[Đồng Nhân Văn Vong Tiện] Ma Đạo Tổ Sư
Chương 12
Editor & Beta: Mai_kari
Lam Vong Cơ vừa phê duyệt bút ký săn đêm, vừa nghe Lam Dữ Mộ đang báo cáo lại tình huống và phương hướng giải quyết hậu quả tại nơi đã săn đêm, thường thường hỏi cậu vài ba câu.
Dù sao cũng là đệ tử trực hệ xuất sắc ưu tú nhất của Lam gia, rất nhiều lần cần xử lý và tổng kết, Lam Khải Nhân cũng sẽ sắp xếp giao lại cho cậu, khiến cậu thêm kinh nghiệm, cũng thể hiện sự tín nhiệm.
Sau khi phê duyệt xong phần bút ký cuối cùng,, Lam Vong Cơ khẽ gật đầu, nói. “Khổ cực con.”
Lam Dữ Mộ liền vội vàng lắc đầu nói. “Không quá mức khổ cực.”
Niên thiếu mười lăm mười sáu tuổi, mặt mày phong dật, tuấn cực nhã cực, đã nhìn ra được phong tư cao ngất sau khi thành niên.
Có một tên đệ tử đứng bên cạnh chờ nãy giờ thấy rốt cục cũng sẽ không bị bắt đi chép phạt, liền vui vẻ hoa tay múa chân, Lam Vong Cơ hơi ngước mắt liếc nhìn, tên đệ tử kia lập tức nghiêm nghị ngồi ngay ngắn, không dám buông lỏng.
Đợi đám đệ tử kia hành lễ lui ra ngoài hết, bên trong chỉ còn lưu lại hai cha con họ, thì Lam Dữ Mộ rốt cục nói. “Phụ thân.”
Lam Vong Cơ đang dọn dẹp nghiên mực trên bàn, nghe tiếng ngước mắt nhìn cậu. Lam Dữ Mộ nói. “Đa đang ở Tĩnh Thất?”
Lam Vong Cơ chuyển mắt tiếp tục dọn dẹp, nói. “Đang ở.”
Lam Dữ Mộ ánh mắt sáng rực lên vài phần, nói. “Con cùng người trở lại.”
Lam Vong Cơ nói. “Ân.”
Rời nhà mấy ngày, tuy rằng có Lam Khải Nhân bên cạnh, lại ở cùng một đám đệ tử cùng tuổi, cũng không gọi là tịch liêu, nhưng với hai vị phụ thân, Lam Dữ Mộ vẫn có chút tưởng niệm.
Trở lại Tĩnh Thất, Lam Vong Cơ vừa mở cửa, đã thấy trên bàn trên mặt đất là một đống sách vở giấy bút bừa bộn, bên cạnh còn đặt một vò rượu, nằm nghiêng ngã, đã trống không. Có một bóng người đang nằm gục trên bàn, ngủ tới say, trên lưng theo hô hấp bình ổn mà phập phồng rất nhỏ.
Hai người tối hôm qua lật qua lật lại không chút nào thu liễm náo loạn tới hơn nửa đêm, sáng nay khi tiếng chuông giờ Mẹo vang lên, Ngụy Vô Tiện bị y kéo dậy, cố gắng chống đỡ tinh thần cùng Lam Vong Cơ đi gặp Lam Khải Nhân. Lão đầu kia suốt hai năm rồi giờ mới thấy lại hắn, hắn cũng không muốn nhanh chóng vậy lại bị lão phỉ nhổ. Sau khi trở lại Tĩnh Thất, uống hai chén rượu, sau đó là một trận buồn ngủ cuộn trào mãnh liệt, lập tức ngủ say.
Không nói gì, Lam Vong Cơ yên lặng thu liễm khí tức, im lặng đi tới bên người Ngụy Vô Tiện, đỡ vai hắn để hắn dựa vào thân mình, giơ một tay của hắn lên vòng qua sau cổ mình, kéo tay còn lại lên đặt lên đầu gối rồi bế hắn lên. Sau khi thả người nằm xuống trên giường mềm, đang muốn đứng lên, Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên đưa tay kéo lấy góc áo của y, thấp giọng nói. “Lam Trạm, ngươi đừng đi …”
Hắn vẫn đang nhắm chặt hai mắt, giống như đang nói mê. Lam Vong Cơ lập tức cúi người, nhẹ giọng nói. “Ta không đi.”
Nghe một câu đó, hắn tựa như đã yên tâm, hai hàng lông mi dài có chút run rẩy, đôi chân mày vốn đang cau lại giờ cũng giãn ra, buông lỏng cánh tay.
Lam Dữ Mộ cúi đầu hé miệng nhịn xuống nét cười, tự mình đi tới bên bàn, đem đống sách bừa bộn kia sắp xếp gọn gàng lại, bỏ vào ngăn kéo, sau đó đem bút lông treo lên giá bút, quay đầu thấp giọng nói. “Phụ thân, con ra ngoài chờ.”
Lam Vong Cơ khẽ gật đầu, cậu liền gật đầu lui hai bước, xoay người ra khỏi Tĩnh Thất, nhẹ nhàng khép lại cửa.
Ước chừng nửa nén hương, Ngụy Vô Tiện mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, hắn vừa rồi được người ẵm từ chiếu lên trên giường, mơ hồ cảm giác được Lam Vong Cơ muốn đi, liền kéo lấy góc áo của y, lúc ấy cũng có chút tỉnh, chỉ là mí mắt khá nặng, vẫn mơ hồ nghĩ trong phòng còn một người nào khác nữa, nhưng có Lam Vong Cơ bên cạnh, hắn rất an tâm, cũng lười quản, từ từ nhắm hai mắt, thả lỏng cho cơn buồn ngủ chiếm lấy, cuối cùng ngủ say.
Híp mắt nhìn thấy Lam Vong Cơ đang ngồi bên giường, liền lắc một cái lắc một cái cọ lên trên người y, đầu ghé lên đầu gối của Lam Vong Cơ, mặt chôn vào phần bụng của y, vòng tay ôm quanh hông y, ngửi lấy mùi đàn hương trong trẻo nhưng lạnh lùng trên người y, nói nhỏ. “Ân … Lam Trạm, ngươi thật thơm …”
Lam Vong Cơ hai tay đặt lên trên người Ngụy Vô Tiện, tựa như đang ôm tiểu hài tử mà ôm hắn ngồi dậy trên người mình, không cho hắn lộn xộn nơi bụng mình, hôn lên ngay giữa trán của hắn, sau đó hôn lên mi mắt của hắn, nói. “Còn buồn ngủ?” Dừng một chút, lại nói. “A Húc ở ngoài.”
Ngụy Vô Tiện tựa hồ có chút giãy dụa, lại được Lam Vong Cơ ôm vào trong ngực, nằm ngủ trên người y thực sự rất thư thái, hắn tuyệt không muốn động, nhưng nhi tử đã trở về, hắn cũng rất muốn gặp, liền nói. “… Ngươi kêu con vào đi …”
Lam Vong Cơ nhìn lại tư thế hiện tại của hai người họ, nói. “Không thích hợp.”
Ngụy Vô Tiện cười nói. “Không thích hợp? Người làm trò trước mặt con, với ta vừa kéo vừa ôm bộ ít lắm sao? Khi đó sao ngươi không cảm thấy không thích hợp?”
“…” Lam Vong Cơ nói. “Ở trên giường, không thích hợp.”
Ngụy Vô Tiện nghiêm mặt nói: “Vậy ngươi hôn ta, ta liền đứng lên.”
Hắn cùng Lam Vong Cơ nói mấy câu, buồn ngủ đã sớm tiêu mất phân nửa, đơn giản chỉ là muốn đùa giỡn y một chút.
Lam Vong Cơ bất đắc dĩ thở dài, cúi đầu hôn lên môi của hắn, Ngụy Vô Tiện thuận thế đè lại gáy của Lam Vong Cơ, không cho y cách xa mình dù chỉ là một khoảng cách nhỏ, hai người ôm nhau, trằn trọc cúi đầu thân mật mà hôn môi.
*******************************
Lam Dữ Mộ đang ngồi dưới một hành lang gỗ ở ngoài phòng, nhìn bầu trời, đờ người ra.
Lúc còn rất nhỏ, cậu đã biết tình cảm của hai vị phụ thân rất sâu đậm. Đối với sự tình của đời trước, tuy rằng không ai kể cho cậu nghe, nhưng cậu là một người thông minh, sao lại không phát hiện ra?
Hàm Quang Quân và Di Lăng Lão tổ, chuyện của hai người họ, được ghi chép ra rất nhiều sách, hai vị phụ thân của cậu cũng không có tận lực cố ý giấu diếm cậu. Cậu đã xem qua khá nhiều sách trong Tàng Thư Các, tất nhiên cũng biết được khá nhiều chuyện, đã biết về Đồ Lục Huyền Vũ, đã biết kịch biến của Giang gia, đã biết về năm tháng chiến hỏa phân phi, đã biết Xạ Nhật chi chinh, đã biết huyết tẩy Bất Dạ Thiên, cũng đã biết trận bao vây tiễu trừ Loạn Tán Cương.
Về phần sự thực ở dưới đống sách bụi bặm đó, cậu chưa từng nghĩ tới việc đi hỏi, cậu cũng không rõ tại sao trên sách, đa của cậu lại có nhiều phần không sạch sẽ và bất kham như vậy, cậu cũng không muốn hiểu rõ.
Trong trí nhở của Lam Dữ Mộ, Ngụy Vô Tiện không phải là một tên ma đầu vong ân phụ nghĩa, máu tanh đầy tay. Đa của cậu, là một người có nụ cười sáng lạn nhất thế gian, là người khi vuốt ve những vết sẹo trên lưng phụ thân, không tự chủ được mà vành mắt tụ đỏ, sẽ đem cậu khi còn nhỏ ôm vào trong lòng, cười tủm tỉm nói cho cậu biết, “Con phải ghi nhớ người khác đối tốt với con ra sao, không nên nhớ con đối tốt với người khác ra sao.”
Hai phụ thân của cậu ở bên cạnh nhau, cậu mặc dù không rõ lắm đến tột cùng hai phụ thân đã phải bỏ ra đại giới thế nào, nhưng đại thể cũng đoán được, chẳng mấy dễ dàng.
Khác biệt với cha mẹ của các nhà khác, hai vị phụ thân của cậu hình như tuyệt không vì bất kỳ chuyện gì mà khắc khẩu. Nhìn qua như từ trước tới giờ đều là phụ thân bao dung cho đa, nhưng chẳng lẽ lại không nhìn ra đa cũng đã nhân nhượng phụ thân biết bao chuyện. Hai người họ có sự trân trọng, hỗ trợ y thuận cùng nhau qua suốt bao năm, tuy rằng thỉnh thoảng cũng vì một chút ít việc vặt mà tức giận, nhưng sự tức giận này rồi cũng sẽ nhanh chóng dưới bốn mắt nhìn nhau hoặc đầu ngón tay chạm nhau, đều bị tan rã.
Giữa hai người ở bên nhau thật không dễ dàng, không nên để bất kỳ râu ria, cô phụ nhiều năm dày vò đau khổ khi xưa để đổi lấy được yên bình hôm nay.
Mà cậu, là nhi tử, nhìn hai phụ thân tình thâm như trước, cậu so với ai khác còn thêm vui vẻ, chỉ cảm thấy nếu có thể tiếp tục như vậy thì càng tốt.
Tựa hồ chợt nhớ ra điều gì đó, Lam Dữ Mộ từ trong tay lấy ra một viên ngọc tỏa, cái này là trong lúc săn đêm cậu nhặt được. Chủ nhân của miếng ngọc này dáng dấp cũng cỡ mười bốn mười lăm, cũng tựa như miếng ngọc này, thông thấu không chút tì vết, một đôi mắt đen kịt sáng sủa tựa như một dãy ngân hà chứa được cả ánh trăng, kiêu ngạo mà tỏa sáng.
Không hề tự chủ, tâm tình chợt bay xa, đến lúc Lam Dữ Mộ lấy lại được tinh thần thì đã phát hiện có người ở sau lưng, nhìn lại trời cũng đã tối. Ngụy Vô Tiện tựa như mèo mun lặng yên không một tiếng động đứng ở phía sau cậu, cười híp mắt nhìn miếng ngọc trong tay cậu, cũng đã đứng nãy giờ.
Lam Dữ Mộ liền vội vàng đứng lên, đem miếng ngọc giấu ra phía sau, bỏ vào trong tay áo, nói. “Đa.”
Ngụy Vô Tiện đứng chắp tay, giả bộ nghiêm túc nói. “A Húc, con là sao thế? Ta ở sau lưng con đứng lâu như vậy, con một chút cũng không phát hiện được, phụ thân bình thường dạy con thế nào, chính là bị con quên sạch hết rồi?”
Với tu vi của hắn hiện tại, nếu không muốn bị người khác phát hiện, trừ khi đối phương là Lam Vong Cơ hoặc là nhân vật cỡ đó, bằng không sao có thể khiến cho đối phương có thể cảm nhận được khí tức của hắn, đây rõ ràng là đang dọa người.
Quả nhiên, Lam Dữ Mộ vừa nghe vậy thần sắc căng thẳng, lo lắng nhìn về Lam Vong Cơ đang đứng phía sau Ngụy Vô Tiện, gục mặt nói. “Phụ thân giáo dục con toàn bộ đều ghi nhớ trong lòng, nhất khắc cũng không dám quên.”
Biết rõ Ngụy Vô Tiện đang muốn đùa giỡn nhi tử mình, Lam Vong Cơ vẫn hết sức phối hợp mà tiếp lời: “Tu luyện hời hợt.”
Muốn nói tu luyện, đem toàn bộ địa phận Lam gia lật tung ba thước đất, sợ cũng không tìm ra được ai chuyên cần hơn Lam Dữ Mộ, linh lực siêu quần như Lam Dữ Mộ. Nhưng nếu phụ thân đã nói vậy, cậu cũng không thể nói gì hơn, chỉ nói. “Con sẽ tự đi lãnh phạt.”
Ngụy Vô Tiện nhìn thấy đầu của cậu đã gục xuống gần bằng ngực, một dáng dấp đang ăn năn hối cải, cuối cùng nhịn không được “Xí” một tiếng, bật cười, bóp nhẹ lên gò má quan ngọc của niên thiếu, nói. “Được rồi được rồi, chọc con đó, nếu A Húc nhà chúng ta mà còn tu luyện hời hợt, thì mấy tiểu bằng hữu khác chỉ sợ toàn bộ đều phải đứng chổng ngược chép sách.”
Lam Dữ Mộ nhìn Ngụy Vô Tiện, lại nhìn Lam Vong Cơ, thấy phụ thân thật không có ý bắt cậu đi chép phạt, mới rốt cục thở phào nhẹ nhõm, biết rõ đây là đa đang chọc ghẹo cậu, có chút bất đắc dĩ. “Đa …”
Ngụy Vô Tiện khuỷu tay khoát lên trên vai Lam Dữ Mộ, chọc chọc cằm của cậu, cười đến có chút tà mị, nói: “Tiểu Lam công tử của ta, vừa nãy đang nghĩ gì đấy, nghĩ tới nhập thần tới vậy.”
Tựa hồ hơi nghẹn họng, yên lặng một chút, Lam Dữ Mộ nói. “Không có gì.”
Dù mặt không đổi sắc trả lời, nhưng phần tai lại có chút ửng đỏ.
Ngụy Vô Tiện nhìn cậu mỉm cười một hồi, cũng không truy vấn tiếp, dù sao bản thân hắn cũng không phải là một người lắm mồm thích hỏi han chuyện người khác, nếu Lam Dữ Mộ không muốn nói, hắn tất nhiên sẽ không hỏi thêm nữa, huống chi nhi tử của hắn, liếc mắt vừa nhìn đã thấy rõ được tâm tư, còn cần hỏi? Hắn chỉ nói. “Con nói ta nghe một chút, lần này ra ngoài săn đêm gặp phải chuyện gì, thúc tổ có nghiêm khắc với con không? Có la mắng con không?”
Lam Dữ Mộ lắc đầu nói: “Thúc tổ tuy rằng với con nghiêm khắc, nhưng cũng là chiếu cố có thừa, săn đêm cũng không có vấn đề gì. Chỉ là …”
Ngụy Vô Tiện hỏi: “Chỉ là gì?”
Lam Dữ Mộ nhíu nhíu mày, nói: “Con nghĩ, kiếm pháp của con còn chưa đủ vững vàng thành thạo, hoàn nhu tinh tiến.”
Liếc mắt nhìn Lam Vong Cơ một chút, Ngụy Vô Tiện mỉm cười nói. “Ai nói kiếm pháp của con thiếu vững vàng thành thạo, con bây giờ còn nhỏ, thiếu tinh thần là khẳng định, nhưng cũng không phải chuyện trong nhất thời, phụ thân con lúc nhỏ khi cỡ tuổi con, cũng chẳng khác biệt con giờ lắm đâu.”
Lam Dữ Mộ nói. “Con biết không thể nóng lòng cầu thành, chẳng qua chỉ cảm thấy nói về hiện tại, cũng vẫn còn có thể tiến thêm một bước.”
Khi cậu đi săn đêm, gặp phải một chuyện, kể lại cho Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện nghe.
Thì ra, ngoài trừ người Lam gia, còn có một nhóm người khác cũng đi săn đêm, mà trong nhóm người này, có một đệ tử khác trẻ tuổi, tính tình sang sãng linh động, trong nụ cười tinh thuần nhưng vô ý cũng mang theo vài phần tà ý. Nhìn tuổi cũng không quá lớn, nhưng khi cùng Lam Dữ Mộ so kiếm so chiêu lại đánh tới khó phân thắng bại, kiếm phong phiêu dật mềm mại, bộ phong lại không mất đoan trang trầm ổn, trong lúc nhất thời lại không đoán ra được ai thắng ai. Cuối cùng đối phương phi thân lên nhảy cách xa mấy trượng, thu kiếm, cười nói. “Ta phải đi, không đùa tiếp với ngươi được nữa rồi.”
Lam Dữ Mộ hỏi người nọ tên gì, đối phương lại nhíu mày nói. “Nếu có duyên, lần sau gặp mặt, đánh thắng ta, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Ngụy Vô Tiện chợt nhớ tới miếng ngọc trong tay Lam Dữ Mộ hồi nãy, chắc là trong lúc hai người họ so chiêu thì vô tình đánh rơi. Nét mặt phân không ra thắng bại, kì thực lại vô thanh vô tức đánh rơi vật trên người đối phương, lại không hề bị phát hiện.
Quả thật là tấm gương tuyệt luân dật quần trong con em thế gia.
Ngụy Vô Tiện nói. “Đây cũng không phải chuyện đơn giản, con đánh với ta, để phụ thân con xem thử vấn đề nằm ở đâu.” Nói xong, hắn liền ngoắc ngón tay với Lam Dữ Mộ. “Tới!”
Thực lực của đa thế nào, Lam Dữ Mộ biết rất rõ, ngược lại cũng không xấu hổ từ chối, cực kỳ dứt khoát ứng tiếng “Vâng”, sau đó hành lễ, rút kiếm tiến lên.
Trong đám bạn cùng lứa, cậu thuộc dạng thân thủ nổi tiếng, nhưng đối với Ngụy Vô Tiện hiện tại, thực sự không thể tạo thành uy hiếp. Ngụy Vô Tiện hai tay chắp ở sau lưng, mặt mỉm cười bay ngang túng nhảy, dễ dàng né tránh kiếm phong của Lam Dữ Mộ.
Ai biết, qua lại mấy cái, Lam Dữ Mộ chợt kiếm phong vừa chuyển, túc hạ sanh phong, xuất ra một chiêu thức. Thấy thế, Lam Vong Cơ hơi nhíu mày, Ngụy Vô Tiện cũng có chút sửng sốt, phi thân ra phía sau cách đó mấy trượng, nói. “A Húc, con khá lắm nha, chiêu đó con học được từ đâu?”
Chiêu thức mà vừa rồi Lam Dữ Mộ xuất ra, Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ đều đã nhìn ra được, đó không phải kiếm pháp của Cô Tô Lam gia, nhưng cũng không phải là của Vân Mộng Giang thị, nghĩ tới có lẽ trong lúc so chiêu với chủ nhân của miếng ngọc, trong lúc vô tình mà ghi nhớ.
Lam Vong Cơ nói: “Kiếm pháp bổn gia đã chưa tinh, lại đi đẽo gọt chiêu số nhà khác, con từ bao giờ lại tâm phù khí táo như vậy?”
Lam Dữ Mộ ngẩn ra, thu kiếm, gật đầu tự xét lại, nói: “Vâng.”
Ngụy Vô Tiện đi tới bên người Lam Vong Cơ, hai tay khoanh trước ngực, dựa vào hành lang, cười nói. “A Húc đây là thông minh a, nó chỉ vừa cùng người khác so chiêu qua một lần, lại có thể nhớ kỹ kiếm pháp của người ta, đồng thời còn nhanh chóng đem ra ứng dụng trong thực chiến, thực lợi hại.”
Lam Vong Cơ mặt không thay đổi nhìn hắn một cái, Ngụy Vô Tiện lại nói. “A Húc, mau nhận sai với phụ thân con đi a, nhận sai rồi y sẽ không phạt con nữa.”
Lam Dữ Mộ thấp giọng nói. “Đa, người không cần nói nữa, con tự biết sai tự chịu phạt.”
Cậu cúi đầu nói. Ngụy Vô Tiện vừa thấy bộ dạng này của cậu liền nhẹ dạ nói. “Hắc, sao hài tử con lại quật cường như vậy chứ hả, thật không hỗ danh là nhi tử của Hàm Quang Quân.”
Lam Vong Cơ nói. “Cũng là do ngươi dạy dỗ.”
Ngụy Vô Tiện nói: “Đúng vậy! Nếu không sao có thể trưởng thành đẹp như vậy.”
Lam Vong Cơ nhìn niên thiếu đang cúi đầu kia một chút, lạnh giọng nói. “Đi Tàng Thư Các, chổng người chép 《Lễ Tắc Thiên 》, ba …”
Chữ “lần” còn chưa ra khỏi miệng, y đã thấy Ngụy Vô Tiện giơ ngón tay ở ngay trước ngực hai ngón, điên cuồng nhìn y ám chỉ, hai mắt mở to nhìn chằm chằm y.
“…”
Thở dài, Lam Vong Cơ nói. “Hai lần.”
Lam Dữ Mộ ngước mắt nhìn bọn họ, nói. “Vâng.”
Ngụy Vô Tiện cười hì hì nhìn Lam Vong Cơ chớp mắt trái.
Đợi khi chuông học vang lên, Lam Dữ Mộ phải tới Lan Thất đi học, nên đi trước. Cậu đi rồi, Ngụy Vô Tiện hai tay để lên trên vai Lam Vong Cơ, tựa trên người y nói. “Hàm Quang Quân, nghĩ không ra nhi tử ngươi với ngươi y chang nhau, còn nhỏ như vậy đã biết đặt tâm tư lên người khác rồi.”
Nói xong hắn đưa ngón trỏ ra, ở ngay phần ngực của y mà vòng vo. Lam Vong Cơ nắm tay ngón tay không an phận của hắn, nói. “Ngươi đừng chiều nó như thế.”
Ngụy Vô Tiện nói. “Ta đâu có, ngươi xem ngươi muốn phạt con, ta đâu có cản?”
Lam Vong Cơ nhìn như tán đồng mà nói. “Ngươi quả thật không cản.”
Ngụy Vô Tiện nói. “Đúng đó, ta là một người rất có đạo lý, sai thì phải bị phạt.”
Lam Vong Cơ khóe môi chợt nâng lên một chút, nói. “Ân.”
Ngụy Vô Tiện thấy dù trên mặt y không chút thay đổi nhưng vẫn hiện rõ nét không cho là đúng kia, nói. “Ngươi cười cái gì, ngươi là nói ta không có đạo lý sao?”
Lam Vong Cơ nói. “Không có.”
Vóc người của Ngụy Vô Tiện so với Lam Vong Cơ thấp hơn, hắn ngửa đầu nhìn Lam Vong Cơ, đột nhiên xoay người đứng lên trên một bậc thang, trong chớp mắt lại cao hơn Lam Vong Cơ, nói. “Ngươi có, nếu không ngươi sao cứ ba ngày hết hai lần lại nói ta chiều A Húc.”
Lam Vong Cơ ngửa đầu nhìn hắn, lặng lẽ chỉ chốc lát, y quỳ gối khom lưng hai tay ôm lấy hai chân Ngụy Vô Tiện, một tay ôm hắn bế cao lên.
Ngụy Vô Tiện vội vàng ôm cổ của Lam Vong Cơ, cúi đầu giật mình nói. “Ôi chao ôi chao ôi chao, ngươi làm gì?”
Lam Vong Cơ để cho hắn vững lại, nói. “Vậy sẽ càng cao.”
Ngụy Vô Tiện nhìn vẻ mặt chăm chú của y, không khỏi cười ra tiếng, nói. “Thả ta xuống.”
Lam Vong Cơ nói. “Không thả.”
Ngụy Vô Tiện nói. “Thả ta xuống, ta phải về Tĩnh Thất lấy đồ.”
Lam Vong Cơ nghe vậy, đang định ôm hắn quay về Tĩnh Thất, Ngụy Vô Tiện vội nói. “Ôi chao, không cho phép ngươi đi vào, ngươi ở ngoài chờ ta.”
Không biết hắn lại mang chủ ý gì, Lam Vong Cơ do dự chốt lát, Ngụy Vô Tiện cười vỗ vỗ cánh tay y, nói. “Ngoan, mau thả ta xuống.”
Lam Vong Cơ theo lời hắn mà vững vàng buông hắn ra, Ngụy Vô Tiện cười cười với y, nói. “Ngươi ở đây chờ ta.”
Dứt lời xoay người về phía Tĩnh Thất, chỉ chốc lát sau liền đi ra, cầm trong tay một linh kiếm thượng phẩm, chính là Tùy Tiện.
Hắn cầm thanh kiếm trong tay vòng vo hai vòng, khiêng trên vai, cười nói: “Vong Cơ huynh, chúng ta đã lâu chưa so chiêu, có thể nào nể mặt một lần, theo ta luận bàn một phen?”
Có thể vừa rồi cùng Lam Dữ Mộ giao thủ, trong thoáng chốc lại nhớ tới Lam Vong Cơ cùng hắn năm mười lăm tuổi. Cũng chính là ở cái tuổi ngây ngô mà đường hoàng đó, cũng ngay tại trên thành tường tại Vân Thâm Bất Tri Xứ, không một lời đã vung tay so kiếm, cuối cùng bị đánh đến đỏ cả tay chân.
Từ sau khi từ biệt tại Mộ Khê Sơn (1), Lam Vong Cơ đã không thấy qua hình dạng cầm kiếm của Ngụy Vô Tiện.
(1) Mộ Khê Sơn chính là nơi hai người họ đánh Đồ Lục Huyền Vũ.
Y ngẩn người, không nói gì nhìn Ngụy Vô Tiện, một lát sau, nói. “Được.”
Đang định rút ra Tị Trần, lại nghe Ngụy Vô Tiện nói. “Ôi chao, chờ một chút.”
Lam Vong Cơ theo lời dừng lại, nói. “Làm sao vậy?”
Ngụy Vô Tiện chỉ là cười, không nói tiếng nào, đem Tùy Tiện gác vào một bên hành lang, giơ tay lên ra chỗ dây buộc tóc phía sau. Lam Vong Cơ nét mặt chuyên chú nhìn hắn, ánh mắt theo động tác của hắn chớp động.
Đem dây cột tóc cột lên cao, lắc lắc phần đuôi ngựa được buộc cao kia, Ngụy Vô Tiện nói: “Đã nhiều năm rồi không có cột tóc thế này, có chút chưa quen.”
Hắn rút ra Tùy Tiện, đem vỏ kiếm ném qua một bên, thân kiếm quang mang đỏ ngầu lưu chuyển, rực rỡ lóa mắt. trường kiếm giơ lên tạo ra một kiếm hoa, Ngụy Vô Tiện nói chắp tay nói. “Thỉnh!”
Lam Vong Cơ kinh ngạc nhìn người trước mắt, trong cố mộng rực rỡ, y cảm thấy kiếm quang màu đỏ quá mức chói mắt, đong đưa trước y đều thành mơ hồ.
Sương tuyết rơi xuống lạnh đầu vai, nhưng khi quay đầu lại, khuôn mặt trước mặt lại cực kỳ rõ ràng. Hít sâu một hơi, cúi đầu khẽ cười một tiếng, Lam Vong Cơ rút ra Tị Trần, nói. “Thỉnh!”
Băng lam xích hồng, hai đạo kiếm quang đụng vào nhau, bạch bào hắc y, hai thân ảnh không ngừng lưu chuyển, một đôi hoãn mệ phiên phi, phiên nhiên.
Nhưng lúc này đã không giống ngày xưa, dù cho bây giờ tu vi của Ngụy Vô Tiện cao tới đâu, về mặt kiếm pháp, cũng tuyệt không phải đối thủ của Lam Vong Cơ, nhưng dù cho thế nào, Lam Vong Cơ cũng tuyệt không thực sự cùng hắn động thủ.
Lam Vong Cơ dùng thủ làm công, tìm những lúc Ngụy Vô Tiện có chút phòng bị mà tiến công, thoạt nhìn không chút nhượng, nhưng kỳ thực chính là nhường.
Ngụy Vô Tiện biết ý định của y, không khỏi buồn cười. Triền đấu một lúc, Ngụy Vô Tiện một cái xoay người, quay đầu lại, tóc dài súy động, lúm đồng tiền như lúc ban đầu, Lam Vong Cơ vừa nhìn, tâm thần hoảng.
Bị Ngụy Vô Tiện bắt ngay lúc đó, lập tức phi thân lên trên Lam Vong Cơ nhào tới, đem y ngã nhào xuống đất, hai người ôm nhau lăn vào trong sân cỏ.
Hai thanh kiếm đã bị hai người ném qua một bên, nằm trên mặt đất, kiếm quan còn chưa tan, hồng hồng xanh xanh, hai đạo quang mang đan vào nhau.
Ngụy Vô Tiện nằm ở trên người Lam Vong Cơ, cánh tay chống lên mặt đất, hắn nói. “Lam Trạm, chúng ta lại sinh một đứa đi.”
Lam Vong Cơ ngẩn ra, Ngụy Vô Tiện lại nói. “Ta gần đây, thật có chút nhớ A Húc lúc nhỏ.”
Lam Vong Cơ: “…”
Ngụy Vô Tiện nói. “Hàm Quang Quân, phản ứng chút coi. Ngươi ngại sinh một đứa còn ít, nên muốn ta sinh một đống?”
Lam Vong Cơ hai tay đặt ở bên hông hắn, trán cau lại, có chút quấn quýt, nói. “Thế nhưng ngươi …”
Ngụy Vô Tiện cười nói. “Thế nào? Sợ ta đau?”
Lam Vong Cơ: “Ân.”
Ngụy Vô Tiện cười cười, cúi đầu hôn lên mi mắt và gương mặt y, nói. “Thực sự một chút đau như vậy thôi, với lại, dù có đau hơn nữa, cũng có ngươi canh chừng ta mà, ta không sợ, ngươi sợ gì.”
Lam Vong Cơ khóe môi khẽ nhúc nhích, đang muốn mở miệng, Ngụy Vô Tiện thần tình nghiêm túc nói. “Lam Trạm.”
Dừng một chút, hắn nói tiếp. “Chỉ cần ngươi thích, ta thực sự làm gì cũng là nguyện ý.”
Lát sau, gì cũng không cần phải nói tiếp, hai người ôm nhau hôn môi, nghĩ thế gian này không còn ai so được với người trong lòng này, chỉ muốn ôm chặt lấy, chỉ muốm thêm trân quý.
Một trận gió thổi qua, ngọn cây trận trận lay động, cánh hoa tung bay, khắp người bọn họ.
May mắn làm sao, có một người, cùng ta trải qua năm tháng bôn ba, nhưng lòng bàn tay lại cực kỳ ấm áp.
Gió xuân đi qua, đông tới tuyết mịn, dù già không xa.
Hạ qua hoa nở cùng nhau ngủ, tuổi xế chiều cùng nhau ở.
Nhật mộ đồng quy (Hoàng hôn cùng nhau trở về nhà)
CHÍNH VĂN HOÀN
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!