Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả? (H+) - Chương 22: Lần đầu ăn tối cùng nhau
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
510


Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả? (H+)


Chương 22: Lần đầu ăn tối cùng nhau


Bảo Vy ra mở cửa nhìn thấy Ưng Túc thì giật mình ngẩng người vài giây. Miệng lắp bắp nói không ra nửa lời: “Anh… sao… anh lại…lên được đây?”

Ưng Túc nhìn Bảo Vy một lượt đánh giá từ đầu đến chân cô. Bộ đồ mặc nhà màu hồng nhạt hai dây nhìn rất phóng khoáng, dép màu hồng đầu heo “Peppa- pig” rất thịnh hành, đầu tóc vừa mới gội đang được bao bọc lại bằng khăn màu lông trắng nhìn vừa tự nhiên vừa có gì đó gần gũi.Anh không trả lời câu hỏi của cô, chỉ nhìn cô một lúc rồi nhàn nhạt nói: “Tôi ngửi thấy mùi mực xào dưa, còn có mùi canh khổ qua cho nên tôi mới sang tìm cô.”

Bảo Vy liền nghĩ: “Anh ta ngửi thấy mùi đồ ăn sao? Không lẽ anh ta sống ở bên cạnh?”

Ý nghĩ này khiến cô hơi giật mình, sắc mặt phút chốc thay đổi trở nên khó coi cực độ. Tuy nhiên cô vẫn hỏi lại để xác định: “Anh là hàng xóm vừa chuyển đến hay sao?”

Ưng Túc nhìn thấy gương mặt không mong đợi cùng giọng nói yếu ớt như không muốn tin của cô thì trong lòng thấy sảng khoái. Anh nở nụ cười giả tạo tươi hơn mặt ông Địa khẽ gật đầu. Bảo Vy liền theo phản xạ đưa ngón tay về trước buộc miệng hỏi: “Còn anh chàng đẹp trai thư sinh học thức kia thì sao?”

Ưng Túc nghe xong liền như nuốt phải sỏi, muốn phun không phun được, muốn nuốt không nuốt trôi. Rủa thầm trong bụng:

“Người phụ nữ đáng chết này, mắt cô là bị lệch hay sao? Đường đường anh tuấn điển trai nam tính như tôi thì cô gọi là “thằng nghiện”, còn ái như thằng nhãi kia thì cô gọi là đẹp trai thư sinh học thức. Toàn những từ đẹp dành cho hắn. Muốn tôi bóp chết cô phải không?”

Tuy nhiên nhìn gương mặt lạnh lùng của Bảo Vy có chiều hướng muốn đóng sầm cửa lại thì anh lại không mở miệng nói được lời nào hay kịp tỏ thái độ gì. Chỉ nhanh tay giữ cửa lại, í é nói: “Cô nấu ăn không chịu bật hút mùi cho nên đã khiêu khích cái mũi của tôi. Cô phải chịu trách nhiệm.”

Bảo Vy ngẩng ra một tí liền nghĩ: “Mở cửa sổ cũng cần bật hút mùi nữa sao?” Thấy Bảo Vy nghe như không hiểu, Ưng Túc liền được thế tấn công quy tội: “Cô sống ở chung cư mà nấu ăn không chịu bật hút mùi, như vậy đã ảnh hưởng rất lớn đến buổi tối của tôi. Tôi có thể báo cảnh sát, báo chủ tòa nhà, báo an ninh trông coi tòa nhà này tiến hành xử phạt cô vì tội gây ảnh hưởng đến hàng xóm.”

Bảo Vy nghe anh ta ba hoa một hồi cũng phát mệt liền lạnh lùng hỏi lại: “Vậy giờ anh muốn sao?”

Ưng Túc thấy Bảo Vy chịu nhường một bước liền đắc chí cười nói: “Khiến tôi đói bụng thì đền cơm cho tôi.”

“Đền cơm?” Bảo Vy ngây người một chút liền hỏi tiếp: “Ý anh là muốn ăn chực cơm của tôi?”

Ưng Túc nghe từ “ăn chực” thì tự nhiên thấy mặt mũi của mình cái gì cũng không còn nhưng thôi kệ. Cố nhịn cô ta một chút. Phụ nữ vốn thích được nhường nhịn, chờ đến khi cô vào tay tôi rồi thì xem tôi làm cô thành cái dạng gì?

Nghĩ bụng như vậy nhưng anh lại có vẻ ngoài giả tạo hết sức tưởng tượng, miệng cười, mắt dịu dàng, giọng thanh nhã: “Ý tôi là chúng ta cùng ăn tối với nhau. Dù sao tôi cũng chưa ăn tối cho nên sẽ chịu thiệt ăn cùng em.”

Bảo Vy nghe xong liền dùng sức đẩy mạnh cánh cửa, cô lớn tiếng quát: “Ai mời anh ăn mà phải chịu thiệt. Biến đi cho tôi.”

Ưng Túc thấy Bảo Vy dùng sức đóng cửa thì anh liền đưa một chân vào bên trong giữ cửa, cố cò kè: “Em không sợ tôi báo cảnh sát phạt tiền em sao? Em mà bị cảnh sát lập biên bản tội quấy rối hàng xóm thì sẽ phải mời luật sư. Phía luật sư sơ sơ cũng hai ngàn đô la Mĩ. Chưa kể kiện tụng mệt mỏi tốn thời gian với tôi cũng chẳng qua đổi lại chỉ là một bữa cơm thôi. Em chấp nhất cái gì?”

Bảo Vy nhìn Ưng Túc bằng ánh mắt dè chừng rồi lại chuyển thành nghi ngờ nhưng cuối cùng vẫn là nghĩ: “Mình dù sao cũng không rành luật pháp ở Mĩ như hắn, lỡ có chuyện gì lại phải tốn tiền oan uổng. Thôi kệ đi, dù sao cũng chỉ là một bữa cơm. Lần sau cẩn thận hơn là được rồi.”

Nghĩ xong, Bảo Vy đành “ngậm bồ hòn làm ngọt” đứng nhích qua cho hắn vào nhà. Cơm nóng canh nóng nhanh chóng được dọn ra trên bàn. Cả một ngày mệt mỏi khiến Bảo Vy cực kỳ đói bụng nhưng khi nhìn sang cái mặt “ai cũng nói đẹp trai” của hắn thì cô ăn không vô nữa. Bảo Vy xới cơm đưa cho hắn, đầu ngón tay vô tình chạm vào tay hắn tự nhiên có cảm giác chạm điện. Cô liền vội thu tay về. Hắn nhìn cô một lúc rồi mới cầm đũa lên ăn. Cũng không phải lần đầu ăn cơm cùng nhau, ngày trước thi thoảng hắn cũng về nhà ăn cơm, nhưng đây là lần đầu tiên ngồi cùng bàn ăn sau khi ly hôn.

Bảo Vy càng nghĩ càng không hiểu: tại sao hắn không thích cô, cô cũng ghét hắn mà cứ bị buộc phải đối mặt ăn cùng nhau như vậy làm gì?

Thấy Bảo Vy thẩn người không động đũa, Ưng Túc liền gắp một miếng mực bỏ vào chén của cô. Anh dùng giọng điệu hết sức quan tâm: “Ăn mực đi, ngon lắm đó! Anh nhớ lúc nhỏ em rất thích ăn món này.”

Bảo Vy hơi ngớ người ra vì lần đầu tiên ăn cơm cùng nhau mà hắn gắp đồ ăn cho cô, còn nói như rất là quan tâm đến cô. Bảo Vy nhìn nhìn miếng mực trong chén lại ngẩng lên nhìn Ưng Túc, cô thấy hắn đang rất vui vẻ dùng cơm cho nên quyết định nói một câu cho hắn nghẹn: “Cơm chùa có vẻ hợp khẩu vị của anh ha? Ăn đồ của tôi còn bày đặt gắp cho tôi.”

Như Bảo Vy dự đoán, nghe xong lời thì Ưng Túc thực sự đã nghẹn, không nuốt trôi nữa cho nên anh liền cầm lấy chén canh khổ qua húp tới tập.

Bảo Vy bĩu môi nói tiếp: “Thức ăn tôi làm, không lẽ tôi không biết ngon hay không? Còn cần anh mời hay sao? Phau Ưng Túc tôi nói anh biết, anh đừng đạo đức giả nữa. Ăn nhanh rồi chuồn về cho tôi.”

Lần này thì Ưng Túc không chỉ bị nghẹn mà còn bị sặc. Nước canh nóng dội vào cuống họng quá nhanh khiến anh khó chịu đỏ mặt tía tai hai mắt long sòng sọc. Bảo Vy nhìn thấy không những không xót xa còn tỏ ra vui vẻ. Cô cố nén cười đi rót cho hắn ly nước lọc, tiện thể bỏ thêm chút muối vào. Hắn uống một ngụm liền thè lưỡi ra vì quá mặn, sau lại đưa ánh mắt phán đoán nhìn Bảo Vy.
Lần này thì Ưng Túc không chỉ bị nghẹn mà còn bị sặc. Nước canh nóng dội vào cuống họng quá nhanh khiến anh khó chịu đỏ mặt tía tai hai mắt long sòng sọc. Bảo Vy nhìn thấy không những không xót xa còn tỏ ra vui vẻ. Cô cố nén cười đi rót cho hắn ly nước lọc, tiện thể bỏ thêm chút muối vào. Hắn uống một ngụm liền thè lưỡi ra vì quá mặn, sau lại đưa ánh mắt phán đoán nhìn Bảo Vy.

Bảo Vy vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên, rạng rỡ mỉm cười nhìn hắn nghĩ thầm: “Ưng cầm thú, anh muốn chiếm tiện nghi ở chỗ của tôi sao? Không cho anh nếm chút mùi vị, anh tưởng tôi dễ bắt nạt lắm chắc.”

Ưng Túc biết Bảo Vy chơi xỏ mình, anh không nói lời nào cầm nguyên ly nước muối đậm đặc nốc hết vào bụng. Đi theo từng tiếng ực ực của anh là ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa hoảng sợ của Bảo Vy.

“Sao hắn có thể uống hết được? Nước muối rõ ràng là mặn đến như vậy, hắn biết mà vẫn uống hay sao?”

Ưng Túc đặt ly nước muối xuống bàn, nét mặt bình thản. Không một cái cau mày, không một chút nhăn mặt, ngược lại còn cười nói một câu dại gái đến hết thuốc chữa: “Chỉ cần là của em đưa, cho dù là thuốc chuột tôi cũng sẽ vui vẻ mà uống.”

Bảo Vy nghe xong hơi sững người: “Nói gì vậy chứ? Lời nói chạm đáy lòng như vậy không hợp cho mối quan hệ lạnh nhạt của tôi với anh đâu.” Nghĩ vậy nhưng Bảo Vy vẫn không nói gì ngoài hai chữ: “Ngu ngốc!”

Ưng Túc nghe xong cười cười rồi cầm chén lên ăn cơm. Cả bữa cơm hắn cứ liên tục húp canh cho đỡ mặn. Bảo Vy nhìn thấy cũng tự nhiên thấy mình quá đáng nhưng nghĩ lại những chuyện hắn làm với cô thì chút trừng phạt này coi như là quá nhỏ.

Lúc dừng đũa, hắn không quên khen ngợi cô một câu: “Không ngờ em nấu ăn không thua gì bác gái. Hương vị này rất lâu rồi anh mới lại được ăn.”

Bảo Vy nghe xong chỉ thầm mắng trong lòng: “Dẻo miệng, nửa năm qua anh kiệm lời với tôi như vàng. Bây giờ ly hôn rồi lại muốn qua đây ăn chực hay sao mà khen ngợi ngọt xớt.”

Sau khi ăn xong, hắn giúp cô dọn rửa chén bát. Mặc dù Bảo Vy muốn “tiễn thần” cho sớm nhưng hắn lại chẳng chịu đi. Cứ khăng khăng đòi rửa dọn. Nhớ đến lần trước hắn rửa dọn cũng rất được nên Bảo Vy không cự tuyệt chuyện này.

Gian bếp nhỏ có ánh đèn vàng ấm áp tỏa xuống hai người đang đứng đưa lưng vào nhau. Một người rửa chén, một người cắt trái cây, nhìn qua thật đầm ấm.

Ưng Túc cởi tạp dề ra treo bên cạnh bếp, quay sang tiện tay lấy một miếng táo Bảo Vy vừa cắt cho vào miệng nhai ngồm ngoàm. Bảo Vy đang gọt cam liền nghiêng đầu ngẩng lên nhìn hắn. Lúc này hắn đang tựa lưng vào thành bếp, mặt hướng về phía Bảo Vy, đẩu hơi cúi xuống cho nên tầm mắt vừa vặn khóa lại ánh nhìn của cô.

Con daogọt trái cây trong tay Bảo Vy đã dừng tự lúc nào, miếng táo trên tay hắn cũng nằm lơ lửng giữa không trung. Mắt đối mắt, tim chạm tim đến gần nửa phút.

Sau cùng, Bảo Vy quyết định quay mặt đi, bỏ rơi ánh mắt của hắn đang chuyên chú nhìn mình. Trong lòng cô luôn luôn tâm niệm: người đàn ông này không bao giờ là của riêng mình cô, bởi vì hắn không bao giờ thật lòng với ai cả. Nghĩ đến đây Bảo Vy thấy lòng trống rỗng và lạnh tanh.

Bảo Vy quay lại với việc gọt cam, sau đó cẩn thận bày ra đĩa. Cô biết hắn vẫn đứng đó hướng tầm mắt về phía cô nhưng cô vẫn không ngẩng lên nhìn hắn. Ánh mắt hắn ngày càng như lửa làm người cô bỏng rát nhưng cô vẫn làm lơ. Cảm giác bỏng rát nhất thời vẫn dễ chịu hơn cảm giác đau nhói lâu dài. Một lần sai lầm, một lần ly hôn cũng đã quá đủ sợ hãi để có thể liều mạng nhúng chân vào nham thạch lần nữa.

Sau khi gọt cam xong, Bảo Vy cẩn thận rửa tay rồi cầm dĩa cam ra phòng khách đặt xuống bàn. Cô ngồi xuống sofa, với tay mở cặp lấy ra quyển sách kỹ thuật giải phẫu hiện đại cúi đầu đọc say mê. Ưng Túc dõi theo từng động tác, từng hành vi của cô nhưng mãi vẫn không có hành động nào hướng về anh.

Bàn tay Bảo Vy khẽ lật sách, âm thanh trong nhà yên tĩnh đến mức tiếng lật sách cũng trở nên sinh động. Bảo Vy biết Ưng Túc là đang đợi cô nói ra điều gì đó nhưng cô thờ ơ và mặc kệ hắn cho đến khi kim đồng hồ điểm mười hai giờ. Lúc đó, Bảo Vy mới đứng lên vươn vai vài cái rồi lại quay về với cuốn sách trên tay. Cô vừa đọc, vừa ghi chú, vừa suy nghĩ rất chuyên tâm, hoàn toàn không biết Ưng Túc đã đứng nhìn cô suốt cả tiếng đồng hồ.

Thấy cô không có ý định đi ngủ, Ưng Túc lúc này mới nhấc đôi chân sắp hóa đá của mình khó nhọc đi lại chỗ Bảo Vy đang ngồi, nhẹ giọng nói: “Tôi về đây. Muộn rồi! Em ngủ sớm một chút.”

Bảo Vy không nói không rằng, chỉ “ừ” một tiếng nhẹ hơn sương rơi rồi lại tập trung vào sách vở.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN