[Harry Potter] Tình Yêu Nhỏ Của Chúa Tể
Chương 4: Bốn nhà sáng lập
Harry hiện đang đứng tại một mảnh đất trống, có vẻ như đây chính là nơi sâu nhất trong Rừng Cấm. Gần đó có một đàn bạch kỳ mã, nhưng chúng chỉ đứng từ xa tò mò nhìn cậu.
Harry thật thắc mắc, vì sao trên đường đi cậu lại không gặp nhân mã nào? Nếu là bình thường, chỉ cần đi sâu vào một chút chắc chắn sẽ gặp nhân mã, rồi họ sẽ dùng vẻ mặt “Phù thủy mau cút đi” nhìn cậu.
Alva đi trước dừng lại, ngẩng đầu nhìn quanh, nó quay đầu kêu một tiếng với Harry rồi tiếp tục đi về phía trước. Nơi đó là một vách đá lớn, có hình vòm, rong rêu phủ dọc theo vòng cung của nó.
Harry đi theo mèo nhỏ, liền thấy nó đi xuyên qua vách đá. A? Có thể xuyên qua? Cậu đi đến gần vươn tay chạm vào, bàn tay thật sự xuyên qua vách đá. Cậu nghe thấy tiếng mèo kêu vang ra từ bên trong, nhắm mắt đi vào.
– —————————
Đây là một căn phòng trống, trên tường vẽ một bãi cỏ tươi tốt, cùng với rừng cây xanh ươm. Có bốn người đang ngồi trên bãi cỏ, hai nam hai nữ. Sau đó, cậu thấy bốn người đó động đậy.
Mèo nhỏ đi đến trước mặt hai người đàn ông, ngồi xuống ngẩng đầu nhìn họ. Người đàn ông tóc đen hơi tròn mắt, “Cậu là?” Mèo đen nhỏ kêu một tiếng, người đàn ông cong khóe môi cười với nó, “Bây giờ tên cậu là Alva? Tên đẹp đấy. Đứa nhỏ này là?”
Harry bị anh nhìn, cả người đều cứng ngắc, cậu có ảo giác như đối diện là giáo sư Snape. Không, người này đáng sợ hơn giáo sư Snape nhiều, cậu hít sâu nói, “Xin chào, tôi là Harry Potter, học sinh năm năm nhà Gryffindor. Xin hỏi anh là?”
“Ta là Salazar Slytherin. Thì ra nhóc là hậu duệ của gia tộc Potter, nhưng mà nhóc nói nhóc học năm thứ năm? Nhìn nhóc như mới năm hai năm ba vậy.” Salazar nhíu mày lạnh nhạt nói, đây là suy dinh dưỡng?
“Ta là Godric Gryffindor. Harry, nhóc không bị suy dinh dưỡng đấy chứ? Gia tộc Potter đã nghèo đến mức không đủ ăn sao? Nhìn nhóc như bị bỏ đói lâu ngày vậy.” Người đàn ông tóc vàng bên cạnh – Godric, chen vào nói với Harry.
Hai người phụ nữ bên kia cũng đi qua, thấy cậu cũng nhíu mày. Harry thật ra không cảm thấy mình bị suy dinh dưỡng, cậu đã được Hermione và bà Pomfrey bồi dưỡng năm năm. Cộng với việc luyện tập Quidditch, bây giờ cậu không còn ốm yếu như trước nữa.
Dĩ nhiên, đối với bốn người trước mặt, Harry vẫn cực kỳ ốm yếu.
Người phụ nữ tóc đen xinh đẹp nhướng mày tao nhã nhìn mèo nhỏ, “Đây là… Alva? Tại sao cậu lại trở thành như này?” Nói năng nhẹ nhàng, cử chỉ tao nhã, nhưng ngữ điệu lại như thể đang nín cười.
Alva bé nhỏ nghiêng đầu nhìn cô, “Meo meo meo.” Xong liền quay mông về phía cô, mắt thì nhìn Salazar. “Alva bây giờ cậu thiệt đáng yêu, mình muốn ôm cậu, làm sao đây.” Người phụ nữ tóc nâu hoạt bát cười nói.
Harry nhìn bốn người trước mặt, nghĩ, nếu hai người bên này là Slytherin và Gryffindor, vậy hai người phụ nữ này sẽ là Ravenclaw và Huflepuff? Lại nhìn mèo đen nhỏ, hình như bốn người một mèo này rất quen thuộc với nhau, ngay cả Slytherin nổi tiếng tà ác cũng cười ôn hòa như vậy.
Gương mặt giáo sư Snape đột nhiên hiện lên trong đầu cậu. Harry cả kinh, dùng sức lắc đầu. Không không không! Giáo sư Snape mà cười ôn hòa với cậu, như vậy chắc chắn Voldemort đã biết yêu rồi. Mà sự thật là hắn không hiểu “yêu”, nên giáo sư Snape sẽ không bao giờ đối tốt với cậu.
“Vậy, cậu đến tìm ta là có việc gì sao?” Salazar cười hỏi, anh ngồi xuống vươn tay muốn chạm vào mèo nhỏ, nhưng tay anh chỉ có thể chạm vào bức tường vô hình ngăn cách bọn anh với thế giới này.
Alva nghiêng đầu nhìn họ, “Meo meo meo.” Bốn nhà sáng lập chăm chú nghe, lâu lâu còn gật đầu, vẻ mặt khá nghiêm túc. Harry khóe môi run rẩy, hình ảnh này… thật quá sức tưởng tượng.
Mèo nhỏ nói xong, bốn người lại bàn luân gì đó với nhau, sau đó Salazar nhìn sang Harry, “Đứa nhỏ, con có muốn trở thành người thừa kế Hogwarts không?”
Harry kinh ngạc trợn mắt. Chuyện gì đây?!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!