Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả? (H+) - Chương 23: Đối phương là thành đồng vách sắt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
574


Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả? (H+)


Chương 23: Đối phương là thành đồng vách sắt


Ưng Túc nhanh tay đẩy cửa chạy vào phòng vệ sinh của căn nhà mới mua. Sau một hồi í ới thở dốc thì tình hình cũng dịu đi. Anh đứng rửa tay, gương mặt sầu não hiện lên trong gương, khẽ lắc đầu than trách: “Chú mày tí nữa làm anh chạy về không kịp. Cũng may nhà sát vách, nếu không có phải lại khiến cô ta cười vào mặt anh em mình hay không? ”

“Anh đã nói với chú mày nhiều lần, đã lớn rồi thì phải biết kiềm chế chứ. Có phải dậy thì đâu? Sao cứ gặp cô ta là chú mày lại tươm tướp như lân thấy pháo thhế hả? Anh cũng phát khổ vì chú mày rồi.”

Vừa xoa xoa lòng bàn tay lại với nhau, Ưng Túc lại tỏ ra vẻ thông cảm: “Anh biết chú mày thắc mắc vì sao anh cứ đứng nhìn đôi chân dài trắng bóng của cô ta mà không nhào tới tách nó ra làm liều. Chẹp… Anh biết chú mày nhịn đói lâu ngày, anh còn vả hơn chú mày.”

Ưng Túc vừa thở dài vừa bẩm bẩm: “Anh không phải không muốn mà là anh không dám. Chú mày xem tội này ở Mĩ không có nhẹ. Ai biết được cô ta có đặt camera trong nhà hay không? Trên người anh mà cô ta còn dám gắn máy nói chi địa bàn của cô ta. Mà cô ta không phòng bị sao lại dám cho chúng ta vào nhà. Chú mày nghĩ thử xem. Đầu chú mày chứa cái gì mà đặc thế!”

Nghĩ đến đây Ưng Túc lại rủa thầm một câu: “Khốn thật! Sao cô ta lúc nào cũng mặc cái quần ngắn cũn như thế nhỉ? Con gái gì ở nhà một mình mà cứ ăn mặc thoải mái như vậy. Hỏng bét hết rồi. Chân dài và thon thế kia thì cũng phải biết giấu đi chứ, làm mình suýt hộc máu mũi lần nữa.”

Nói đoạn, Ưng Túc lại thấy bụng dưới trương lên khó chịu, anh cúi đầu nhìn xuống thì gắt lên hỏi: “Chú mày nhìn anh cái gì?”

“Cứ nhắc đến cô ta là chú mày ngóc cái đầu lên lườm anh làm gì không biết? Mà cô ta đâu phải chưa bị chú mày xơi. Thèm thuồng cái gì?”

Lần nữa lâm vào bi kịch, Ưng Túc lại thở dài ca cẩm: “Hơn nữa, chú mày cũng thấy rồi đó. Cô ta lạnh nhạt với anh như vậy, có hiếp cô ta thì cũng chỉ được một lần, ăn không no chú mày sống nổi không?”

Ưng Túc rửa tay, đánh răng xong liền đi lên giường ngủ nhưng nằm mãi vẫn không sao chợp mắt được. Buổi tối đối diện với Bảo Vy có một lúc mà anh đã ngứa ngáy toàn thân, cơn thèm phụ nữ lại nổi lên. Trong các loại nghiện thì nghiện phụ nữ là khó cai nhất. Trước giờ anh chưa từng chịu loại dày vò này. Anh luôn đối xử rất tốt với bản thân mình, thỏa mãn nhu cầu ở mức cao nhất nhưng nay lại lâm vào hoàn cảnh tự thân cai nghiện như thế này đúng là sống không bằng chết.

Nghĩ vậy, Ưng Túc liền thở dài: “Chú mày ráng hết đêm nay, ngày mai anh sẽ cho chú mày no đủ. Anh hứa đó!”

Sáng hôm sau, mặc dù là cuối tuần nhưng Bảo Vy vẫn theo nếp sinh hoạt bình thường thức dậy sớm và chạy bộ. Khi cô chạy bộ xong quay về nhà ăn uống, lau chùi, rửa dọn hơn nửa ngày rồi thì Ưng Túc mới bắt đầu mò ra khỏi giường. Anh giơ tay cầm điện thoại xem thấy đã gần mười một giờ trưa. Ngáp một cái rất dài, anh bước xuống giường “giơ tay giơ chân” khởi động một ngày. Không biết là ngứa ngáy thế nào lại tiện tay qua gõ cửa nhà Bảo Vy.

Bảo Vy ra mở cửa nhìn thấy cái mặt vừa ngủ dậy của anh thì liền lắc đầu chán ghét hỏi: “Anh sang đây làm gì?”

Ưng Túc liền nở nụ cười cơ học giả tạo nhất có thể nhìn Bảo Vy: “Tôi thức dậy muộn cho nên hơi đói. Cô có gì ăn không?”

Bảo Vy nghe xong tưởng bản thân nghe được truyện buồn cười nhất thiên hạ, cô liền cười lớn mỉa mai hắn: “Anh vẫn chưa tỉnh ngủ hả? Đúng là người si nói mộng. Chỗ của tôi không có đồ ăn mà dù có cũng không cho anh.”

Nhìn gương mặt cự tuyệt rất sảng khoái và vui vẻ của Bảo Vy thì ánh mắt Ưng Túc liền hẹp lại, gương mặt cũng không vì vậy mà khó chịu. Ngược lại còn nở nụ cười xã giao vui vẻ nài nỉ: “Cơm nguội cũng được, tối qua vẫn còn mực và canh. Không ăn ngay sẽ hư đó.”

Bảo Vy tí nữa thì ngất xỉu vì bộ mặt “xin ăn” của Ưng Túc. Cả chuyện tối qua ăn thừa món gì mà hắn vẫn nhớ. Đường đường là tổng tài của tập đoàn Phan Lục lại làm ra cái bộ dáng đáng thương như ăn mày này, có ai tin được không?

Tuy nhiên Bảo Vy trước sau vẫn lắc đầu: “Xin lỗi, thức ăn thừa tôi đã ăn hết rồi. Không đến lượt anh. Mời về cho.” Đi kèm lời nói là hành động đóng cửa của Bảo Vy. Ưng Túc lần nữa tiếp tục chiêu mặt dày ráng nhét đầu mình vào khe cửa. Cánh cửa kẹp trúng đầu khiến anh nhăn mặt khó chịu nhưng vẫn ráng nhịn đau kể lể: “Bảo Vy em nữ không cho tôi ăn hay sao? Em còn nhớ ngày xưa có một lần em làm rơi gói xôi xuống đất không còn gì để ăn sáng là ai đã chia cho em nửa ổ bánh mì?”

Bảo Vy cố nuốt khó chịu vào lòng, miệng thổi ra một hơi cho hạ nhiệt. Giữa thời tiết mùa hạ nóng bức khó chịu mà hắn còn đứng đây kể lể một tràn chuyện xôi và bánh mì từ mười mấy năm trước để vòi bữa sáng của cô. Đúng là tức chết với độ dày mặt của hắn mà. Nghĩ lại thì đúng là có chuyện này, lúc đó là chính hắn bẻ nửa ổ bánh mì cho cô.

“Bảo Vy đừng khóc, đứng lên đi, đừng phủi nữa. Không ăn được đâu.”

“Huhu… nhưng mà em vẫn chưa ăn sáng. Em đói bụng lắm!”

Ưng Túc lúc đó mặt rất buồn nhỏ nhẹ nói với cô: “Anh cũng không có tiền nhưng anh còn ổ bánh mì lúc sáng mẹ anh nhét vào cặp. Anh lấy cho em nha.”
“Bảo Vy đừng khóc, đứng lên đi, đừng phủi nữa. Không ăn được đâu.”

“Huhu… nhưng mà em vẫn chưa ăn sáng. Em đói bụng lắm!”

Ưng Túc lúc đó mặt rất buồn nhỏ nhẹ nói với cô: “Anh cũng không có tiền nhưng anh còn ổ bánh mì lúc sáng mẹ anh nhét vào cặp. Anh lấy cho em nha.”

Bảo Vy lúc đó đã không tin vào tai mình, Ưng Túc nổi tiếngtham ăn lại ăn được rất nhiều, hắn làm sao có thể đưa bữa sáng của hắn cho cô. Bảo Vy vẫn đang “bán tính bán nghi” thì đã thấy ổ bánh mì chà bông ngon lành chìa ra trước mặt. Cô ngẩng mặt lên nhìn Ưng Túc kinh ngạc. Ánh mắt lóng lánh nước hàm chứa sự biết ơn.

“Anh đưa em bữa sáng rồi thì anh ăn cái gì?”

“Không sao, anh đã uống sữa ở nhà rồi.”

“Uống sữa làm sao no được, hay là chúng ta chia nhau nha.”

Ưng Túc cười cười gải gải đầu khen ngợi: “Vẫn là Bảo Vy thông minh nhất.”

Nghĩ đến kỷ niệm tốt đẹp lúc xưa tự nhiên Bảo Vy lại mủi lòng. Cô buông cánh tay đang giữ ở cửa ra, Ưng Túc theo đó là mỉm cười hài lòng nhìn cô, sau đó tự nhiên bước vào nhà.

Bảo Vy đi ra bếp đeo tạp dề vô và bắt đầu bật bếp lên. Cô không nhìn Ưng Túc nhưng vẫn hỏi hắn: “Anh muốn ăn món gì? Trứng gà ốp la hay là pizza?”

Ưng Túc tỏ ra vô cùng dễ chịu, miệng vẫn duy trì nụ cười dịu dàng nói: “Cái gì cũng ăn.” Nhưng trong bụng thì nghĩ thầm: “Thích nhất là ăn em. Không có món đó sao?”

Chỉ một ý nghĩ thoáng qua nhưng lại khiến anh tiếp tục bức rứt. Người ta cai nghiện ma túy thì một tuần, còn anh thì mấy tháng rồi chưa hết nghiện. Qua được cơn này có khi anh thành “thụ” mất thôi.

“Chết tiệt, nhìn cái mông cô ta kìa. Còn đeo tạp dề nữa. Muốn đóng phim cậu chủ và người giúp việc sao?”

Bảo Vy đang đứng chiên trứng thì cảm giác có ánh mắt nóng bỏng nhìn mình. Cô liền quay qua thì bắt gặp ánh mắt Ưng Túc đang nhìn chằm chằm mình. Bảo Vy lớn giọng gắt: “Phan Ưng Túc, anh nhìn gì đấy hả?”

Lúc này hắn mới giật mình ngẩng ra, vội vô tội lắc đầu chối: “Không, không, anh có nhìn gì đâu. Anh chỉ đang chờ em thôi.”

Bảo Vy đưa mắt tinh tường quan sát hắn rồi hỏi lại: “Sao mặt anh tự nhiên lại đỏ thế kia?”

Ưng Túc có tịch rục rịch vội đưa tay lên sờ hai má của mình rồi vỗ vỗ mấy cái.

“Chết tiệt! Thằng nhóc này. Lại hại anh nữa sao?”

Sau đó anh không nói đến lời thứ hai liền chạy nhanh vào nhà vệ sinh. Tiếng ngước đều đều chảy ra khiến Ưng Túc ngán ngẩm.

“Anh đã giáo huấn chú mày năm lần bảy lượt rồi. Khổ lắm! Tối qua vừa răng đe, sáng nay lại y như cũ. Đàn ông con trai lớn rồi mà cứ làm chuyện cho người ta khinh là sao?”

Ưng Túc lúi húi rửa tay, rửa mặt, miệng không ngừng lẩm bẩm. Cho đến khi anh xoay qua xoay lại tìm khăn lau mặt thì mới phát hiện vài dị vật chói mắt.

Rất nhanh, ánh mắt anh liền thay đổi lộ ra tia gian manh, đường nét ôn hòa trên gương mặt cũng liền biến thành sắc nhọn. Hai tai người cũng biến thành tai sói. Vâng, đại sắc lang Ưng Túc đã biến hình và liền làm trò biến thái.

Thấy Ưng Túc từ nhà vệ sinh bước ra, Bảo Vy liền hỏi: “Anh không sao chứ?”

Ưng Túc cười cười giả lả lắc đầu vui vẻ đáp: “Không sao!”

Bảo Vy không nghi ngờ gì liền gật đầu rồi dọn bữa sáng ra bàn ăn cho hắn. Bởi vì vị trí bàn ăn đặt ngay cửa sổ nhìn ra vườn hoa cho nên Bảo Vy rất thích ngồi ở đây làm việc, trong lúc hắn dùng bữa sáng thì Bảo Vy ngồi đối diện uống trà và đọc sách.

Chốc chốc cô lại ngẩng mặt lên nhấp một ngụm trà hoa rồi cúi xuống dán mắt vào trang giấy, tuyệt không thèm nhìn đến người đối diện. Ưng Túc vừa ăn vừa nhìn theo từng cử động của cô. Ánh nắng dìu dịu phảng chiếu lên gương mặt thanh tú với vầng trán cao thông minh ngời ngời. Tự nhiên ở vào khoảnh khắc và vị trí ngồi ngược sáng này, hắn thấy cô đẹp lạ thường. Tim hắn lại có chút rung động, theo liền rung động của tim là tầm mắt hướng xuống chiếc cổ cao thon gầy lộ ra xương quai xanh quyến rũ.

“Chết tiệt, cô ta lại mặt cái áo hai dây bằng ren nữa. Hôm qua màu hồng, hôm nay lại vàng nhạt. Đây chính là ép người làm bậy.”

Ưng Túc ăn rất chậm, rất chậm như sợ ăn hết thức ăn trên đĩa thì sẽ bị tống cổ đi cho nên anh cứ ê a nhai với tốc độ rùa cõng theo ốc sên cùng nhau lết. Còn Bảo Vy lại đọc sách rất tập trung, chốc chốc cô lại dán giấy ghi chú rồi lại ghi ghi chép chép lên trên đó, cho nên trước sau đều không quan tâm ánh mắt của sắc lang háo đói trước mặt mình. Hắn được dịp ngắm thỏa thê cho nên tranh thủ nhìn vào trọng điểm. Ánh mắt hắn từ xương quai xanh nhanh chóng chuyển dời xuống dưới, chớp chớp mắt vài lần cố tập trung nhãn lực nhìn xuyên thấu của mình cho nên hai má từ lúc nào đã đỏ ửng lên.

“Đáng ghét, nhìn mãi không thấy được cái cần nhìn. Nhãn lực kém như vậy, lần sau phải tìm cái kính đeo vô mới được.”

Mắt nhìn thì tay chân phải động đậy. Hai tay Ưng Túc một bên cầm dao, một bên cầm nĩa siết chặt cố nén dục vọng xuống đáy lòng. Chỉ có điều chân anh lại không nghe lời anh, cứ thẳng phía trước mà tiến. Tiến thế nào lại chạm vào mũi ngón chân của Bảo Vy. Va chạm này rất nhẹ, rất nhẹ đến nỗi không thể khiến Bảo Vy bận tâm nhưng không biết từ đâu điện lại truyền ngược vào người Ưng Túc. Chốc chốc hắn lại rung người lên, lấy chân ra rồi lại khẽ chạm nhẹ vào đầu ngón chân của cô. Đụng chạm nhẹ vậy thôi nhưng lại khiến hắn thấy mãn nguyện trong lòng. Đầu óc hắn lại miên man suy nghĩ, có Trời mới biết từ lúc nào hắn lại thích mơ mộng và tưởng tượng như vậy. Xém tí nữa thì thành thi sĩ.

Bữa ăn day dưa mãi cũng dứt. Lúc hắn rời khỏi nhà Bảo Vy là gần năm giờ chiều. Bảo Vy thấy hắn rời đi thì thở phào nhẹ nhõm. Ngồi thêm chút nữa có khi nàng phải mời hắn ăn bữa tối.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN