Vị Thần Cuối Cùng - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
142


Vị Thần Cuối Cùng


Chương 2


thang tôi, một cậu nhóc tấn công xuống về phía tôi. Trông nó như thể vừa mới ngủ dậy. Bộ giáp chỉ được mặc một nửa. Cậu nhóc rút kiếm ra và hét lớn, “Vì chúa tể Kronos!” nhưng giọng nói của cậu nhóc hiển hiện rõ sự sợ sệt hơn là đe dọa. Cậu nhóc này chừng mười hai tuổi là cùng – cùng độ tuổi với tôi khi lần đầu tiên tôi đến Trại Con Lai.

Ý nghĩ đó khiến tôi buồn phiền. Đứa trẻ này đã bị tẩy não – được đào tạo để ghét các vị thần và chỉ trích vì trong người nó có một nửa dòng máu của các thần trên đỉnh Olympus. Kronos đang lợi dụng nó, còn nó lại coi tôi như kẻ thù.

Không đời nào tôi sẽ làm tổn thương nó. Tôi cũng chẳng cần vũ khí trong lần này. Tôi bước vào trong phạm vi tấn công và tóm lấy cổ tay nó, đẩy mạnh nó vào tường. Kiếm của cậu nhóc kêu loảng xoảng khi chạm xuống sàn tàu.

Rồi tôi đã làm một việc ngoài dự tính. Đó chắc chắn là một điều thật ngu ngốc. Nó có thể gây nguy hại đến nhiệm vụ của chúng tôi, nhưng tôi không thể không làm.

“Nếu nhóc muốn sống,” tôi bảo nó, “hãy rời tàu ngay. Nói với các á thần khác như thế.” Rồi tôi đẩy nó xuống cầu thang khiến nó ngã lộn nhào xuống tầng bên dưới.

Tôi tiếp tục leo lên phía trên.

Những ký ức buồn: Hành lang này chạy ngang qua một quán ăn tự phục vụ. Ba năm trước, Annabeth, người em cùng cha khác mẹ Tyson của tôi và tôi đã lẻn qua đây trong chuyến viếng thăm đầu tiên của tôi ở con tàu.

Tôi vọt ra ngoài khu vực boong chính. Phía trên mạn bên trái mũi tàu, bầu trời đang dần tối sầm lại, chuyển từ màu đỏ tía sang màu đen. Một bể bơi phát sáng ở giữa hai tòa tháp được xây bằng kính với thêm nhiều ban công và các nhà hàng. Toàn bộ phần trên con tàu dường như hoang vắng một cách kỳ quái.

Tất cả những gì tôi phải làm là đi qua phía mạn tàu bên kia. Rồi tôi có thể đi xuống cầu thang bộ dẫn đến sân dành cho máy bay lên thẳng – điểm hẹn trong trường hợp khẩn cấp của chúng tôi. Nếu may mắn, anh Beckendorf sẽ gặp tôi ở đó. Chúng tôi sẽ nhảy xuống biển. Quyền năng với nước của tôi sẽ bảo vệ được cả hai chúng tôi, và chúng tôi dự tính cho nổ số thuốc nổ trên thuyền khi đã ở cách con tàu một phần tư dặm.

Mới đi được nửa đường, một giọng nói cất lên khiến người tôi đông cứng lại. “Mày đến trễ, Percy.”

Luke đứng ở ban công ngay phía trên đầu tôi, một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt sẹo của hắn. Hắn mặc quần jeans, áo phông trắng, đi dép tông, như thể hắn là một anh chàng* * *

ở độ tuổi đại học bình thường vậy, nhưng đôi mắt hắn nói lên sự thật. Chúng hoàn toàn có màu vàng.

“Bọn ta chờ mày suốt mấy ngày nay.” Lúc đầu hắn trông thật bình thường, như Luke. Nhưng rồi khuôn mặt hắn co rúm lại. Rồi Luke rùng mình như thể hắn ta vừa mới uống cái gì đó thật sự kinh tởm vậy. Giọng hắn trở nên nặng nề hơn, cổ xưa và uy quyền hơn – giọng nói của Kronos, chúa tể của các thần khổng lồ Titan. Những từ hắn nói ra như một mũi dao nhọn xoáy vào sống lưng tôi. “Đến, cúi đầu trước ta.”

“Ừm, chuyện đó sẽ xảy ra,” tôi lầm bầm.

Những tên khổng lồ Laistrygonian kéo đến bao kín phần bên kia của hồ bơi như thể chúng đang chờ đợi ám hiệu. Mỗi tên cao khoảng hai mét rưỡi với hai cánh tay xăm trổ, áo giáp da và những chiếc dùi có đinh ở đầu. Nhóm cung thủ á thần cũng lộ diện trên mái che trên đầu Luke. Từ ban công đối diện, hai con chó ngao địa ngục nhảy xuống gầm gừ nhìn tôi. Chỉ trong chớp mắt, tôi đã bị bao vây tứ phía. Một cái bẫy: Chúng chẳng thể nào tiến vào các vị trí nhanh đến vậy trừ phi chúng biết được tôi đang đến chỗ này.

Tôi ngước nhìn Luke và sự giận dữ dâng trào lên trong tôi. Tôi không biết liệu sự tỉnh táo của Luke vẫn còn sống bên trong cơ thể đó. Có thể, cách giọng hắn ta thay đổi… hoặc có lẽ Kronos đang thích ứng với cơ thể mới của hắn ta. Tôi phải tự nhắc mình điều đó không quan trọng. Trước khi Kronos nhập vào hắn, Luke đã xấu xa và độc ác sẵn rồi.

Có tiếng nói vang vang trong đầu tôi: Cuối cùng cũng phải đấu với hắn. Sao không diệt hắn ngay bây giờ?

Theo lời tiên tri quan trọng kia, tôi được cho là phải đưa ựa chọn có thể cứu hay hủy diệt thế giới khi tôi tròn mười sáu tuổi. Ngày định mệnh đó chỉ còn cách thời điểm hiện nay chỉ bảy ngày. Sao không phải là bây giờ nhỉ? Nếu tôi thực sự có sức mạnh đó, thì thực hiện việc đó sớm trước một tuần mang lại khác biệt gì chứ? Tôi có thể chấm dứt mối đe dọa này ngay tại đây với việc hạ đo ván Kronos. Này, tôi đã chiến đấu với hàng loạt quái vật và thậm chí cả các vị thần trước đây rồi cơ mà.

Như thể đọc được các suy nghĩ của tôi, Luke mỉm cười. Không, hắn ta giờ là Kronos. Tôi phải nhớ kỹ điều đó.

“Tiến lên phía trước,” hắn ta nói, “nếu mày dám.”

Đám đông quái vật rẽ ra. Tôi đi lên các bậc thang, trái tim tôi đập thình thịch. Tôi chắc sẽ có ai đó đâm sau lưng tôi, nhưng thay vì thế chúng để tôi đi qua. Dò tìm trong túi quần, tôi thấy cây bút đang nằm trong đó. Tôi mở nắp và thanh Thủy Triều vươn dài về* * *

đúng hình dạng của nó.

Vũ khí cũng tự hiện lên trong tay Kronos: lưỡi hái dài một mét tám, một nửa bằng đồng celestial, nửa kia là thép của người phàm. Chỉ cần nhìn thấy nó cũng đủ cho đầu gối tôi biến thành thạch Jell-O. Nhưng trước khi tôi có thể đổi ý, tôi tấn công hắn ta.

Thời gian chậm dần lại. Ý tôi chậm dần lại theo đúng nghĩa đen, vì Kronos có được sức mạnh đó. Tôi cảm giác như mình đang di chuyển xuyên qua một lớp syrup. Hai cánh tay nặng chịch tưởng chừng không nâng nổi thanh kiếm. Kronos cười nham hiểm, vung lưỡi hái với tốc độ bình thường chờ tôi từng bước tiến vào chỗ chết.

Tôi cố chống lại ma thuật của hắn. Tôi tập trung vào biển quanh tôi – nguồn sức mạnh của tôi. Dù đã trở nên giỏi hơn với việc điều khiển dòng nước trong nhiều năm qua, nhưng giờ chẳng có điều gì xảy ra.

Tôi tiến thêm một bước chậm chạp về phía trước. Bọn khổng lồ chế giễu. Đám dracaenae cười rít lên.

Này, đại dương, tôi nài xin. Bất cứ ngày nào kể từ giờ đều đáng mong đợi.

Đột nhiên, ruột tôi nhói đau. Toàn bộ con tàu tròng trành hai bên, khiến đám quái vật ngã xô vào nhau. Bốn ngàn gallon nước biển mặn trào ra khỏi bể bơi xối lên tôi, Kronos và mọi người trên boong tàu. Nước làm tôi hồi sinh, phá vỡ bùa chú thời gian, và tôi lao lên tấn công bất thình lình.

Tôi tấn công Kronos nhưng tôi vẫn quá chậm. Tôi đã mắc sai lầm khi nhìn vào mặt của hắn ta – mặt của Luke, một người trước đây từng là bạn tôi. Càng ghét hắn ta bao nhiêu, tôi càng khó giết hắn bấy nhiêu.

Kronos thì chẳng có sự lưỡng lự nào. Lưỡi hái trên tay hắn chém xả xuống. Tôi nhảy lùi lại và lưỡi của cái lưỡi hái ma quỷ đó chỉ cách tôi có một phân, rạch một vết dài và sâu trên sàn tàu ngay giữa chân tôi.

Tôi đá mạnh vào ngực Kronos. Tuy có loạng choạng lùi lại, nhưng hắn nặng hơn Luke nhiều. Đá hắn chẳng khác nào đá một cái tủ lạnh.

Kronos lại vung lưỡi hái. Tôi chặn đứng nó với thanh Thủy Triều, nhưng cú tấn công quá mạnh khiến lưỡi kiếm của tôi chỉ có thể làm chệch đi hướng của nó. Khía sắc của lưỡi hái xén sạch tay áo sơmi của tôi, sượt qua cánh tay. Nó không hẳn là một vết cắt sâu, nhưng một bên cơ thể tôi lại đau nhức. Tôi nhớ đến điều mà một con quỷ biển đã nói trước đây về lưỡi hái của Kronos: Cẩn thận, thằng ngốc. Chỉ cần một cái chạm nhẹ, lưỡi dao sẽ rút linh hồn ra khỏi cơ thể ngươi. Giờ tôi đã hiểu điều hắn ta muốn nói là gì. Tôi không chỉ mất máu. Tôi còn cảm thấy sức mạnh, ý chí, nhân dạng của tôi cũng đang thoát đi.

Lảo đảo lùi lại phía sau,* * *

tôi chuyển kiếm sang tay trái, rồi liều mạng tấn công. Đáng lẽ lưỡi kiếm của tôi phải đâm xuyên người hắn, nhưng nó lại chệch khỏi dạ dày Kronos như thể tôi đâm phải một tảng đá hoa cương rắn chắc. Hắn chẳng thể nào sống sót sau cú đâm đó.

Kronos bật cười chế nhạo. “Màn biểu diễn tệ quá đấy, Percy Jackson. Luke nói với ta rằng mày chưa bao giờ xứng đáng là đối thủ của nó khi đấu kiếm.”

Tầm mắt của tôi mờ dần. Tôi biết mình không còn nhiều thời gian. “Luke có một cái đầu lớn,” tôi nói. “Nhưng ít nhất đó là đầu của anh ta.”

“Thật tiếc khi phải giết mày bây giờ,” Kronos trầm ngâm, “trước khi kế hoạch cuối cùng được để lộ. Ta thích nhìn thấy nỗi sợ hãi trong mắt mày khi mày biết được cách ta sẽ hủy diệt đỉnh Olympus.”

“Ngươi sẽ không bao giờ đưa con tàu này đến được Manhattanánh tay tôi đang run rẩy. Những vệt đen nhảy múa trong mắt tôi.

“Ừm, sao lại thế?” Đôi mắt vàng của Kronos lấp lánh. Mặt hắn – mặt Luke – trông như một chiếc mặt nạ, quái dị và được thắp sáng lên ở mặt sau bởi một sức mạnh ma quỷ nào đó. “Có lẽ mày đang hy vọng anh bạn của mày với các vụ nổ sao?”

Hắn ta nhìn xuống hồ bơi và quát lớn, “Nakamura!”

Một gã thiếu niên trong bộ áo giáp Hy Lạp cố lách người qua đám đông. Mắt trái cậu ta đeo băng bịt mắt đen. Tất nhiên tôi biết cậu ta: Ethan Nakamura, con trai nữ thần Nemesis. Tôi đã cứu mạng cậu ta trong Mê Cung hè rồi, cậu nhóc láo toét đó đã giúp Kronos hồi sinh.

“Thành công, thưa ngài.” Ethan nói. “Chúng ta tóm được hắn theo như những gì chúng ta đã được báo.”

Cậu ta vỗ tay và hai tên khổng lồ ì ạch tiến về phía trước, kéo theo Charles Beckendorf ở giữa chúng. Trái tim tôi như ngừng đập. Một bên mắt anh ấy sưng vù, mặt và hai cánh tay đầy vết chém. Áo giáp của anh ấy đã biến mất, còn áo sơ mi thì gần như bị xé nát.

“Không!” Tôi hét lên.

Anh Beckendorf đón ánh mắt tôi. Anh ấy liếc xuống tay như thể anh ấy đang cố nói với tôi điều gì đó. Đồng hồ đeo tay của anh ấy. Chúng chưa tháo nó, và đó là kíp nổ. Liệu thuốc nổ vẫn còn đó? Chắc chắn bọn chúng đã tháo dỡ hết chúng ngay lập tức.

“Chúng tôi đã tìm thấy được hắn ta ở giữa tàu,” một trong hai tên khổng lồ nói, “đang cố lẻn vào phòng máy. Chúng tôi có thể ăn hắn luôn không?”

“Sẽ nhanh thôi.” Kronos quắc mắt nhìn Ethan. “Ngươi có chắc hắn đã không cài thuốc nổ không?”

“Hắn đang đi về phía phòng máy, thưa ngài.”

“Sao mày biết điều đó?”

“Ờ…”* * *

Ethan bối rối chuyển chân. “Hắn đang hướng về hướng đó. Và hắn đã nói với chúng tôi như thế. Túi của hắn ta vẫn còn đầy thuốc nổ.”

Tôi dần hiểu ra. Beckendorf đã lừa chúng. Khi anh nhận ra mình sẽ bị bắt, anh làm ra vẻ như đang đi về hướng ngược lại. Anh đã làm chúng tin rằng anh chưa đến được phòng máy. Lửa Hy Lạp vẫn ở nguyên chỗ cũ. Nhưng điều đó cũng không mang lại điều tốt cho chúng tôi trừ phi chúng tôi có thể ra khỏi tàu và kích nổ chúng.

Kronos lưỡng lự.

Hãy tin đi, tôi thầm cầu nguyện. Cánh tay đau nhức đến nỗi tôi chỉ muốn khuỵu xuống.

“Mở túi nó ra,” Kronos ra lệnh.

Một gã khổng lồ giật túi thuốc nổ xuống khỏi vai anh Beckendorf. Hắn ta nhìn vào cái túi, gầm gừ và dốc ngược nó lại. Lũ quái vật hoảng hồn dạt ra sau. Nếu quả thực cái túi đựng đầy các bình lửa Hy Lạp, tất cả sẽ chết banh xác. Nhưng những thứ rơi ra lại là mười hai lon nước đào ép.

Tôi có thể nghe tiếng Kronos thở, cố kiểm soát cơn giận.

“Liệu mày có,” hắn ta nói, “bắt được tên á thần này gần khu bếp không?”

Mặt Ethan xám ngoét. “Ừm…”

“Và liệu mày đã bảo đứa nào đó thực sự đến KIỂM TRA PHÒNG MÁY chưa?”

Ethan bò lui trong sự sợ hãi, sau đó đứng dậy và chạy thục mạng.

Tôi im lặng nguyền rủa. Giờ chúng tôi chỉ có vài phút trước khi những quả bom sẽ được gỡ hết. Tôi nhìn anh Beckendorf lần nữa và hỏi một câu hỏi im lặng, hy vọng anh ấy sẽ hiểu: Còn bao lâu nữa?

Anh ấy gập ngón tay với ngón cái tạo thành hình tròn. KHÔNG. Chẳng có nút trì hoãn nào trên thiết bị tính giờ. Nếu anh ấy quyết định nhấn nút ngòi nổ, con thuyền sẽ nổ tung ngay lập tức. Chúng tôi sẽ không thể bơi đủ xa trước khi sử dụng nó. Lũ quái vật sẽ giết chúng tôi chết trước, hoặc tháo dỡ hết thuốc nổ đi, hoặc cả hai.

Kronos quay sang tôi với nụ cười nửa môi. “Mày sẽ phải tha thứ cho sự giúp đỡ kém cỏi của ta, Percy Jackson, nhưng điều đó không quan trọng. Giờ bọn ta đã tóm được mày. Bọn ta biết được tin mày đến trong nhiều tuần qua.

Hắn đưa tay ra và đung đưa một chiếc vòng tay bằng bạc nhỏ với một cái bùa hình lưỡi hái – biểu tượng của chúa tể của các thần Titan.

Vết thương trên cánh tay đang làm mất dần khả năng suy đoán của tôi, nhưng tôi làu bàu, “Thiết bị liên lạc… gián điệp ở trại.”

Kronos chặc lưỡi. “Mày không thể dựa vào bạn bè. Chúng luôn phụ lòng tin của mày. Luke đã học được bài học đó qua phương cách khó khăn nhất. Giờ thì thả kiếm xuống và đầu hàng ta, nếu không bạn mày sẽ chết.”

Tôi nuốt khan. Một trong hai gã khổng* * *

lồ đã đặt tay quanh cổ anh Beckendorf. Tôi không đủ sức để cứu anh ấy, và ngay cả khi tôi cố làm điều đó, anh ấy sẽ chết trước khi tôi kịp đến đó. Cả hai chúng tôi sẽ cùng chết.

Beckendorf mấp máy môi không thành tiếng: Chạy đi!

Tôi lắc đầu. Tôi không thể để anh ấy lại.

Tên khổng lồ thứ hai vẫn tiếp tục lục lọi các lon nước đào ép, điều đó có nghĩa là tay trái anh ấy được tự do. Anh từ từ đưa bàn tay trái lên phía cổ tay phải có đeo đồng hồ.

Tôi chỉ muốn gào lên, KHÔNG!

Bất ngờ, một con dracaenae đứng gần hồ bơi rít lên, “Hắn ta đang làm giiiì thế? Cái giiiì ở trên cổ tay của hắnnnn kìa?”

Anh Beckendorf nhắm mắt lại và đưa tay anh lên chiếc đồng hồ.

Tôi không có lựa chọn nào. Tôi phóng thanh kiếm của mình như một thanh giáo về phía Kronos. Nó hoàn toàn vô hại, nảy bật ra khỏi ngực của hắn, nhưng việc đó khiến hắn giật mình. Tôi chen lấn xuyên qua một đám đông quái vật và nhảy khỏi mạn tàu – lao xuống mặt nước cách mạn tàu ba mươi mét ở bên dưới.

Tôi nghe được tiếng động ầm ầm trầm sâu ở trong con tàu. Tiếng lũ quái vật gào thét về phía tôi từ trên cao. Một ngọn giáo sượt qua tai tôi. Một mũi tên xuyên qua đùi tôi nhưng tôi chẳng có thời gian để nhận ra sự đau đớn đó. Tôi lặn sâu xuống biển và buộc các dòng nước mang tôi đi, đi càng xa càng tốt – chín mươi, một trăm tám mươi mét

Ngay cả ở khoảng cách như thế, vụ nổ làm rung chuyển cả thế giới. Sức nóng đốt cháy phía sau đầu tôi. Con tàu Công chúa Andromeda bị nổ tung ra hai bên, một quả cầu lửa khổng lồ màu xanh lục khuấy động cả bầu trời đêm tối đen, tiêu hủy tất cả.

Anh Beckendorf, tôi nghĩ.

Rồi tôi ngất đi và chìm xuống như một mũi neo về phía đáy biển.

2. T ôi gặp một vài người bà con giống cá

Các giấc mơ của á thần luôn tồi tệ.

Vấn đề là chúng không đơn thuần chỉ là các giấc mơ. Chúng có thể là các cảnh mộng, các điềm và tất cả các thứ thần bí khác khiến đầu tôi nhức như búa bổ.

Tôi mơ mình đang ở trong một lâu đài tối đen trên đỉnh một ngọn núi. Rủi thay, tôi nhận biết nó: lâu đài của các thần khổng lồ Titan trên đỉnh núi Othrys, hay được biết đến với cái tên núi Tamalpais ở bang California. Sảnh vào mở rộng trong trời đêm tối đen, được bao quanh bởi các cột Hy Lạp đen và tượng các thần Titan. Ánh đuốc phản chiếu ánh sáng trên sàn nhà đá hoa cương màu đen. Giữa căn phòng, một tên khổng lồ áo giáp đầy đủ vùng vẫy* * *

bên dưới sức nặng của một đám mây hình phễu xoáy tít – Atlas, đang nghiêng vai chống đỡ sức nặng của bầu trời.

Hai tên khổng lồ khác đứng phía trên bên cạnh lò than bằng đồng, nhìn các hình ảnh lướt trong các ngọn lửa.

“Vụ nổ kinh thật,” một tên nói. Hắn ta mặc áo giáp đen điểm các chấm bạc, trông nó như một đêm đầy sao. Khuôn mặt hắn ta được che đi bên trong một chiếc mũ sắt gắn hai sừng cừu đực quăn tít ở mỗi bên.

“Chuyện đó chẳng ảnh hưởng gì,” gã còn lại nói. Tên Titan này mặc áo choàng bằng sợi vàng, với đôi mắt vàng như mắt Kronos. Toàn thân hắn phát sáng. Hắn ta gợi cho tôi nhớ đến thần mặt trời Apollo, ngoại trừ ánh sáng của tên Titan này chói mắt hơn, và vẻ mặt hắn dữ tợn hơn. “Bọn thần thánh đó đã đáp lại lời thách thức. Không còn lâu nữa đâu, tất cả chúng đều bị tiêu diệt.”

Những hình ảnh trong ngọn lửa thật khó để nhận ra: các cơn bão, các tòa nhà đổ nát, tiếng la hét của con người vì khiếp sợ.

“Ta sẽ đi về phía đông để chấn chỉnh các lực lượng của chúng ta,” tên Titan vàng nói. “Krios, mày ở lại đây và canh giữ núi Othrys.”

Gã sừng cừu càu nhàu. “Tao luôn làm những việc ngớ ngẩn. Chúa tể phương Nam. Chúa tể của Các chòm sao. Giờ tao phải làm vú em cho Atlas trong khi ngươi lại có được bao nhiêu trò vui vẻ như thế.”

Bên dưới các đám mây vần vũ, Atlas rống lên đầy đau đớn. “Thả tao ra, tao nguyền rủa các ngươi! Tao mới là chiến binh vĩ đại nhất. Hãy đỡ hộ gánh nặng này để tao có thể ra trận!”

“Im miệng!” gã Titan vàng rống lên. “Mày đã có cơ hội, Atlas. Mày đã thua. Kronos thích mày ở yên ở nơi mày phải ở. Còn về phần mày, Krios: làm việc của mày đi.”

“Thế nếu anh cần thêm nhiều chiến binh thì sao?” Krios hỏi. “Tên cháu trai xảo trá trong bộ tuxedo của chúng ta sẽ không để anh làm gì nhiều trong một trận đánh.”

Gã Titan vàng cười lớn. “Đừng lo về nó. Ngoài ra, các tên thần đó khó có thể chịu được thách thức nhỏ bé đầu tiên của chúng ta. Chúng không biết được chúng ta đã có bao nhiêu chiến binh đâu. Hãy nhớ kỹ lời tao, trong một vài ngày nữa, đỉnh Olympus sẽ trở thành một đống đổ nát, và chúng ta sẽ lại gặp nhau ở đây để ăn mừng buổi đầu của Kỷ Nguyên Thứ Sáu!”

Gã Titan vàng biến thành các ngọn lửa và biến mất.

“Ồ, chắc rồi,” Krios càu nhàu. “Hắn ta được biến thành các ngọn lửa. Còn ta phải đội chiếc sừng cừu đực ngu ngốc này.”

Khung cảnh thay đổi. Giờ tôi đang đứng bên ngoài sảnh, ẩn mình dưới bóng các cây cột Hy Lạp. Một cậu bé đứng cạnh tôi, nghe trộm các Titan* * *

nói chuyện với nhau. Cậu ta có tóc đen mềm mượt, làn da trắng xanh, mặc quần áo đen – bạn tôi, Nico di Angelocon trai của thần Hades.

Cậu ta nhìn thẳng vào mặt tôi, nét mặt dữ tợn. “Anh thấy chưa, Percy?” cậu bé thì thầm. “Anh không có nhiều thời gian nữa rồi. Anh có thật sự nghĩ mình có thể đánh bại chúng mà không cần đến kế hoạch của em sao?”

Những lời nói của cậu bé bao trùm cả người tôi đầy lạnh lùng như đáy biển, và giấc mơ của tôi trở nên tối đen.

“Anh Percy?” một giọng nói trầm ấm vang lên.

Đầu tôi nóng như thể ai đó đã bọc nó trong giấy nhôm rồi nướng trong lò viba. Tôi mở mắt và nhìn thấy một bóng đen hiện ra lù lù phía trên tôi.

“Anh Beckendorf?” tôi phập phồng hy vọng.

“Không, là em.”

Tôi điều chỉnh mắt lại lần nữa. Tôi nhìn thấy một Cyclops – một khuôn mặt méo mó, mái tóc nâu rối bù, và con mắt nâu lớn đầy lo lắng. “Tyson à?”

Em tôi cười nhăn răng. “Chính xác! Não anh hoạt động rồi!”

Tôi không chắc lắm. Cả người tôi nhẹ bỗng và lạnh ngắt. Giọng tôi nghe là lạ. Tôi có thể nghe được những gì Tyson nói, nhưng nó giống như là tôi đang nghe các dao động bên trong đầu tôi, không phải là các âm thanh thông thường.

Tôi ngồi dậy và một tấm chăn nhẹ như tơ trôi bồng bềnh. Tôi đang ở trên một chiếc giường được tạo ra từ tảo bẹ kết mềm mại, trong một căn phòng có ván ốp tường bằng vỏ bào ngư. Những viên ngọc trai tỏa sáng có kích thước của những quả bóng rổ trôi bồng bềnh quanh trần nhà, mang lại ánh sáng cho cả căn phòng. Tôi đang ở dưới nước.

Giờ đã là con trai của thần Poseidon và mọi thứ, tôi cảm thấy không có gì lạ. Tôi có thể thở bình thường dưới nước, quần áo tôi luôn khô ráo, trừ phi tôi muốn điều ngược lại. Nhưng tôi vẫn hơi sốc khi một con cá mập đầu búa bơi qua cửa sổ phòng ngủ, tò mò nhìn tôi, rồi bình thản bơi ra qua lối cửa sổ đối diện.

“Đây…”

“Cung điện của cha,” Tyson nói.

Trong các dịp khác, tôi sẽ rất vui sướng. Tôi chưa bao giờ đến thăm vương quốc của thần Poseidon, và tôi đã từng mơ về điều đó trong nhiều năm. Nhưng đầu tôi nhức như búa bổ. Áo sơ mi của tôi vẫn còn lốm đốm với những vết bỏng từ vụ nổ. Các vết thương ở tay và chân của tôi đã lành lặn – chỉ cần ở trong nó, đại dương có thể làm điều đó cho tôi, mang đến cho tôi đủ thời gian – nhưng tôi vẫn có cảm giác như mình vừa bị giẫm đạp bởi một đội bóng đá toàn những tên Laistrygonian mang giày đinh.

“Bao lâu…”

“Bọn em tìm* * *

thấy anh vào đêm qua,” Tyson nói, “đang chìm xuống bên dưới.”

“Thế còn tàu Công chúa Andromeda?”

“Đã nổ bùm,” Tyson xác nhận.

“Anh Beckendorf vẫn còn ở trên tàu. Em có tìm thấy…”

Mặt Tyson tối sầm lại. “Không có dấu hiệu nào của anh ấy. Em xin lỗi, anh trai.”

Tôi nhìn chằm chằm ra làn nước xanh đậm bên ngoài cửa sổ. Anh Beckendorf sẽ vào đại học vào mùa thu. Anh ấy có một cô bạn gái, rất nhiều bạn bè, cả cuộc đời tươi đẹp phía trước của anh ấy. Anh ấy không thể biến mất. Có thể anh ấy đã thoát ra khỏi đó giống tôi. Có thể anh ấy đã nhảy qua khỏi mạn tàu… và rồi? Anh ấy không thể sống sót sau cú rơi xuống nước ở độ cao ba mươi mét như tôi. Khoảng cách giữa anh và khối thuốc nổ lại quá gần.

Sâu trong tâm khảm, tôi biết anh ấy đã chết. Anh hy sinh chính mình để xóa sạch con tàu Công chúa Andromeda, và tôi đã bỏ rơi anh ấy.

Tôi nghĩ về giấc mơ của mình: các Titan thảo luận về vụ nổ như thể nó chỉ là chuyện nhỏ, Nico di Angelo cảnh báo tôi rằng tôi sẽ không đánh bại được Kronos nếu không làm theo kế hoạch của cậu ta – một ý tưởng nguy hiểm mà tôi đã tránh không nghĩ đến trong hơn một năm qua.

Tiếng nổ phía xa làm cả căn phòng rung lên. Ánh sáng xanh lục lóe lên ở phía ngoài kia, biến cả đại dương sáng bừng như giữa trưa.

“Đó là gì vậy?” Tôi hỏi.

Tyson. “Cha sẽ giải thích. Đi nào, ông ấy đang thổi bay bọn quái vật.”

Cung điện có thể là nơi tuyệt đẹp nhất mà tôi từng nhìn thấy nếu nó không đang trong quá trình bị tàn phá. Chúng tôi bơi về phía cuối hành lang dài và một mạch nước phun đưa thẳng hai anh em tôi lên cao. Khi chúng tôi lên cao phía trên nóc cung điện, tôi nín thở – ừm, nếu bạn có thể nín thở ở dưới nước.

Cung điện lớn bằng một thành phố trên đỉnh Olympus, với các sân trong rộng, các khu vườn và các hàng cột. Các khu vườn được trang điểm với các cụm san hô và các cây trồng dưới biển sáng lấp lánh. Hai mươi hay ba mươi ngôi nhà được làm từ bào ngư, trắng nhưng lập lòe màu sắc cầu vồng. Các loài cá và bạch tuộc bơi ra bơi vào từ các cửa sổ. Lối đi nhỏ được xếp đầy các hạt ngọc trai phát sáng như ánh sáng đêm Giáng sinh.

Ở sân chính lấp đầy binh lính – các nam ngư với đuôi cá từ eo trở xuống và cơ thể con người từ phần eo trở lên, ngoại trừ làn da có màu xanh dương, là điều trước đây tôi chưa bao giờ biết đến. Một vài người đang chăm sóc cho những người bị thương. Một vài người khác đang mài sắc giáo, kiếm. Một nam ngư bơi vội vã qua mặt chúng tôi. Mắt anh ta có màu xanh lục nhạt,

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN