CHỊ VỢ, ANH YÊU EM(H+)
Chương 106: Cảm giác không biết gọi tên. (H)
“Alô, Thiên Vũ, Thiên Vũ…” Hệ thống không kết nối được nữa. Tinh Vân thở dài tựa lưng vào bức tường đá phía sau. Cô chỉ mong Lâm Thiên Vũ nhanh chóng thỏa mãn để cùng cô bàn cách cứu Đoàn Nam Phong.
“Cái tên ôn thần Lâm Thiên Vũ này, thấy gái là sáng mắt, quên luôn cả bạn bè.” Tinh Vân thở dài suy nghĩ. Sau nó lại nghĩ: “Cũng may chồng mình không phải là người phải hôn phối với nữ vương kia. Nếu không, không biết cô có chịu nổi hay không?”
“Nhưng mà, hiện giờ Nam Phong của cô đang ở đâu?”
Nghĩ đi nghĩ lại Tinh Vân vẫn thấy dù sao cảm giác ghen cũng dễ nuốt hơn là âm dương cách biệt. Nghĩ đến đây, nàng lại ảo não, chán chường dựa vào vách đá bên ngoài hoàng cung lạnh lẽo cho đến khi cơn buồn ngủ ập đến.
Bên trong cung điện, căn phòng của nữ vương chỉ còn ánh sáng mờ mờ. Cô sợ hãi kêu lên: “Đừng có qua đây! Làm ơn đi. Tôi không muốn.”
Lâm Thiên Vũ tuy không hiểu cô cụ thể là nói cái gì nhưng nhìn qua thái độ của cô anh cũng hiểu cô đang xua đuổi anh.
“Tốt! Càng kích thích!” Lâm Thiên Vũ nghĩ thầm, nhếch môi cười rất đểu.
“Muốn trốn khỏi tôi sao? Cô nằm mơ đi.”
“Đến đây nào, nữ vương của trẫm.”
Lâm Thiên Vũ vừa nói vừa cười đắc chí khi nhìn thấy nữ vương oai phong nghiêm túc giờ đã như con mèo nhỏ trốn trong góc thút thít.
Cô không hiểu hắn nói gì, cô chỉ biết cô nói gì cũng không thay đổi được hắn. Cô liền dùng cách cuối cùng, lần tay xuống gối rút ra một con dao sắc bén hướng về phía Lâm Thiên Vũ đâm thẳng.
Nhưng Lâm Thiên Vũ lại là ai chứ! Mặt anh ta đã nhẵn mùi đời cho nên nhanh tay bắt kịp tay nàng, sau đó vứt con dao đi nhanh chóng ôm lấy nàng vào lòng. Cảm giác kích thích, chiếm đoạt, tự nguyện, sợ hãi, lo lắng, ham muốn đan xen lẫn nhau.
Hắn ôm nàng vào lòng, mũi kề mũi, lại nhếch lên nụ cười hài lòng. Rồi cúi xuống hôn nàng say đắm. Lâm Thiên Vũ vốn lão luyện tình trường cho nên chỉ vài chiêu kích thích thì nàng nữ vương đã “hồn phách tiêu tán”. Cả người nàng run lên và nóng bừng. Lần đầu tiên trong đời nàng biết được cảm giác thích thú này. Nàng không chống cự hắn nữa. Có lẽ, thầy mo nói đúng hắn đích thực là nam vương mà nàng phải chờ đợi. Nhưng mà còn Inti?
Đầu óc nàng lúc này như quay cuồng, không còn nghĩ được chuyện gì nữa. Tài nghệ hôn cao siêu của Lâm Thiên Vũ đã khiến nàng một lần lại một lần ưỡn người đón nhận hắn.
Lâm Thiên Vũ mãn nguyện khi thấy nàng ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn. Hắn đưa tay xuống cởi bỏ hết trang phục của nàng. Một cảm giác trống trải xâm chiếm khiến nàng tỉnh mộng. Nàng lấy hai tay ôm lấy thân thể của mình như muốn che đậy.
Lâm Thiên Vũ nhìn theo đường nét trên cơ thể nàng, bỗng dưng hắn khựng lại.
“Nữ vương này, cô ta là một đứa bé sao? Cơ thể này không giống như thiếu đã nữ dậy thì.” Lâm Thiên Vũ nghĩ xong lắc lắc đầu cho tỉnh táo. Hắn dù nghịch phá, ăn chơi trác táng thế nào cũng không đến mức làm chuyện này với trẻ em. Hít lấy một hơi, kiềm nén dục vọng, hắn lấy áo mặc vào rồi đẩy cửa buồng bước ra.
Thấy hắn không làm gì mình nữa thì nữ vương cũng hơi bất ngờ. Nàng liền suy nghĩ lung tung: “Hắn dừng lại là vì mình không thích sao?”
“Hay do mình cầm dao dọa hắn sợ?”
“Hắn thật sự sẽ tha cho mình sao?”
“Nhưng mà…”
Nàng bất giác đưa ngón tay lên môi. Môi nàng vẫn còn hơi ấm của hắn. Hương vị của hắn như vẫn còn lưu lại trên môi nàng. Nàng nhắm mắt lại nhớ đến lúc hắn hôn nàng. Cảm giác này là sao?
Mải suy nghĩ nên nàng đã không biết hắn đã mặc xong quần và bước ra gần đến cánh cửa bằng vàng. Nàng liền túm lấy chiếc áo mỏng che ngực chạy lại phía hắn gọi hắn lại: “Đừng đi!”
Hắn nghe không hiểu nhưng vẫn dừng chân một lúc rồi lại hướng về cánh cửa bước tiếp.
Nữ vương vội chạy theo hắn. Từ phía sau, nàng giơ tay nắm lấy bàn tay hắn, kéo hắn quay lại nhìn nàng. Ánh mắt nàng từ phía sau chiếc mặt nạ vàng lộ ra tia chờ đợi cùng khao khát.
Giữa ánh nến mờ mờ tỏa ra màu sắc chệch choạc, Lâm Thiên Vũ vẫn nhìn thấu được ánh mắt của nàng. Anh muốn nói rằng anh không thể làm chuyện này với trẻ con được. Nhưng anh không biết làm sao để nói tiếng Quechua, chỉ đành rút tay ra khỏi tay nàng, quay mặt đi.
Nữ vương hai mắt lúc này tự nhiên ngấn lệ. Nàng liền nói một tràng: “Đừng đi, xin người đừng đi. Ta sẽ không tránh né nữa. Đừng rời khỏi ta. Ta xin người.”
Nói xong nàng liền quỳ xuống. Lâm Thiên Vũ nặn não cũng không hiểu cụ thể là nàng nói cái gì. Nhưng anh biết nàng là đang muốn anh ở lại. Anh ngồi xuống đỡ nàng lên, dùng tay xoa xoa đầu nàng như cách giao tiếp giữa người lớn và đứa trẻ.
Nữ vương không thích hắn đối với nàng như vậy. Cách này nàng vẫn hay dùng với con chó nàng nuôi. Trong khi nàng là vợ hắn. Nàng muốn hắn giống như vừa rồi âu yếm và hôn môi nàng. Cho nên nàng nhíu mày tránh cái vuốt đầu của hắn. Sau đó kéo hắn về phía cánh cửa buồng nơi giường ngủ bằng vàng.
Lâm Thiên Vũ sống chết không chịu nhưng nàng cứ nũng nịu lại như sắp khóc cho nên hắn thở dài cầu Chúa.
“Đây không phải là do tôi nhé, Thượng đế chứng giám, Lâm Thiên Vũ tôi đã rời đi nhưng…nàng đã dâng đến miệng. Không lẽ…”
Nghĩ chưa thành câu anh đã thấy nữ vương nằm trên người mình. Cô cúi xuống mỉm cười thật ngọt ngào hôn lên môi Lâm Thiên Vũ.
Mặt nạ bằng vàng cạ vào mặt anh khiến anh khó chịu. Anh liền quay người cô lại cho cô nằm trên cánh tay mình, rồi đưa tay tháo xuống chiếc mặt nạ trên mặt cô.
Khuôn mặt của nữ vương được ánh đèn mờ ảo từ bốn phía soi rọi, đẹp như một kiệt tác của tạo hóa.
Lâm Thiên Vũ nhìn nàng không chớp mắt, cứ ngây dại mà trao nàng sự ngưỡng mộ của hắn. Nàng có vẻ đẹp tự nhiên, non mềm lại có phần hoang dại đến đặc sắc khiến tim hắn rộn ràng. Cảm giác này là gì? Hắn không biết gọi tên nhưng hắn biết nàng nhất định phải là của hắn… mãi mãi.
Lâm Thiên Vũ cúi xuống hôn nhẹ lên môi nàng, nữ vương e lệ đỏ bừng mặt nhưng nàng không dám quay đi. Nàng sợ nàng biểu hiện không khéo sẽ khiến hắn giận mà bỏ nàng cho nên nàng ngoan ngoãn chiều chuộng hắn.
Lâm Thiên Vũ nhìn một lượt qua thân hình nàng. Hắn không nhìn nhầm, cơ thể này của nàng quả thật chỉ mới hơn mười tuổi. Ngực và mông vẫn còn chưa phát triển, trông vẫn còn rất nhỏ. Điều này khiến hắn thật khó để làm bước tiếp theo với nàng. Nếu không khéo sẽ khiến nàng không chịu được mà tử vong.
Nhưng mà, nàng cứ ôm chặt anh như vậy khiến anh không thể kiềm nén hơn nữa. “Mẹ kiếp! Đúng là ông Trời đang dày vò ta mà.” Lâm Thiên Vũ chửi thầm trong lòng. Đáng tiếc ông Trời cũng không rảnh để nghe hắn chửi.
“Ta sống đến từng tuổi này rồi mới biết cái gì là nội tâm dằn xé, mâu thuẫn bản thân.” Lâm Thiên Vũ than khổ. Anh lại nghĩ tiếp: “Chả trách thằng Nam Phong suốt ngày trưng ra bộ mặt nghiêm túc như tự kỷ. Thì ra nó trưởng thành trước anh.”
Chẹp…Lâm Thiên Vũ tặc lưỡi nghĩ nghĩ. Gương mặt anh nhăn lại thành một nắm.
Nữ vương nhẹ vuốt lưng anh. Tay nàng đi đến đâu máu trong người anh sôi sục đến đó. Anh đang chịu sự dày vò đến khổ. Cái này… không biết phải chửi ai.
Nữ vương chờ một lúc thấy Lâm Thiên Vũ không có ý định gần gũi nàng thì ánh mắt nàng lộ vẻ thất vọng. Nàng bắt đầu khóc thút thít. Lâm Thiên Vũ liền lấy tay lau nước mắt cho nàng. Hắn rất muốn hỏi nàng: “Em thật sự muốn sao?”
Nhưng mà, ai cho tôi ngôn ngữ? Tiếng Quechua nói như thế nào? Tôi cũng rất muốn khóc đó, nữ vương à.
Hít một hơi thật dài, hắn không nghĩ nữa. Dẹp hết cái gì là đạo đức, tôn giáo, luật pháp, văn minh gì gì đó ra khỏi đầu. Hắn chỉ biết hôm nay là ngày cưới của hắn và nữ vương là vợ của hắn. Hắn không làm nàng là có lỗi với nàng, cái này rất đáng bị “trời chu đất diệt”.
Nghĩ vậy, hắn liền thấy dễ chịu cho nên tâm tình cũng thoải mái. Hắn đưa tay sờ mó lên người nàng. Đôi tay của người đàn ông sành sỏi như Lâm Thiên Vũ còn có chỗ để chê sao? Chính xác là không chê vào đâu được cho nên nhanh chóng khiến nữ vương mê đắm. Nàng nhanh chóng đầu hàng, tay chân không còn chút sức lực chỉ có thể ngâm nga mấy tiếng mê người.
Nàng nói gì hắn không hiểu nhưng nàng rên cái gì hắn đều hiểu rõ. Kinh nghiệm qua nhiều năm rèn luyện của hắn cuối cùng cũng có chỗ dùng. Nghĩ vậy hắn lại khoái chí cười cười.
Nữ vương nhìn hắn vui vẻ thì cũng thấy rộn ràng trong lòng. Cảm giác này là yêu sao? Lâm Thiên Vũ nhìn nàng càng lúc càng hưng phấn thì cũng biết hắn nên làm gì bước tiếp theo.
Sau một hồi đùa nghịch môi lưỡi với nàng, hắn liền đẩy chân nàng lên nhìn ngắm thật kỹ nơi tư mật của nàng. Yết hầu của hắn lên xuống mấy cái liền không chịu được nữa mà áp mặt vào thưởng thức.
Nữ vương từng hồi run lên, uốn éo. Nàng chưa bao giờ được dạy đàn ông ở trên giường còn cần phải lấy lòng phụ nữ. Nàng chỉ biết bổn phận của nàng là làm cho hắn vui vẻ nhưng lúc này đây hắn chính là đang làm cho nàng thích thú. Bản năng cho nàng biết được người đàn ông nào làm như vậy với phụ nữ thì chứng tỏ hắn rất thương người phụ nữ đó. Nghĩ đến đây lòng nàng lại rạo rực. Sự xúc động kỳ lạ này như hạt giống len lỏi trong tim nàng, mọc mầm và lớn dần lên.
Một lúc sau, Lâm Thiên Vũ ngẩng mặt lên, hắn thấy nàng e lệ khép chân vào thì liền trườn lên người nàng. Hắn muốn thỏ thẻ với nàng là cái mùi vị thuần khiết và tươi mới trên cơ thể nàng sắp làm hắn phát điên. Nàng là cô gái ngây thơ hay yêu tinh chuyển thế mà lại khiến hắn tâm tình chao đảo như vậy? Hắn muốn hỏi nàng rất nhiều rất nhiều thứ. Nhưng mà… ai giúp hắn nói tiếng Quechua đi. Huhu…
Lâm Thiên Vũ nhìn vào đôi mắt đượm tình của nàng. Hắn bỏ qua rào cản ngôn ngữ, dùng ánh mắt say mê truyền đến nàng để cho nàng biết hắn đang mê mẩn nàng đến thế nào.
Nàng không dám nhìn hắn nữa, nàng sợ nàng sẽ chìm đắm vào trong ánh mắt ấy đến không biết bản thân mình là ai. Nàng cúi đầu nhìn xuống rồi từ từ co hai chân lên.
Lâm Thiên Vũ nhìn qua liền hiểu ý cho nên anh không để nàng chờ lâu. Khoảnh khắc anh chiếm lấy “báu vật Amazon” cũng chính là lúc anh biết anh đã yêu.
Dù hắn đã cẩn thận dạo đầu và nhẹ nhàng đi vào nhưng khi nàng é lên một tiếng đau như bị xé đôi thì hắn liền đau lòng không thôi. Hắn vuốt ve nàng, hôn hít lên mặt nàng để nàng giảm bớt cảm giác đau. Hắn rất muốn an ủi nàng nhưng lại bất đồng ngôn ngữ với nàng cho nên chỉ có thể dùng cử chỉ yêu thương để truyền tình cảm đến cho nàng. Nàng nhìn vào mắt hắn, đôi mắt tràn ngập yêu thương khiến trái tim nàng xúc động.
Không khí chẳng mấy chốc nhuốm mùi vị tình yêu. Từng hồi luật động khiến cô gái mới lớn như nàng không sao chịu nổi, nàng liên tục rên rỉ. Mồ hôi thấm ướt làn da màu lúa mạch căng bóng. Mồ hôi trên người Lâm Thiên Vũ cũng như mưa, từng giọt nhỏ xuống cơ thể nàng quyện lại tạo nên mùi vị ân ái triền miên.
Khi đến cao trào, hắn liền rời khỏi người nàng. “Lâm Thiên Vũ, mày không thể khiến cô ấy mang thai được. Cô ấy còn nhỏ như vậy… Không… không thể.” Lâm Thiên Vũ liên tục tự nhủ bản thân phải bảo vệ nàng cho nên…
Nữ vương không hiểu, nàng chưng hửng nhìn hắn. Điều này không đúng như nàng được dạy. Vì sao hắn làm như vậy?
Lâm Thiên Vũ nhìn biểu hiện trong mắt nàng thì hiểu được thắc mắc của nàng. Hắn muốn giải thích nhưng không biết làm sao để nói. Chỉ có thể cố gắng ra hiệu vẽ một vòng tròn tưởng tượng nổi lên trước bụng nàng rồi liên tục lắc tay.
Nàng liền hiểu hắn không muốn nàng mang con của hắn. Nàng lại xị mặt vì tự ái. Rồi quay đi che giấu nước mắt. Tay chân hắn liền luống cuống, cảm thấy bản thân mình rất vô dụng vì cứ khiến nàng hiểu lầm rồi buồn bã. Đời này của hắn ghét nhất chính là phụ nữ khóc. Không biết bao nhiêu nhân tình của hắn đã từng khóc lóc cầu xin hắn đừng bỏ bọn họ nhưng chưa một lần hắn thấy động lòng. Vậy mà nữ vương chỉ vừa không vui hắn lại thấy mình không đáng sống nữa. Mặt hắn đau khổ than thầm: “Thượng đế à, người đang bỡn cợt Lâm Thiên Vũ tôi hay sao?”
Hắn chậc lưỡi, vò đầu bứt tai, thở dài đưa tay kéo nàng quay lại vào lòng. Hắn cho nàng gối đầu lên ngực hắn, rồi nhẹ kéo tay nàng đặt lên tim mình để nàng cảm nhận được hắn yêu nàng. Nhưng hắn cũng không dám chắc nàng có thể hiểu được.
Hắn cố sức dùng ngôn ngữ cơ thể để nói là hắn yêu nàng. Nhưng với nàng thì người đàn ông yêu một người phụ nữ là phải cho người phụ nữ đó mang thai con của hắn. Nàng làm sao có thể hiểu được quan điểm đạo đức xã hội của người Mĩ và suy nghĩ của Lâm Thiên Vũ. Cho nên cuối cùng Lâm Thiên Vũ đành chịu thua. Cái thế giới câm điếc này hắn thiệt không muốn chơi nữa.
Hắn lần nữa quay người lại muốn nàng. Nữ vương có chút kinh ngạc nhưng nàng vẫn vui vẻ đón nhận hắn. Lâm Thiên Vũ vẫn nhẹ nhàng, vẫn nâng niu nàng như báu vật và khiến nàng bay bổng lên chín tầng mây. Một lần nữa hắn lại nhượng bộ và chiều theo nàng, cho nàng cái nàng muốn.
Cả hắn và nàng đều thấy rất thỏa mãn. Đêm động phòng của họ thuận lợi trôi qua như thế. Lâm Thiên Vũ chưa bao giờ cảm thấy hài lòng về chuyện này đến như vậy, hết lần này đến lần khác hắn liên tục muốn nàng. Nữ vương cũng chiều chuộng hắn đến tận sáng.
Ở trong căn phòng ấm áp hương vị tình yêu kia, họ không hề biết rằng bên ngoài có một người đứng canh phòng tân hôn nhưng trong lòng lạnh lẽo đến cùng cực, chàng thị vệ Inti.
……..
Xin lỗi các bạn, hôm nay mình có chút việc phải hoàn thành nên đăng truyện trễ. Các bạn có hóng hông?
20 like sẽ có chương tiếp nha. Mình đang mê chết cái kiểu yêu bất đồng ngôn ngữ. Cách thể hiện giữa hai người sẽ rất bản năng á.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!