Ái Tình
Phần 21
Diễm đang nửa tỉnh nửa mơ trong giấc ngủ chập chờn. Trong mơ, cô thấy một đứa trẻ nhìn cô u oán, khuôn mặt xinh đẹp, nhỏ nhắn, trắng hồng, vô cùng yêu thích.
“Cháu là ai?”
“Con đây mà mẹ…”
Diễm giật mình bừng tỉnh, bàn tay vô thức đặt lên bụng.
Con cô…đã đi rồi!
“Em tỉnh rồi à?” Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Diễm hoảng hốt nhìn hắn, Hoàng Ân. Hắn ngồi đó, nét mặt vô cùng bình thản.
“Ân…Ân…em tưởng anh đã sang Campuchia rồi?” Diễm run rẩy hỏi hắn.
“Anh biết em đang bệnh nên không nỡ rời đi!” Hắn đưa tay vân vê chiếc nhẫn phỉ thúy ở ngón tay cái, đó là sở thích của hắn khi đang suy nghĩ.
“Vậy còn…còn việc anh nói với em? Việc ngồi tù ấy…” Diễm ngập ngừng.
“Mọi chuyện chưa quá nghiêm trọng!” Hoàng Ân mỉm cười “Tạm thời anh còn có thể sắp xếp được mọi chuyện!”
“Nhưng hôm nọ anh nói…”
“Là anh muốn thử em!” Hoàng Ân lạnh lùng “Anh muốn biết em có thể vì anh như thế nào!”
Diễm im lặng.
Hắn thử cô, muốn biết cô có thể vì hắn như thế nào ư?
“Anh biết em lợi dụng chồng em gái cùng cha khác mẹ của em!” Hoàng Ân hờ hững nói “Em không yêu hắn như hắn tưởng, em chỉ muốn lợi dụng hắn để làm Thư Lê đau khổ. Vì vậy anh để mặc em cùng hắn bấy lâu nay… Nhưng có lẽ em đã thực sự động lòng với người đàn ông đó phải không? Với Trần Dũng ấy?”
Diễm mở lớn mắt nhìn hắn, không biết mở miệng thế nào.
“Anh có thể chấp nhận em lên giường với người đàn ông khác vì lợi ích, nhưng không thể chấp nhận em yêu hắn ta!”
Diễm nắm chặt bàn tay.
“Vậy anh định để em làm nhân tình của anh, của người khác suốt cuộc đời, không cho em lấy chồng sinh con sao?”
“Em sẽ chờ đợi anh mà, phải không? Chờ đến khi anh có thể từ bỏ tất cả để đưa em ra ánh sang…”
“Anh sẽ không bao giờ đưa tôi ra ánh sang…” Diễm gằn giọng “Anh sẽ mãi mãi coi tôi là tình nhân trong bóng tối mà thôi, bởi vì anh còn gia đình, còn vợ con, còn họ hàng, còn sự nghiệp. Đã bao giờ anh nghĩ cho tôi, cho tuổi thanh xuân trôi qua một cách phí hoài của tôi chưa?”
“Anh đã…yêu em mà, Diễm!” Hoàng Ân thấp giọng.
“Yêu tôi? Nếu yêu tôi, anh sẽ từ bỏ tất cả vì tôi, chứ không phải là bắt tôi chờ đợi anh gần 10 năm nay để đến lúc có thể mới chính thức ở bên tôi” Diễm cười nhạt “Tôi đã yêu anh bao nhiêu năm rồi, đã đến lúc tôi cũng cần có cuộc sống riêng của mình, đó là Trần Dũng, người đàn ông xuất sắc nhất, hoàn hảo nhất!”
“Em có thể sao?” Hoàng Ân lơ đãng nhìn lên bụng Diễm “Em đã mất đi sợi dây kết nối với hắn rồi…”
“Anh ấy yêu tôi” Diễm nổi điên “Dù bây giờ tôi không thể sinh con, nhưng sau này tôi có thể!”
“Em xứng đáng sao?”
“Người đàn bà đã làm nhân tình của bố mình phát điên, giết chết bố mình. Cướp chồng và đẩy em gái mình vào đường cùng, thuê xã hội đen cưỡng hiếp em mình, đổ tiếng oan làm sảy thai cho em gái mình. Em xứng đáng ở bên Trần Dũng sao?” Hoàng Ân lạnh nhạt nói.
Diễm tức giận nắm chặt bàn tay.
Cô xứng đáng sao?
“Đợi đã…vì sao…vì sao anh biết…tôi đổ oan cho Thư Lê?” Diễm run rẩy hỏi hắn.
“Vì anh đã làm em sảy thai!” Hoàng Ân nở nụ cười quái dị “Đêm hôm qua, khi em tự mình lái xe đến bệnh viện, anh đã lén bám theo em. Anh đã nghe bác sĩ nói về sự yếu ớt của cái thai trong bụng em…và anh đã…” Hắn lấp lửng câu nói.
Diễm nổi điên “Đồ khốn nạn…tôi đã làm gì…tôi đã làm gì mà anh hại con tôi…đồ khốn nạn…” Diễm gào thét trong nước mắt.
Hoàng Ân bắt lấy tay cô, trầm giọng “Diễm, cô nên nhớ cô ký sinh trên sự sống của tôi. Tôi sống, cô sống, tôi chết, cô chết. Cô muốn tách ra khỏi Hoàng Ân tôi không dễ dàng như vậy…” Hắn đẩy Diễm ngã xuống giường “Muốn trở thành người đàn bà của người khác cũng không dễ như vậy!”
Hắn cười nhạt.
“Cô nên nhớ cô đã từng là một con ký sinh trùng đáng sợ như thế nào. Cô hút máu tôi, hút máu em rể cô, cô hãm hại đồng nghiệp, hãm hại em gái, biển thủ công quỹ, trốn thuế…mọi bằng chứng phạm tội của cô tôi đều nắm rõ!” Hoàng Ân đe dọa.
Hắn lạnh lùng quay đi.
“Anh muốn gì?”
Diễm lạnh nhạt hỏi.
“Ký sinh trùng thì chỉ là ký sinh trùng thôi, không thể ngo ngoe muốn tách ra khỏi chủ thể được đâu!”
Người Diễm run lên. Cả cuộc đời, chưa bao giờ cô cảm thấy bản thân mình bất lực đến vậy…
Nửa đêm, Diễm say ngủ. Trần Dũng lại lẳng lặng tiến vào phòng bệnh. Trước đấy hắn đã yêu cầu y tá truyền một ít thuốc an thần cho Diễm, có lẽ bây giờ cô ta đang ngủ rất sâu.
Hắn cúi người xuống gậm giường gỡ chiếc máy ghi âm ra, thay một chiếc máy khác. Khóe môi hắn nhếch lên một nụ cười!
Thư Lê chập chờn trong giấc ngủ không sâu. Cô mơ thấy ác mộng. Mơ thấy cảnh bố mình nằm trong vũng máu, mẹ mình vừa câm con dao đầy máu trên tay vừa cười ha hả. Sau đó mẹ nhìn cô, nhưng không phải là khuôn mặt của mẹ cô, là Diễm.
“Trả lại con cho tôi!”
“Aaaaa…” Thư Lê hoảng hốt bật dậy. Mồ hôi thấm ướt cả chiếc áo ngủ. Cô thở hổn hển, nước mắt ướt đẫm.
“Gặp ác mộng à?”
Giọng Trần Dũng mềm mại.
“Dũng…Dũng…” Cô quơ tay vào trong bóng tối, muốn bắt được hắn. Hắn liền nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô.
“Tôi ở đây!” Hắn kéo đầu cô vào ngực hắn, chậm rãi vuốt tóc cô.
Nằm trong ngực hắn, Thư Lê cảm thấy yên bình. Người duy nhất mang lại cho cô cảm giác này là bố cô. Ông đã không còn, chỉ còn Trần Dũng có thể mang đến cho cô sự an toàn này, kể cả khi cô và Hoàng vẫn còn mặn nồng với nhau, hắn ta cũng chưa từng tạo cho cô sự tin tưởng tuyệt đối đến vậy.
“Em mơ thấy bố…thấy mẹ…”
“Em mơ thấy Diễm…”
“Dũng, em sợ lắm!”
“Đừng sợ, có tôi ở đây!” Trần Dũng dịu dàng “Sẽ không có việc gì xảy đến với em đâu!”
“Em đã làm hại con của Diễm!” Thư Lê nức nở “Em đã làm hại cô ấy…cô ấy là chị gái cùng cha khác mẹ của em…”
“Anh biết!” Trần Dũng bình tĩnh nói.
“Em phải làm gì…em phải làm gì…”
“Thư Lê, nghe anh nói!” Trần Dũng nắm lấy vai cô “Em không hại Diễm hay con của cô ta, là cô ta tự làm tự chịu!”
“Không đúng, là em hại cô ấy…” Thư Lê buồn bã lắc đầu.
“Kể cả chuyện trước đây giữa bố em, mẹ em và mẹ cô ta, điều đó cũng chẳng liên quan đến em. Không thể đổ những lỗi lầm của người đời trước lên đầu của người vô tội như em được!”
“Nhưng mẹ em đã có lỗi với mẹ cô ấy…đó là quả báo!”
“Quả báo?” Trần Dũng nhếch mép cười “Phải, đó là quả báo. Phúc đức tại mẫu phải không? Nhưng không phải cô ta đã khiến bố em phải chết, mẹ em phát điên, cướp chồng em, cho người làm nhục em rồi sao?” Trần Dũng lạnh lùng “Nhân quả của đời trước, bố mẹ em, và cả em, đã trả đủ cho cô ta, em còn muốn lấy thân trả nợ hay sao?”
“Nhưng em…hại chết con của cô ấy!”
“Sự thực không phải là như vậy!” Trần Dũng rút máy ghi âm trong túi ra “Có lẽ em nên nghe cuộc hội thoại này, em sẽ hiểu tất cả!”
Thư Lê im lặng nhìn Trần Dũng bật máy ghi âm. Giọng nói của Diễm và Hoàng Ân lần lượt vang lên trong đầu cô.
Nghe xong, Thư Lê càng im lặng, cô ôm lấy vai mình run rẩy.
Con người có thể đối xử với nhau như vậy sao?
Giữa cô và Diễm, họ là chị em.
Giữa Diễm và Hoàng ân, đó là tình cảm, dù là đôi bên lợi dụng nhau hay nảy sinh tình ý thực sự, nhưng họ đã có bao nhiêu năm gắn bó. Vậy mà,…
Phải, “Nhân” của đời trước, bố mẹ cô, bản thân cô cũng đã trả đủ “quả” cho Diễm và mẹ con cô ta rồi. Thậm chí cô là em gái cô ta, là người vô tội, vậy mà cô ta cũng nhẫn tâm hãm hại cô hết lần này tới lần khác, chỉ vì thù oán của đời trước sao?
Thư Lê lạnh lùng nói với Trần Dũng “Anh có thể…để em và Diễm tự giải quyết với nhau được không?”
Trần Dũng im lặng nhìn cô.
“Chỉ cần anh đóng nốt vở kịch này…” Thư Lê bình tĩnh nói “Còn Hoàng Ân, hắn với anh có thù oán gì phải không?”
“Phải!” Trần Dũng nhìn vào khoảng không “Con trai hắn lái xe trong lúc say rượu đã đâm chết…con trai anh! Nhưng rồi vì Hoàng Ân đang là phó giám đốc công an nên hắn dùng các mối quan hệ dập đi vụ này, đổ lỗi cho tài xế, khiến cho tài xế đi tù thay con hắn!”
Thư Lê sững sờ nhìn Trần Dũng. Nỗi đau của hắn, vết thương lòng của hắn có liên quan đến người đàn ông của Diễm. Có lẽ không chỉ vì thương cảm cho Thư Lê, hắn mới đối xử với Diễm thật tàn nhẫn, mà bởi vì cô ta chính là người đàn bà của kẻ hắn mang thù nhất.
“Được! Em muốn anh nghe theo lời em nói…một lần này, được không?”
“Chúng ta kết hôn nhé!” Trần Dũng bình thản nói với Diễm “Dù không còn đứa bé, anh cũng sẽ lấy em…”
“Thật ư?” Diễm reo lên hạnh phúc.
Cô đang mơ, đang mơ ư? Dù không còn đứa bé, hắn vẫn chấp nhận lấy cô. Có lẽ sự thương cảm của người cha trước sự mất mát của người mẹ đã khiến hắn động lòng. Kế hoạch của cô đã thành công!
“Nhưng chúng ta cứ tổ chức trước, vì em biết đấy, anh và Phượng, vợ cũ của anh chưa thực sự ra tòa!” Trần Dũng hờ hững nói “Anh sẽ gửi đơn li hôn sang Anh cho cô ấy! Sau khi hoàn thành thủ tục, anh sẽ cùng em đăng ký kết hôn…”
“Được…” Diễm ngả đầu vào vai hắn “Tất cả đều theo anh!”
“Vậy còn Thư Lê?” Diễm hốt hoảng “Anh không trách cô ấy chứ…cô ấy không cố tình…”
“Anh đã đuổi việc cô ấy nhưng mẹ anh không đồng ý!” Trần Dũng nói dối “Bà nói nếu muốn đuổi cô ta thì bà sẽ rời khỏi nhà, tới biệt thự ngoại ô sinh sống…”
“Không sao…” Diễm cười gượng “Em không trách cô ấy, em chỉ…chỉ sợ…cô ấy sẽ tìm cách quyến rũ anh!”
“Người đàn bà anh không thích sẽ không bao giờ quyến rũ được tôi!”
Trần Dũng nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của Diễm, quả quyết.
“Cậu nên rời khỏi nhà Dũng đi thì hơn!” Diễm lạnh lùng nói với Thư Lê. Hôm nay cô hẹn Thư Lê gặp mặt tại một quán café “Tôi và anh ấy chỉ còn một tuần nữa là đám cưới, cậu không thấy như vậy sẽ rất bất tiện sao?”
“Bất tiện gì?” Thư Lê bình tĩnh hỏi “Tôi làm bảo mẫu, cậu làm bà chủ, người phải cảm thấy bất tiện là tôi, cậu lo cho tôi sao?”
“Cậu…hừ!” Diễm nhàn nhạt cười “Cậu đúng là con đàn bà trơ trẽn…giống như mẹ của cậu vậy!”
“Im đi, chính cậu đã hại mẹ tôi hóa điên, đừng nhắc đến bà ấy nữa!”
“Đó là nghiệp chướng do bà ta tạo nên!”
“Phải…đó là nghiệp chướng của đời trước. Bố tôi, mẹ tôi cũng đã trả hết cho cậu rồi. Còn tôi, tôi nợ gì cậu kia chứ?” Thư Lê tức giận “Vậy mà cậu cướp chồng tôi, sai người làm nhục tôi, đẩy tôi vào đường cùng…”
“Haha!” Diễm bật cười “Cậu nghĩ bố cậu, mẹ cậu…như vậy là đủ sao? Tôi đã thề không để cho con của họ được sống tốt…cậu hãy chờ đấy!”
Diễm lạnh lùng đứng dậy “Chính cậu đã làm tôi mất đi đứa con trong bụng, nay lại ngồi đây lớn giọng với tôi, cậu không biết xấu hổ sao?”
Thư Lê cũng đứng lên nhìn Diễm, cười nhạt “Có khi đó chính là quả báo của cậu đó!” Nói xong, cô xoay người bỏ đi.
Cô không nợ Diễm, chưa từng nợ Diễm.
Cô là em gái cô ta, dù không cùng một mẹ, nhưng một nửa dòng máu trong cô giống như của cô ta.
Vậy mà cô ta nhẫn tâm hãm hại người vô tội là cô, chỉ vì những ân oán từ đời trước. Tin được sao? Chấp nhận được sao?
Nếu như không có những ân oán từ đời trước…cô không phải là em gái cô ta…chỉ là cô ta ganh ghét, đố kị, hay đơn giản chỉ ngứa mắt muốn làm hại cô, có lẽ cô đã không hận Diễm như vậy. Nhưng họ là chị em! Họ cùng chung một dòng máu…cô ta không thể nhẫn tâm giẫm đạp lên Thư Lê rồi nói rằng đó là do ân oán kiếp trước được.
Không thể!
Ting ting!
Tin nhắn của Hoàng Ân “Mai em cưới sao? Em không để ý tới lời cảnh cáo của anh?”
“Xin anh buông tha cho tôi, tôi yêu anh ấy. Tôi không thể cả đời chờ đợi anh!”
“Ký sinh trùng không thể tách ra khỏi chủ thể được đâu!”
Diễm tắt máy.
Ngày mai là ngày cưới của cô, chỉ cần kết thúc đám cưới, Hoàng Ân sẽ không thể làm được gì…vốn dĩ bây giờ hắn cũng sẽ không thể làm được gì nữa.
Nghe nói hắn bị dính vào vụ ăn hối lộ 20000$, hiện đã bị đình chỉ công tác để điều tra. Nếu điều tra đúng là hắn nhận hối lộ, hắn có thể phải ngồi tù nửa đời còn lại.
Hắn không còn quyền lực, hắn không thể động tới Diễm được nữa.
Diễm nhủ thầm.
6h sáng, Diễm hồi hộp ngồi trong căn hộ chung cư chờ Trần Dũng tới đón dâu. Ngồi cùng cô có vài người bạn thời phổ thông, vài người bạn thời đại học.
Họ ngồi bàn tán, thỉnh thoảng nhắc tới Thư Lê như một hình mẫu của người phụ nữ thất bại, rồi tự kháo nhau đừng để mình lâm vào tình cảnh đó.
Diễm cười nhạt.
“Diễm…ông chồng cậu có phải…đến hơi muộn không? 15 phút nữa tới giờ lành vẫn chưa thấy anh ta gọi điện…” Một cô bạn nói.
“Phải đấy…thường thì sáng sớm đã phải gọi điện giục cậu rồi chứ!”
Diễm nhìn điện thoại, đã 6h45 phút, mà theo kế hoạch 7h xe đón dâu sẽ đến.
Sao Trần Dũng chưa gọi điện?
Có chuyện gì chăng?
Diễm lo lắng, đánh bạo gọi điện cho hắn trước.
“Thuê bao quý khách vừa gọi…”
Điện thoại không liên lạc được. Vì sao lại như vậy? Diễm cảm thấy sống lưng toát mồ hôi hột.
Cô gọi liên tục suốt 15 phút đồng hồ, điện thoại vẫn không liên lạc được.
Có chú rể nào trong ngày cưới lại tắt máy không? Hay là…hắn gặp chuyện gì.
Diễm đi đi lại lại trong phòng, trên người vẫn rực rỡ bộ váy áo cô dâu, khuôn mặt được trang điểm tinh xảo hơi nhíu lại.
Đám bạn học bắt đầu bàn tán xì xầm.
7h15, xe đón dâu vẫn chưa tới, điện thoại vẫn không liên lạc được.
“Tớ…tớ nghĩ có chuyện…tớ phải đến nhà anh ấy…”
Diễm kéo váy, chạy xuống lầu, lấy chìa khóa ô tô phóng đi.
Nhà Trần Dũng vắng tanh không một bóng người. Hắn có thể có chuyện gì? Chuyện gấp ư? Không việc gì quan trọng bằng việc cưới xin. Vậy hay hắn đang đi giữa đường thì gặp tai nạn? Có thể lắm… Diễm leo lên ô tô, chậm rãi đi trên đường tìm kiếm dấu vết tai nạn, nhưng không thấy. Thậm chí người ta còn thấy một cô gái xinh đẹp trong bộ váy cưới rực rỡ một thân một mình lái xe ô tô loanh quoanh, hỏi tất cả mọi người quanh đây có vụ tai nạn nào không…
Thư Lê. Đúng rồi, cô ta hẳn sẽ biết chuyện gì xảy ra.
Diễm mở máy gọi cho Thư Lê.
“Thuê bao quý khách vừa gọi…”
Điện thoại của Thư Lê cũng không liên lạc được. Vì sao? Vì sao? Lẽ nào họ đi cùng nhau?
Diễm đành phải lái xe đến sảnh Daewoo, nơi Trần Dũng nói với cô hắn đã đặt sảnh cưới.
“Thưa cô, hôm nay không có đám cưới nào của Trần Dũng và Lưu Ánh Diễm cả. Cô…liệu có nhầm địa điểm không?” Lễ tân khách sạn lễ phép nói với Diễm, nhưng nhìn Diễm với ánh mắt “sinh vật ngoài hành tinh”. Liệu có cô dâu nào trong ngày cưới của mình lại đến nhầm địa điểm hay không?
Diễm sững sờ.
Không có đám cưới nào?
Hắn nói với cô hắn đã đặt sảnh khách sạn để làm tiệc cưới, thậm chí Diễm đã gửi thiếp cho tất cả bạn bè, người quen, trưa nay họ sẽ kéo tới đây tham dự hôn lễ. Nhưng…nhưng…
“Cô có nhầm không? Chồng tôi nói đã đặt sảnh khách sạn mình 11h trưa nay. Trưa nay bạn bè tôi sẽ tới đây dự đám cưới…cô…”
“Thưa cô…” Lễ tân vẫn nhã nhặn “Theo như lịch trình thì hôm nay chỉ có đám cưới của anh Bách và chị Diệu. Hay là cô đã nhầm ngày ạ?”
Không thể nào…không thể nào!
Diễm lui lại, giẫm vào gấu váy, suýt ngã…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!