Ngôi Nhà Bí Ẩn
Phần 14
Yến dừng tay hốt hoảng :
– Bạn không sao chứ? Hay bọn tớ đưa đi viện nhớ!
Nhung mồ hôi ra như tắm :
– Ngoài cửa sổ..có có ai..hic hic
Hồng ra cửa sổ ngó ra ngoài rồi đóng lại :
– Tớ nhìn có thấy ai đâu..mở cho mát nhưng nếu sợ tớ cài rồi đấy.
– Tớ thấy có mà..
Hồng vẻ nghi ngờ :
– Hay phòng bên cạnh trêu..mấy đứa đó nghịch lắm! Hôm trước còn ú oà tớ tẹo nữa thì xỉu..
– Chắc tụi nó rồi..thôi ngủ lại đi các bạn! Mai tớ sang bảo cho.. trêu gì mà ác thế không biết. Mà còn thì tớ hù ma lại !
Yến nói rồi đắp chăn cho Nhung, bật cái đèn ngủ đồng hồ của mình cho sáng thêm một chút.
Nhắm mắt lại rồi Nhung không tài nào ngủ được..nhìn ra cửa sổ rồi nhìn dưới khe hở dưới nền …không còn đôi chân nào đứng giữa cửa nữa..
” Ngày mai mình về nhà thuê thôi! Ở đây còn sợ hơn”
Nghĩ vậy xong nằm đếm cừu..chẳng biết đếm đến con bao nhiêu..Nhung chìm vào giấc ngủ!
————————————————————-
Thấy lành lạnh tôi bừng tỉnh giấc..đêm nay lạnh thật!
Đùng..Đùng..Đùng..
Tách..Tách..
Tiếng sấm chớp bên ngoài, mưa rồi ..
Vùng dậy lấy áo dài tay mặc, vào lại trong màn nằm..chợt nhớ lại thứ mà Diệp để trong túi xách..tôi thấy rất quen..nghĩ mãi không ra là mình thấy ở đâu rồi..haiz..thôi không nghĩ nữa chắc có lúc sẽ nhớ ra thôi!
Phòng bên cạnh có ai mở cửa xuống dưới bếp rót nước uống.Ban đêm yên ắng nghe tiếng động rõ quá..Tôi nằm mà chẳng thể ngủ được mắt cứ trong trong muốn dậy chạy mà thấy vẫn còn sớm ..
Tuấn..ơi..
Tuấn..ơi..
Như có ai đang gọi ! Tôi lắng tai nghe ..hay bác bên phòng gọi có viêc gì?
Cộc cộc..cộc cộc..
Tôi ngồi dậy không trả lời.!
Cộc cộc..cộc cộc..
Anh nằm cạnh tôi mở mắt thấy tôi ngồi cũng ngồi ngay dậy nhìn ra cửa..Lấy tay ra hiệu nói anh lặng im..tôi rón rén đi ra..
– Tuấn ơi..!
Là tiếng bác trai mà tôi hết hồn. Nhòm qua khe cửa tôi đáp :
– Bác ạ!
-Ừ..mở cửa bác bảo..
Bố TuấnB vào trong nói có chút run run :
– Cháu..cháu ra xem ngoài cổng ..ai gọi từ nãy tới giờ. Ở phòng ngoài nghe rõ lắm !
– Hay trời mưa có sấm nên bác …
– Lúc đầu bác cũng tưởng mình ngủ mê..nhưng không phải.. Mà gọi..gọi..tên cháu thôi..
– Gọi cháu ư?
– Ừ..gọi tên cháu..rồi gọi các bạn .!
– Để cháu gọi mấy anh em dậy..hay..hay hồn..Tuấn về hả bác?
Bác vỗ vai tôi cười :
– Cái thằng này..mày còn doạ bác hử?
Mấy anh với Thịnh nghe tôi với bác nói chuyện..mắt tròn mắt dẹt cùng lúc ra chỗ tôi :
– Hồn ai về? Tuấn..Tuấn á?
Tôi không trả lời mà đi ra ngoài, tất cả cũng đi theo sau.
Đùng..Đùng..Ầm..
Tia chớp đánh tóe sáng, qua cửa kính mờ có bóng người đứng ngay cổng.
– Các bạn ơi..mở mở cửa ..
Chúng tôi nhìn nhau..tiếng gọi rất nhỏ lẫn bên ngoài mưa trên mái tôn lộp độp nghe rợn người quá!
Bố TuấnB giục tôi :
– Cháu mở cửa đi xem ai.
– Đừng mở!
Thịnh nói thầm .
– Sao thế..nhà..nhà này có có ma hả?
– Cháu xin bác đừng nhắc từ đó hic hic
– Các cháu nhát thế? Mình đông..đông người ..sợ gì..mở đi bác ra ngoài cho. Nhỡ ai có việc gì quan trọng gọi thì sao?
Ầm..
Tiếng sấm lại vang lên khiến tôi rơi chìa khoá..nó leng keng vào tận gầm bàn cạnh cửa sổ. Chui vào đó lấy , chạm vào chân bàn.
A…tôi nhớ ra rồi! Cái mà Diệp nhét trong túi xách giống với thứ mà ông lão xem bói đưa cho tôi, tôi đã đặt nó dưới chân cái bàn này..
– Bạn tìm thấy chưa mà ngồi ngệt mặt ra vậy?
Thịnh hỏi làm tôi giật cả mình :
– Tớ..tớ thấy rồi..đây ! Bạn mở đi.
– Thôi..tớ không mở đâu..hic hic..
Tôi đứng dậy tới cạnh cửa kính..bóng đen ngoài cổng vẫn đứng.
Lấy hết bình tĩnh tôi nhét chìa vào ổ khóa..
Cạch..két..két..
Tiếng thì thào cất lên :
– Các bạn ..lâu thế? ..tớ ướt..hết..cả..rồi..
Bác trai hét lên :
– Giọng thằng Tuấn! Là giọng thằng Tuấn..
Trong phòng mọi người cũng dậy mà chạy ra .
Đúng là TuấnB thật! Bác trai vội ra mở cổng :
– Con..
– Bố..lên đây à?
– Mày còn hỏi bố nữa? thằng này..
TuấnB vào nhà lảo đảo trên người xây xát vết thương..trên đầu ướt nước mưa ướt đẫm.
Tôi tròn mắt há miệng :
– Tuấn? Có phải là bạn không? Đừng..đừng doạ mọi người..
TuấnB dựa vào xe đạp :
– Bạn nhìn tớ giống ma lắm hay sao mà hỏi thế? Tớ đã chết đâu..
– Nhưng bạn bị tai nạn nằm ở nhà xác một ngày..công an đang tìm..tìm xác..
– Con ơi con..mày mày sống khôn chết thiêng..huhuhu
Mẹ TuấnB ôm lấy con mình mà khóc rồi quay sang :
– Ông ơi..là con nó thật..là thật..tôi nghe thấy nó thở đây này..
Tôi vào bếp pha cốc nước gừng mang ra. Ai cũng sốt sắng hỏi xem lý do như nào. Riêng chỉ có Diệp cũng ngồi đấy nhưng yên lặng..
– Bạn uống đi cho ấm..rồi nói mọi người nghe xem nào! Vô lý quá. Lúc ấy họ nói bạn tắt thở rồi cơ mà. Máu lại chảy đầy ra đường nữa..không thể tin được.
– Chắc lúc đó tớ ngất hay như nào không biết. Chỉ biết lúc bị ô tô kéo tớ nằm trên xe đạp..Tối đến tỉnh dậy chẳng nhớ là mình ở đâu, tớ ra ngoài cửa thấy chỉ cài chốt mới đi ra. Trên đầu xước mảng da chảy máu, ra tới cổng cũng không nhớ là bệnh viện lại bắt xe ôm về nhà. Về mà không có ai..máu chảy nhiều nên tớ lấy tiền đến bệnh viện S.
– Sao không tới bệnh viện A?
– Thì tớ có nhớ đâu..lúc đấy chân cứ đi là đi thôi..này nhìn đi..bác sĩ bôi thuốc cho rồi ..còn mấy chỗ trầy này vài hôm là khỏi..
Có chìa khoá đút túi quần rơi đâu không biết nữa..đành đứng gọi chứ không tớ mở cửa vào rồi.
Tôi trầm ngâm :
– Dù bạn giải thích như thế thì tớ cũng không tin được..như là có phép màu ?
Mẹ TuấnB xua tay :
– Còn sống là may mắn rồi con ơi..mẹ không cần biết lý do là gì.đi đi con..đi về nhà với bố mẹ..hic hic
– Bà bình tĩnh đã, giờ vẫn chưa sáng mình còn phải đến bệnh viện, báo với công an chứ!
– Bác trai nói đúng đó bác..mình phải tới đó..
– Bố Mẹ..mà..
TuấnB ngâp ngừng :
– Mà lạ ..con nhớ là mình đi đâu đó..xa lắm! Có một ông con nhìn không rõ mặt.. Khi thấy con ông ấy lật đi lật lại một quyển vở xong nói..
– Nói gì..?
– Nói…
Tôi sốt ruột :
– Ông ấy nói gì? Bạn nhanh lên..cứ úp úp mở mở..
– Ông ấy nói : Cũng là tên Tuấn nhưng không phải ngươi!..quay về ngay..!
Thế rồi có hai người nữa dẫn con tới cái cầu đẩy con đi trên cầu đấy.. Gió thổi mạnh loáng cái là con thấy mình ở chỗ có cái chiếu đắp.!
Nghe xong câu đó mẹ TuấnB chắp tay mà khấn :
– Tạ ơn trời phật..là là con con chưa tới số! Âm phủ trả về hic hic .
Tôi giật thon thót mình ! âm phủ không nhận người là thật sao? ” Cũng là tên Tuấn nhưng không phải ngươi? ” Tôi cũng tên Tuấn..chẳng lẽ ..tôi..tôi..
– Như này là vui mừng rồi..tất cả ngả lưng một lát. Sáng mai chúng ta tới bệnh viện.
Bác trai đứng lên hối mọi người. Tôi ra khoá cửa cổng lại , TuấnB thì thay bộ đồ sau đó vào nằm cùng với bố.
Thịnh cài chốt phòng cũng với cái áo dài mặc :
– Nói chứ tớ không tin đây là sự thật..
– Các anh cũng không tin được..khó tin quá! Nhưng thôi người còn sống là câu trả lời rồi..hai em ngủ thêm đi!
Anh cạnh tôi nói rồichỉ một lát đã thấy ngáy.
Suốt từ lúc nằm tôi chẳng thể ngủ nổi.. Việc TuấnB chết đi sống lại như cổ tích vậy !
Ây..quên..tôi quên mất không nhấc chân bàn lên xem thứ kia còn ở đấy không? Định dậy nhưng nghĩ thế nào tôi lại thôi. Nằm một tí nữa đằng nào cũng chạy thể dục..mưa cũng chạy.. Chứ tự dưng ra nhấc cái bàn lên mà gặp Diệp thì nó nghi mất.
Chắc chắn nó bị ma nhập.! Cầu mong ông lão xem bói mau giúp chúng tôi.
Một lúc lâu, Thịnh lay người tôi :
– Dậy chạy không?
Tôi ngáp rõ dài :
– Hôm nay chăm thế? Tự động gọi cơ đấy!
– Hihi cũng phải có lúc chứ! Nằm mà người cứ nôn nao..hay sang rủ cả TuấnB?
– Xin bạn. Bạn ấy vừa mới thoát chết..thể dục gì? Đi..tớ đi cùng !
Chúng tôi buộc dây giày đi ra ngoài..5h kém trời mùa hè nhưng cũng chưa sáng rõ lắm..
Ra tới đầu sang bên đường ngõ tôi chạy lên vỉa hè ..
– Tuấn..Thịnh..
– Ơ..anh Tuấn! Anh cũng chạy hả?
Tôi dừng lại , anh Tuấn hành xóm từ trong phía cây gạo bước ra, trên đầu đội mũ bảo hộ và vẫn mặc bộ quần áo công nhân.
– Ừ anh đi chạy!
– Chạy mà anh ăn mặc như đi làm thế? hihi
– Lát anh đi làm luôn !
Tôi với Thịnh cười :
– Anh siêng quá..đi làm mà còn tranh thủ chạy bộ nữa..
Mà hôm qua nhà anh đi đâu khoá ngoài..bọn em sang mượn bộ bài chơi mà không có ai !
– Nhà anh có việc quan trọng nên bố mẹ anh phải đi!
– Vâng. Tối đi làm về sang em nhé! Bọn em ăn mừng TuấnB thoát chết..vừa nãy nó về gọi cửa em sợ chết khiếp..hihi
– Chúc mừng các em..Nhưng chuyến này anh đi làm xa..không sang bọn em được …Gấp quá..anh nhờ các em việc này!
– Anh nhờ là bọn em giúp hết sức ạ! Anh nói đi.
– Sang nhắn bố mẹ anh giữ sức khoẻ..!
Tôi ngạc nhiên:
– Ơ..thế anh không nói với bác là đi làm xa hả?
Anh nói mà cúi mặt xuống:
– Anh không gặp ..nên không nói được..
– À vâng..hai bác đi vắng từ hôm qua mà..anh yên tâm em nhắn cho..hihi
– Cảm ơn các em ..anh đi đây..
Anh Tuấn bước đi vội vã.
Tôi ngoái lại gọi :
– Anh ơi! Khi nào về dẫn bọn em đi câu cá với nhé!
Anh ngoảnh nhìn..!
Khoảng cách gần nhưng tôi không thấy rõ mặt..chỉ riêng giữa trán có nốt chấm đen bằng hạt đỗ đen ở đấy..
Chúng tôi chạy một vòng dài xuống tít tận gần bến tàu mới vòng về. Nắng đã lên..mồ hôi nhễ nhạt . Ngang qua vẫn thấy nhà anh Tuấn khoá bên ngoài.
Mới gặp nên tôi cũng chả thắc mắc vào tắm rửa thay đồ còn đi tới bệnh viện nữa.
Đến đó tôi qua gian chú Đại ..Hôm nay chú chưa đến phiên nhưng việc mất xác nên cứ luôn ở lại để nghe ngóng tin tức. Mấy ngày mà chú gầy xọp ..
– Chú ơi..có tin vui tin vui.!
Bạn cháu về rồi..
– Ai..ai về?
– Tuấn bạn cháu..đêm qua nó gọi cửa..mọi người còn tưởng là ma cơ.
– Thật không? Thế bây giờ đâu? Lại đây ngồi kể chú nghe đi!
– Hihi gia đình họ đi gặp giám đốc bệnh viện, gặp bên công an rồi chú ạ.
Chú thở ra hơi dài đặt tay lên trái tim :
– Thật may mắn quá! Cảm ơn Bồ Tát đã nghe thấy lời con!
Tôi với chú nói chuyện rất lâu..chưa lúc nào vui mừng như lúc này..
Đến gần trưa nhóm chúng tôi lại trở về nhà . TuấnB tới trường xin nghỉ mấy hôm cùng bố mẹ về quê. Tôi lại ghé qua cô chủ nhà, bấm chuông mãi cũng không thấy ai mở cổng.
– Chắc cô chưa về các bạn ạ.!
– Ừ thôi lo dọn đồ chuyển về kí túc xá trước đã.
– Ừ..
Bốn đứa chúng tôi quành xe lóc cóc đạp. Mua mấy túi nước mía vừa đi vừa mút.
Rẽ vào ngõ đã đụng ngay bảng chữ :
” Gửi xe nhà đám”
Cả đám ngơ ngác :
Ngõ mình có đám ma! Nhà ai ấy nhở?
Tim tôi đập thình thịch..xuống xe dắt bước nhanh :
– Các bạn ơi..là nhà anh Tuấn đấy!
– Nhà anh Tuấn á?
– Nhanh lên vào xem như nào..nhóm mình thân với anh ấy mà..
Cất xe xong tôi lao ngay sang ..Bố mẹ anh mắt đỏ hoe ..như đã khóc rất nhiều.! Em anh học sư phạm ở Thái Bình cũng về. Cái giường ngỏ kia được kéo màn gió..
Tôi há hốc miệng :
– Bác..nhà mình..ai..ai..?
Bác gái sụt sùi :
– Thằng Tuấn..nó nó bỏ hai bác rồi..
– Sao lại thế ạ? Sáng nay..sáng nay cháu mới gặp..anh ấy còn chạy cùng..
– Cháu nói gì? Gặp sao được? Nó gặp nạn từ đêm hôm trước..cả ngày còn qua nằm viện.
Tôi không tin vào mắt mình nữa..sáng sớm nay..chẳng lẽ tôi gặp hồn ma anh ấy?
Tôi rớm nước mắt :
– Anh Tuấn nhắn hai bác giữ gìn sức khoẻ..anh bảo phải đi làm xa..
Bố anh lấy khăn lau mồ hôi:
– Thế chứ? Nó tránh mặt bác ..nhờ các cháu chuyển lời.!
– Anh gặp tai nạn..hả bác?
– Hàn tàu cho người ta ở khoang hầm..dưới đáy có nước..bắc thang trèo ngửa mặt hàn..không biết đứng kiểu gì mà trượt chân ngã xuống…hic hic..ngửa người..tay cầm máy hàn dí ngay vào trán mình..!
Khổ quá con ơi..đau đớn quá!
Bác ôm mặt nức nở .
Tôi để tay lên vai bác :
– Cháu..cháu..xin phép được nhìn anh lần cuối.
– Ừ..cháu vào đi..
Tôi đi vào kéo màn gió , anh Tuấn nằm đấy khuôn mặt nhợt nhạt ..giữa trán nốt mũi hàn in hằn tím bầm..giống y hạt đỗ đen mà lúc sáng tôi nhìn thấy..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!