Ái Tình
Phần 7
“Cô có điều gì muốn giải thích với tôi không, cô bảo mẫu?” Trần Dũng cười lạnh, nhìn Lê bằng đôi mắt hờ hững.
“Tôi chẳng có điều gì giải thích với anh cả…” Lê bình tĩnh đáp “Anh ta chỉ là một thằng khốn nạn vô tình biết tôi. Và dĩ nhiên, loại người đó không thể là chồng của tôi!”
Cô quay người định bỏ đi, Trần Dũng bỗng nắm tay cô kéo lại, gằn giọng “Tôi không quan tâm hắn là chồng, là bồ hay là bất cứ thứ gì của cô! Tôi chỉ quan tâm những mối quan hệ ngoài luồng của cô có hay không ảnh hưởng đến con trai tôi, Bảo …”
Lê cảm thấy cánh tay bị hắn kéo hơi đau nhức. Cô giãy ra, trầm giọng “Sẽ không!”
“Cháu nói sao? Tên trọc khốn kiếp kia đến tìm cháu sao? Còn nhận là chồng của cháu?” Bà Loan hoảng hốt nắm tay Lê.
“Vâng thưa bác, cháu đã rất sợ hắn ta sẽ kéo cháu đi…nhưng anh Vũ, anh tài xế của Trần Dũng, anh ấy có võ nên Huỳnh “trọc” không làm gì được…” Lê cúi đầu “Xin lỗi vì đã ảnh hưởng đến gia đình bác vì những chuyện của cháu…”
“Vũ là một đứa trẻ tốt…nó là cao thủ trong giới tán thủ đấy!” Bà Loan cười hiền “Vài tên tép riu kia không làm gì được cháu đâu, nếu có mặt nó!”
“Nhưng tạm thời cháu đừng nên rời khỏi nhà một mình. Còn gia đình bác, không ngại nói với cháu, gia đình bác không phải một gia đình bình thường mà ai muốn động vào cũng được… Kể cả chồng cũ của cháu hay nhân tình của anh ta!”
“Thư Lê đang làm bảo mẫu cho con trai của Trần Dũng, một ông trùm bất động sản lớn. Tuy nhiên Trần Dũng còn liên quan đến một số tổ chức lớn trong thế giới ngầm với những quan hệ không tầm thường và hệ thống quan chức chính phủ tầm cỡ. Nói chung đây là một nhân vật không “vừa” đâu Diễm ạ!” Diễm nằm co mình trong long một người đàn ông khoảng hơn năm mươi tuổi có khuôn mặt thâm trầm, đôi mắt nhỏ gian xảo và đôi môi hơi nhếch lên vẻ ngạo mạn.
“Anh Ân…người đó có vai vế như vậy vì sao lại bảo vệ một cô bảo mẫu nhỏ nhoi?” Diễm nũng nịu hỏi hắn.
Hoàng Ân mỉm cười, vuốt má cô “Ngốc ạ, đó không phải vấn đề bảo mẫu hay giúp việc, đó là vấn đề “mặt mũi” của những người có vai có vế, em hiểu không? Không thể để người dưới trướng mình bị ủy khuất ngay dưới mũi mình được…”
“Em hiểu, Ân!” Diễm thở dài “Muốn hành hạ một người cũng gặp bao nhiêu trắc trở, Ân…anh nói xem em có đen đủi hay không?” Cô vuốt lên cái bụng hơi tròn tròn của gã, âu yếm hôn lên cổ gã…
“Em muốn không phải không có cách. Không phải chỉ cần Thư Lê không còn là người dưới trướng của Trần Dũng nữa là được sao?” Hoàng Ân cười nhạt “Anh có quen với Kiều My, bồ của Trần Dũng. Có lẽ anh sẽ giúp em được một số việc!”
“Ân…anh là người đối xử với em tốt nhất trên đời…” Diễm vui sướng reo lên.
“Dĩ nhiên…nhưng anh mong một ngày em có thể nói với anh vì sao em lại đối xử với bạn-thân của mình như vậy!”
“Sẽ có ngày em nói cho anh tất cả mọi chuyện…sau khi đã khiến Thư Lê sống không bằng chết!” Diễm nhếch mép cười “Chỉ cần Ân giúp em, không gì là không thể…”
Kể từ sau khi Huỳnh “trọc” và đám đàn em của hắn đến quậy phá trước cửa nhà Trần Dũng, tuy rất khó chịu với Thư Lê và nghi ngờ cô nhưng vì bà Loan nói giúp nên hắn chỉ cố tình gây sự với cô vài lần chứ không đòi đuổi việc cô như trước.
Điển hình như hôm nay, Trần Dũng đến trước mặt Lê đưa cho cô một chiếc áo sơ mi trắng, gằn giọng “Cổ chiếc áo này còn rất bẩn, cô đi giặt cho tôi!”
Thư Lê lẳng lặng cầm áo xoay người đi, hắn còn buông theo một câu “Giặt-bằng-tay! Nếu còn vết bẩn tôi sẽ trừ lương của cô…”
Hôm qua thì hắn thấy cô đang bón cháo cho Bảo , hắn giằng lấy, đưa một muỗng cháo lên miệng nếm thử rồi phán “Cháo này cho quá nhiều cà rốt, cô mau đổ đi nấu chén khác…”
Bảo bất mãn “Bố, con đang ăn…”
“Bố thấy ăn nhiều rau củ quá…sẽ ko tốt!” Trần Dũng ngang ngược nói.
Thư Lê nhìn hắn đầy căm phẫn, nguôi giận, nguôi giận…hắn là ông chủ, cô là người làm… Phải nhẫn, phải nhẫn mới thành công. Cô muốn quát vào mặt hắn “Trẻ con ăn nhiều rau củ mới tốt, muốn cho thằng bé bị gút từ thuở nhỏ sao?” nhưng rồi cô lại nuốt lời nói đó ngược vào trong bụng.
Mới vừa nãy thôi, Trần Dũng cúi người xuống sàn phòng khách, lấy ngón tay di di mấy cái rồi đưa ngón tay nhiễm bụi dí vào mặt cô “Nhìn này, sàn rất bẩn, cô mau đi lấy chổi lau sạch cho tôi. Nếu còn bẩn tôi sẽ trừ lương của cô…”
Lúc này Thư Lê bực tức gầm lên “Thưa-ông-chủ-tôi-là-bảo-mẫu-không-phải-người-giúp-việc-nhà!” cô lườm hắn “Theo tôi nhớ không nhầm, thỏa thuận giữa chúng ta là tôi chăm sóc Bảo Nam, chị Hà mới là người giặt quần áo hay lau nhà cho anh!”
Trần Dũng nhìn cô đầy đe dọa, sau đó lạnh nhạt “Dù gì cô cũng là người dưới trướng của tôi, tôi nói lau là lau, nói giặt là giặt. Cô có muốn làm hay không?”
Thôi được, thôi được, cô chỉ là con kiến, cô chỉ là người thấp cổ bé họng! Cô nhẫn!
Thư Lê vừa lấy chổi lau nhà ra kỳ cọ, vừa chửi rủa tên Trần Dũng đáng ghét, mong hắn ra đường dẫm vào bãi…, hoặc bị chó cắn cũng được, không thì đang ăn sẽ mắc nghẹn. Haizzzz!
“Kìa cô Lê, cô đang lau nhà à? Cô làm giúp chị Hà sao?” Vũ vừa bước vào cửa vừa tươi cười.
“À, anh Vũ…” Lê ngượng ngập nhìn Vũ “Từ hôm nọ chưa có dịp cảm ơn anh. Thực sự rất cám ơn…” cô cúi đầu.
“Cô Lê không cần phải khách sáo như vậy, nhiệm vụ của tôi là bảo vệ an nguy của những người trong nhà mà!” Vũ mỉm cười, anh có nụ cười rất ấm áp.
“Vâng… Dù sao thì cũng cám ơn anh!” Lê nói “Gọi tôi là Lê thôi, đừng gọi cô này cô kia khó nghe lắm!”
“Được rồi… Lê! Tôi lên gặp anh Dũng nhé…” Vũ vừa nói vừa bước đi.
Mấy hôm nay Lê không bước ra khỏi nhà, không có nghĩa là rắc rối không tìm đến với cô.
Hôm nay bà Loan đi thăm bạn cũ, Trần Dũng đã được Vũ đưa đi đâu đó, chỉ có Bảo Nam được nghỉ học là ở nhà chơi với Lê.
Kính coong!
Lê dặn Bảo ngồi yên trên ghế salon rồi chạy ra mở cửa. Bên ngoài là một chiếc Audi TT màu đỏ vô cùng nổi bật, đứng bên cạnh là một người phụ nữ còn nổi bật hơn cả chiếc xe.
Cô ta mặc một chiếc đầm màu đỏ bó sát cơ thể mảnh mai, tôn lên nước da trắng hồng, khuôn mặt kiêu kỳ khuất sau cặp kính LV sang trọng, cái cổ cao ngạo nghễ ngước lên đầy kiêu hãnh.
“Chị hỏi ai ạ?” Thư Lê cảm thấy hơi tự ti khi gặp một người phụ nữ đẹp như vậy, cô ta làm cô nhớ tới Diễm.
“Cô là người làm mới à?” Cô gái hất hàm hỏi “Không biết tôi sao? Mở cửa…” Cô ta vừa nói vừa bước vào trong nhà, Lê ngẩn ngơ không biết nên cản đường hay mở đường nữa.
“Cô ấy là bạn gái ông chủ, tên là Kiều My, người mẫu đó…” Chị Hà kéo tay Thư Lê thì thầm “Tính cách cô ta khó chịu lắm…tốt nhất để cô ta ngồi một mình đi, chúng ta đưa Bảo lên phòng…”
“Làm vậy…có được không?” Thư Lê ấp úng hỏi.
“Này hai người kia…” Kiều My bỗng quát lên “Không được dạy tiếp đãi khách khứa như thế nào sao? Tôi ngồi đây nãy giờ mà chưa thấy ai mang nước ra mời cả…”
Chị Hà ngập ngừng, Thư Lê thở dài, cô đành bước tới lễ phép “Cô dùng nước lạnh hay nước gì để tôi lấy?”
“Một ly vodka thêm một miếng chanh muối, hai viên đá!” Kiều My hờ hững.
Chị Hà hung hắng đằng sau Thư Lê, còn cô thì quay người bước tới quầy bar.
“Cái gì mà vod…vod…” Chị Hà tức tối nói “Mỗi lần đến đây là cô ta lại nghĩ ra một loại đồ uống quái gở…”
Lê mỉm cười ko nói. Chị Hà có lẽ không quen với các loại rượu tây, còn Lê thì khác, cô sống bao nhiêu năm với một người chồng làm doanh nhân, cô rất biết những nhãn hiệu rượu nổi tiếng cũng như một vài cách uống rượu của người sành sỏi. Sống với anh ta…thì ra cũng có lúc có ích. Lê cay đắng cười.
Ký ức có thể không nhắc tới nhưng ko có nghĩa là nó không tồn tại. Cô từng có quãng thời gian yêu đương hoa mộng, có quãng thời gian tân hôn hạnh phúc…những điều tưởng như không bao giờ có thể kết thúc, không bao giờ có thể dừng lại. Tình yêu của cô và Hoàng dường như không dễ dàng thay đổi…nhưng… đời người không phải là “tưởng”, đời người chính là “nhưng”…
“Của cô đây!” Lê vừa đặt ly vodka xuống bàn, định quay người bước đi.
“Này…” Kiều My giật giọng “Cô là người mới à? Tên gì? Bao nhiêu tuổi?”
“Tôi…là Lê, tôi là bảo mẫu của Bảo !” Lê nhẫn nại đáp.
“Tuổi? Hỏi ko trả lời sao?”
“28 tuổi…”
“Cũng không còn trẻ, vậy mà đi làm cái việc này sao? Cô kết hôn chưa?”
“Tôi nghĩ tôi ko có nhiệm vụ phải trả lời khách của ông chủ những câu hỏi này!”
Kiều My mở to đôi mắt đẹp nhìn cô, chợt cười khanh khách “Haha, cô cũng to gan đấy. Cô dám đối đáp trả treo với người sắp là chủ nhân của mình như thế sao? Ai nói tôi là khách…ai nói?”
Lê hít một hơi thật sâu, mỉm cười thật lễ độ “Người ko sống trong ngôi nhà này tức là khách, chị Hà cũng nói cô là bạn của ông chủ, không phải vợ của ông chủ. Nghĩa là cô chính là khách…”
Kiều My căm hận nắm chặt tay. Phải, cô là khách, cô chính là khách. Ước mơ bao nhiêu lâu, phấn đấu bao nhiêu lâu Trần Dũng cũng ko bỏ người vợ đang lẩn tránh bên nước ngoài để chính thức kết hôn với cô.
Cô chính là khách, Thư Lê đã chạm vào nỗi đau của cô.
Kiều My đứng lên, bước tới gần Thư Lê.
“Sao nào? Khách thì sao? Cô khinh thường tôi vì tôi là khách mà không phải chủ nhân của nhà này hay sao?”
“Tôi không có ý đó…là tự cô nói ra!” Lê mỉm cười. Đừng nghĩ cô hiền lành đến nhu nhược như trước, cô đã khác.
“Đồ đàn bà lẳng lơ. Ánh mắt kìa, đôi môi kìa, muốn câu dẫn ông chủ phải không? Cô đã bò lên giường của Trần Dũng hay chưa…” Kiều My chợt thổi vào tai Lê một câu nói đầy ái muội.
“Cô…tôi yêu cầu cô đừng xúc phạm tôi!” Thư Lê vừa lui lại mấy bước vừa tức giận nói.
“Tôi có thể đọc ra trong mắt một con đàn bà muốn gì…” Kiều My cười khanh khách.
Có tiếng động cơ ô tô dừng trước cửa, Thư Lê thấy Kiều My nhanh chóng cầm cốc rượu hất lên, cô nhắm mắt vì tưởng rằng cô ta định đổ lên đầu mình.
Nhưng không, người cô vẫn khô ráo…người mà đầy những rượu chính là Kiều My. Cô ta tự đổ rượu lên đầu mình…
Choang…ly rượu rơi xuống đất vỡ tan tành!
Trần Dũng bước vào, cảnh đầu tiên đập vào mắt hắn là tóc Kiều My ướt đẫm rượu, còn những mảnh vỡ của ly rượu thì rơi tung tóe dưới chân Thư Lê.
“Hai người làm gì vậy?”
“Dũng…” Kiều My thổn thức gọi hắn, hai cánh tay tự ôm lấy mình “Cô ta đổ rượu lên đầu em!”
Sau đó ủy khuất khóc nấc lên, lại chạy tới nhào vào long hắn.
“Cô nói xem đây là chuyện gì?” Trần Dũng lạnh lung nhìn Thư Lê.
“Tôi không đổ rượu lên đầu khách của anh!” Lê bình thản nói.
“Ý cô là…tôi…tôi tự đổ rượu vào mình?” Kiều My ngước đôi mắt đẫm nước lên nhìn Thư Lê.
“Cô đã làm gì có lẽ cô tự biết chứ!” Thư Lê mỉm cười.
“Cô ta còn dám cười…cô ta còn dám cười…Dũng, cô ta muốn trèo lên cành cao làm phượng hoàng, muốn câu dẫn anh. Vì biết em là bạn gái anh nên cô ta đổ rựou lên đầu em…anh…” Kiều My vừa nói vừa nức nở.
“Cô có muốn giải thích không?”
“Tôi không làm, vì vậy chẳng có gì để giải thích!”
Trần Dũng nhìn Thư Lê không nóng không lạnh, dường như là dò xét, trong đó không chứa sự tức giận như cô tưởng. Hắn biết tính cách của Thư Lê, cô sẽ ko vì muốn “câu dẫn” hắn mà đổ rượu lên đầu bạn gái hắn…Nhưng Kiều My là người coi trọng hình tượng, cô luôn xuất hiện hoàn hảo trước mặt hắn, không thể nào tự dưng đổ rượu lên đầu mình, làm ình trở nên “xấu xí”… Hắn ngập ngừng, không biết nên giải quyết việc này thế nào!
“Bố…con thấy cô ta…” Bảo bỗng lấp ló sau cánh cửa phòng khác, bàn tay nhỏ nhắn chỉ vào Kiều My “Cô ta tự đổ rượu vào đầu mình!”
“Bảo Nam, con chắc không?”
“Bé không biết nói dối!”
Trần Dũng nhìn Kiều My lúc này đang hoảng hốt run rẩy, ánh mắt hắn lạnh nhạt, hờ hững.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!