Làm Dâu Xứ Nhật - Phần 33
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
372


Làm Dâu Xứ Nhật


Phần 33


Ở viện dưỡng thai với An chẳng khác nào được đi nghỉ dưỡng để refresh bản thân, từ hồi còn đi học, lúc nào cũng phải chạy theo thành tích học, phải gồng lên để đạt học bổng… Lần đầu tiên An biết sống chậm lại nhưng An nhận thấy việc sống chậm như này cũng khá ổn, kiếm tiền bằng việc lướt sóng kiểu này cũng được nhiều. An nhìn mẹ Hiền làm tài chính bao nhiêu năm thì An hiểu, tiền không dễ kiếm, có những lúc đứng trên đỉnh ngọn sóng để lướt nhưng cũng có lúc thị trường lao dốc thì thật đáng sợ, phải có phương án phòng ngừa rủi ro và quan trọng nhất là đừng tham lam quá. Thấy kiếm được thì ham quá, thế chấp tài sản để vay tiền đầu tư lướt trong ngắn hạn thì có thể sẽ chết chìm trong lãi ngân hàng khi thị trường đóng băng, không có sóng.

Đầu tháng 9, lúc An gần được ra viện vì đã hết ra máu, thai phát triển tốt thì lúc đó giá vàng lao dốc. Trước lúc đó An đã dốc toàn bộ lượng tiền mặt An có ra để mua vàng ở giá 36,5 triệu / cây vàng xong thì giá vàng giảm không phanh, giá đôla Mỹ đứng im. An quyết định để im toàn bộ số vàng đó, chuyển về cho bố Bình mẹ Hiền giữ. An tin rồi giá vàng sẽ còn lên nữa. Ngưỡng của vàng An đoán sẽ lên đến tầm 47-48 trong tương lai gần.
Rảnh rỗi không canh giá vàng và đô thì An và chị Mai lại tập trung nghiên cứu cổ phiếu và tiền ảo, có những bài viết bằng tiếng Nhật thấy thú vị nên An đọc ngấu nghiến. Có hôm mải đọc, Ryo đến thăm mà An cũng không để ý, có cảm giác ai đó đang nhìn mình chằm chằm thì nhìn sang thấy Ryo đang tủm tỉm cười.
Ryo không có nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực đầu tư tài chính nên hàng ngày khi Ryo đến ăn sáng với An thì rất thích nghe An kể chuyện của An, hôm nay giá cả ra sao, lãi lỗ ra sao… Ryo không lãng mạn như các anh chàng trong phim An từng xem, hầu như không nói với An những câu ngọt như mía lùi đâu, không quà, không hoa từ khi biết An có bầu nhưng An cảm nhận được sự quan tâm, trách nhiệmn của Ryo với mẹ con An.
Ryo thường xuyên mua mấy loại sách đầu tư và kinh tế cho An đọc. Mặc dù 6 năm ở Nhật, học đại học và thạc sĩ bằng tiếng Nhật nhưng khi đọc nhiều sách như vậy thì có nhiều chỗ An không hiểu hết được. An lấy bút đánh dấu lại, đợi Ryo đến thì hỏi. Nhiều hôm cả An và Ryo đều thấy một chút thời gian buổi sáng đều không đủ để cả 2 nói chuyện. An lo là một ngày nào đó con mình sẽ nói với bố: “ một giờ của bố bao nhiêu tiền, bố có thể bán cho con mỗi ngày một giờ không?”. An biết nếu Ryo ngồi vào vị trí tổng giám đốc thì thời gian cho gia đình chẳng còn được bao nhiêu. Xã hội Nhật là như vậy đấy các chị em ạ, nhiều lúc có cảm giác đàn ông Nhật làm việc để chết chứ không phải để sống.

Tháng 8, Ryo thành công rực rỡ với thành tích tăng doanh số của tập đoàn khách sạn N tại Nhật lên 5% và được đa số cổ đông ủng hộ việc Ryo ngồi vào vị trí tổng giám đốc. Chị Okuda vẫn tiếp tục theo Ryo, vẫn là trợ lý chính, nhưng An nghe nói là có thêm 2 trợ lý mới.
Ryo và chị Okuda đi Anh để họp với giám đốc hệ thống ở châu Âu mất mấy ngày nên bảo chị Okuda dẫn trợ lý Morita đến hỗ trợ An mỗi ngày 2 tiếng nếu An đọc sách mà không hiểu hết.
Chị Morita nhiệt tình bảo An gọi chị bằng tên chứ không cần gọi bằng họ Morita, gọi tên Rena sẽ thân thiện hơn.
– Chị Rena ơi, em đã gặp chị ở đâu rồi phải không ạ? Em nhìn ánh mắt chị quen lắm.
– Có lẽ là chưa em ạ. Chị nghe chị Okuda nói là em sang Nhật được 6 năm. Còn chị suốt thời gian đó thì chị không sống ở Nhật, chị mới quay lại Nhật 1 tháng thôi.
– Vâng ạ.
– Em có thể trao đổi với chị cả bằng tiếng Anh và tiếng Nhật, mix như vậy sẽ thoát ý nhanh hơn.

Chị Rena nói chuyện rất lịch sự, chị trang điểm rất rất kĩ, khuân mặt đẹp hoàn hảo, không góc chết nhưng An thấy bị ngợp trong sự hoàn hảo đó, không hề cảm nhận được sự thân thành như của chị Okuda.

Dù chị Rena nói là chưa từng gặp nhưng An thấy ánh mắt này quen, chẳng lẽ chị là con hoặc em gái, chị gái của ai đó mà An đã từng gặp sao?

Mẹ Yuriko sợ An buồn vì Ryo đi công tác nên ngày nào mẹ cũng đến thăm An. Một hôm, mẹ Yuriko đến khi chị Rena đang ở bệnh viện với An. Thấy mẹ Yuriko đến nên chị xin phép về trước, lúc chị về mẹ Yuriko cũng hỏi giống An:
– Bác gặp cháu ở đâu chưa nhỉ, ánh mắt của cháu nhìn quen lắm.
– Cháu mới về nước và cũng mới trúng tuyển vào vị trí trợ lý giám đốc nên có lẽ cháu chưa gặp bác lần nào ạ.
– Cám ơn cháu tới nói chuyện với An, mai lại tới nhé.
– Vâng, mai cháu lại đến ạ.

Lúc chị Rena về thì mẹ Yuriko vội vàng hỏi An:
– Con có biết hoàn cảnh của Rena không? Mẹ thấy ánh mắt của con bé giống hệt ánh mắt của Anna. Thân hình và chiều cao cũng tương tự. Chẳng lẽ Rena và Anna là chị em hay họ hàng gì đó?
– Con không biết chút gì về chị ấy ngoài họ và tên. Chị ấy tới đây chỉ tập trung giải thích những phần con đọc sách chưa kiểu kĩ thôi, cứ như gia sư đến dạy, hết giờ rồi về. Mẹ bảo bố Masashi nói phòng nhân sự gửi fax đến nhà mình thông tin trong hồ sơ của chị Rena là biết được thôi ạ.
– Con có thấy giống không?
– Lần đầu gặp con cũng có hỏi chị ấy vì ngợ ngợ ánh mắt. Lúc đó con chỉ thấy ánh mắt nhìn quen, nghĩ mãi không ra là giống ai. Giờ mẹ nói thì con cũng thấy giống ánh mắt chị Anna mà con từng nhìn trong ảnh.
– Rena xinh hơn Anna nhiều. Nhưng thần thái thì lại giống.
– Con cũng tò mò lắm. Mẹ tìm hiểu rồi kể con nghe với nhé.

Hiện tượng ra máu của An đã giảm hẳn, 2 thai phát triển tốt nên bác sĩ không yêu cầu An phải im trên giường cả ngày nữa. An có thú vui nho nhỏ là lượn xuống siêu thị mini ở tầng 1 của bệnh viện và càn quét các loại bánh kẹo. Chị Mai không cho An ăn nhiều, bác sĩ dặn là bầu đôi tuyệt đối tránh để bị tiểu đường thai kì, rất nguy hiểm cho 3 mẹ con.

An quyết định mỗi lần xuống siêu thị chỉ mua 1 gói, về ăn 1-2 cái rồi nộp lại cả gói cho chị Mai quản lý.
Bây giờ kể lại chuyện ngày ấy mà An vẫn chảy nước miếng.
An mua được ở siêu thị một gói mơ ướp muối mặn mặn, chua chua, ngon lắm. Mỗi quả mơ họ bổ làm đôi, lấy lá tía tô nhuộm màu hồng đậm, thơm thơm, họ tách hạt rồi ướp kiểu gì mà quả mơ không bị nềm nhũn hay dai như omai mơ ở VN mình mà miếng mơ muối giòn giòn, sừn sựt. An phát hiện ra gói mơ muối này mà tâm hồn vui phơi phới, còn sướng hơn cảm giác lướt vàng với đô lãi tiền tỉ. Một niềm vui rất đơn sơ của con gái nghiện omai mơ.

Chị Mai bảo là An nghén nên thích mơ không kìm chế được, y như ngựa đứt cương, An nhất quyết không đưa gói mơ cho chị Mai giữ.

Hết gói mơ, An đi xuống siêu thị mua tiếp, sợ người khác mua hết nên trên kệ còn 6 gói, An mua cả 6 luôn. An đi chậm rãi, thưởng thức miếng mơ đang ngậm trong miệng thì thấy bác sĩ y tá chạy rầm rầm đẩy mấy người bị thương vào. Mấy người liền như này chắc có thể là tại nạn giao thông.

Lướt qua mặt An là giường đẩy một cô gái tóc loà xoà, đang bất tỉnh, có linh cảm gì đó, An vô thức bước theo để nhìn kĩ cô gái đó. An giật mình, tim nhảy loạn lên và hoảng sợ.

Người con gái đó là chị Nga.

Còn tiếp
Truyện được viết bởi: Thanh Phuong Japan
Truyện đăng tại Fanpage: Tokyo Baby

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN