Phượng Hoàng Lửa - Chương 60: Phép thuật nguyền rủa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
47


Phượng Hoàng Lửa


Chương 60: Phép thuật nguyền rủa


Chương 60:
Thầy giáo vô cùng tán thưởng Lâm Ngọc, thầy cười hahah rồi nhanh chóng đi lại phía chỗ cô, tay thì vỗ, đầu thì gật gù:
– Không ngờ rằng em lại có thể nhìn thấu món đồ chơi tồi tàn này của thầy
Món đồ chơi tồi tàn, vừa nghe thầy giáo nói xong không ít gương mặt trở nên lạnh lùng, có nhiều người còn muốn tự tay lên bóp cổ ông thầy chỉ vì câu nói ấy. Món đồ chơi tồi tàn mà đã khiến họ bị rút đi sức mạnh tinh thần như thế, thử hỏi vậy món đồ chơi chính thức thì thế nào, với lại chẵng lẽ nói họ đến ngay cả món đồ chơi tồi tàn của thầy cũng đánh đấm không lại thì còn mặt mũi nào đi học phép thuật gì nữa chứ. Lâm Ngọc cười cười gật đầu chào lễ phép xong nhanh chóng vào lại vị trí chỗ ngồi, ai cũng nhìn Lâm Ngọc tỏ ra vô cùng ngưỡng mộ nhưng không ai biết ánh mắt của thầy giáo bỗng trở nên sắc lạnh lạ thường, để người khác nhìn không rét mà run.
– Lâm Ngọc, hình như tớ thấy thầy giáo nhìn cậu rất có địch ý
Linh Hoa vô tình nhìn qua ánh mắt của thầy, rất nhanh thầy liền trở lại vui vẻ nhưng chỉ trong một giây phút bất chợt đó cũng khiến Linh Hoa vô cùng dè chừng, Lâm Ngọc gật đầu:
– Không có địch ý mới lạ, nói chung nhà họ Mạc không ai thân thiện với mình cả, nên rồi cũng sẽ quen thôi
Nghe Lâm Ngọc nói thế, Linh Hoa bỗng chốc không hiểu quay qua nhìn Lâm Ngọc:
– Cậu nói thế là sao
Lâm Ngọc cười cười không nói gì. Buổi tối hôm đó, khi tất cả mọi người đã chìm sâu vào trong giấc ngủ, Lâm Ngọc dùng ý thức mở ra Hồ nước kết giới, ngâm mình chưa được bao lâu thì bỗng chốc cô bị một âm thanh phía ngoài thế giới thật đánh thức, cô giật mình tỉnh dậy, bỗng chốc nghe tiếng thở hồng hộc rất lớn. Cô nhanh chóng xuống giường và bước đi ra ngoài hành lang trường học, cô bỗng chốc phát hiện đôi mắt xanh bự đó đang nhìn cô, khoan đã, hình như cô đã từng gặp đôi mặt xanh to như thế ở đâu rồi thì phải, cô thoáng chốc nhớ lại đôi mắt mình đã gặp trong thánh tích Uzum, tại sao nó lại xuất hiện ở đây, cô vội vàng lao nhanh về phía nó, nhưng cô càng đi nhanh thì ở phía ngoài có một tiếng thét thất thanh
– AAAAAAAAA
Cô nhanh chóng chạy xuống dưới hành lang để xem có chuyện gì thì cảnh tưởng phía trước khiến đôi mắt của cô cứng đờ, môi cô lắp bắp rung lên vì hiền tại mặt của cô gái ấy tái xanh dường như bị trúng độc, đôi mắt cô ấy mở lớn, tiếng thở mạnh hồng hộc khiến cô nhíu mày
– Em làm gì ở đây
Ngay lập tức giọng nói đằng sau khiến Lâm Ngọc giật bắn mình quay lại, thì ra đó là cô hiệu phó, cô nghe thấy tiếng động vội vàng đi ra, đằng sau cô là rất nhiều thầy cô khác
– Cô ơi, bạn.. bạn này bị làm sao
Vừa nói Lâm Ngọc chỉ sang phía một cô gái mặt tái xanh đang nằm gục dưới sàn, ánh mắt của cô gái ấy hốt hoảng không nói nên lời nhưng điều đặc biệt khiến mọi người chú ý là xung quanh cô gái ấy có một lớp phấn bụi màu xanh, tuy nhiên lớp phấn bụi này nháy mắt đã rút vào trong miệng của cô gái ấy. Khiến mọi người hoảng
– Nhanh, mau chóng đi gọi dược sư
Khi mọi thứ trị liệu đã xong, cô dược sư nhanh chóng đi về phía cô hiệu phó và tất cả thầy cô:
– Hiện tại, em học sinh này không có chuyện gì hết, thứ mà em ấy dính là nguyền rủa, sức mạnh nguyền rủa vô cùng lớn nhưng người ra tay đã thủ hạ lưu tình, không lấy đi tính mạng của em ấy mà chỉ khiến cho em ấy mất đi trí nhớ, hiện tại nguyền rủa đã xong, em ấy không còn nhớ chuyện gì mới vừa xảy ra nữa.
Sau khi dược sư nói xong, tất cả đổ dồn ánh mắt về phía Lâm Ngọc:
– Tại sao em lại có mặt tại hiện trường, hay em chính là hung thủ, mau giải trình cho cô nghe
Giọng cô hiệu phó gấp gáp, mọi người đều biết được cô nói vậy nhưng chắc chắn hung thủ nguyền rủa không thể nào là Lâm Ngọc vì sức mạnh nguyền rủa kia là vô cùng khủng khiếp, điều đó không thể nào xuất hiện trong một cô bé như Lâm Ngọc được
– Dạ, em đang ngủ bỗng chốc cảm thấy có gì đó đang nhìn mình, nó có đôi mắt màu xanh, nhưng ngay khi em thức dậy thì ánh mắt đó liền biến mất, em liền nhanh chóng chạy ra thì phát hiện tiếng thét ở dưới hành lang, ngay lập tức em chạy xuống thì thấy bạn ấy đã ở đây, gương mặt vô cùng hốt hoảng
Nghe Lâm Ngọc nói mọi người thở phào nhưng vẫn giữ ánh mắt cảnh giác, cô hiệu phó nắm tay Lâm Ngọc
– Nơi này không còn chuyện của em, mau về ngủ đi, nếu như có động tĩnh gì nhớ phải báo cáo với thầy cô nghe chưa
Lâm Ngọc gật đầu nhanh chóng trở lại phòng, tuy nhiên đôi mắt khổng lồ màu xanh đó thật sự khiến cho cô không tài nào hiểu được, vừa ngâm trong hồ kết giới, cô luôn suy nghĩ về nó. Mặc dù đau đớn khi phải gánh chịu sự rèn giũa của hồ kết giới, nhưng suy nghĩ kia vẫn đeo bám cô..
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN