Thác Phi Dụ Tình - Chương 92
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
37


Thác Phi Dụ Tình


Chương 92


COI HẮN NHƯ CHÁU

Thu Thủy Tuyệt xuyên qua một cánh rừng, đi tới trước một bức
tường màu trắng. đi qua cửa tròn, dưới ánh trăng, một sân trồng đầy hoa sơn trà
nở chói cả mắt, mùi thơm ngào ngạt.

Trước hành lang, một thanh y nữ tử đang ngồi, trước mặt nữ
tử là một cây cổ cầm. Nhìn thấy Thu Thủy Tuyệt đi đến, nữ tử khẽ gật đầu, ngón tay
ngọc lướt một vòng, bắt đầu đàn. Thu Thủy Tuyệt cũng không nói lời nào, tự động
ngồi xuống ghế cạnh nữ tử.

Thu Thủy Tuyệt nhìn nữ tử, mơ hồ nhớ tới cô bé con đánh đàn
trong bụi hoa mười năm về trước, trái tim trào lên sự đau xót mơ hồ.

Tiếng đàn đưa tình, như suối trong xuôi dòng, lại như thông

reo rì rào, tiếng đàn tuy khoan khoái, mơ hồ ẩn chứa sự muộn phiền. Từ sau khi
nước mất nhà tan, nữ tử này chưa bao giờ đàn ra tiếng đàn nào vui vẻ một cách
chân chính. Trưởng công chúa Ngọc Dung thở dài một tiếng, ngón tay ngọc nhấn
một cái, tiếng đàn đình chỉ.

“Cô cô, người truyền gọi Thu Thủy không biết có việc gì?”
Thu Thủy Tuyệt nhẹ giọng hỏi. Lúc này đã tối khuya, nếu là vô sự, cô cô sẽ
không truyền gọi hắn.

Ngọc Dung quay đầu nhìn nam tử đang ngồi cạnh mình.

Ánh trăng mông lung, phủ lên gương mặt tuấn tú của hắn, thân
hình hắn cao lớn, trường bào màu đen càng làm tăng sự chín chắn và khí chất
thần bí. Hắn đã trưởng thành, không còn là thiếu niên mười mấy tuổi nữa.

Ngọc Dung thở dài, hai mươi bốn tuổi, hắn đã đến tuổi tính
chuyện yêu đương từ lâu rồi, nếu không phải ngày đêm bôn ba vì phục quốc. Lúc
này hắn chắc đã lấy vợ đầy nhà, nói không chừng con cái đã một bầy.

Mấy năm nay, đã ủy khuất đứa nhỏ này rồi! Chỉ vì nợ nước thù
nhà còn đó, làm sao có thể nghĩ đến hạnh phúc của riêng mình!

“Thu Thủy, ngồi đi! Nhiều ngày không gặp cháu, trò chuyện
đi!” Ngọc Dung nhẹ giọng nói.

Ánh trăng mông lung, gió đêm thoáng lạnh, thổi vào mái tóc
Ngọc Dung.

Mấy năm nay Thu Thủy Tuyệt bôn ba bên ngoài, mọi chuyện
trong Thu Thủy Cung do một tay nàng quản lý, nàng chỉ mới hơn ba mươi tuổi,

nhưng vì vất vả quá độ, khóe mắt đã có vết chân chim.

“Thu Thủy, nghe nói lần này cháu dẫn một nữ tử trở về? Có
chuyện này không?” Ngọc Dung vốn có dung mạo dịu dàng nhàn tĩnh, ngay cả cách
nói chuyện cũng nhu hòa thanh nhã.

Thu Thủy Tuyệt đột nhiên cảm giác được khí chất của nàng và
Bạch Lưu Sương hơi giống nhau, cùng có sự cao quý mà nhã trí. Nhưng mà, hắn tự
giễu cợt mình một tiếng, nữ tử kia làm sao mà so sánh với cô cô được chứ.

“Đúng vậy, cô cô! Chỉ là một nữ tử bình thường thôi!” Hắn
vốn không có ý định đem chuyện về Lưu Sương báo cáo với cô cô, nếu để cô cô
biết được Lưu Sương là nữ tử mà Đông Phương Lưu Quang đem lòng yêu thương, với
tính tình của cô cô, nhất định sẽ dùng Lưu Sương để uy hiếp khống chế Đông
Phương Lưu Quang. Hắn cho rằng bây giờ chưa phải lúc làm thế!

” Chỉ là một nữ tử bình thường thôi sao?” Ngọc Dung thản
nhiên hỏi Thu Thủy Tuyệt, vẻ mặt phủ một tầng sương ưu sầu.

Nàng biết, nữ tử này quyết không phải là một nữ tử tầm thường
đơn thuần. Những năm gần đây, Thu Thủy chưa bao giờ mang bất cứ nữ tử nào về
Thu Thủy Cung. Nhưng mà, lần này hắn lại mang nữ tử đó về, hơn nữa, nghe nói
hắn còn hành hạ nữ tử kia. Điều này rất không bình thường. Ngọc Dung hiểu rõ
con người Thu Thủy Tuyệt, muốn hắn hành hạ một nữ tử, trừ phi nữ tử đó làm hắn
cảm thấy có hứng thú, nếu không, muốn hắn liếc một cái cũng đừng hòng, càng
không cần đề cập đến chuyện hành hạ hay không.

“Thu Thủy, ta nghe nói, ngày đó ngươi tiến cung ám sát Đông
Phương Lưu Quang, có một nữ tử đã nhận một kiếm thay Đông Phương Lưu Quang,
nghe nói sau đó nữ tử này đã biến mất khỏi hoàng cung?” Ngọc Dung bất động
thanh sắc hỏi thăm.

“Đúng vậy! Quả thật có việc này!” Thu Thủy Tuyệt đáp.

“Nữ tử kia tên gì, Bạch Lưu Sương, đúng không!”

“Đúng vậy!” Thu Thủy Tuyệt tiếp tục đáp, không ngờ cô cô đã
biết hết rồi, xem ra thân phận của Lưu Sương không thể tiếp tục giấu diếm nữa.

“Thu Thủy, nữ tử ngươi đưa về không phải gọi là Bạch Lưu
Sương sao? Vì sao phải gạt cô cô, nếu ngươi thật sự thích nàng, cô cô cũng
không can thiệp. Nhưng mà, chúng ta phải coi đó là việc nhỏ, khống chế Đông
Phương Lưu Quang mới là việc lớn!” Ngọc Dung hơi kích động nói, gương mặt tái
nhợt khẽ đỏ ửng.

“Cô cô, người đừng kích động, Thu Thủy nghĩ, bây giờ vẫn
chưa đến lúc khống chế Đông Phương Lưu Quang!” Thu Thủy Tuyệt nói: “Lúc này,
Khả hãn Mộ Dã của Thiên Mạc Quốc đang nhìn nước ta chằm chằm, hắn có thể điều
binh nam hạ bất cứ lúc nào, nếu lúc này mà xảy ra nội chiến, chẳng phải là để
Mộ Dã làm ngư ông đắc lợi sao. Xin cô cô đừng quên, cuộc binh biến mười năm
trước, Mộ Dã cũng có phần, chúng ta hận người nhà Đông Phương, nhưng cũng hận
Mộ Dã, quyết không thể để giang sơn này rơi vào tay hắn!”

Ngọc Dung trầm ngâm nói: “Cháu nói cũng đúng, chỉ có điều,
giang sơn này còn chưa lấy được, lấy gì mà đối chọi với Mộ Dã!”

“Cô cô, việc này phải suy tính cẩn thận.” Thu Thủy Tuyệt
nói.

Đúng vào lúc đó, có một thị nữ đi đến, bẩm báo: “Bẩm báo
trưởng công chúa cùng cung chủ, thám tử trong cung truyền tin, nói là năm ngày
sau, vào ngày mười sáu tháng tám, Đông Phương Lưu Quang sẽ đăng cơ vi đế!”

“Cái gì?” Thu Thủy Tuyệt cùng Ngọc Dung đều cả kinh, bọn họ
không thể ngờ, Đông Phương Lưu Quang có thể mạnh mẽ như gió lốc thế, nhanh như
vậy đã gạt bỏ được hết bè cánh chống đối, đã có thể đăng cơ?

Hai người nhìn nhau, Ngọc Dung thản nhiên nói: “Thu Thủy,

chắc cháu đã biết phải làm gì rồi!”

Thu Thủy Tuyệt nhíu chặt đôi lông mày, trái tim phiền loạn
tê dại rối như tơ vò, nhưng lại không thể không trả lời: “Vâng, cô cô!”

Tên đã lên cung, làm sao có thể không bắn.

Bạch Lưu Sương, nàng đành phải nhận mệnh thôi!

Lần này, chỉ có thể đánh cuộc, xem Đông Phương Lưu Quang có
thể vì yêu nàng mà bỏ qua ngàn dặm giang sơn không!

…………………………………………………………

Mười sáu tháng tám, là ngày Đông Phương Lưu Quang – tân đế
của Lăng Quốc đăng cơ.

Trước đó, quần thần trong triều không ai có thể ngờ hắn lại
dẹp bỏ được phe cánh của vương hậu nhanh như vậy, lấy lại mọi quyền lực từ tay
vương hậu. Sát phạt quyết đoán, mạnh mẽ như gió lốc. Trong lúc nhất thời, những
vị đại thần như thấy được tia hy vọng của Lăng Quốc. Có lẽ, chỉ có hoàng đế như
vậy, mới có thể khiến Lăng Quốc trở nên hùng mạnh, có khả năng đối đầu cùng
Thiên Mạc Quốc.

Chưa đến giờ Dần, Đoạn Khinh Ngân đã tắm rửa xong, dưới sự
hầu hạ của cung nữ, đi về phía Cẩn Thân Điện. Dựa theo tục lệ, hắn sẽ mặc long
bào tại Cẩn Thân Điện, sau đó, đến Kim Loan Điện tức vị, tham gia đăng cơ đại
điển,

Sắp trở thành cửu ngũ chí tôn của Lăng Quốc, trong mắt người

khác, đương sự là hắn chắc hẳn đang mừng rỡ như điên. Nhưng mà, lúc này ngồi
ngay ngắn trên long ỷ, Đoạn Khinh Ngân vẫn nhíu chặt đôi lông mày, trầm mặc
không nói lời nào. Gương mặt tuấn mỹ vô tà, không chút vui mừng.

Ti lễ thái giám Trương Quý thấy Đoạn Khinh Ngân cứ duy trì
dáng vẻ trầm mặc lạnh lùng nghiêm trọng, trong lòng có chút không yên. Trương
Quý lăn lộn trong chốn cung đình để đoán ý chủ nhân đã mười năm có lẻ, song,
lúc này, hắn lại chẳng thể đoán được tâm tư của tân đế. Những câu như, thiên uy
nan trắc (thiên uy khó dò), đế tâm nan sai (trái tim
hoàng đế khó đoán), hôm nay, Trương Quý bắt đầu cảm nhận được ý tứ của nó.

Trong Cẩn Thân Điện, có một cung nữ đã quỳ từ lâu, bê mâm,
trên đó lần lượt là kim quan, long bào, ngọc đái (đai lưng bằng ngọc), long
ngoa (giầy).

Trương Quý ước lượng thời gian, biết giờ Dần đã qua, mà vẻ
mặt của Hoàng thượng tương lai vẫn cứ lạnh lùng nghiêm trọng như thế, ai cũng
không đoán được hắn đang nghĩ gì, đều sợ đến không dám lên tiếng, không khí
trong Cẩn Thân Điện đúng là lặng như tờ.

Trương Quý biết, cứ tiếp tục thế này, sẽ không kịp giờ lành
của đăng cơ đại điển. Vì vậy đành to gan, thấp giọng nói từng tiếng rõ ràng:
“Điện hạ, từ giờ đến giờ lành của đăng cơ đại điển chưa đầy một canh giờ, nô
tài khẩn xin điện hạ thay đổi long bào!”

Đoạn Khinh Ngân nghe vậy, nhướn mày, cúi đầu nhìn mâm mà
cung nũ đang bê.

Vương miện vàng thêu rồng, long bào màu vàng thêu thập nhị
điều đoàn long, đai lưng màu vàng đính ngọc thêu long vân, thậm chí cả giày màu
vàng cũng thêu rồng.

Màu vàng, là màu sắc cao quý nhất thiên hạ.

Long, phi long, bàn long, đoàn long, du long, chỗ nào cũng
là long.

Giờ Thìn, hắn sẽ mặc thứ quần áo thêu rồng cao quý nhất
thiên hạ này, đứng ở Kim Loan Điện, tiếp nhận sự thần phục tham bái của bách
quan. Từ hôm nay trở đi, hắn sẽ trở thành Vương thượng của Lăng Quốc.

Nhưng mà trong lòng Đoạn Khinh Ngân không có nổi nửa điểm

vui sướng, bởi vì đây không phải là cuộc sống mà hắn mong muốn. Trước mắt hắn,
hiện ra gương mặt khả ái thanh tú thoát tục ngọc ngà của Lưu Sương, cái hắn
muốn, chẳng qua chỉ là cùng cô gái hắn yêu thương, sống cuộc sống quần thô áo
vải ẩn cư nơi thâm sơn cùng cốc, nam canh nữ chức (nam cầy ruộng, nữ
dệt vải), sống cuộc đời tự do tự tại. Nhưng mà, hôm nay, hắn lại phải mặc
long bào, làm người mất tự do nhất thế gian này.

Nhưng mà, hắn lại không thể không làm, bởi vì nàng. Bởi vì
chỉ có đến khi hắn đủ hùng mạnh, mới có thể bảo vệ nàng khỏi mọi tổn thương.
Nhưng mà, nhưng mà nàng đã ra đi nhiều ngày như vậy. Hắn vẫn chẳng có tin tức

nào của nàng. Nếu ngay cả hắn cũng tìm không được nàng, chắc hẳn nàng vẫn bình
an.

Nhưng mà, ở sâu trong nội tâm hắn vẫn có cảm giác bất an,
cảm giác bất an đó càng lúc càng lớn, thế nên, hắn mới không thể chờ đợi mà

đăng cơ. Nếu như, Sương Nhi, thật sự bị kẻ nào đó cố ý bắt đi. Ngày hắn đăng cơ,
nhất định kẻ đó sẽ xuất đầu lộ diện.

Thở dài một hơi, Đoạn Khinh Ngân thản nhiên ra lệnh nói:
“Thay quần áo đi!” Thanh âm ôn nhuận lại lộ ra sự lạnh lẽo uy nghiêm

Một đám cung nữ thái giám nghe vậy, bối rối đứng dậy, nhanh
nhẹn thay y phục cho Đoạn Khinh Ngân. Cởi trường bào, thay long bào, mang vương
miện… tất cả đã sẵn sàng, giờ Mão (5h-7h) sắp tới.

Đứng trước gương đồng, Đoạn Khinh Ngân đánh giá nam tử trong
gương.

Long bào màu vàng phủ lên người hắn, gương mặt vốn tuấn mỹ
thoát tục, dưới ánh vàng phản chiếu của long bào, càng thêm sự uy nghiêm quý

khí đến bức người, con ngươi đen thâm thúy mà lạnh như băng.

Đoạn Khinh Ngân nhắm mắt, vĩnh viễn cũng không thể quay lại
nữa sao? Không còn nam tử với trường bào màu xanh như trời thu tung bay nữa
sao? Đáy lòng hắn trào lên sự thâm trầm bi thương.

Tới giờ Mão, thái giám tiếp dẫn đã chuẩn bị long xa, Đoạn
Khinh Ngân cất bước ra khỏi Cẩn Thân Điện. Vừa định bước lên xe, một tiểu thái
giám chạy ra nói: “Điện… Hoàng thượng… nô tài… có việc thông báo.” Hình
như tiểu thái giám cực kỳ khẩn trương, nhất thời cũng không biết phải xưng hô
với Đoạn Khinh Ngân như thế nào.

Trương Quý thấy thế, lạnh lùng nói: “Hoàng thượng sắp đăng
cơ rồi, làm gì có chuyện nào quan trọng hơn chứ? Chẳng lẽ có chuyện gì quan
trọng hơn cả chuyện Hoàng thượng đăng cơ sao? Nhanh lui xuống đi!”

Tiểu thái giám lắp bắp lui xuống, vốn là hắn phát hiện trên
án thư trong điện có một phong văn kiện mật, vốn tưởng rằng Hoàng thượng sẽ
nhìn thấy. Nhưng mà Hoàng thượng một mực duy trì trạng thái như người mất hồn,
không phát hiện. Lúc này hắn mới lên tiếng bẩm báo, hy vọng được công đầu.

Lúc này thấy Trương Quý quát lớn, tiểu thái giám hoảng loạn
lui xuống. Nhưng mà, bức thư trong tay hắn đã bị Đoạn Khinh Ngân thấy được.

“Ngươi cầm thứ gì trong tay?” Đoạn Khinh Ngân nheo mắt hỏi.

Tiểu thái giám cuống quít quỳ trên mặt đất, bẩm báo: “Vốn là
nô tài phát hiện ra thứ này trên án thư, vẫn muốn giao cho Hoàng thượng, nhưng…
nhưng vẫn chưa có cơ hội.”

“Trình lên!” Đoạn Khinh Ngân thản nhiên nói.

Trương Quý bước lên phía trước, cầm lấy bức thư rồi trình
cho Đoạn Khinh Ngân.

Đoạn Khinh Ngân mở phong thư, lấy lá thư bên trong ra, chỉ
mới liếc qua, sắc mặt liền đại biến.

Thư này là viết cho hắn, về chuyện Lưu Sương, nói là muốn
hắn đơn thân độc mã chạy đến Nguyệt Nhật Nhai lúc giờ Thìn (7h-9h). Nếu
đến chậm, Lưu Sương sẽ không còn mạng. Ký tên là Phó Thu Thủy.

Phó Thu Thủy!

Đoạn Khinh Ngân nhắc lại cái tên này.

Trong lòng đột nhiên nhói đau, giống như trở lại một buổi

chiều nhiều năm về trước, đầu giờ chiều, một thiếu niên phóng đãng không kiềm
chế được đang ngồi, uống đã say khướt rồi, vẫn bưng chén rượu nói lớn: “Sau này

không cho phép các ngươi gọi ta là Phò mã gia nữa, nói cho các ngươi biết, ta
không thèm làm Phò mã gì đó! Trong số các ngươi, người nào nguyện ý thì cứ làm
đi! Lưu Quang, ngươi nguyện ý không, ta liền để ngươi làm Phò mã!”

Khi đó, đối mặt với tên cuồng ngạo kia, hắn chỉ mỉm cười
nói: “Ngươi đã không muốn làm, chẳng lẽ ta lại nguyện ý sao?”

Bọn họ còn trẻ, chẳng ai muốn bị danh hiệu Phò mã trói buộc!

Phó Thu Thủy! Hắn, thật sự không chết sao? Trong cơn binh
biến mười năm trước, không phải cả nhà hắn đều tử nạn sao? Đoạn Khinh Ngân đã
vì chuyện đó mà thương tâm rất lâu.

Hóa ra, hắn thật sự không chết!

Hắn không chết, thật tốt. Nhưng tại sao hắn lại bắt Lưu
Sương?

Đoạn Khinh Ngân cầm chiếc khuyên tai rơi ra từ trong phong
thư, đưa lên xem cho kĩ, đây là khuyên tai của Lưu Sương, tiểu tử kia quả nhiên
đã bắt Lưu Sương.

Tại sao hắn lại muốn bắt Lưu Sương, chẳng lẽ? Chẳng lẽ hắn
chính là người đã tập hợp người cũ tiền triều? Hắn biết mình sẽ đăng cơ vào giờ
Thìn, thế nên mới ước hẹn vào đúng giờ Thìn!

Giờ Thìn!

Tay Đoạn Khinh Ngân khẽ run lên, bây giờ đã là giờ Mão, chỉ

cần một con khoái mã, thì có thể đến Nguyệt Lạc Nhai đúng giờ Thìn.

Hắn bước ra khỏi long xa, vội vã đi vào Cẩn Thân Điện!

“Điện hạ! Ngài…” Trương Quý đi sau hắn lo lắng hô lên.

“Thông tri văn võ bá quan, hủy bỏ đăng cơ đại điển hôm nay!
Thông tri với cận vệ của bổn điện hạ, chuẩn bị một con khoái mã!” Đoạn Khinh

Ngân lạnh lùng nói, bước nhanh vào trong điện.

Trương Quý há hốc mồm, có lẽ nhét một quả trứng gà cũng vừa.

Đoạn Khinh Ngân đi vào trong điện, hai ba động tác liền cởi

sạch long bào, mặc trường bào màu lam lúc nãy, rồi lại bước nhanh ra ngoài.
Long bào cao quý đại biểu cho quyền lực và địa vị tối cao nằm bẹp trên mặt đất.

Khi Đoạn Khinh Ngân đi ra, Trương Quý vẫn duy trì trạng thái
khiếp sợ, mồm vẫn chưa khép lại được. Đoạn Khinh Ngân lướt qua Trương Quý, đi
về phía con bạch mã.

“Điện hạ, không được đâu, điện hạ… đăng cơ quan trọng hơn,
điện hạ ngài suy tính cẩn thận đi.” Trương Quý lớn tiếng hô, một đám thái giám

cung nữ không biết xảy ra chuyện gì, cũng sợ hãi đồng lọat quỳ xuống.

Đoạn Khinh Ngân lướt như bay qua họ, nhảy lên con bạch mã,
lôi kéo dây cương. Con bạch mã hí vang rồi phi ra ngoài. Quân cận vệ của Đoạn
Khinh Ngân nhảy ra từ góc tối, tất cả đều nhảy lên ngựa, đuổi theo hắn

Đoàn người nhanh như sét, chạy ra khỏi hoàng cung.

Trương Quý gục trên mặt đất, không biết phải làm sao.

Trương Quý không rõ, có chuyện gì, lại có thể quan trọng hơn
chuyện đăng cơ vi đế? Nhớ tới bách quan đang đợi trong tiền điện, trái tim
Trương Quý run rẩy sợ hãi.

Hủy bỏ đăng cơ, nếu chuyện này truyền ra ngoài, không biết
bách quan sẽ phản ứng như thế nào, có phẫn nộ đến mức bay cả nóc điện không!

Nghĩ đến đó Trương Quý đau đến cứng cả người!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN