Mộng Cảnh Du Vân - Tôi chết cùng em
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
90


Mộng Cảnh Du Vân


Tôi chết cùng em


Mộc Vân tay cầm thiết kiếm, đôi đồng tử bình thản như nước, miệng cười nhưng ý cười không lan đến mắt đối mặt với người đàn ông trung niên kia: “Hey, lão cẩu, cũng biết sợ mà chui khỏi hang rồi?”
Tô Trung mím chặt môi, gân xanh trên trán chằng chịt, mất một lúc lâu, ông ta bắt chéo chân, hai tay đan vào nhau, nhìn cô: “Mộc Vân, có phải cô đánh giá bản thân quá cao? Cho rằng tôi giống những kẻ kia, tùy tiện để cô lừa vào tròng?”
Mộc Vân không đếm xỉa đến ý tứ trong lời Tô Trung, không phí thời gian liền vung thiết kiếm chém về phía ông ta. Tô Trung đến lúc này khuôn mặt đã trắng bệch, thét lớn về phía cô.
“Mộc Vân, nếu hiện tại tôi chết, toàn bộ căn cứ này sẽ sập” Dừng một đoạn, như nhớ ra chuyện gì, đáy mắt ông ta lại toát lên một vòng hung ác ” ..mà cậu nhóc Mộc Huy kia của cô, sợ là chưa đến được Vienna”
Đồng tử Mộc Vân co rút, cô đã sắp xếp tất thảy hoàn hảo, không lí nào ông ta lại biết tin tức của em trai cô, ngọn lửa tức giận trong lòng Mộc Vân ngày một lớn, trừ khi: “Tô Trung, một mình Hà Đình không có khả năng đó.”
Phải, Hà Đình là tay chân thân tín của cô, người duy nhất phụ trách đưa Mộc Huy xuất ngoại, dù vậy cô vẫn luôn để người bảo hộ, một mình Hà Đình không cách nào khống chế tay chân của cô.
Tô Trung trêu tức: “Hà Đình không qua được đám vệ sĩ đó, em trai cô còn không tự qua được sao?”
Trước khi để Mộc Huy xuất ngoại, Mộc Vân đã tạm giải tán người trong thế lực của cô, thứ duy nhất điều động là vòng tay chứa ấn kí của Mộc gia, từ lúc lên kế hạch trả thù cô đã không còn nghĩ đến tính mạng của mình, ra sức bồi dưỡng nhân tài, ngoại trừ giúp cô báo thù, còn có để lại cho em trai cô một nền tảng phát triển an toàn, cô đã đưa chiếc vòng tay đó cho em mình, ấn kí Mộc gia, thấy ấn như thấy người, không người nào thuộc Mộc gia dám kháng cự.
Mộc Vân nghiến chặt răng, tên khốn nạn này lại dám tẩy não em trai cô.
Tô Trung nhìn biểu hiện của Mộc Vân, đã nắm chắc chín phần mười cơ hội sống sót, nào ngờ ông ta chưa kịp thở phào, một tiếng phá cửa thật lớn vang lên. Kẻ chạy vào là cánh tay trái đắc lực của ông ta, cơ thể hắn chằng chịt vết thương, lúc chạy đến gần như mất nửa cái mạng: ” Lão, lão đại, không xong. Con tin bên kia, bị, bị đánh tráo!”
“Cái gì? Là kẻ nào làm?” Tô Trung chưa kịp nhận được câu trả lời, lồng ngực liền cảm thấy đau thắt, lưỡi kiếm lạnh lẽo xuyên qua người ông ta, máu từng giọt nhỏ xuống đất. Chiến thắng chỉ trong tầm tay, vậy mà…
Kéo theo cơ thể nặng nề của Tô Trung ngã xuống, quả như lời ông ta nói, trong căn cứ vang lên cảnh báo, những tiếng nổ lớn nối tiếp nhau phá hủy từng nơi trong khu căn cứ.
Trần nhà chịu dư chấn dần đổ sụp xuống, mọi thứ chôn trong biển lửa. Mộc Vân cười nhẹ, xem như không thẹn công nuôi dưỡng của họ.
Ý thức cô dần trở nên mơ hồ, thứ tồn đọng duy nhất chính là thân ảnh một người lao đến bên cô, giọng hắn trầm khàn, lại có phần nỉ non:
” Tôi đến trễ rồi. Vân, tôi chết cùng em.”

Ngọn lửa đón gió bùng lên dữ dội, phút chốc đã lan gần hết ngọn núi.

Tiếng máy bay trực thăng vang vọng, một người đàn ông với đôi mắt hẹp dài liếc nhìn phía dưới, chiếc mặt nạ sắt che phân nửa diện mạo của hắn ta nhưng lại không để mất khí thế thâm trầm bao bọc.

Bên cạnh là một thiếu niên chừng sơ trung, mái tóc hoe vàng cùng khuôn mặt búng ra sữa, cậu ta hầu như luôn cười, lộ ra thần sắc ôn hòa lại có phần tinh nghịch của tiểu tinh linh. Giọng cậu trong trẻo nhưng lời thốt ra lại khiến người khác không rét mà run: “Ai nha, làm đến đây rồi lại không moi được huyền tinh, Nhất, ngươi nói xem, nếu bây giờ tìm xác bọn họ rồi chặt ra, có kiếm được huyền tinh không?”

Nhất khép hờ mắt, tay hắn nắm chặt đến mức nổi gân máu, chừng một phút sau, như nghĩ thông điều gì, khóe miệng hắn dâng lên ý cười nhàn nhạt: “Rất tốt, trải qua ba ngàn thế giới, kiếm được kí ức chính, lại dùng huyết tế cưỡng chế xé thời không. Vương của các ngươi, chưa từng làm ta thất vọng.”

Thiếu niên nghe đến đây không nhịn được lại cười phá lên: “Vương cái gì chứ, ta vốn cũng không phải do hắn tạo ra, Nhất, ta nói, ta theo ngươi là vì ta nhàm chán, còn có, hắn ta không xứng là Vương.”

Nhất khẽ liếc sang bên cạnh, thiếu niên vẫn luôn mang dáng vẻ tươi cười như trở nên nghiêm túc, đôi dị đồng kia lấp lóe giữa trời đêm mang cho người khác cảm giác áp bách cùng sát khí, nhưng mọi thứ chỉ vừa chớp mắt liền biến mất.

Nhất thở ra, hắn khôi phục bộ dáng ôn hòa: “Chỉ là liệu pháp cưỡng chế chạy trốn mà thôi, thời không loạc lạc sẽ xé xác chúng, nếu chúng còn sống, tìm là được. Ef, ngươi nhanh chóng thu thập, cùng ta mở tọa độ mới, định vị Vương.”

Ef cười toe toét, tay giơ theo kiểu chào quân đội: “Có ngay, có ngay.”

Trong một đêm cả căn cứ địa nằm vùng ngoại ô kia bị tiêu hủy thành tro tàn. Lại không có bất kì tin tức truyền thông đưa tin về vụ việc này. Nhưng con người luôn là sinh vật tò mò, một đội thám tử liều mạng vào núi kiểm tra chỉ tìm thấy một chiếc trực thay rơi ở quả núi bên cạnh, kì lạ là ngoại trừ trực thăng đều không có bất kì dấu vết người bên trong.

Tiểu Phàm là đội viên mới, hắn phụ trách rà quét hiện trường cùng dọn dẹp đạo cụ, trong lúc kiểm tra khoang trực thăng, hắn tìm thấy một chiếc mặt nạ sắt cùng một cánh lông vũ bên cạnh…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN