Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả? (H+) - Chương 30: Bắt con về nhà
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
682


Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả? (H+)


Chương 30: Bắt con về nhà


 

Ưng Túc bước ra mở cửa, chín trên mười anh đinh ninh đó là Bảo Vy vì địa chỉ mới này của anh không ai biết lại còn Lương Giang thì không dám đến nếu không báo trước. Cho nên lúc nhìn thấy mẹ anh thì gương mặt anh lộ vẻ thất vọng.

“Mẹ đến sao không báo trước với con?”

Mẹ Ưng Túc nhìn gương mặt say ngủ, đầu tóc bù xù của Ưng Túc thì lắc đầu nói: “Thằng con trời của mẹ, đây là cách con chào mẹ hay sao?”

Ưng Túc mắt nhắm mắt mở lăn lên sofa nằm sấp người xuống ôm gối, mặt anh tựa vào gối, mắt nhắm hờ nhìn như một đứa trẻ say ngủ. Mẹ Ưng Túc đến vuốt nhẹ tóc anh, yêu thương nói: “Con cưng à, không phải Bảo Vy đến tìm con nên con thất vọng lắm sao?”

Nghe mẹ mình nhắc đến Bảo Vy, Ưng Túc liền mở mắt ra chớp chớp mấy cái nhìn bà nhưng sau đó liền quay mặt đi lãng tránh, nói sĩ: “Không có, con chờ cô ta làm gì?”

Mẹ Ưng Túc nghe xong liền che miệng cười thằng con ngốc nghếch của mình. Hắn thấy vậy liền ngẩng đầu lên hỏi: “Mà mẹ cười gì vậy? Con thật không có nghĩ về cô ta mà.”

Gương mặt cố che đậy nỗi nhớ của Ưng Túc cùng giọng điệu giấu đầu lòi đuôi của anh ta khiến bà càng lúc càng cảm thấy con trai mình hết thuốc chữa. Bà nhẹ giọng dịu dàng nói: “Cục cưng của mẹ, mẹ sinh con ra, một tay nuôi con lớn. Con nghĩ gì giấu được mẹ hay sao?”

Ưng Túc nâng mắt nhìn bà, miệng anh phồng lên rồi hạ xuống rất nhanh, hơi thở cũng từ đó phì ra ngoài. Mẹ anh lại vuốt lưng con trai, yêu chiều nói: “Mẹ vừa từ nhà Bảo Vy sang đây. Bảo Vy đã hứa ngày mai sẽ về biệt thự cùng chúng ta mừng thọ sáu lăm tuổi cho bà ngoại. Con đó, nắm chắc cơ hội này để làm lành với nó. Mẹ thấy nó cũng còn tình cảm không ít với con.”

Ưng Túc nghe thấy vậy thì từ tư thế chán chường liền ngồi bật dậy biến hình thành siêu anh hùng tràn trề năng lượng. Hai mắt anh sáng lên rạng rỡ hỏi dồn dập: “Mẹ, mẹ nói là thật sao?”

“Cô ấy đã nhận lời mẹ sao?”

“Có thật hay không?”

“Mẹ không được gạt con đâu đó.”

Mẹ Ưng Túc nhìn thấy con trai vui vẻ thì gật đầu như mổ thóc.

“Nếu không con sẽ không thèm về nhà nữa.”

Ưng Túc biết mẹ không gạt anh nhưng vẫn giở thói thiếu gia ra dọa dẫm. Sau đó còn đòi điều kiện phần thưởng lớn hơn: “Còn chuyện này nữa mẹ à. Mẹ đã giúp con thì giúp trót. Nghĩ cách để Bảo Vy ngủ cùng phòng với con một đêm có được không?”

Mẹ Ưng Túc mắt và miệng đều tròn như chữ O, bà không ngờ Ưng Túc lại đòi bà làm ra chuyện này. Bà lắc đầu cự tuyệt: “Không được, con và Bảo Vy đã ly hôn. Con bé sẽ không chịu ở cùng một phòng với con đâu.”

Ưng Túc thấy mẹ từ chối thì liền xụ mặt, nhõng nhẽo: “Con biết cô ấy sẽ không đồng ý cho nên mới nhờ mẹ giúp.”

Mẹ anh trước sau vẫn lắc đầu. Bà dù muốn giúp anh nhưng vẫn thử lòng con trai bằng cách cự tuyệt. Ưng Túc lại giở thói thiếu gia mè nheo con heo: “Mẹ, mẹ giúp con lần này đi. Chỉ lần này thôi. Con xin mẹ đấy. Con chỉ cần một đêm thôi.”

Mẹ Ưng Túc nhíu mày, ngón tay xỉa vào trán con trai mắng yêu: “Thằng bé này, mẹ cưới Bảo Vy về cho con, con lại đi ly hôn với nó. Giờ ly hôn rồi lại nghĩ ra cách hạ lưu này không biết để làm gì?”

Ưng Túc phụng phịu nói: “Để cô ấy sinh con cho con, mang thai rồi thì cô ấy sẽ không dám bỏ con nữa.”

Mẹ Ưng Túc lấy tay vỗ trán,than trời: “Cái cách ấu trĩ như vậy mà thằng con tôi cũng nghĩ ra. Thiệt là hết nói nổi.”

Ưng Túc bất kể mẹ anh mắng anh thế nào cũng nhất định xin bà nghĩ cách để Bảo Vy cùng phòng với mình một đêm. Vì anh tin chắc sau khi trải qua một đêm này thì Bảo Vy sẽ không thể cự tuyệt anh nữa. Sau một hồi lằng nhằng năn nỉ ỉ oi, giở trò “Con nít kế” thì mẹ anh cũng chịu hứa với con trai để cho nó đi ăn sáng không thì nó lại tuyệt thực khiến bà đau lòng.

Thấy mẹ mình chịu đồng ý giúp đỡ thì Ưng Túc vui sướng lắm. Anh như mở cờ trong bụng, hí hửng nghĩ đến “hạ lưu kế” của mình.

“Phương Bảo Vy, đến lúc đó cô sẽ biết tôi là công hay là thụ?”

“Đến khi một đống nòng nọc chui vào người cô rồi thì tôi muốn xem cô làm sao để tránh. Nếu cô không thể tránh được thì hãy ngoan ngoãn mang thai con của tôi. Lúc đó cô sẽ cầu xin tôi cưới cô cho con cô có cha ấy chứ. Hi… hi… hi…”

Nghĩ đến cái cách để thu phục một cô gái có hiệu quả đến chín mươi chín phần trăm mà cánh đàn ông hay bảo nhau trên mạng thì Ưng Túc rất thích chí. Chắc mẩm lần này sẽ khiến Bảo Vy bại dưới tay anh.

“Phương Bảo Vy, chờ đợi món quà lớn tôi sắp tặng cô đi. Ha… ha… ha… ”

Chỉ có điều, Ưng Túc không ngờ, một phần trăm này lại rơi trúng Bảo Vy. Cho nên chỉ có thể trách ông trời không thương xót cho anh được như ý.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN