Kết Hôn Ba Năm Phát Hiện Lão Công Là Mèo
Chương 1: Nói dối liền hiện nguyên hình
“Tí tách, ào —-“
Đô Ngư ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, đêm qua dự báo thời tiết bảo hôm nay có mưa, quả nhiên thật sự có mưa.
Mưa nói rơi là rơi, trong chốc lát không có vẻ sẽ ngừng. Đúng lúc đến giờ tan tầm, ngoài đường dòng người vội vàng hối hả, Đô Ngư theo thói quen đi xuống nhìn thoáng qua, chiếc Chery Tiggo* thường đậu dưới tầng đúng giờ này mỗi ngày, nay lại không thấy đến nữa.
*Chery Tiggo: một dạng xe SUV (xe thể thao đa dụng) của Trung Quốc.
Con người đã trấn hơn nửa tháng đó —
À không, con mèo mới đúng, hôm nay rốt cuộc hết kiên nhẫn rồi sao?
Hay là kẹt xe, Đô Ngư thầm nghĩ, đóng máy tính lại, ra tận cửa công ty nhìn một lúc, không phải, hình như không đến thật.
Đô Ngư thở phào, người ta bảo mèo giỏi nhẫn nại, trước đó y đã chuẩn bị tinh thần trường kì kháng chiến, không ngờ người này chẳng nhẫn nại như y tưởng, bớt được không ít việc.
Chạng vạng mưa rơi càng lớn, cái rét lạnh của gió thu bao trùm, từ trạm xe trở về, cả hai ống quần Đô Ngư đã ướt lướt thướt.
Vào cửa liền phát hiện đèn vậy mà đã sáng, Đô Ngư còn tưởng mình đi nhầm nhà. Mấy ngày nay ở đây, mỗi lần về y đều phải dùng sức dậm chân, mà dù có vậy, đèn chưa chắc sáng được, còn tuỳ vào may mắn, sao hôm nay lại nhạy khác thường thế. Trời rất lạnh, Đô Ngư cũng lười nghĩ thêm, nhanh chóng chạy vào nhà, thay quần áo khô rồi thổi lửa nấu cơm.
Y tan tầm lúc 5 giờ, con trai tan học sớm hơn y năm phút, giờ đang ở lớp học thêm, không bao lâu nữa sẽ về. Đô Ngư nhanh nhẹn nấu xong cơm, xào hai món mặn, ngay lúc đang rửa tay thì chuông cửa vang lên.
Đại thẩm cách vách bế cháu gái nhỏ đứng ngoài cửa, Đô Ngư mới chuyển đến không bao lâu, chưa quen thân hàng xóm xung quanh lắm, chỉ từng cùng bà nói qua vài ba câu.
“Đang nấu cơm à Tiểu Ngư Nhi?” Bà cười tủm tỉm, chủ động thân mật mà gọi y là Tiểu Ngư Nhi, đã Tiểu lại còn Nhi, lúc mới nghe Đô Ngư còn không kịp phản ứng lại, hiện tại nghe quen rồi, nhanh chóng thưa: “Vừa nấu xong ạ, có việc gì sao bác?”
*小鱼儿: 小 là “tiểu” (nhỏ), 鱼 là “ngư” (cá), 儿 là “nhi”(trẻ con, đứa trẻ). Đại khái nghĩa là bé cá nhỏ.
“Ngoài cửa nhà con có con mèo cứ ngồi đó không đi, bác không biết có phải mèo của con không, tới gọi con ra xem thử đấy”.
Đô Ngư hiện giờ vô cùng mẫn cảm với từ “mèo”, vẻ mặt cảnh giác liếc xung quanh một vòng: “Ở đâu thế ạ?”
“Đây ạ!” Bé con ngậm kẹo mút đợi câu này lâu lắm rồi, vội nhoài người ra phía sau, bé nghiêng sang một bên, Đô Ngư liền thấy được rõ ràng, ở đó đúng là có một con mèo đang ngồi xổm.
Đó là một con mèo tam thể cực đáng yêu, mũi trắng, yếm cổ trắng, bốn chân như mang vớ trắng, trên màu lông đen điểm xuyết vài vệt màu cam, mắt vàng kim, tròn xoe, hướng Đô Ngư chớp chớp, thoạt nhìn tội nghiệp vô cùng. Khó trách tại sao bé con vội vàng cho nó trình diện đến vậy, bộ dạng vừa đáng yêu vừa đáng thương này, dù là ai thấy hẳn cũng muốn sờ sờ cưng cưng một phát.
(Chắc từa tựa bé này)
Ngài mèo không chờ bé con sờ sờ cưng cưng mà nhảy phốc đến bên chân Đô Ngư, nhân lúc Đô Ngư chưa kịp phản ứng liền cọ vào chân người ta. Cọ xong còn ngẩng khuôn mặt vô tội lên nhìn Đô Ngư, mấy sợi râu bạc dài dài run run, đôi mắt nheo nheo.
“Meo ~”
Tiếng “meo” này có thể nói là đã dùng cạn vốn liếng bán manh rồi, hại bé con thấy cưng hông chịu nổi, nếu không phải đang bị bà ôm, bé đã nhào tới mèo ngay. Nhưng Đô Ngư thì chỉ thấy da gà nổi đầy người, trông con mèo đáng yêu trước mắt mà gắng sức kiềm chế xúc động muốn sập cửa.
Chẳng ai tưởng tượng nổi, bản thể của vật đáng yêu này là một tên đàn ông thân cao mét chín*, lạnh lùng mặt liệt, cùng với từ “đáng yêu” không có một chút xíu nào liên quan.
*bản raw chỉ có một mét?? gì đó, nên mình cho luôn mét chín cho oai
Mà không, thân mèo mới là bản thể chứ nhỉ.
“Ôi, vẫn là quấn chủ nhất.” Đại thẩm cười ha hả, “Hành lang này tối quá, lúc mở cửa không để ý nên không biết nó trộm chui ra phải không, từ sau con nhớ cẩn thận hơn nhé, mèo đáng yêu như vậy, để người ta bắt đi thì không tìm lại được đâu.”
Đô Ngư căng mặt, định nói không phải mèo của mình thì tên mèo kia chân lanh mắt lẹ, lẻn vào nhà nhanh như chớp, rặt một dáng ăn vạ không đi.
Việc xấu trong nhà không để lộ người ngoài, đành đóng cửa tự giải quyết vậy.
“Phiền bác rồi ạ.” Đô Ngư cười cười, nhìn hai bà cháu vui vẻ đi khuất liền trầm mặt đóng cửa kỹ càng.
Mèo giờ ngồi xổm trên sô pha, nhìn Đô Ngư đi vào, nghĩ đến lí do mình vào được đây, đoán do Đô Ngư nghe tiếng nó “meo” mà mềm lòng, chiêu này tốt ghê, phải dùng tích cực hơn mới được. Vừa định há mồm đã nghe Đô Ngư mắng: “Im miệng”.
Con mèo trước mắt hậm hực ngậm miệng, biểu tình lộ vẻ mất mát, bộ dạng muốn tủi thân bao nhiêu cũng có. Đô Ngư vốn thích mèo, nháy mắt liền mềm lòng thật, nhưng nhớ tới chân thân của tên mèo này thì lí trí quay về ngay.
“Chúng ta có chuyện cần nói.”
Mèo nghe vậy, ngồi ngay ngắn, nghiêng đầu ngoan hiền nhìn Đô Ngư, vốn Đô Ngư còn định nói nặng hai câu, thấy ánh mắt ấy liền nghẹn trở về.
Nhìn nó, Đô Ngư lại nghĩ đến cái ngày cứ nghĩ là kinh ấy.
Hôm ấy, trời trong nắng ấm, vạn dặm không mây.
Một nhà ba người bọn họ ở nhà xem TV, xem một bộ phim phóng sự.
Đề tài là quá trình làm việc của bác sĩ thú cưng.
Trong lúc đổi kênh Đô Ngư ngẫu nhiên thấy, vừa lúc y cũng thích chó mèo, có hứng thú xem luôn, nhân tiện bổ sung hiểu biết, vì thế y, Trì Vũ và bạn học Đô Tuấn Quả vừa chơi game xong, cùng nhau xem chương trình này.
Lời dẫn dí dỏm hài hước, các bé chó mèo đáng yêu, Đô Ngư xem say sưa.
Vì là bác sĩ thú cưng nên tất nhiên sẽ luận bàn về cách chữa bệnh cho các bé động vật.
Tình huống ở đây là một bé mèo không rõ bệnh, không ai nhìn ra, chủ nhân hết cách, gấp đến độ khóc lóc, Đô Ngư cũng sốt ruột theo.
Cả nhà đang tập trung tinh thần theo dõi, Trì Vũ một bên như không nhịn được liền phát biểu: “Cổ họng mắc xương cá đó.”
Đô Ngư tưởng hắn đùa, mèo mà cũng hóc xương cá sao, không ngờ khi đáp án được công bố thì đúng là hóc xương thật, Đô Ngư ngạc nhiên lắm, hỏi Trì Vũ làm sao biết, Trì Vũ lại chẳng trả lời. Bệnh nhân sau đó là một bé mèo*, ăn được uống được khoẻ mạnh vô cùng nhưng cả ngày cứ rầu rầu không vui, dùng biện pháp gì cũng không hiệu quả, đang lúc mọi người bó tay, Trì Vũ lại nhìn không nổi nữa: “Này là trầm cảm.”
Bác sĩ thú cưng trong TV kết luận: “Cô chủ sáng 7 giờ ra ngoài, 8 giờ tối mới về, nó** ở nhà một mình, không ai chơi cùng, cũng giống như người vậy, bị trầm cảm rồi.”
*, ** Lúc đầu tác giả viết mèo, sau lại viết là chó, nhưng tình huống này muốn chỉ ra anh Trì rất hiểu mèo nên mình coi như chó là viết nhầm.
Đô Ngư bị doạ sợ nha, vẻ mặt không tưởng nổi nhìn Trì Vũ: “Anh không lẽ là một con mèo sao?”. Đến bác sĩ còn chịu không có biện pháp, hắn làm cách nào liếc mắt một cái liền nhận ra ngay vậy nhỉ?
Thực ra Đô Ngư chỉ tiện miệng, trêu chọc hắn vậy thôi, dù y có tư duy kiểu gì cũng không thể thật sự cho rằng Trì Vũ là mèo được, đó không phải tư duy mà là bị điên.
Nhưng Trì Vũ tưởng y nghiêm túc.
Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Đô Ngư, Trì Vũ mím chặt môi, Đô Ngư càng nhìn, hắn càng rối, thấy hắn như vậy, Đô Ngư càng tò mò hắn muốn nói gì, càng nhìn.
“Anh..” Trì Vũ lại mím môi thật chặt.
“Anh như nào?”
“Anh không..”
“Phốc” – Phốc này không phải tiếng Đô Ngư cười, thực tế Đô Ngư một chút cũng không cười nổi, vì Trì Vũ y đang nhìn chăm chú, phụt một tiếng biến thành mèo.
Vừa nói dối liền hiện nguyên hình mèo.
Chỉ có ba chữ hình dung nổi tâm tình y lúc đó.
WTF*.
*Nguyên văn là 日狗了 nghĩa là “nhật (ngày) cẩu”, một câu chửi bên Trung, hình như nghe giống “chịch chó” (fuck the dog).
Đô Ngư lắc lắc đầu thu hồi đoạn kí ức đáng sợ này, nếu được, y thật muốn mất trí nhớ luôn. Mặc kệ là ai, lớn lên trong bối cảnh dựng từ chủ nghĩa duy vật đều không thể lập tức tiếp thu loại chuyện này, suốt tuần sau đó y đều trong tình trạng hoài nghi nhân sinh.
Đến tận bây giờ vẫn cảm thấy đây là một giấc mộng.
Sau khi sự việc xảy ra, y dọn nhà chuyển đi, thời gian này Trì Vũ vẫn muốn tìm y giải thích, nhưng Đô Ngư tam quan sụp đổ không muốn nghe hắn giải thích đâu, cái gọi là chân tướng, chẳng phải chính là..
Y cùng một con mèo, chung chăn chung gối, suốt tận 3 năm! Hay sao?
“Không phải nói sau khi lập nước không còn vụ thành tinh nữa sao?”
Đô Ngư không nhịn nổi, bán manh vô dụng thôi, người đang sống sờ sờ một phát biến thành con mèo, thật là doạ chết người tốt mà! Để lại cho y bóng ma tâm lý rồi đấy.
Mèo tam thể cúi đầu không hé răng, hồi sau mới buồn buồn dỗi hờn nói: “Anh thành tinh trước khi lập nước.”
Than ôi, Đô Ngư ngây người kinh ngạc: “Không phải năm nay anh mới hai bảy sao?” Thành tinh trước lập nước thì biết bao nhiêu tuổi chứ.
“Là tuổi thực.”*
*Bản gốc là 周岁 (one full year of life), dịch là “một tuổi” nhưng mình cố hiểu là “tuổi thực” (tuổi làm người), khác so với tuổi mụ là tuổi bào thai + tuổi sống, theo mình ý tác giả là anh Trì thành tinh trước lập nước, tu luyện một thời gian và mới hoá người được 27 năm, vậy thì tuổi mụ của ảnh sẽ tính bằng tuổi bào thai + tuổi làm mèo, thành tinh, tu luyện + tuổi làm người..
…..
Đô Ngư thiếu chút nữa hụt hơi không thở nổi, hay cho cái tuổi thực của anh, thế thì tuổi thực với tuổi mụ cũng chênh nhau hơi nhiều rồi đấy. Đô Ngư không nhịn được, chỉ muốn hắn nhanh biến khuất mắt đi: “Hai chúng ta đã ly hôn, anh đừng tìm tôi nữa.”
Mèo hoa vội ngẩng đầu: “Anh không ly!”
Đô Ngư đau đầu: “Không ly cũng phải ly!”
Một người một mèo đang tranh chấp không ngừng, Đô Tuấn Quả đeo cặp sách nhảy nhót về nhà, miệng hát ca, vừa thấy cảnh này liền tự động im bặt.
Nhóc về sai thời điểm rồi.
Nhóc không muốn lúc cha mẹ cãi nhau mình lại bị kẹp giữa đâu nha.
Nhưng giờ đi thì không còn kịp nữa, Đô Ngư đã thấy nhóc, Đô Ngư nhìn thằng con đi nhặt này một lượt từ trên xuống dưới, Trì Vũ là mèo yêu, con trai hắn mang về có khi nào cũng là mèo không, sao giờ y mới nghĩ đến khả năng này!
Đô Ngư hoài nghi nhìn chằm chằm Đô Tuấn Quả: “Quả Quả, cha con là mèo yêu mà con không sợ chút nào sao?”
“Sợ chứ! Con sợ muốn chết luôn á!” Đô Tuấn Quả phản ứng nhanh, lập tức cách xa Trì Vũ ba mét, như thể cha nhóc là hồng thuỷ mãnh thú không bằng.
Mèo hoa biểu tình phẫn nộ.
Đô Ngư tiếp tục thử: “Chắc con không phải cũng là mèo đâu nhỉ?”
Đô Tuấn Quả lập tức cùng Trì Vũ phân rõ giới hạn: “Tất nhiên rồi ạ, con cũng không quen thân gì ổng đâu.”
Mèo hoa: “…..”
Đô Tuấn Quả ôm chặt Đô Ngư, trên mông mà có đuôi thì chắc chắn đang vẫy rất hăng, “Baba, con là con trai Quả Quả đáng yêu của baba mà, sao baba có thể hoài nghi con như thế, con nói dối nhiều vậy mà có biến thành mèo bao giờ đâu?”
Đô Ngư: “…..” Có hiện nguyên hình thật thì cũng phải biến ra con chó con mới đúng.
Cuối cùng Trì Vũ vẫn bị đuổi ra ngoài, Đô Tuấn Quả “lương tâm chưa mẫn”*, tiễn cha nhóc đến cửa.
*lương tâm chưa chết hẳn
Tay nhóc cầm theo một cái đồng hồ Rolex thật bự, nhìn mà phát sầu.
Đồng hồ là của Trì Vũ, gia cảnh Trì Vũ bình thường, mọi người sống rất tiết kiệm, ngoài chiếc Chery Tiggo giá chưa đến mười vạn, vật quý nhất hắn từng mang về nhà cũng chỉ là hải sâm, bào ngư công ty phát cho dịp Tết. Trên dưới người hắn, chiếc đồng hồ này là thứ có giá trị nhất. Ngày đó Đô Ngư dọn đồ quá vội, lấy nhầm, hôm nay có dịp đem trả về đúng chủ.
Nhưng mèo thì đeo đồng hồ kiểu gì, Đô Tuấn Quả suy nghĩ, cuối cùng đem nó tròng lên cổ mèo hoa.
“Cha à.” Đô Ngư không ở đây, Đô Tuấn Quả lại dịu dàng với cha nhóc như gió mùa xuân: “Con vừa rồi hông có cố ý, cũng vì tình thế bức bách mà thôi.”
Mèo hoa chả thèm phản ứng nhóc.
Ưu điểm lớn nhất của Đô Tuấn Quả là da mặt dày: “Cha, giờ hai ta phải nội ứng ngoại hợp, đúng không? Con phụ trách ở trước mặt ba nói tốt cho cha khiến ba mềm lòng, cha phụ trách hỗ trợ con, mua cho con thật nhiều đồ ăn ngon để con thêm sức lực, con mỗi ngày vắt hết đầu óc, trừ để học ra thì chính là để dỗ dành ba giúp cha đó, tế bào não ngỏm củ tỏi cả rồi, à đúng rồi cha.” Đô Tuấn Quả hắc hắc cười, lấy lòng nói: “Con không có tiền tiêu vặt, cha cho con một ít đi.”
Mèo hoa giận sôi máu: “Chúng ta quen nhau sao, hừ!”
Dứt lời, mang theo Rolex lóng lánh to bự trên cổ, ngoáy mông bước chuệnh choạng, điệu bộ y hệt em bé mới tập đi, Đô Tuấn Quả nhìn mà lòng run sợ. Bỏ đi, nhóc không có tâm tình lo cho cha nhóc đâu, nhóc còn phải nghĩ xem làm sao trấn an Đô Ngư nữa. Nhóc không muốn bị đuổi khỏi nhà giống cha chút nào.
Chạng vạng thành thị người đến người đi, ngựa xe như nước. Đèn xanh hiện, trên vạch kẻ đường có một con mèo tam thể xinh xắn theo dòng người băng qua đường lớn.
“Oa đáng yêu quá đi.”
“Trên cổ nó đeo gì vậy nhỉ, có vẻ nặng quá ấy.”
“Mẹ ơi hình như là vòng vàng, loé mù mắt tôi rồi.”
“Rolex!”
Mọi người bị cảnh tượng thần kì này làm sợ ngây người, sôi nổi cầm lấy di động quay chụp mèo hoa, còn có người đỏ mắt tham lam, vài kẻ cùng nhau lao về phía này “Bắt lấy nó!”
HẾT CHƯƠNG 1.
Tác giả có lời muốn nói:
SINH XONG HÀI TỬ LIỀN LY HÔN
Thẩm Gia Ngôn – một diễn viên nhỏ hạng 180 nhìn kim cương vương lão ngũ hạng nhất Tạ Kế Hiên lại chiếm được danh hiệu “muốn gả nhất” của nữ sinh trên tạp chí hàng năm, nghĩ thầm, loại vẻ mặt cấm dục lãnh đạm này, vừa nhìn liền biết năng lực có vấn đề.
Tuy nhiên sau một lần say rượu nào đó, cậu tự mình nghiệm chứng vấn đề này, một phát liền trúng, trong bụng có thằng cu của tổng tài “Không có năng lực”.
Bị tình địch thượng, Thẩm Gia Ngôn cảm giác xui xẻo hết sức: “Đồ chó!”
Tạ Kế Hiên: “Gâu gâu.”
THẾ HÔN
Đổng thiếu gia sắp kết hôn đột nhiên gặp tai nạn giao thông, hôn mê bất tỉnh, dù thế nào Đổng gia cũng không muốn từ bỏ mối hôn sự này, bèn tìm một thế thân, vì báo ân mà thay cho Đổng thiếu đang hôn mê. Lớn lên rất giống Đổng thiếu, nhà rất nghèo, Ti Lê Tây gả vào hào môn, đối tượng là người cầm quyền của thế gia tài phiệt, danh môn quý tộc đệ nhất, nhưng chưa được một năm, Lê Tây bị phát hiện là hàng giả, bị đuổi khỏi nhà. Không lâu sau, anh phát hiện trong bụng mình vậy mà có em bé rồi.
Ba năm sau, Lê Tây đi phỏng vấn, nằm mơ cũng không nghĩ đến, người phỏng vấn là tổng tài của công ty, cũng chính là chồng trước của anh.
Lê Tây: “Hy vọng Tạ tổng quý nhân quên chuyện cũ, không mang thù mình.”
Tạ Tổng cầm quyển sách nhỏ, nghiêm túc nhớ kĩ: “Sẽ không đâu, tôi là người khoan dung độ lượng mà.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!