Tiểu thời đại 2.0 - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
159


Tiểu thời đại 2.0


Chương 14


Còn những ngày này, nhóm chúng tôi cứ như đã hẹn trước với nhau (trên thực tế đúng là chúng tôi đã hẹn trước với nhau…) tuyệt đối không đề cập đến sự việc xảy ra hôm đó, đồng thời cũng hầu như không trú lại quá lâu trong căn biệt thự mà chúng tôi đang ở kia, hằng ngày từ mờ sáng, khi Cố Ly tắm gội xong xuôi bước ra khỏi nhà tắm, thì tất cả mọi người ngay tức khắc đã nhân cơ hội biến mất vào biển người mênh mông trong nắng sớm, giống như phường hái hoa thân thủ nhanh nhạy, chỉ còn lưu lại cái bóng cho ánh mặt trời đằng xa kia… đối với Cố Ly mà nói, “ếch ngồi đáy giếng” là một chuyện tuyệt đối không thể chấp nhận được. Cho nên, nó đã phát nổ.

Sau khi nó tung khoảng năm phút, tôi nhận được điện thoại của Cung Minh.

“Vừa rồi Cố Ly mời tôi tối nay đến nhà cô ấy ăn cơm. Cô ấy có mời cô không?”

“Có ạ.” Vẻ mặt của tôi trông như đang tham quan nghĩa trang vào tiết Thanh minh vậy.

“Vậy tôi muốn hỏi thăm một chút,” Cung Minh ở đầu dây bên kia tỏ vẻ ngờ vực, “Tiệc tối nay, rốt cuộc là thế nào?”

Tôi lặng thinh hồi lâu, cố kìm nén lại, không nói cho anh ta biết những điều tôi nghĩ trong lòng, “Bữa cơm cuối cùng.”

Tôi dè dặt suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng chọn được một cái cớ khả dĩ: “Họp gia đình…” Sau đó Cung Minh cũng lặng thinh ở đầu kia điện thoại, tôi có thể tưởng tượng được ngũ quan anh tuấn của anh ta lúc này chắc chắn đang nhăn lại như một tấm vải vụn cũ nát.

***

Suốt cả buổi sáng, tôi luôn canh cánh trong lòng cảm giác như một tử tù chuẩn bị chấp hành án, chạy lên chạy xuống theo Kitty. Nói đúng hơn, là tôi đứng bên quan sát học hỏi, còn cô ta thì lên lên xuống xuống như con thoi. Tôi chẳng thể làm được như thế khi đi đôi giày cao gót nhọn hoắt mười hai phân như vậy mà vẫn có thể đi tới đi lui ung dung thoải mái như đi trên mặt đất bằng phẳng giữa một đống quầy tủ và thùng giấy lớn vậy. Tôi nhìn cô ta, chẳng chút nghi ngờ năm đó chắc chắn cô ta cũng ngự trên giày cao gót từ trong tử cung của mẹ nhảy soạt một cái ra ngoài, rồi đứng vững chãi trên chiếc khay sứ màu trắng đặt trên bàn thủ thuật, giống như Lưu Toàn [6] từ trên cầu thăng bằng nhảy xuống đất đứng yên không mảy may động đậy.

[6] Lưu Toàn: Vân động viên thể dục dụng cụ nổi tiếng của Trung Quốc.

Tôi cũng chẳng thể giống cô ta, mặc thứ váy đồng phục ngắn màu đen cổ trễ, rồi dùng bra nâng nửa phần ngực lộ lên tận cổ, sau đó vẫn thản nhiên đứng đối diện với đám trung niên trai tráng hoóc-môn  dồi dào mà chỉ trỏ văn vẻ này nọ, càng không thể giống cô ta luôn giữ vẻ mặt bình thản cảnh cáo đối phương một cách càn quấy khi đối mặt với đám nhân công vừa bị sỉ nhục đến đỏ mặt gân cổ: “Mày thử chạm vào bà một cái xem nào, bà đây có thể ném thẳng cổ mày vào đồn công an năm ngày, hơn nữa còn chẳng có cơm mà ăn đâu.”

Tôi không biết phụ nữ giống như Kitty và Cố Ly, rốt cuộc được tạo nên từ thứ gì. Nhiều khi tôi muốn mổ banh hộp sọ của họ ra, xem bên trong có phải đều là các con chip và hệ thống điện tử dày đặc hay không.

***

Bọn tôi mất cả buổi sáng, phối hợp nhịp nhàng với đám công nhân kia để hoàn thành phòng triển lãm ở tầng trệt của Học viện Mỹ thuật, bọn tôi thiết kế nó trông như một phòng trưng bày tranh cao cấp, các góc của bức tường triển lãm màu trắng đều là những thiết kế đường viền kiểu châu Âu tinh tế, trần nhà kéo sẵn một bức màn sân khấu màu trắng cực lớn, phía sau màn là thiết bị chiếu ánh sáng lạnh cực đại, ánh sáng sau khi xuyên qua bức màn hắt xuống sẽ tạo hiệu ứng trông gần như ánh sáng tự nhiên nếu nói bằng một câu ngôn từ giản dị mà ý vị sâu xa, thì đó chính là: Chúng tôi đã đổ một đống tiền vào đây.

Khi ngồi trên chiếc Benz S500 màu đen của Cung Minh trở về, tôi và Kitty bắt đầu ăn bữa trưa. Đúng vậy, tôi và cô ta cùng nhận được tin nhắn của Cung Minh, mẩu tin thông báo chúng tôi lập tức trở về công ty, có cuộc họp khẩn đang chờ. Cho nên, trong khoảng thời gian nửa tiếng xe chạy về, cũng chính là thời gian dùng bữa trưa của chúng tôi.

Tôi cầm chiếc hamburger mua ở cửa hàng KFC phía trước cổng trường, rồi cắn từng miếng lớn nhai nhai nuốt nuốt kèm với trà sữa. Tất nhiên, trên người tôi lúc ấy phủ đầy khăn giấy màu trắng, có cho tôi mượn ba lá gan, tôi cũng chẳng dám làm rớt bất cứ mẩu vụn thức ăn nào lên ghế ngồi sau xe của Cung Minh, tôi tin chắc chắn Kitty sẽ lập tức tống tôi vào đồn công an năm ngày. Tôi quay sang nhìn Kitty, cô ta tao nhã lấy một hộp cơm hiệu Muji trắng muốt ra khỏi chiếc túi đạn dược LV màu đen to tướng kia, mở nắp ra, tôi trông thấy một hộp rau cải xanh biếc vô cùng hấp dẫn. Cô ta thản nhiên vừa kiểm tra đống văn bản trong tay mình, vừa rôm rốp rôm rốp như một con thỏ đẩy những cọng rau sống vào miệng mình. Ngay sau khi ăn được ba bốn lá rau chỉ to bằng lòng bàn tay tôi, cô ta đã sờ sờ lên cổ họng của mình, nói ra chiều khó chịu: “Tôi ăn no rồi, khó chịu quá.”

Tôi lặng lẽ gói chiếc hamburger đang ăn dở trong tay lại, bỏ vào trong túi.

Sau khi tôi và Kitty về đến công ty, các tiết mục đặc sắc bắt đầu được trình diễn, cũng giống mọi ngày, cửa sổ MSN của tôi và Kitty cứ cách mấy phút lại thay nhau nhảy vào cửa sổ thoại của Cung Minh, mỗi lệnh đều ngắn gọn rõ ràng, không quá mười chữ: “cà phê”, “trang phục”, “đưa tôi văn bản số 7”, “cà phê”, “đến kế toán lấy báo cáo”, “ngày mai tôi phải đi Bắc Kinh, đặt vé”, “kiểm tra tư liệu của VAIOP”…

Các cửa sổ đối thoại cứ như một thứ virus liên tục nhảy ra, oanh tạc không ngừng lên màn hình vi tính của tôi và Kitty.

Có điều đây vẫn chưa phải là thời khắc thú vị nhất trong ngày.

Mọi người ở công ty đều biết, ngày mới của “M.E” bắt đầu từ “ba phút tốc độ ánh sáng” tính từ lúc Cung Minh và Cố Ly rảo bước vào công ty. Với ba phút tốc độ ánh sáng khiến người ta phải khắc cốt ghi tâm này, tôi, Kitty, Lam Quyết với tư cách là trợ lý, càng cảm nhận sâu sắc hơn. Cố Ly và Cung Minh hai người họ, cứ như đã hẹn trước cùng nhau so kè vậy, bắt đầu từ lúc thang máy vang lên một tiếng “ting” báo hiệu đến tầng của chúng tôi, thì trong khoảnh khắc họ vừa bước ra khỏi thang máy, đã bắt đầu làm việc. Lộ trình mấy chục thước ngắn ngủn từ thang máy đến hai phòng làm việc của họ nằm ở hai đầu hành lang, có thể gọi là ghế điện của trợ lý. Tôi và Kitty ngay từ cửa thang máy đã bắt đầu cầm các bản bút ký nhận từ các phòng ban thay nhau nhắc đi nhắc lại lịch trình làm việc cả ngày của anh ta, đồng thời còn phải chịu đựng cảnh anh ta “dốc bầu tâm sự”, “À, cuộc họp ba giờ  hủy đi” hoặc là “Phải rồi, bốn giờ chiều giúp tôi tập hợp các thành viên của bộ phận quảng cáo để họp, bảo mọi người để trống thời gian lúc bốn giờ  hôm nay”. Đồng thời, trên lộ trình một phút đó, Kitty còn phải bê một tách “nước dưỡng sinh” gồm hỗn hợp của collagen và các loại thuốc chống oxy hóa do bác sĩ kê riêng cho Cung Minh và bảo anh ta uống hết – đây chính là nguồn động lực lớn nhất đằng sau nét mặt tươi trẻ như tờ giấy trắng mà khi trông thấy người ta cứ tưởng chừng chẳng hề bị năm tháng phá hủy. Đồng thời, tôi còn phải chuyển các loại thuốc dạng viên nén vitamin đựng trong hộp cũng như viên nén chiết xuất các chất gồm anthocyanosides grape seed, lycopene, protein cá biển… ngày ngày nhìn thấy anh ta thản nhiên tống vào bụng một đống thuốc rồi uống tách nước dưỡng sinh xanh lục kia, khiến tôi luôn cảm thấy việc anh ta “chống oxy hóa” như vậy, cũng có ngày sẽ biến thành xác ướp tươi sống tồn tại vĩnh viễn ngàn vạn năm. Tất nhiên, còn phải đem các hóa đơn chi tiêu của ngày hôm trước đưa cho anh ta ký duyệt thanh toán.

Sở dĩ nhất định phải tập trung hoàn thành những việc này trong ba phút ngắn ngủi như vậy, là vì một khi Cung Minh đã bước chân vào phòng làm việc của anh ta, cởi áo khoác ngoài ra, thì trừ khi anh ta có chuyện cần tìm các bạn, nếu không, đừng hòng làm phiền anh ta. Hoặc là, khi bạn còn chưa kịp dừng để thở, thì anh ta đã lại bay ra khỏi phòng làm việc giống như một linh hồn, sau đó chui tọt vào chiếc xe cao cấp màu đen như một luồng điện xẹt, rồi mất hút trong bóng râm giữa rừng cao ốc của Thượng Hải, và cả ngày hôm đó đừng nghĩ đến việc có người nào tìm được anh ta.

Còn Cố Ly đi về phía đầu kia của hành lang, cơ hồ cũng chính là một phiên bản khác. Một mình Lam Quyết đáng thương phải đảm đương công việc bằng cả tôi và Kitty. Sự khác biệt duy nhất, là trong ba phút Cung Minh đi vào công ty luôn lặng lẽ yên ắng, còn tiếng giày cao gót của Cố Ly sẽ gõ nên những chuỗi dài âm thanh lộp cộp lộp cộp trên nền đá hoa, nghe như tiếng đồng hồ đếm ngược tích tắc tích tắc của quả bom vậy.

… Xét ở một góc độ nào đó, tôi cảm thấy Cố Ly còn sùng bái Cung Minh hơn cả tôi. Tôi nghĩ nó sẽ cảm thấy trong cuộc đời hơn hai mươi năm của mình, lần đầu tiên nó gặp được một người sống biến thái hơn cả bản thân nó, tôi hiểu được thứ cảm giác này, nó như chiếc máy tính dùng chip Core i2 gặp phải một chiếc máy tính khác dùng chip Core i4, do vậy nó có niềm khát khao. Bước thứ nhất của niềm khát khao ấy chính là bảo tôi ép buộc Kitty giao ra toa thuốc tách “nước dưỡng sinh” mà Cung Minh uống kia. Sau đó ngày ngày, trong tay Lam Quyết cũng có thêm một thứ màu xanh lục như thế, nét mặt Cố Ly vừa bước đi vừa ngửa cổ uống cạn sạch tách nước ấy, cũng tấm tắc đắc ý mặt mày hớn hở chẳng khác nào mấy tên yêu tinh đã trộm được đào tiên của Vương Mẫu nương nương trong truyện Tây Du Ký vậy.

***

Tôi về đến công ty, bật máy tính ở chế độ chờ lên, sau đó ngay tức khắc bắt đầu xử lý hàng loạt các tin MSN rác rưởi đang xếp hàng dài dằng dặc trên máy tính của tôi. Ngay khi tôi gõ xong một câu “Không kịp nữa rồi, tôi sẽ giả mạo chữ ký để gửi anh” để trả lời yêu cầu “Mau gửi cho tôi chữ ký của chính Quách Kính Minh, cần dàn trang gấp” mà phía biên tập bên Mỹ để lại, điện thoại của tôi lập tức reo lên, Cung Minh nói: “Cô đến ngay phòng họp số 1.”

Tôi vội gỡ chiếc dây buộc tóc hiệu Chanel màu đen kia xuống, rồi băng băng đi về phía phòng họp.

Khi tôi đẩy cửa chính bước vào, lập tức chạm ngay mặt Cung Minh đang ém mình trong bộ complet nhung bằng len lông cừu màu xám mẫu mới nhất của hãng Burberry, anh ta ngồi trọn giữa chùm ánh nắng màu vàng kim trước cửa sổ, đôi mi rậm rạp thường ngày dưới luồng sáng đó trông như đám lông vũ mềm mại. Nét mặt anh ta lúc nào cũng như ngập tràn huyết hận thâm thù không sao nói rõ được, cứ như tôi đã thiếu anh ta hai trăm đồng vậy. May thay dáng vẻ của anh ta trông còn tuấn tú, nếu không tôi luôn cảm thấy nếu anh ta đi ra đường với bộ mặt mà cơ hồ ai trông thấy cũng đều có cảm giác khó đoán như vậy chẳng biết sẽ bị người ta đánh cho bao nhiêu lần. Tất nhiên rồi, anh ta vốn chưa bao giờ đi bộ trên phố. Ngay cả kính cửa sổ ôtô mà anh ta còn ít khi hạ xuống nữa là. Tôi chỉ có thể nói anh ta đã không cho người ta cơ hội.

Tôi vừa định mở lời, kết quả, hai người đang ngồi đối diện với Cung Minh quay lưng về phía tôi, một nam một nữ, quay đầu lại, họ chào tôi một cách thân thiết.

Lúc đó, tôi vội dụi dụi mắt, tôi không nhìn nhầm. Gương mặt công tử quý phái ấy là của Cố Nguyên đang mỉm cười chào tôi: “Hi, Lâm Tiêu.”

Bên cạnh là mẹ anh, Diệp Truyền Bình, bà ta dùng ánh mắt giống như khi Cố Ly trông thấy sản phẩm mới của Giordano trong tủ kính thầm đánh giá tôi từ trên xuống dưới.

Lúc này, Cung Minh đột nhiên nói với tôi, trước khi anh ta mở lời, đã khe khẽ mỉm cười, dưới ánh mặt trời vàng rực rỡ, dáng vẻ tươi cười của anh ta thật sự rất khác thường – tôi không hề nói quá, nó giống như những cảnh quay chậm đặc tả nam diễn viên chính mà bạn bắt gặp trong các bộ phim lãng mạn của Hollywood vậy. Nhưng đối với tôi mà nói, bộ dạng tươi cười ấy chẳng khác nào một bức thư mời “du hành xuống địa ngục một ngày”. Mỗi lần anh ta cười như vậy, tôi biết mình sắp không ổn rồi.

Anh ta nói với tôi bằng bộ dạng tươi cười rạng rỡ và giọng điệu mềm mại quyến rũ: “Là thế này, chúng tôi định thế chỗ của Cố Ly, tổng giám đốc tài vụ sắp lên nhậm chức là Cố Nguyên, cũng là bạn cô. Ngày mai chúng tôi sẽ mở cuộc họp chính thức tuyên bố chuyện này. Có điều hy vọng tối nay cô có thể nói trước với cô ấy một tiếng, tránh ngày mai cô ấy đột ngột đối mặt với chuyện này, sẽ có chuyện không hay. Tất nhiên, tôi tin vào sự chuyên nghiệp của Cố Ly, chỉ là phòng xa mà thôi.”

***

Tôi không biết mình ra khỏi phòng họp bằng chân hay là bằng tay nữa, mọi thứ trong đầu tôi lúc này đều nghĩ về nhiệm vụ kiểu như “đi nhổ một bãi nước bọt lên mặt Chúa tể Voldemort sau đó nhảy lên đả cho hắn ta một bạt tai, mắng khốn kiếp mày” mà Cung Minh vừa mới giao cho tôi lo liệu.

“Chị có thể tìm một khẩu súng lại đây ngắm thẳng vào huyệt thái dương của em, sau đó lạnh lùng bóp cò được không?” Tôi nói với Kitty đang bê tách cà phê vụt qua bên tôi.

“Tất nhiên là được, không chỉ súng đâu, cô tưởng tôi không tìm được hả, trước đây tôi còn giúp Cung Minh kiếm được cả một chiếc máy cày chạy bằng dầu kia kìa!” Kitty tỏ vẻ kiến thức nhiều hiểu biết rộng đi qua chỗ tôi, chẳng thèm nhìn một cái.

Tôi day day huyệt thái dương. Tôi thực sự cho rằng cô ấy sẽ cảm thấy mấu chốt của vấn đề là ở chỗ “lạnh lùng bóp cò thẳng vào tôi”, kết quả không ngờ cô ấy lại cho rằng điểm mấu chốt của vấn đề lại nằm ở chỗ “có thể tìm được một khẩu súng hay không”.

Tôi nhận ra rằng không gian giữa người với người là khác nhau, vấn đề suy nghĩ cũng không giống nhau.

***

Bạn biết phương pháp giảm nhẹ nỗi đau đơn giản nhất và nhanh chóng nhất là gì không? Cực kỳ đơn giản, chỉ cần có hai điều kiện. Thứ nhất, bạn có một người bạn tốt; thứ hai, đem mọi nỗi đau khổ quăng hết cho cô ấy (đồng thời không cần để ý cô ấy có muốn hay không).

Thế là, tôi không chút do dự gọi điện thoại cho Nam Tương.

Trước khi hết giờ làm, tôi điềm nhiên như không đi như bay đến đầu kia của hành lang, nhìn chăm chú lên cửa phòng Cố Ly, kết quả trong phòng làm việc của nó chẳng có ai, chỉ có Lam Quyết đang sắp xếp hồ sơ. Anh ta trông thấy tôi, ngẩng đầu lên mỉm cười.

Tôi vờ hỏi bâng quơ: “Cố Ly đâu?”

Anh ta so vai, “Hình như cô ấy bảo tối nay có hẹn, nên về sớm mua đồ làm cơm rồi.”

Tôi đành gật gật đầu, sau đó quay ngoắt lại, “Mua đồ ăn? Nó đang tỉnh đấy chứ!”

Lam Quyết nhìn sắc mặt trắng bệch, hơi thở yếu ớt của tôi, vội hỏi: “Cô không sao chứ? Bệnh à?”

Tôi đưa tay đặt lên cổ mình rồi làm động tác vặn cổ “răng rắc”, nói: “Nếu tôi chết rồi, xin hãy nhớ tảo mộ giúp tôi vào tiết Thanh minh năm tới.”

***

Tôi bảo Kitty yểm hộ cho mình chút xíu, để tôi về sớm. Khi xuống đến dưới lầu, đứng bên đường định gọi xe, vẫn đang liếc ngang ngó dọc, bất chợt một bóng hình bên đường làm chấn động suy nghĩ của tôi.

Bóng hình đó đội mũ trùm đầu ngồi trên bậc tam cấp của bồn hoa bên đường, đôi chân dài, đầu cúi thấp, trông dáng vẻ vô cùng đơn độc. Cảm giác như có một luồng máu từ phổi phun trào lên cổ họng.

“Sùng…” Tôi vừa mở miệng, người đó liền tháo mũ trùm đầu xuống, đứng lên, tiến đến phía tôi.

Giản Khê.

Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy mình cực kỳ xấu hổ. Lần đầu tiên trong đời, tôi có ác cảm mãnh liệt như vậy với bản thân mình. Giống như đầu tóc tôi bị dính đầy thứ nước hôi thối, cảm giác toàn thân mình bốc lên thứ mùi khiến người ta buồn nôn.

***

Giản Khê đứng bên cạnh tôi, chiếc áo trùm đầu màu xám rộng thùng thình khiến dáng người cao to vạm vỡ ấy trở nên trẻ trung đầy sức sống. Mái tóc bồng bềnh của anh trong ánh nắng vàng kim ánh lên vẻ lấp lánh rực rỡ. Anh đưa tay ra nắm lấy tay tôi, hỏi: “Đi đâu vậy?”

Tôi nói: “Hẹn Nam Tương.”

Giản Khê hỏi tôi: “Chẳng phải tối nay Cố Ly đã hẹn mọi người cùng đến nhà cô ấy ăn cơm sao?”

“Đúng rồi, nhưng em phải gặp Nam Tương trước một chút.” Tôi đưa tay ra nắm lấy bàn tay to rộng mà ấm áp của anh.

“Thôi được, anh đưa em đi”. Anh giơ tay lên gọi một chiếc taxi đến, sau đó mở cửa xe cho tôi.

***

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN