Ai Nói Tuổi Trẻ Không Thể Lầm Lỡ
Chương 7
Sáng sớm hôm sau mẹ dắt tôi lên phố Nam Kinh rồi vòng qua
Chuẩn Hải, đến các chợ lớn mua quần áo, cà vạt, trang bị cho tôi đến tận chân
tơ kẻ tóc
Nhìn lướt qua giá của mấy bộ quần áo này, cuối cùng tôi cũng
hiểu được từ “giá cắt cổ”. Một bộ comple 2 vạn tệ, tôi mặc lên không có chút
thoải mái nào, chỉ cảm thấy như đang bị bó da bó thịt vậy
Từ lúc tôi còn nhỏ, mẹ đã chăm lo cho tôi từng li từng tí. Bố
tôi học vấn cao nhưng tiền lương lại thấp, chỉ tạm đủ trang trải cho sinh hoạt
thường nhật của gia đình. Phần lớn số tiền bố mẹ kiếm được đều dành cho tôi, họ
tích lũy tiền cho tôi học đại học từ lúc tôi mới vào học cấp 1. Có lần tôi thấy
mẹ đi đôi giày tôi không còn dùng nữa bỗng nhiên thấy cay cay mũi, nhưng tôi
không khóc, lúc đó tôi nhủ thầm, nhất định đến một ngày nào đó mình sẽ để mẹ sống
thật thỏai mái, không phải lo bất cứ việc gì. Tất cả những việc tôi muốn làm lại
trùng với suy nghĩ của bố tôi, học hành nghiêm chỉnh rồi kiếm một công việc
lương thật hậu hĩnh
Đối với tôi câu nói: “Trí thức là sức mạnh” đã trở thành
“Tri thức là tiền bạc”. Vào đại học mỗi năm đều nhận mấy vạn tệ tiền học bổng,
về cơ bản thì không cần tiền gia đình chu cấp. Ra trường xin vào làm ở công ty
này, mỗi tháng ngoài tiên chi tiêu của bản thân, thỉnh thoảng đi tụ tập cùng bạn
bè, tôi vẫn gửi về nhà 3000 tệ, vẫn còn dư ra chút đỉnh gửi ngân hàng. Thói
quen để dành tiền của tôi cũng giống như thói quen viết nhật kí vậy
Mua sắm xong xuôi, hai mẹ con trở về nhà. Mẹ giúp tôi liên lạc,
gọi điện cho cô ấy, định rõ lịch hẹn ngày hôm sau. Mẹ còn nhờ người mua hộ một
đôi vé xem phim. Đó là buổi công chiếu đầu tiên của một bộ phim đang rất hot thời
gian gần đây. Ông đạo diễn nổi tiếng có cái tên rất kêu gì gì đó cũng đến tham
dự buổi công chiếu. Bên ngoài nhiều người xếp hàng cũng không mua được vé đó
Hơn thế, nghe nói đây là một bộ phim rất cảm động nói về cuộc
tình tay ba. Đạo diễn của bộ phim còn tuyên bố: “Ai xem xong phim không khóc
thì đến tìm tôi !” Chính vì câu nói đó mà tôi mới thực sự muốn đi xem bộ phim
này
Trước khi ngủ, mẹ giới thiệu qua về cô gái đó cho tôi. Từ
tên, diện mạo, tính tình, đồng thời cũng chỉ cho tôi một vài bí quyết lúc hẹn
hò, ví dụ như nguyên tắc “chỗ nào tối thì đến” hay phương châm “phim kinh dị
quá thì xem cái gì”…
Mẹ vừa nói vừa khoa chân múa tay và kết thúc bằng câu: “Nhìn
chung nếu hồi đó bố con làm như vậy thì đã cưa đổ mẹ từ sớm rồi”. Nghe giống
Vương Ngũ Yên trong Thiên Long Bát Bộ từng nói: “Biểu ca, lẽ ra huynh chỉ cần
xuất vài chiêu là có thể thắng người đó rồi”.
Điều tôi thấy bất ngờ nhất là mẹ vô cùng lãng mạn. Để tạo sự
lãng mạn và thú vị cho buổi gặp gỡ mẹ nhất quyết không cho tôi xem ảnh, hơn thế
còn cho mỗi người cầm một vé xem phim, dùng nó làm dấu hiệu nhận biết cho buổi
gặp gỡ. Trước khi ra khỏi phòng, mẹ còn nhìn tôi rất khó hiểu, cứ như ngày mai
người hẹn hò là chính bà vậy
Tôi nhìn tấm vé xem phim trên tay, số 22 hàng 7, tấm kia là
số 24 hàng 7. Nó đang nằm trong tay một cô nghiên cưú sinh tên là Lý Lê
Trong bóng tối tôi cũng cười thầm, tôi phải nghỉ cách từ chối
khéo bố mẹ lần này, giống như hồi thi đại học vậy, hành sự không để lại dấu vết
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!