Gả Cho Cha Của Nam Chính - Chương 29: Ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
180


Gả Cho Cha Của Nam Chính


Chương 29: Ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo


Trước cửa lớn, sau khi các quản sự phủ Thụy Vương khi nhìn thấy xe ngựa phủ Trường Ninh Bá cùng xe ngựa phủ An Viễn Hầu nghênh diện gặp nhau, âm thầm kích động, sai ma ma đi nhanh báo cáo với Thụy Vương phi.

“Mau, mau nói cho Vương phi, có trò hay.”

Phủ Thụy Vương phong cách không giống với người thường, những người khác sớm thành thói quen, ai chẳng biết Thụy Vương gia cùng Thụy Vương phi chí thú hợp nhau, một cái yêu thích sống phóng túng, một cái yêu thích tổ chức yến hội xem kịch vui.

Duy nhất con trai trưởng còn là một người yêu thích mỹ nhân, hậu viện nạp một trăm lẻ bảy vị tiểu thiếp, người người như hoa như ngọc, phong tình vạn chủng.

Mỗi lần Thụy Vương phi tổ chức yến hội, tiểu vương gia đều sẽ đem thiếp thất của mình kéo ra ngoài giao lưu, khoe ra một phen, biểu diễn một chút tài nghệ, vừa múa vừa hát, tương đối được hoan nghênh.

Chung quanh xe ngựa, sớm có đến khuê các thiên kim, con em thế gia hoặc là đệ tử quan lại người ta các loại, vốn bọn họ trước tiên có thể đi vào phủ, nhưng tin tức linh thông bọn họ cố tình mỗi một người đều ở cửa lớn chờ đợi.

Chờ xem tướng mạo cực đẹp trong truyền thuyết, khí chất cực tốt Khương Tứ tiểu thư, có khả năng dễ dàng tiếp cận Định Quốc Công Tạ Hành là phu nhân tương lai Định Quốc Công, ai ngờ sự thật lại cho bọn hắn một cái kinh hỉ lớn.

Khương Tứ tiểu thư cùng đại tiểu thư phủ An Viễn Hầu đồng thời đụng phải.

Khương Nịnh Bảo ở trong xe ngựa nhìn đến bên ngoài một đường cưỡi ngựa Nhị đường ca đi theo bên cạnh xe ngựa Ngũ muội không ngừng càng giục ngựa lại đây, tiến đến trước ô cửa xe ngựa của nàng, mang chút phấn khởi nói.

“Tứ muội, chúng ta cùng xe ngựa phủ An VIễn Hầu đụng phải, ngươi mau xuống xe ngựa, chúng ta nhất định phải đoạt việc tiến vào phủ Thụy Vương trước.”

“Tiểu thư, Nhị thiếu gia nói không sai, thân phận của ngài bây giờ không giống ngày xưa, lẽ ra phải đivào vương phủ trước Dương đại tiểu thư, như vậy mới có thể biểu lộ được địa vị trưởng bối của ngài.”

“Nếu bị Dương đại tiểu thư đoạt tiến vào trước, về sau ngài thành thân đều sẽ bị đám quý phu nhân xem nhẹ.”

Xuân Hỉ vội vàng phụ họa nói, Xuân Nhạc khuôn mặt tươi cười cũng là mãnh liệt gật đầu.

Khương Nịnh Bảo nhíu mày, nâng tay phủ một chút búi tóc thái dương, khẽ cười một tiếng: “Các ngươi chớ nóng vội mà khẳng định, cứ yên lặng xem xét trước, Dương tiểu thư là người thông minh.”

Nữ chính Dương Thư Thanh cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt, chung quanh xe ngựa người xem náo nhiệt rất nhiều, Dương Thư Thanh nếu như không có kế sách đẹp cả đôi bên, sẽ dễ dàng trở thành đầu đề câu chuyện, hai mặt đều không tốt.

Tranh dành việc tiến vào vương phủ trước nàng, Dương Thư Thanh tuyệt đối sẽ không làm như vậy.

Nếu để cho nàng trước đi một bước, trong lòng tất sẽ cực kì bực bội.

Thứ nhất Khương Nịnh Bảo, nàng chỉ là tiểu thư chi thứ hai phủ Trường Ninh Bá, trước khi phụ thân chưa “Gặp nạn”, cũng chỉ là phụ trách quản lý bá phủ sinh ý, cũng không phải quan chức gì.

Bởi vì tư tâm đại bá nương Trương thị không muốn phân phủ, cho nên nàng cùng Bá phủ tiểu thư, có xếp hạng, có thân phận quan gia thiên kim.

Nếu đại ca Khương Cẩn năm nay có thể thi đậu cử nhân, có một chức quan nhỏ, chi thứ hai mới có thể đứng lên, nàng mới tính là chân chánh quan gia thiên kim.

Nếu như không có bá phủ, thân phận của Khương Nịnh Bảo kỳ thật nếu so với con cái của quan viên thất phẩm thực quyền còn không bằng.

Bị một nữ tử có thân phận gia thế so với chính mình thấp rất nhiều ép ở trên đầu, dù cho bị lui thân, vẫn như cũ là đời trước chính bản thân cầu mà không được đồ vật, ai cũng sẽ không cam lòng.

Khương Nịnh Bảo có chút hiểu được tâm tính của Dương Thư Thanh sau khi sống lại.

Thứ hai Khương Nịnh Bảo hôm nay là vị hôn thê của Định Quốc Công, là Thánh Thượng tứ hôn, thân phận địa vị cất cao rất nhiều.

Xét về lễ pháp, Khương Nịnh Bảo chính là trưởng bối của Dương Thư Thanh, Dương Thư Thanh phải tôn kính tương lai trưởng bối là nàng đây.

Nhưng, Khương Nịnh Bảo chỉ là vị hôn thê của Định Quốc Công, vẫn chưa gả đến phủ Định Quốc Công, bản thân Dương Thư Thanh gia thế thân phận địa vị so với nàng cao hơn rất nhiều, là đích trưởng nữ thực quyền của Hầu phủ An Viễn Hầu, quý tộc thế gia xem trọng nhất thể diện, một khi mất mặt, đều sẽcho người ta chê cười sau lưng.

Lấy Dương Thư Thanh kiêu ngạo, sẽ làm như thế nào? Là ẩn nhẫn để cho nàng tiến vào phủ Thụy Vương trước, hoặc là thương nghị một phen, hai người diễn một tuồng kịch, đang hòa thuận cùng tiến vào Vương phủ.

Khương Nịnh Bảo khóe miệng gợi lên một chút hứng thú tươi cười.

Lúc này, ngoài cửa sổ xe Khương Việt kích động phản bác: “Tứ muội, ngươi đây là được Thánh Chỉ tứ hôn, Thánh Chỉ tứ hôn, sẽ không có chuyện xấu ngoài ý muốn xảy ra, giành chuyện tiến vào Vương phủ trước, không ai dám nói nhảm.”

“Chúng ta xuống xe ngựa đi.” Khương Nịnh Bảo trực tiếp bỏ qua lời nói của Khương Việt, gặp xe ngựa đối diện thật lâu không có động tĩnh, Dương Thư Thanh hiển nhiên là đang rơi vào khó xử nên cũng đang ở bên trong yên lặng xem xét, trong lòng âm thầm buồn cười.

Nếu Dương Thư Thanh phái người lại đây hiệp thương, nàng nhất định sẽ cho nàng ta thể diện, cùng nàng ta hòa thuận mà tiến phủ Thụy Vương với nhau.

Nay qua thời gian đều qua đi một chun trà (10 phút), xe ngựa đối diện vẫn như cũ không hề có động tĩnh gì, Khương Nịnh Bảo liền lười biếng lề mề bước xuống.

Chẳng lẽ muốn làm cho nàng cúi đầu trước, phái người đi qua hiệp thương?

Khương Nịnh Bảo yên lặng lắc đầu, Dương Thư Thanh đem bản thân nhìn quá cao, chẳng lẽ vì gia thế nàng thấp nên không cần thể diện?

Đừng quên nàng là vị hôn thê của Định Quốc Công.

Xuân Hỉ cùng Nhạc nghe vậy, lập tức cả người rung lên, ý chí chiến đấu sục sôi.

” Được, tiểu thư.”

Hai tỳ nữ vén rèm xe lên bước xuống xe ngựa, trên mặt đất thả ra ghế đẩu, sau khi đám người bên ngoài cùng các quản sự Phủ Thụy Vương đợi lúc lâu xem kịch vui, gấp đến độ sốt ruột không được, xem ra Khương Tứ tiểu thư chờ không kịp, có động tác, đều kích động hưng phấn.

Quả nhiên giống như các nàng sở liệu, chỉ chốc lát, một đạo nhũ đỏ bạc bóng dáng theo xe ngựa xuống dưới, duyên dáng yêu kiều đứng ở bên cạnh xe ngựa.

Nữ tử khí chất độc đáo, dung mạo ngày thường cực kỳ xinh đẹp, quần áo nhũ đỏ bạc, thêu hoa Mai được thêu chìm ẩn trên váy dài làm tôn lên da thịt như tuyết của nàng.

Hoa đẹp rực rỡ, tao nhã độc nhất vô nhị.

Nhất là trên đầu nàng cắm một cây trâm cài bên trên khảm viên dạ minh châu cực lớn sáng bóng, ở dưới ánh mặt trời chiếu rọi, lóe ánh sáng mê người.

Các thiên kim tiểu thư khuê các ở xunh quanh xe ngựa ánh mắt sáng ngời, tầm mắt tập trung vào viên minh châu trên trên cài kia..

Viên dạ minh châu thật lớn.

Nghe nói trâm cài có khảm dạ minh châu là một trong những sính lễ mà Định Quốc Công đưa đến.

Đám thiên kim khuê các lộ ra vẻ hâm mộ đồng loạt.

Tin đồn quả nhiên không giả, Khương Tứ tiểu thư quả thật người đẹp khí chất tốt, khí chất so với Dương đại tiểu thư càng tốt hơn.

thật không hiểu con mắt Tạ thế tử là gì.

Nhìn phản ứng từ các quý nữ cũng biết, bề ngoài của một người khí chất thật sự rất quan trọng.

Hôm nay khí chất Khương Nịnh Bảo đại biến, vốn dĩ làm cho người ta cảm thấy dung mạo điềm đạm đáng yêu nhu nhược có thể lấn, thế nhưng cuối cùng lại làm cho người ta không để ý đến quá khứ.

Lấy được hảo cảm của các quý nữ ở đây.

Dương Thư Thanh ngồi bên trong xe ngựa phủ An Viễn Hầu đang bình tĩnh chờ Khương Nịnh Bảo phái người hiệp thương nhập phủ cùng một lúc, nghe được động tĩnh bên ngoài xe ngựa, mạnh mẽ vén rèm xe lên, theo cửa kính xe nhìn xa thăm dò, vừa hay nhìn thấy Khương Nịnh Bảo xuống xe ngựa, ánh mắt đột nhiên biến đổi, Khương Nịnh Bảo thế nhưng không nhìn thấy nàng ta mà dẫn đầu xuống xe ngựa, không chỉ có như thế, nàng hôm nay mặc váy dài nhũ đỏ bạc cũng là lóa mắt.

Dương Thư Thanh ánh mắt bỗng dưng trầm xuống, ngón trỏ mơn trớn trên người váy lụa dài nhũ đỏ bạc có hoa tịnh đế liên.

Các nàng thế nhưng không hẹn mà cùng lựa chọn màu nhũ đỏ bạc.

Dương Thư Thanh mặt trầm như nước, quanh thân tản ra khí tức lạnh như băng, không khí trong xe ngựa gần như bị đông lạnh.

Xinh đẹp dung xinh đẹp bích hai vị tỳ nữ âm thầm kêu khổ, mỗi lần đụng tới Khương Tứ tiểu thư, tiểu thư liền đặc biệt dễ dàng chịu ảnh hưởng.

“Chúng ta cũng xuống xe ngựa.” Dương Thư Thanh Ngữ khí lạnh như băng nói.

Xe ngựa phủ An Viễn Hầu có động tĩnh gây chú ý tới ánh mắt của mọi người chung quanh xem náo nhiệt.

Chờ Dương Thư Thanh xuống xe ngựa, tầm mắt mọi người liền soi trên người nàng váy dài nhũ đỏ bạc cùng trâm cài trên đầu.

trên đầu Dương Thư Thanh trâm cài khảm nạm là ruby.

Tương lai hai người là mẹ chồng nàng dâu quần áo trên người cả hai là tương tự kinh người.

không sợ ganh đua so sánh, chỉ sợ không sánh bằng.

Hiển nhiên trâm cài trên đầu Dương đại tiểu thư thua một bậc.

một đám người kích động, hưng phấn, con em thế gia cùng đệ tử quan lại có hứng thú thưởng thức khí chất khác nhau hoàn toàn của hai vị đại mỹ nhân.

không biết hai vị mỹ nhân có thể hay không trở mặt.

Khi ánh mắt Khương Nịnh Bảo nhìn đến Dương Thư Thanh, trong nháy mắt hiện lên vẻ kinh dị.

thật là trùng hợp.

Chẳng lẽ trong số mệnh hai người bọn họ nhất định sẽ đối lập?

Đem Tiểu thư so với Dương đại tiểu thư, Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc phi thường vui vẻ.

“Khương Tứ tiểu thư, thật khéo, không nghĩ tới ngươi cũng nhận được thiếp mời của Thụy Vương phi.”

Dương Thư Thanh bên môi ngậm ra một nụ cười xinh đẹp, dẫn hai tỳ nữ chân thành đi đến trước mặt Khương Nịnh Bảo, cười khanh khách nói.

“Quả thật khéo.” Khương Nịnh Bảo mỉm cười gật đầu, ánh mắt đảo qua trâm cài trên đầu nàng cùng váy dài nhũ đỏ bạc trên người, ý vị thâm trường trả lời.

Dương Thư Thanh tâm sinh tức giận, trên mặt lại cười nói sang chuyện khác: “Khương Tứ tiểu thư lần đầu tiên nhận được thiếp mời của Thụy Vương phi, sợ là không quen thuộc, không bằng chúng ta cùng nhập phủ, ta nói qua cho Khương Tứ tiểu thư một chút?”

Lời nói này đã thể hiện rõ, Dương Thư Thanh quả nhiên lựa chọn cùng nàng đang nhập phủ.

Khương Nịnh Bảo cũng không phải thích làm cho người ta người xem náo nhiệt, mỉm cười gật đầu đáp ứng.

” Được, làm phiền Dương tiểu thư.”

Mọi người xung quanh xe ngựa vây xem sôi nổi lộ ra thần sắc thất vọng, thế nhưng không có xé đứng lên.

Ngay sau đó, lại có biến.

Nhị đường ca Khương Việt là đồng đội heo đột nhiên quát to một tiếng: “không được, Tứ muội, ngươi là Quốc Công phu nhân tương lai, tương lai là mẹ chồng Dương đại tiểu thư, tôn ti có tự, ngươi hẳn là nhập phủ trước.”

Trương Trạm đứng cách Khương Việt không xa hoảng sợ, thiếu chút từ trên ngựa rớt xuống, đầu óc của Nhị biểu ca có phải bị úng nước không?

Mỹ nhân băng sương Khương Minh Dao mới từ xe ngựa xuống cả người chấn động, mạnh mẽ liếc mắt nhìn Tứ tỷ một cái, đáy mắt tràn đầy xấu hổ.

Đúng, đúng, nên như vậy.

Trở mặt đi! Trở mặt đi!

Đám người vốn dĩ thất vọng lập tức phấn chấn.

Dương Thư Thanh biến sắc, khóe miệng đang tươi cười trong nháy mắt đọng lại, ành mắt nhìn về phía Khương Việt mang theo vẻ lạnh như băng.

Khương Nịnh Bảo khóe mắt giật một cái, nàng lại bị đồng đội heo gài bẫy.

Sớm biết như vậy thì liền cự tuyệt đề nghị của Khương lão phu nhân.

Vốn có thể duy trì hòa khí mặt ngoài, nhưng ông trời hiển nhiên cũng không có nghe được tiếng lòng nàng.

không chỉ có như thế, lại là một chuỗi tiếng cười to vang lên thoáng quen thuộc.

“Kia vị huynh đài nói không sai, lý nên Khương Tứ tiểu thư nhập phủ trước.”

Kèm theo lời này, từ trong phủ Thụy Vương đi ra một vị thanh niên phong lưu tuấn tú đẹp mắt, đi theo phía sau là một đám tiểu mỹ nhân phong tình khác nhau.

Thanh niên tuấn tú trong tay phe phẩy một cái quạt xếp, một đôi mắt đào hoa xinh đẹp lóe ý cười hài hước, ánh mắt sáng quắc nhìn Khương Nịnh Bảo.

Hôm nay Khương Tứ tiểu thư thật đẹp.

Đúng là Tiểu Vương gia Tiêu Nhiên phủ Thụy Vương yêu thích sắc đẹp.

Khương Nịnh Bảo: “…”

Gương mặt đang cười của Dương Thư Thanh trong nháy mắt đen thui, đáy mắt xẹt qua một tia âmthầm mũi nhọn, trong tay áo tay nắm thật chặt.

Tiêu Nhiên chết tiệt.

Được đến Tiểu Vương gia khẳng định Khương Việt rất cao hứng.

Lộc cộc lôc cộc…

một trận vang dội tiếng vó ngựa chỉnh tề truyền đến, mọi người tập trung nhìn vào, là đội hộ vệ Tần vương, không đúng, còn có đội hộ vệ Tấn vương, hai gã Vương gia đang đến đây.

Tần vương từng biểu lộ thái độ rất thưởng thức Dương đại tiểu thư, có ý tứ muốn lập nàng làm sườn phi của hắn.

Mọi người xung quanh bên xem ngựa thái độ vi diệu.

Nhìn người tới, Dương Thư Thanh trên mặt không tự chủ lộ ra một nụ cười kiều diễm.

Mắt Khương Nịnh Bảo nhìn Tiểu vương gia cùng dàn mỹ nhân của hắn đang ngăn chặn cửa chính, nhẹnhàng nở nụ cười, ánh mắt bình tĩnh, trong lòng thầm than, có nữ chính ở đây, muốn sống yên ổn đều khó khăn.

Nếu ở mạt thế thật tốt, ai có sức mạnh hơn sẽ nghe người đó.

Những xe ngựa đi đến sau đều biết được chuyện phát sinh phía trước, cũng hứng thú, sôi nổi dừng lại xem náo nhiệt.

Quản sự phủ Thụy Vương lại kích động phái người đi báo cho Vương phi biết tin tức này.

Trong chính viện phủ Thụy Vương

Mỹ phụ trung niên, quần áo hoa lệ đang thích ý nằm nghiêng ở trên nhuyễn tháp, vài tỳ nữ khuôn mặt kiều tiếu đang cho mỹ phụ trung niên nhu vai xoa chân.

một ma ma chạy như điên đến đại phòng, thở hổn hển nói: “Vương phi, có chuyện hay, Khương Tứ tiểu thư cùng Dương đại tiểu thư vốn đang chuẩn bị dắt tay nhập phủ, chỉ là đi cùng Khương Tứ tiểu thư có một vị thiếu gia lớn tiếng kháng nghị, Tiểu vương gia đột nhiên xuất hiện nhúng vào một cước, đứng ở Khương Tứ tiểu thư bên này, đúng dịp là, Tấn vương Tần vương chạy tới, nghe nói Tần vương phi thường thưởng thức Dương đại tiểu thư, từng nói muốn nạp nàng vì sườn phi, sau đó bị Dương tiểu thư cự tuyệt vẫn như trước cuồng dại không thay đổi.”

trên nhuyễn tháp mỹ phụ trung niên hai mắt sáng ngời, mạnh mẽ ngồi thẳng người, cao hứng vỗ tay, hứng thú dạt dào nói : “Xem ra thật sự có trò hay để nhìn, không uổng công bổn vương phi cố ý mời Khương Tứ tiểu thư tới tham gia tiệc rượu ngắm hoa.”

Cửa chính phủ Thụy Vương.

Tần vương cùng Tấn vương đang đến, hai vị Vương gia tuấn tú như long phượng trong đám người, quý khí bức người.

Ở đây có thật nhiều thiên kim khuê các xấu hổ mang e sợ lộ ra màn xe nhìn xa, trên mặt hiện lên mong mỏng đỏ ửng, sôi nổi theo xe ngựa xuống dưới.

Khương Nịnh Bảo tầm mắt dừng ở nam phụ thứ nhất -Tần vương, vị Tần vương này chừng hai mươi tuổi, tướng mạo anh tuấn, một thântrường bào màu lam đậm, vạt áo cùng cổ tay áo đều thêu hoa văn tường vân tiên hạc, bên hông buộc lại một khối ngọc bội màu mỡ dê, khí chất tôn quý bất phàm.

một vị khác là đối tượng nữ chính báo thù – Tấn vương, mặc cẩm bào màu đen, dáng người cao to, khuôn mặt tuấn mỹ, mày kiếm mắt sáng, khí chất đông lạnh lợi hại, ẩn ẩn mang theo một tia khí thế bức người.

Nam chủ Tạ Cảnh Dực thì thuộc về hình tượng trong trẻo nhưng lạnh lùng tuấn mỹ duy nhất.

Trách không được Dương Thư Thanh đời trước sẽ điên cuồng lưu luyến si mê Tấn vương, Tấn vương quả thật có vốn liếng này.

Khương Nịnh Bảo không có xem nhẹ Dương Thư Thanh khi nhìn đến Tấn vương, trong nháy mắt, đáy mắt liền trào ra hận ý.

“Nhị đường ca, Trương công tử, Ngũ muội, chúng ta tới trước một bên.”

Khương Nịnh Bảo thấp giọng thản nhiên nói, nói xong, làm cho xa phu đem xe ngựa đậu ở ngã tư đường bên cạnh, nhường đường.

Cửa bị ngăn chặn, Khương Nịnh Bảo hoài nghi Tiểu vương gia là cố ý.

Lưu lại Dương Thư Thanh cùng hai tỳ nữ đứng ở trước cửa chính phủ Thụy Vương.

Hai vị vương gia đồng thời giục ngựa đến, đồng thời ghìm chặt dây cương ngừng lại ngựa trước mặt Dương Thư Thanh i.

Dương Thư Thanh hướng hai vị Vương gia phúc thân, mỉm cười nói: “Thư Thanh gặp qua Tần vương, Tấn vương.”

Phía sau Tấn vương hai chữ, là theo trong kẻ răng của nàng chen lách ra tới.

Tần vương lộ ra một nụ cười vui mừng, ôn nhuận hỏi.

“Dương tiểu thư đang đợi bổn vương?”

Lời này vừa ra, bên cạnh hắn Tấn vương ánh mắt lợi hại nheo lại.

Dương Thư Thanh lắc đầu, ngẩng đầu nhìn về phía Khương Nịnh Bảo, cười nhẹ: “Ta đang chuẩn bị cùng Khương Tứ tiểu thư nhập phủ Thụy Vương.”

Tần vương cùng Tấn vương men theo tầm mắt của nàng ta nhìn lại, nhìn đến một vị nữ tử cũng mặt trên người quần áo nhũ đỏ bạc xinh đẹp.

thì ra nàng chính là Khương Tứ tiểu thư.

Là vị hôn thê trước của Tạ Cảnh Dực, là vị hôn thê của Định Quốc Công.

Tấn vương đáy mắt hiện lên một tia hào quang.

“Nàng làm khó dễ ngươi?” Tần vương nhíu mày hỏi, ánh mắt bất thiện liếc mắt nhìn Khương Nịnh Bảo một cái.

Cùng là mặc váy dài nhũ đỏ bạc, nhưng trên đầu nàng là trâm cài khảm dạ minh châu loá mắt, đãngạch sinh sinh đem Thư Thanh hạ xuống.

Trong lòng Tần vương hiện lên vẻ không vui.

Dương Thư Thanh tâm lý ấm áp, cười lắc đầu: “không có, là do Nhị đường ca của nàng nói tôn ti có tự, Khương Tứ tiểu thư nên nhập phủ trước.”

Trong giọng nói không có một tia ủy khuất, nhưng đem mình ủy khuất mà chỉ ra, làm Tần vương mộttrận đau lòng.

“Chờ chút, ngươi cùng bản Vương nhập phủ.”

Dương Thư Thanh trong lòng đại hỉ, trên mặt lại lộ ra một tia chần chờ.

“Cái này không được đâu?”

Cách đó không xa Tiểu Vương gia Tiêu Nhiên nghe được Tần vương nói, hầm hừ cười một tiếng, phe phẩy quạt giấy, ánh mắt chuyển tới trên người Khương Nịnh Bảo sau đó mang theo một đám mỹ nhân đi đến trước mặt nàng.

“Khương Tứ tiểu thư, lại gặp mặt.”

Khương Nịnh Bảo khẽ khom người: “Gặp qua Tiểu Vương gia.”

“Khó được gặp phải người quen biết, đi thôi, Khương Tứ tiểu thư, gia mang bọn ngươi đi vào.”

Tiểu Vương gia Tiêu Nhiên cười híp mắt nói, nói xong, hắn lệnh cho một đám mỹ nhân đi theo phía sau mở đường đi vào cửa chính.

Khương Nịnh Bảo không có cự tuyệt.

“Làm phiền Tiểu Vương gia.”

“Đợi đã, Tiêu Nhiên, chờ chúng ta đi vào trước nói sau.” Tần vương đột nhiên ra tiếng.

Cặp mắt đào hoa của Tiểu Vương gia Tiêu Nhiên nhíu lại, hừ lạnh một tiếng: “Tiêu Hủ, nơi này là phủ Thụy Vương, không là phủ Tần vương của ngươi, ta muốn cho ai nhập trước thì đó là chuyện của ta.”

“Tiêu Viêm, ngươi nói đúng hay không?”

“Chủ muốn thế nào thì khách thế đó, bổn vương không ý kiến.” Tấn vương Tiêu Viêm gật đầu, còn hướng Khương Nịnh Bảo khẽ vuốt càm.

Dương Thư Thanh mặt cười biến sắc, rũ mắt, che dấu đáy mắt toát ra hận ý cùng sát ý.

Tần vương nhíu mày.

Khương Nịnh Bảo hướng Tiểu Vương gia mỉm cười: “Làm phiền Tiểu Vương gia.”

Tiểu Vương gia khép quạt giấy lại, hài lòng gật đầu, cười ha ha: “đi thôi.”

Khương Nịnh Bảo dứt khoát dẫn Ngũ muội cùng đám người trực tiếp tiến vào phủ Thụy Vương.

không thèm liếc mắt Dương Thư Thanh một cái, chỉ chừa cho nàng ta là bóng lưng thướt tha lượn lờ của nàng.

Để lại cho Dương Thư Thanh tươi cười miễn cưỡng đứng ở đàng kia, tầm mắt bốn phương tám hướng của mọi người chiếu đến đây, giống như đang nhìn nàng chê cười.

Tần vương sắc mặt trầm xuống, hắn không nghĩ tới Tiêu Nhiên sẽ chặn ngang một cước.

Các quý nữ xung quanh che miệng cười trộm, trong lòng vui sướng không thôi.

Dương đại tiểu thư cũng có hôm nay.

Các nàng mắt không mù, làm sao nhìn không ra tâm tư Dương đại tiểu thư muốn mượn thân phận địa vị của Tần vương để hạ Khương Tứ tiểu thư, nhưng không nghĩ tới Tiểu Vương gia yêu thích sắc đẹp sẽđứng ở bên Khương Tứ tiểu thư.

Trộm gà không được còn mất nắm gạo.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN