Hứa Đi...Anh Sẽ Về
Phần 25
Chú Tùng đi chơi với chị Trinh mà nó sốt hết cả ruột, nó ghen lắm mà không dám nói ra.
Chốc chốc lại tí tách.
-đang làm gì?
chú Tùng biết thừa cái kiểu ghen trẻ con nên cũng trả lời trêu nó.
-đang ăn tối.
-Nói gì.
-bàn chuyện sau này yêu nhau thì sẽ làm gì ý mà.
Ruột nó sôi lên.
-được rồi, vậy yêu nó đi, lấy nó đi.
Nó giận bỏ điện thoại xuống chùm chăn khóc… nó muốn chạy ra đó kéo lão già về, nhưng mà sợ chị Trinh lại mách bà… mà để lão đi với chị ta… chỉ nghĩ là lão ấy sẽ cười với chị ta thôi là máu nó lại sôi lên sùng sục.
Mang tiếng là đi hẹn hò với gái mà chú Tùng cứ chăm chăm cái điện thoại khiến Trinh khó chịu. khẽ liếc cái điện thoại. cái dòng chữ “vợ Tùng” to tướng nổi trên màn hình. Trinh cau mày nhưng lại giãn ra ngay.
-công việc của anh tốt cả chứ ạ
-uh
-vậy có thêm ý định gì không?
-anh còn mới nên cứ theo học hỏi đã em à.
-em thấy lĩnh vực nhà hàng có nhiều lợi thế. Bạn bè đang rủ nhau mở một nhà hàng hải sản. Anh có tìm hiểu thì qua chúng mình trao đổi thêm
-hay đấy… nhưng dạo này anh em nó đang bận quá. Hôm nay mẹ anh nói anh mới bớt thời gian qua đây gặp em… còn mấy hôm nữa anh bận mất rồi.
Chú Tùng khéo từ chối. bản thân cũng không muốn liên quan nhiều đến Trinh. Nếu như thuận theo lẽ bình thường thì chú Tùng có thể sẽ ấn tượng với Trinh… một cô gái Xinh đẹp, hiểu biết, và rất biết lấy lòng người. nhưng đây… cô ấy không đến đàng hoàng , không cạnh tranh lành mạnh với Na . thì cũng không thể nhận được thiện cảm từ phía chú. chỉ vậy thôi.
Đối với một người đàn ông, một người phụ nữ đẹp, quyễn rũ, thông minh… đôi khi lại không có giá trị bằng một người phụ nữ có thể nắm được điểm yếu của anh ta… một người có thể cho anh ta có cảm giác của sự yên bình.
Thật ra không ai muốn lấy một cô gái mà ở bên họ lúc nào người ta cũng cảm thấy mình kém cỏi.
Do vậy, Chú Tùng là loại vô duyên khi cứ trưng ra cho người ta thấy cái chữ “vợ Tùng” to tướng như thế. Trong lòng thầm nghĩ có lẽ chị Trinh cũng biết ý mà rút lui. ấy nhưng mà chị Trinh này có vẻ vẫn không muốn bỏ cuộc gì cả.
Nó đợi đến gần giờ không thấy chú Tùng về thì gọi điện. Chữ “vợ Tùng” lại hiện lên trên màn hình. Chú Tùng xin phép đứng lên nghe điện thoại.
-anh nghe đây?
-về chưa?
-chưa
-bao giờ định về.
-còn lâu.
Nó cau mày.
-vậy khóa cửa đi ngủ nhá… tối nay ngủ nhà nghỉ đi.
Nó nói giọng lạnh tanh cúp máy.
-này… này…
Chú Tùng nhìn điện thoại rồi bấm gọi lại… đầu dây kêu tò tí te… lòng thấy bất an quá… khổ ghê.
-thôi… anh có việc bận rồi, anh về Trinh nhé.
-vâng
-em đi xe cẩn thận, cho anh cảm ơn nhé. Nhưng lần sau không cần cầm lên đâu, cứ bảo mẹ cuối tuần anh lại về.
-có gì đâu anh. Gặp được anh là em vui rồi.
-cảm ơn em.
Chú Tùng quay ra cái xe số của mình. còn chị Trinh đi ô tô. nhìn qua có vẻ thấy chênh lệch nhau quá… nhưng kì thật… đôi khi bạn đi gì không quan trọng… mà cái xe của bạn khiến cho bạn nghĩ tới một người mà bạn thấy hạnh phúc… thì nó xấu đẹp cũng không vấn đề gì.
Về đến nhà.. cô vợ trẻ khóa cửa bên trong thật. Chú Tùng gọi điện còn tò tí te… gõ cửa không thèm trả lời.. chết thật… yêu trẻ con… khổ vậy đấy các bác ạ. Chú Tùng gõ cửa…
-Na ơi… mở cửa cho anh đi.
Bên trong vẫn im ắng.
-Na… mở cửa cho anh đi. có gì thì nói chuyện chứ sao giận vậy bao giờ.
-Na ơi lạnh lắm anh chết mất.
Nó đứng ngay cửa đây thôi. tính mở cửa mà muốn giận lão cho lão biết tay ý. Nhưng thấy lão kêu lạnh nó bèn mở cửa ngay. Ngay khi tiếng cạch cửa vang lên. Chú Tùng chuẩn bị tư thế để xông vào.
Khẽ đưa bàn tay vào rồi luồn vào bên trong đóng cửa lại vặn khóa. Cả hai đứng nhìn nhau trong bóng tối. đôi mắt chú ánh lên tia sắc bén nhìn nó. Nó thấy ngại ngại. đứng im cúi xuống. Mũi vẫn còn sụt sịt nước. Chú Tùng tủm tỉm.
-sao lại nhốt người ta ở ngoài.?
Nó kệ không thèm nói.
-sao lại tắt máy.?
Nó cũng không thèm giả lời luôn
-sao gọi ko thưa?
Mấy câu hỏi làm nó tủi thân. Nó ứa nước mắt nức nở. Chú Tùng thấy nó khóc lại thương. Tay nắm cánh tay nó kéo lại giọng dịu dàng.
-anh về đây rồi còn gì?
-anh có làm gì đâu. Không nhìn nó luôn ý.
-thông cảm cho anh. Vì chúng mình anh mới làm thế mà.
Nó không biết nói gì hết. Nó đứng im nức nở khóc. Chú Tùng kéo nó lại ôm lấy khẽ thở dài. không thể trách được khi nó phản ứng như vậy. nó mới có gần 2 chục tuổi đầu. không thể nào suy nghĩ cặn kẽ được. Không thể sống khéo léo, không thể hoàn hảo được. Nó chỉ là một cô bé sống đúng bản chất của mình thôi.
Tay chú vuốt tóc nó vỗ về.
-thôi nín đi, từ sau anh không gặp là được chứ gì.
-không phải.
-thế làm sao.
-em sợ…
-sợ gì?
-sợ mất anh. Sợ thấy chị ấy giỏi hơn, lại thích chị ấy.
-thì anh nói anh không gặp nữa . khỏi sợ.
-không cần… em xin lỗi, là em ích kỉ.
-không…
Chú Tùng lau nước mắt.
-nếu là anh… anh cũng thế. Ai yêu cũng vậy.
-nhưng mà hãy tin anh. Tin anh một lần này.
Nó gật.
-vậy mai đi gặp Trinh nữa nhé.
Chú Tùng cười cười cốc trán nó. Nó mắt đỏ hoe đầy nước lườm… thấy ghét lắm ý.
Chú Tùng cười. cúi xuống hôn lên môi nó rồi nói giọng trách móc
-hay ghen lắm… sợ thật đó.
-thì chả bảo ai cũng thế còn gì? Hôm nọ có ai còn muốn giết con chú Đục đấy thôi.
-nó khác… cứ muốn cưa vợ người ta.
-thì chị Trinh cũng muốn cưa chồng người ta.
-thì anh ở đây còn gì.
-thì người ta cũng ở đây
Chú Tùng nắm tay nó cười cười.
-thôi thôi… thế là hòa nhé. Anh xin.
-không thèm.
Nó vùng vằng
-nhưng anh thèm.
Chú Tùng bế nó lên đặt vào giường rồi đè lên.
-đừng có mà động
-ơ kìa… hư nào. Ai làm gì?
-tự đi mà biết.
Chú Tùng ngồi dậy cởi hết áo ra. Thân cũng ở trần dù trời đang lạnh.
-này… làm trò gì đó . mặc áo vào
-không ai thương thì kệ.
Chú Tùng cũng vùng vằng. Nó sợ quá đứng lên đi theo vào nhà tắm ôm lấy nịnh nịnh
-thôi em đùa. Mặc áo vào không cảm lạnh
-không thèm
-vậy em ôm cho ấm nha.
-ôm đi
Vòng tay nó vòng qua người chú. nhưng nó nhỏ quá, sao hết được tấm lưng to lớn này. chú Tùng quay ra lau mặt cho nó rồi bế nó lên mang vào.
-vợ với con hư lắm.
Nó cười khúc khích níu cổ hôn hít. Bao nhiêu lo sợ nhờ mấy nụ hôn này mà tan đi hết. Nó trẻ con mà… đâu có sâu sắc mà nghĩ được như chú đâu. Thôi thì lại phó mặc cho chú tính toán mọi việc vậy
Chủ nhật, chú Tùng chở nó về đến điểm dừng xe ngoài đường cái rồi đi vào nhà. Một lúc sau thì bố nó cũng chạy ra đón.
Nó mấy tuần nay không về nhà. Chạy qua nhà mình rồi lại sang nhà bà. Thấy bà… nó khép nép chào. Kể từ khi chú Tùng và nó sống với nhau…nó càng sợ bà hơn. Lúc nào cũng lo sợ bà biết chuyện… không biết sự việc sẽ ra sao nữa. nó thay bộ quần áo ở nhà đi ra khỏi phòng thì chú Tùng cũng đi ra… thấy nó thì cười và nháy mắt… nó cười lại… hai đứa đã bàn nhau chuyện giả vờ như không có chuyện gì… cơ mà chú ấy cứ nhìn nó chăm chăm như vậy… không biết có bị phát hiện hay không?
Nó đi vào bếp…mở tủ lạnh.
-bà… hôm nay nấu món gì đấy ạ?
-có cá kho cái Trinh nó mang biếu. với con xào cái gì đi. nấu bát canh xương nhé…
-vâng
Nó hi hoay với mấy món bà dặn. Bà đi ra ngoài thì chú Tùng đi vào.
-nấu gì đấy nấu với.
-canh xương với bầu xào. Cá kho thì có người yêu chú mang đến rồi.
-người yêu đứng đây rồi . thì ai mang đến không biết
-vớ vẩn..
Nó lườm
-ai bảo cứ trêu
-thôi đi ra đi cho người ta nấu cơm
-để cạo khoai cho.
-không cần
-nhưng người ta cần.
Nó quay ra lườm. Chú Tùng tủm tỉm nhìn nó ấu yếm lắm.
Hai đứa nó nhìn nhau thì bà đi vào.
– Tùng… Làm gì đấy.
– dạ… Con nấu cơm cùng Na cho nhanh. Muộn rồi.
– ko cần đâu. Để mẹ làm cùng Na. Con đi sang nhà chú Trại lấy cho mẹ ít gạo nếp thơm.
– để làm gì ạ.
– chiều mai lên thì mang lên cho nhà cái Trinh.
– tiện hôm nào bác ý xuống thì đưa cũng đc. Con bận lắm. Ko mang qua đấy được đâu.
– bận bận cái gì?. Chuyện kiếm tiền thì lúc nào cũng kiếm được. Chuyện vợ con thì phải đưa lên hàng đầu. 30 đến nơi rồi.
– mẹ… Nhưng mà con…
– mẹ đã nói mẹ không…
-Thôi được rồi. Để con đi. Nhưng mà mẹ đi cùng con đi. Cái Na tự nấu cơm một mình được.
Chú Tùng kéo bà đi không cho bà nói nốt câu. Nó hiểu bà đang hối chú quen chị Trinh. Bà ưng chị Trinh lắm. Còn chú Tùng vì không muốn nó biết chuyện giữa chú và bà… Nên đành xuống nước. Nó giận còn có thể xin được, chứ nó biết chuyện, lại nghĩ linh tinh, buồn vớ vẩn thì chết thôi.
Bữa cơm tối cũng như mọi khi. Chú Tùng vẫn ngồi cạnh nó. Bữa cơm… muốn gắp đồ ăn cho nó phải gắp cho bố mẹ ăn trước.
-bố mẹ ăn đi, Na nấu cơm lên tay rồi đấy, ngón quá.
-Na nấu ngon nhưng cái Trinh nấu ngon hơn. Nó đi nhiều nơi, học được nhiều món lạ mà ngon lắm. nó bảo hôm nào đưa bố mẹ đi ăn đồ tây.
Nó nghe nhắc đến chị Trinh thì dừng đũa. Chú Tùng đặt tay lên đùi nó xoa xoa động viên.
-đồ tây có gì mà ngon, cơm nhà với cà muối với con vẫn là ngon nhất. Không cần phải sơn hào hải vị, cơm có bố mẹ, có vợ có con là vui lắm rồi.
Chú Tùng quay ra nó nhìn, miêng nhanh nhẩu.
-Na thấy thế có đúng không?
-vâng.
Nó ngại ngại nói vậy. chú Tùng thì vô tư như chả có chuyện gì xảy ra hết. Bà nhìn chú cau mày.
-thế mẹ thấy cái Trinh được. Anh xem xét rồi cưới nhanh cho mẹ đi.
-được rồi, mẹ để đó… rồi sẽ có.
-bao giờ.
-nửa năm nữa.
-thật nhé.
-vâng… con lớn rồi… nói là làm.
-thế để mẹ bảo nhà bác chi.
-thôi mẹ… còn chưa có gì… mẹ cứ từ từ… khi nào bọn con báo cáo mẹ xúc tiến, nhỡ đến lúc cô ý chê con mẹ bất tài thì sao.
-bất tài là thế nào.. nhà ta thua kém gì nhà nó. Gớm anh… người ta cũng là tìm người môn đăng hộ đối, chứ nghèo khổ người ta lại chả thèm.
-thế cũng không được. Giàu nghèo đâu có quan trọng, yêu nhau là chính. Vì nhau cố gắng… gia đình thuận hòa ắt làm nên chuyện.
-gớm… yêu như anh chị thì cạp đất mà ăn.
-ai như mẹ, giờ lấy nhau mà không yêu nhau thì nhanh bỏ nhau lắm.
-thôi… anh thôi đi cho mẹ. biết có yêu không thì phải gặp nhau.. đi chơi với nhau, tìm hiểu nhau. anh cứ tìm hiểu người ta cho mẹ. mẹ đảm bảo anh ưng ngay.
-vâng được rồi, mẹ để đấy để con lo. Mẹ yên tâm chờ bế cháu đi.
Chú Tùng leo lẻo dẻo cái miệng, cười cười gắp thức ăn cho bố mẹ rồi cho nó. Nó cúi xuống ăn cơm chả nói được câu gì.
-cái Na chịu khó học, mấy nữa đi sang đấy làm rồi cũng kiếm thằng tử tế.
-vâng.
-nhớ chịu khó mà làm… đừng có dại mà vừa sang đã vập vào yêu rồi người ta đuổi về đấy nhé.
-vâng
-mẹ cứ yên tâm, sang đấy có người chăm rồi. đừng lo.
Chú Tùng nhìn nó cười cười.
-ai mà chăm.
-thì anh nó, thì có anh Tuyên, anh em nhà mình bên đó đầy.Na nhở
Chú Tùng nói lái sang. Miệng hớn hở vừa nhai vừa nói vừa nhìn nó. Nó cúi xuống. Nó sợ hai đứa nó nhìn nhau bà lại phát hiện. Trong thâm tâm muốn được mọi người thừa nhận việc chúng nó yêu nhau. nhưng mà giờ nó thất thế trước chị Trinh… ko còn cách nào khác… đành chờ đợi cơ hội.
Dọn dẹp xong nó đi lên phòng. Chú Tùng cũng từ phòng mình đi ra… lượn một vòng xuống nhà thăm dò rồi leo lên cầu thang, 1 bước 2 bậc nhanh như sóc.
-Mẹ ngủ rồi.
Chú Tùng hớn hở kéo nó vào phòng nó bấm chốt
-ôi giời ơi nhớ quá.
Nó được ôm ,được hôn lấy hôn để. Nó cũng nhớ, vòng tay qua cổ người ta kéo xuống hôn đáp lại. nụ hôn thật nồng nàn.
-ngồi bên cạnh muốn sờ cái mà phải nhịn… khổ lắm.
Chú Tùng nhấc nó lên giường, vạch vạch cái áo ra luồn vào bóp ngực.
-tưởng chị Trinh là người yêu cơ mà. Sờ làm gì.
-Trinh kệ mẹ nó. Nó chỉ là diễn viên phụ thôi. nhân vật chính của người ta đây này.
Chú Tùng vạch lên cúi xuống ngậm lấy ngực nó mút mát. Cái kiểu bị nhịn càng làm chú hưng phấn thì phải. miệng không ngừng nghịch ngợm cơ thể nó. Tay luồn xuống sờ bên dưới thì thầm.
-vợ chồng mình làm cái nhé.
-Hâm à? Ông bà bên dưới đó.
-nhẹ thôi. nhẹ nhất có thể.
-nhỡ ông bà biết thì sao.
-Biết cái gì mà biết. Mà biết thì cưới lo gì.
-biết thì chết. Bà giờ yêu chị Trinh, cái gì cũng Trinh, cái gì cũng Trinh
-kệ mẹ nó, bà yêu thì bà đi mà cưới.
-nhưng nhỡ bà…
-đừng… anh ko phải bà mà từ bụng ta suy bụng người như thế…làm việc của mình đi.
-em đừng nghĩ gì hết, nhiệm vụ của em là nằm im.
Chú Tùng trèo lên, nhấc nó lên cởi hết đồ trên người nó rồi đặt nó nằm xuống, cái miệng lia láu từ trên xuống dưới từ dưới lên trên. Nó mềm nhũn ra rồi, bàn tay xoa đầu ham muốn, cơ thể tiết ra dòng nước ấm kích thích… chờ đợi. chú Tùng cuối cùng không chịu được mà cho vào. Nó nắm chặt cánh tay chú… nhẹ nhàng hết sức… nó không dám thở mạnh… đôi mắt nhắm lại, cái miệng mím chặt. Chú Tùng không dám làm mạnh… mà ép sát vào nó lên xuống …nó tham lam khẽ mở đôi mắt, rướn người hôn lấy chú trên kia.
-thích không?
-nhẹ nhàng nhưng mà phê lắm.
Hai đứa nó thì thầm vào tai nhau. ăn vụng công nhận ngon thật.
Sự cọ sát khiến nó thấy khoái cảm. nó như chìm vào đê mê… cảm giác đạt được đích sung sướng vô cùng. Chú Tùng giữ lấy nó thích thú.
-em sao đấy.
-em ko biết.
-sao cứ giật mình như vậy.
-tê tê ý.
-em lên rồi đấy.
Chú Tùng cười rúc rích.
-thích không?
-thích… buồn ngủ mất rồi.
Hai đứa đang thủ thỉ cái chuyện ấy thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
-Tùng ơi… Tùng… ngủ chưa?
Chú Tùng ngừng ngay lại. nó nằm im mở mắt nhìn ra cửa, hai đứa nhìn nhau.
-Tùng ơi, mở cửa mẹ bảo cái này.
Nó ngồi dậy,chú Tùng rời nó ra.
-suỵt…
nó đưa tay ra dấu… mặt mày tái mét lại… tay chân run run
Chú Tùng nắm chặt tay nó gật đầu ra hiệu đừng có sợ. Rồi nhanh tay chùm cái áo len lên đầu nó.
-mặc áo vào.
Vừa nói dứt câu thì cửa phòng nó cũng vang lên tiếng gõ.
-Na ơi… Na…
Nó trong phút gay cấn tự nhiên đơ hết cả người… không động đậy nổi thì phải làm sao?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!