Đen Tình
Phần 11
Tiếng xe ấn còi inh ỏi ,đám người áo đen vội vã đi theo ông chủ của mình…
Thư kí: Bên kia báo tìm thấy con bé rồi ạ đang đưa vào viện rồi
-Tình trạng sao rồi…
-Nói rằng mất nhiều máu bác sỹ đang phẫu thuật lành ít dữ nhiều…
-Bắt dc kẻ bắn chưa
-Kẻ đó chính là em vợ của cậu…
-Em vợ?
-Phải chính là cô ta…
Thắng nắm chặt tay…
Tôi ngồi ở nhà lặng yên như một cái xác k hồn,tay cầm điện thoại chờ cuộc gọi…con của mình sẽ ổn…
Mai đi từ trên tầng xuống
Mai: Giờ cô đã biết cái giá cho kẻ phá hoại hạnh phúc của người khác chưa,ở bên anh ấy cô sẽ mất tất cả bao gồm cả người thân,tôi đã nhắc nhở cô rồi mong là cô sẽ biết suy nghĩ mà rời đi khỏi đây…
Mai quay đi cô ta mỉm cười vs thư kí của mình,dường như cô ta đã đánh trúng dc điểm yếu của Hiền…
Tôi chợt nghĩ rằng lời Mai nói có thể là đúng…tôi đáng lẽ ra k nên tới đây,tôi và Bông đáng lẽ ra k nên sang đây…sai lầm của bản thân để ảnh hưởng đến chính con mình…
Thắng đứng trong viện bác sỹ lắc đầu
Bác sỹ: Mất quá nhiều máu con bé đã mất trước khi tới đây…
Thắng: K còn chút hy vọng
Bác sỹ: Tôi rất tiếc…
Thắng ngồi bịch xuống ghế ,anh ta nhớ lời gọi “ Bố Thắng” của bé Bông…
Thư kí: Xin cậu bớt đau buồn
-Vài tháng nay tôi cứ nghĩ và tưởng như mình đang có một đứa con gái…vậy mà…
Thắng đứng dậy run run lật chiếc khăn trắng ra nhìn mặt Bông,mắt anh ta đỏ au lên
Thắng: Bố yêu con ( hôn lên trán con bé)…
Thư kí: Có cần giấu
-Báo về đi…chuẩn bị hậu sự thật chu đáo…nghi lễ tiến hành vs tư cách là con gái tôi…
-Vâng…
Tôi nghe tin vội vã đến viện…Thắng đứng cạnh giường
Thắng: Qua nhìn con lần cuối đi
-Không…anh nói sẽ đi cứu con mà…
Tôi thấy con bé gương mặt trắng bệnh tôi ôm chầm lấy con “ ôi con ơi…con của mẹ…con ơi mẹ đây rồi,mẹ ôm rồi con mở mắt ra nhìn mẹ đi…Bông” ( tôi hoảng loạn hét lên)
Thư kí: cô hãy bình tĩnh,cố gắng vượt qua giai đoạn này…
-A bảo con tôi dậy đi ,tôi cầu xin anh
Thắng quay đi lặng lẽ…đứng bên ngoài châm thuốc hút khi bên trong nghe tiếng gào khóc thảm thiết của Hiền…không khí tang thương bao trùm cả khu phòng…
Tang lễ diễn ra nhưng Hiền cứ ôm con nhất quyết k cho ai động vào
Thư kí: Đến giờ nhập quan rồi cô hãy để con bé ra đi thanh thản
-Nó chỉ ngủ thôi mà…bông ngoan lắm bông đang ngủ…
Thắng bị bố khiển trách trên điện thoại
Bố T: Sao mày lại có đứa con nào mà dc tổ chức theo đúng nghi thức vậy
-Con có con
-Sao tao k biết
-Bố mà biết thì bố đã k là bố rồi
-Mày đừng qua mặt bố,con riêng của con bồ mà coi như con đẻ mày điên rồi à Thắng
-Ít nhất trong lòng con cũng còn chút tình người ( cúp máy)
Bố Thắng bên kia đầu đây bảo cô vợ bé
Bố T: Ý nó bảo mình k có tình người à,thằng này láo…
Vợ bé: Em thấy có vẻ như con trai anh thích đứa con gái kia
-Nó có mà cả ngàn đứa rồi có bh thích đứa nào
-Biết đâu lần này lại khác thì sao,anh nghĩ mà xem,nó tổ chưc tang lễ theo diện con của nó…trong khi chỉ là con của cô bồ …
Bố T: Điều tra con bé đó cho tao,gặp gỡ khi nào ra sao
Đệ: Vâng…
Thắng quay vào thấy Hiền đang giằng co k cho người ôm con đi
Thắng: Giữ cô ta lại,đưa đứa bé vào quan tài đi
Tôi: Anh k có quyền gì cả
-Đưa đứa bé vào đi,đóng nắp lại đến giờ rồi
Tôi lao ra chỗ anh ta
-Trả con lại cho tôi
-Nó chết rồi cô tỉnh táo lại đi
-kp con anh nên anh nói câu chết nghe dễ dàng vậy à,con tôi là cái gai trong mắt anh,khéo anh câu kết vs con Linh giết con tôi cũng nên
Thư kí: Kìa cô Hiền sao lại nói vậy ( Thắng giơ tay)
Thắng: Cứ để cô ta nói
-Đáng lẽ con tôi sẽ k chết,đáng lẽ con tôi sẽ sống tốt nếu như anh k ép tôi sang đây,tất cả là tại anh,thằng khốn kiếp
Tôi đấm đá vào anh ta nhưng anh ta k phản xạ đứng im còn đệ tử thì cúi gập người khi thấy ông chủ của mình đang lặng yên…
Tôi: Tôi mất tất cả rồi…mất hết rồi anh làm sao hiểu được…
Sau vụ con tôi mất ,tôi bị mắc bệnh trầm cảm,cả ngày không ăn uống…
Thắng ở dưới nhà thấy giúp việc bê đồ xuống lắc đầu
Giúp việc: 3 hôm nay cô ấy k ăn vẫn còn nguyên đồ…
Thắng đang viết gì đó vội gập lại thở dài
Thư kí: Có lẽ cú sốc quá lớn nên cô ấy như vậy
Thắng: Đưa đồ ăn đây…
Thắng bê đồ ăn lên phòng,phòng bốc mùi gì đó rất tanh…anh ta bật đèn trong phòng thấy Hiền nằm trên vũng máu,cổ tay cắt đứt hết…
Thắng: Người đâu rồi,chết tiệt…
Hiền mở mắt
Hiền: Cho tôi đi gặp con tôi với…
Bác sỹ đến nhà khâu vết thương trên tay…Hiền nằm trên giường mê man gọi tên con…Thắng đưa tay lại nắm chặt
Hiền: Đừng bỏ mẹ…mẹ sai rồi
Bác sỹ: Cô ấy có thể tự sát bất cứ lúc nào với tình trạng này…gia đình nên giúp cô ấy thoát khỏi kí ức đau buồn…
Thắng đứng trong phòng Hiền bên ngoài ban công anh ta hút thuốc suy nghĩ
Thư kí: Bác sỹ nói vậy là tình trạng của cô ấy khá nghiêm trọng
Thắng: Chuẩn bị đi tao sẽ đưa Hiền về Việt Nam
-Cậu thả tự do cho cô ấy
-Tao thả tự do cho cô ta chính là giết chết cô ta…có khá nhiều kẻ đang muốn tóm lấy cô gái này…tao thật sự mệt mỏi…
Thư kí: Cuộc hẹn của cậu và cậu Hoàng tập đoàn K sắp đến rồi đi thôi ạ
Thắng đi qua giường sờ lên má Hiền khi hiền đang lơ mơ
Thắng: Trên đời này ai cũng phải trải qua khổ đau rồi sẽ có hạnh phúc
Thắng vừa quay đi đóng cửa thì tôi mở mắt…nước mắt rơi vô thức…
Mai đứng trong phòng thấy Thắng đã đi
Thư kí: Thuốc đã chuẩn bị,sẽ k ai phát hiện ra chỉ cần truyền 5 phút cô ta sẽ hôn mê sâu dần và mãi mãi k tỉnh lại
Mai: Là do nó ép tao,nó sẽ làm vướng chân tao và Thắng…tao nghĩ anh ta có tình cảm vs nó rồi phải triệt ngay…
Kiên ngồi trong góc phòng xem tivi vụ Linh bắn chết Bông và bị cảnh sát bắt đi…
Kiên: Nó vì đàn ông làm chết đi đứa con…tao sẽ băm nát mày Hiền ạ,mày mãi mãi k có hạnh phúc…
Thắng đang đi chợt có điện
Thư kí: Cậu Hoàng đó nói xin phép hẹn ngày mai vì đột nhiên có cv gia đình đột xuất
-Tốt quá quay về thôi…
Thắng lặng lẽ vào phòng Hiền,anh ta đi lấy khăn lau mồ hôi trên cổ và tay Hiền…
Thắng: Cô đang làm tôi lo lắng đấy,mồ hôi ướt hết áo rồi…( Hiền vẫn mê man)
Thắng đi ra ban công ngồi hút thuốc,đèn tắt hết…Mai lặng lẽ mở cửa phòng Hiền rồi nói khiến Thắng quay ra chú ý ( Mai k nhìn thấy Thắng đang đứng ở Hiên)
Mai: Đừng trách tao,có trách thì trách mày đã đến đây và định tranh người đàn ông của tao,tao sợ a ấy đã thích mày quá mức,anh ấy đối xử vs mày k giống các cô gái khác…tao tự hỏi mày thì có điểm gì mà khiến em gái tao đi tù,em rể bị truy sát còn bố tao bị xa lánh…mày nên chết đi và k nên sống nữa
Mai cầm kim tiêm đang bơm gì đó vào túi truyền của Hiền…Thắng đi ra bật đèn
Thắng: Chào em vợ của anh
Mai sợ hãi lùi lại rơi kim tiêm xuống đất…cô ta có lẽ lúc này chỉ kiếm cái lỗ chui xuống để có thể chối tội…
–
– [ ]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!