chăm chú, chuyển sang kinh ngạc và cuối cùng là nuốt hết nước trong miệng xuống.
Nữ vương lần lượt cởi trang sức ra đặt trên khay. Áo choàng của nàng dần dần buông xuống rồi lại đến áo váy bên trong cũng bị cởi ra. Trên người nàng vẫn còn một lớp váy áo mỏng. Nàng lại ngồi xuống, cởi bỏ vương miệng đặt vào khay, tay nàng kéo chiếc kẹp trên tóc ra, lắc lư một chút cho mái tóc buông xuống.
Lâm Thiên Vũ nhìn cảnh tượng này không chớp mắt. Mái tóc đen duyên dáng quấn quanh vai nàng rũ xuống đẹp đến nao lòng.
“Nữ vương, xin người hãy cởi bỏ “trang sức” trên người nam vương.” Sau tiếng nói của người phụ nữ, nàng nhẹ hé cửa. Sau đó, người phụ nữ mập mạp chuyển chiếc chìa khóa vàng mà bà vẫn cầm chắc trong tay nảy giờ cho nàng.
Tinh Vân liền nói vào tay Lâm Thiên Vũ: “Thiên Vũ, anh được cởi trói rồi. Hãy tranh thủ cơ hội trốn đi.”
Nữ vương từ từ đưa khóa vàng có ký hiệu hình thần Mặt Trời vào khe khóa, vặn nhẹ. Tay chân của Lâm Thiên Vũ lúc này hoàn toàn tự do. Anh chửi thầm: “Cái quái này được gọi là trang sức sao? Nặng như đeo gông vậy đó. Đúng là xui xẻo gặp phải bọn ôn này.”
Người phụ nữ bên ngoài nở nụ cười mang ý ngượng ngùng nói: “Nữ vương, hãy làm cho vật đó của ngài ấy thức giấc.”
Tinh Vân dịch xong lại tiếp tục vuốt vuốt lông mày. Tự hỏi: “Chuyện gì thế này. Đời nàng sao cứ toàn phải đi dịch những cái thể loại này cho Lâm Thiên Vũ vậy?”
Đáng tiếc ông Trời cũng không rảnh trả lời cho cô.
Lâm Thiên Vũ nghe xong trong lòng có phần mong đợi. Trò chơi kiểu gì mà Lâm Thiên Vũ này chưa từng thử? Anh chính là muốn xem cô gái này sẽ làm cái gì?
Nữ vương đưa tay hướng vào nơi đó của hắn. Bàn tay nàng run run nhưng cuối cùng là rút tay về.
Phía bên ngoài mọi người hồi hộp chờ đợi nhưng mãi vẫn không thấy âm thanh nào phát ra. Người phụ nữ chịu trách nhiệm dạy cho nữ vương bắt đầu toát mồ hôi. Nếu như hai người họ không thể giao hoan thì ngày mai bà chính là người đi hầu Thủy thần ở giếng.
Vì chịu áp lực này cho nên bà đành đánh bạo chiêu cuối: “Nữ vương, hãy dùng miệng.”
Nữ vương nghe xong, gương mặt lộ vẻ bất mãn, nàng nhắm mắt lại, thở dài.
Tinh Vân nghe xong liền khó nhọc nói: “Thiên Vũ, nữ vương… sẽ… dùng miệng với anh.”
Lâm Thiên Vũ rất muốn cười lớn nhưng vẫn cố ném lại. Hắn cười cười, một nụ cười rất đểu trên môi, chăm chú nhìn nữ vương cúi đầu xuống và bắt đầu.
Âm thanh bên trong vọng ra khiến các vị trưởng lão vô cùng mãn nguyện. Còn người phụ nữ hướng dẫn cho nữ vương cũng thở phào nhẹ nhõm. Bà là người sinh nở tốt nhất trong tộc, lại là dì ruột của cô. Nếu không dạy dỗ cô cho tốt thì e rằng đi gặp Thủy thần cũng không dám ngẩng mặt lên.
Sau khi mọi người đi ra, cánh cửa bằng vàng ở phòng nữ vương cũng được đóng lại. Khi bên ngoài không còn động tĩnh thì nàng cũng dừng hành động và ngẩng đầu lên.
Nàng nhanh chóng kéo cái khăn từ dưới gối lên lau miệng. Cũng may hắn chưa đến mức mất kiềm chế làm bẩn miệng nàng. Sau đó nàng nhanh chóng lấy váy áo mặt lại. Lạnh nhạt nói: “Xong lễ rồi, ngươi không còn phận sự ở đây. Mau cút đi cho ta.”
Tinh Vân dịch xong liền nói: “Thiên Vũ, cô ta thả anh đi rồi. Mau chóng rời khỏi đó.”
Nhưng Lâm Thiên Vũ là ai cơ chứ? Cả đời anh chưa từng thấy quê như vậy. Khi không lại bị một con nhóc mười mấy tuổi khiêu khích rồi đá anh đi. Cảm giác bị đá này, không thể nuốt trôi.
Lúc này anh liền lên tiếng: “Tinh Vân, anh muốn nói với cô ta là: Cô muốn lợi dụng tôi qua mặt đám người đó rồi đá đít tôi đi hay sao? Nghĩ cũng đừng có nghĩ.”
Lâm Thiên Vũ từng chữ lặp lại lời Tinh Vân. Nữ vương trong mắt có phần hoảng sợ liền hỏi: “Ngươi muốn gì?”
Lâm Thiên Vũ cười vừa đểu vừa thoải mái nói: “Cô dám chọc đến nó, còn hỏi tôi muốn gì?” Vừa nói anh vừa tiến lại gần cầm tay nàng đặt vào nơi đó. Nàng sợ hãy rút tay về nhưng Lâm Thiên Vũ đã giữ chặt tay nàng.
Nữ vương hai mắt hoảng sợ nói: “Chỉ là nghi lễ, ta không còn cách khác.”
“Ông đây không quan tâm.”
Dứt lời hắn liền xô hết mấy mâm trang sức vàng ở giữa giường xuống đất. Lao vào nàng như con thú vồ mồi. Tiện thể tắt luôn hệ thống kết nối tín hiệu với Tinh Vân.
……….
Mình kiếm mải không thấy có cái hình nào về ngôn tình mà có nói về kiểu nam thần với nữ vương Inca. Chắc mình là người đầu tiên viết về văn hóa Inca trong ngôn tình. Cho nên mình hoặc sẽ tự vẽ( nếu rảnh), hoặc sẽ nhờ ai đó có khả năng vẽ giúp mình (sẽ trả phí, dĩ nhiên) về đôi này. Bạn nào có khả năng hoặc biết ai có khả năng vui lòng liên hệ mình nhé. Yêu cầu đơn giản là bạn phải yêu thích bộ truyện này của mình và có khả năng vẽ. 🙂
Cám ơn các bạn đã ngóng đợi từng chương truyện của mình. <3
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!