Nha Hoàn Có Điểm - Chương 16 - Lần Đầu Tiên Thất Bại!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Nha Hoàn Có Điểm


Chương 16 - Lần Đầu Tiên Thất Bại!



Bỗng dưng, Vưu Đức Ân vươn tay giữ chặt cánh tay Hạ Tiểu Tiểu, cảm xúc mềm mại khiến lòng hắn kinh hoàng không thể ức chế được.

” Tiểu thư?” Hạ Tiểu Tiểu cảm thấy có chút sợ hãi, tiểu thư làm sao vậy? Ánh mắt kia, nóng cháy người a……

” Tiểu Tiểu……” Tiếng nói Vưu Đức Ân khàn khàn trầm thấp, một tay ôm lấy thân mình Hạ Tiểu Tiểu, tay kia ghì đầu của nàng xuống, cuối cùng cũng hôn lên làn môi mềm mại đáng yêu kia……

” A…… Tiểu thư……” Hạ Tiểu Tiểu cả người như nhũn ra, vô cùng đáng thương ngồi phịch lên đùi Ân Ân, đầu óc tuy một mảnh mơ mơ màng màng, nhưng lại có một tia nhận thức rất rõ ràng: ngực của tiểu thư, thật phẳng, thật cứng, thật nóng a.

” Hư……” Cách một lớp trang phục mỏng manh, thân thể mềm mại mà hữu lực kia làm hắn dường như phát cuồng, xoay người đem nàng đè dưới thân, nụ hôn của hắn rời khỏi môi nàng, dán trên da nàng chậm rãi đi xuống.

” A–” Hạ Tiểu Tiểu hoảng sợ, khẩn trương đến nỗi cả người phát run.

” Tiểu Tiểu, ngươi đừng khẩn trương……” Nỗ lực đè nén thân thể đang run rẩy cùng tiếng tim đập loạn, Vưu Đức Ân cố gắng an ủi, nhưng là, được rồi, kỳ thật hắn cũng rất khẩn trương a!

” Tiểu thư……” Cơ thể non mềm mẫn cảm cảm nhận được cái gì đó, Hạ Tiểu Tiểu khó chịu vặn vặn người,” Trên người tiểu thư có cái gì đó chọc vào người ta……” Thật cứng , thật không thoải mái.

” Chết tiệt……” Dục hỏa thiêu đốt, cánh tay run rẩy kéo nút dây buộc, màn che rủ xuống, ngăn cách hai người bọn họ với bên ngoài.

Được rồi, được rồi, phi lễ không nên nhìn, phi lễ không nên nhìn! Nhưng mà……

” Tiểu, tiểu thư, quần áo của ta, quần áo……” Thanh âm hoang mang hoảng sợ.

” Tiểu, tiểu thư. Ngươi. Quần áo của ngươi…… Ô……” Vẫn còn hoang mang.

Âm thanh sột soạt cộng thêm tiếng giãy giụa bất lực:” Tiểu thư. Ngực ngươi, ngực, thật phẳng……” Vẫn còn nhớ rõ trình bày sự thật.. Ngươi, ngươi làm gì…… A. Ngươi làm gì……” Thanh âm khẩn trương đến phát run.

” A! Tiểu thư! A, a, ô…… Ngươi làm đau Tiểu Tiểu. Ô…… Đau quá. Đau quá. Ô…… Oa…… Buông ta ra…… Ô……” Tiếng kêu thảm thiết liên tục.

” Câm miệng!” Ai kia đang bận rộn tìm kiếm “lối vào” để phát tiết rốt cuộc không thể nhịn được nữa, mở miệng thở hổn hển, cắn răng nói:” Ngươi khóc cái gì? —— Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta không phải cố ý hung dữ với ngươi, Tiểu Tiểu, ngươi đừng khóc, đừng khóc a, ngươi, cố chịu đựng một chút. A! Ngươi đừng lộn xộn, cố chịu một chút a, ngoan, Tiểu Tiểu ngoan……” Nàng lộn xộn như vậy lại còn kêu thảm thiết, làm cho hắn vô cùng khẩn trương. Hơn nữa phía dưới cũng rất đau. Nói thật, hắn cũng rất muốn khóc a. Ô……

Được rồi. Được rồi. Phi lễ không nên nghe, phi lễ không nên nghe! Nhưng mà……

” Ai da —— chân của ta! Chân của ta —— ” Đột nhiên vang lên một tiếng hét thảm thiết như lợn bị chọc tiết.

” Tiểu thư, ngươi làm sao vậy?” Nàng vừa rồi đau chết đi được nhưng kêu cũng không thảm như vậy a.

” Rút gân, đau quá, cứu mạng a —— ” Ai kia cao giọng thét chói tai, hai cái chân bị bỏ quên vì chịu khổ đứng trung bình tấn đã lâu, nên ở thời khắc mấu chốt rốt cuộc bắt đầu “kháng nghị”, lần đầu tiên của ta thật là bi thảm a……

Kết quả của việc dốc sức rèn luyện thân thể chính là — liệt nửa người.

Lập chí phải rèn luyện thân thể thành một nam nhân cường tráng — Vưu Đức Ân giờ đây bất đắc dĩ nằm ở trên giường, tiếp nhận mọi người đến thăm nom.

Các nữ nhân ở Mẫu Đơn uyển sau khi nghe tin, mang theo lễ vật một cái lại một cái đến, đều có vẻ mặt cười cười nói nói – mong sớm ngày hồi phục như nhau, mới nhìn thì nhiệt tình cùng chân thành như vậy, làm cho Hạ Tiểu Tiểu nghĩ đến ngày hôm ấy chắc hẳn là cái tai nàng có vấn đề, kỳ thật không ai nói xấu tiểu thư cả.

” Tiểu Tiểu, ngươi không có việc gì chứ?” Thật vất vả tiễn một nhóm người đi, không nhàn được một giây, Vưu Đức Ân hỏi Hạ Tiểu Tiểu đang đứng ở bên giường. Ngày hôm qua hắn bị hồ đồ rồi nên mới làm chuyện như vậy với Tiểu Tiểu, hình như nàng đã kêu rất thảm thiết.

” A……” Hạ Tiểu Tiểu sửng sốt một chút, sau đó do dự mở miệng:” Tiểu thư, Tiểu Tiểu không biết ngày hôm qua làm sai chuyện gì, làm cho tiểu thư tức giận như vậy, cái kia…… Tiểu thư…… Về sau nếu Tiểu Tiểu làm sai cái gì, ngươi có thể phạt Tiểu Tiểu làm gì đấy, có thể hay không…… Có thể hay không…… Không cần lại lấy gậy đâm Tiểu Tiểu……” Đau chết người a.

” Kia không phải là……” Vưu Đức Ân mặt hồng rực muốn mở miệng giải thích, lại đột nhiên bị người tiến vào đánh gãy.

” Ân Ân, ngươi không sao chứ?” Lam Tĩnh Di nhíu mày, vẻ mặt lo lắng.

n n? Hắn khi nào thì thân quen với nàng đến mức có thể xưng hô như vậy a? Vưu Đức Ân khó chịu nhíu mày, toàn thân nổi một trận da gà.

” Lam tiểu thư, ngài đã tới rồi? Mau ngồi, mau ngồi đi.” Ngược lại Hạ Tiểu Tiểu vẻ mặt rất xúc động, ấn tượng của nàng đối Lam Tĩnh Di, tốt đến không thể tốt hơn.

” Này…… Ta không ngồi, Ân Ân giống như không chào đón ta thì phải?” Vẻ mặt nàng ai oán, làm cho người ta thương tiếc.

” Sẽ không , sao có thể? Tiểu thư nhà ta nhất định rất hoan nghênh ngươi! Có phải hay không hả tiểu thư.” Hạ Tiểu Tiểu vội vàng biện bạch, dùng sức nháy nháy mắt vài cái với tiểu thư đang ở trên giường.

” A…… Khụ, đúng , Lam tiểu thư, mời ngồi.” Nhận được ‘ám hiệu’ của Hạ Tiểu Tiểu, Vưu Đức Ân bất đắc dĩ mở miệng.

” Cám ơn.” Lam Tĩnh Di mỉm cười, phong tình vạn chủng, làm cho Hạ Tiểu Tiểu nhìn đến choáng váng.

” Ân Ân, sao ngươi lại đột nhiên bị bệnh vậy? Nghe nói là chân của ngươi……?” Quả nhiên giống như bên ngoài đồn đãi, Vưu tiểu thư luôn luôn bị bệnh triền miên. Nàng ha ha cười lạnh trong lòng.

” A, ta không có việc gì, chỉ là ngày hôm qua có chút mệt mỏi, chân không thoải mái, qu ngày sẽ tốt thôi.” Nữ nhân này tuy đẹp, nhưng làm cho người ta thật không thoải mái, Vưu Đức Ân lạnh nhạt trả lời.

” Ha ha, Ân Ân có phải hay không bình thường ngươi quá ít ra ngoài, không mấy khi vận động? Không bằng chờ ngươi tốt hơn chúng ta cùng nhau đi dạo phố , đến lúc đó ta giúp ngươi chọn vài bộ quần áo và phấn son hảo hạng.” Lam Tĩnh Di cười đề nghị.

” Được a được a!” Nghe nói phải đi ra ngoài mua đồ vật này nọ, Hạ Tiểu Tiểu hưng phấn kêu được được liên hồi.

” Cám ơn Lam tiểu thư, ta không muốn đi ra ngoài. Thật xin lỗi.” Bất đồng với sự hưng phấn của Hạ Tiểu Tiểu, Vưu Đức Ân hiện tại đối với đi dạo phố thập phần bài xích, hắn rất nhanh sẽ khôi phục nam trang, bộ dáng nữ trang, càng ít lộ diện thì càng tốt.

Đúng là không biết điều! Lam Tĩnh Di trong lòng mắng thầm, trên mặt lại vẫn là nụ cười tươi như hoa:” Ân Ân, ngươi như thế nào lại khách khí như vậy? Ngươi bảo ta Tĩnh Di là được rồi.”

” Ta mệt, Tiểu Tiểu, ngươi thay ta tiễn Lam tiểu thư.” Không muốn nói nhiều vô ích, Vưu Đức Ân trực tiếp mở miệng tiễn khách.

” Này…… Lam tiểu thư, ngượng ngùng, tiểu thư nhà ta nàng……” Thật mất mặt, tiểu thư như vậy thật mất mặt! Hạ Tiểu Tiểu tức tối chu chu cái miệng nhỏ nhắn.

” Uhm, ta hiểu được, ta hiểu, Ân Ân bệnh cho nên tâm tình không tốt, ta đây về lần sau lại đến nữa.” Cố gắng duy trì phong độ, Lam Tĩnh Di cắn răng nói, Vưu đại tiểu thư này, thật sự là hỗn đản!

Tiễn xong Lam Tĩnh Di, Hạ Tiểu Tiểu chu chu cái miệng nhỏ nhắn trở về phòng, biểu hiện của tiểu thư hôm nay rất xấu mặt, nàng quyết định không để ý tới tiểu thư nữa.

” Tiểu Tiểu……” Vưu Đức Ân tính toán tiếp tục chủ đề bị đánh gảy vừa rồi.

” Ngày hôm qua, không phải ngươi……” Hắn ấp a ấp úng nói ra lại phun vào. Hạ Tiểu Tiểu bịt tai lại, không thèm liếc hắn một cái.

” Tiểu Tiểu ngươi……” Trì độn như hắn cũng không đúng, Tiểu Tiểu như thế nào lại không để ý tới hắn a?

Ta lại không có phạm lỗi, hừ! Hạ Tiểu Tiểu mím chặt cái miệng nhỏ nhắn âm thầm nghĩ.

” Ai da, chân của ta –” Thành công nhìn thấy Hạ Tiểu Tiểu vẻ mặt lo lắng tiến tới, trong lòng Vưu Đức Ân cười thầm không thôi.

” Chân của ngươi làm sao vậy?” Tự tiện như nhà mình, Hồng Tử Duyên mang theo Tề Tụ Hiền xông vào.

Nhìn đến hai người này lại thấy tức giận, Hạ Tiểu Tiểu tức giận trả lời:” Đều tại các ngươi, tiểu thư nhà chúng ta chân đau đến nỗi không xuống giường nổi.”

” Chân đau? Yếu nhược như vậy còn muốn luyện võ?” Hồng Tử Duyên vô cùng khinh thường,” Vừa mới bắt đầu luyện công nào có ai không đau chân a, ngươi như vậy đã không xuống giường? Ngươi thật đúng là yếu nhược quá mà.”

” Vừa mới bắt đầu đều là như thế, tiếp tục kiên trì mới có thể tốt hơn.” Tề Tụ Hiền một bên giải thích.

” Đúng, Tụ Hiền nói rất đúng, Vưu Đức Ân, ngươi mau rời giường đi, tiếp tục đi rèn luyện.” Hắn nếu không đi, nàng sẽ thảm a, Tề Tụ Hiền khẳng định sẽ tóm nàng bắt nàng luyện công.

” Không được!” Hạ Tiểu Tiểu kiên quyết chắn ở trước giường,” tiểu thư nhà chúng ta thân mình vốn yếu đuối, lúc này đã bị các ngươi hại đến mức không xuống được giường, các ngươi còn muốn thế nào nữa! Có Hạ Tiểu Tiểu ta ở đây, các ngươi đừng nghĩ muốn hại tiểu thư nhà chúng ta lần nữa!”

” Ai hại tiểu thư nhà các ngươi! Là hắn chính mình sống chết quấn quýt lấy chúng ta muốn học võ mà, thèm vào, để làm chi mà lại đổ tội lên đầu ta, ngươi nói có đúng không, Tụ Hiền.” Quay đầu lại, bĩu bĩu môi.

“…… Vưu Đức Ân, nếu ngươi nghĩ muốn tiếp tục học, ngày mai lại đến tìm chúng ta, hôm nay, ngươi hãy nghỉ ngơi đi.” Cái gì? Đây là lời Tụ Hiền nhà chúng ta nói ra ư? Hồng Tử Duyên kinh ngạc nghĩ đến hộ vệ của nàng đột nhiên đổi tính, vì cái gì a! Đây là vì cái gì a! Đối người ngoài tốt như vậy, khoan dung như vậy, vì cái gì đối với nàng lại…… phản đối, kịch liệt ph

” Tốt lắm, tiểu thư, chúng ta nên đi rồi, bệnh cũng đã xem, người cũng đã nhìn, hiện tại nên trở về tiếp tục luyện tập.” Hướng Vưu Đức Ân trên giường gật gật đầu xem như cáo biệt, Tề Tụ Hiền tha Hồng Tử Duyên đi.

” Không cần — Vưu Đức Ân, ngươi mau rời giường đi, a, này này, Tề Tụ Hiền, ngươi sao có thể làm vậy với ta, này — Vưu Đức Ân — ngươi phải nhanh khoẻ lên a–” tiếng khóc lóc xa dần, Hạ Tiểu Tiểu mới từ khiếp sợ phục hồi lại tinh thần:” Tiểu thư, Tề hộ vệ sao có thể đối đãi với tiểu thư nhà mình như thế a……” Rất dã man đi, nàng âm thầm cứng lưỡi.

” Này, xem đủ chưa, người ta đã muốn đi không thấy bóng dáng rồi!” Tiểu Tiểu thế nhưng nhìn chằm chằm bóng dáng Tề Tụ Hiền xem ngây người, điều này làm cho Vưu Đức Ân khó chịu, vô cùng khó chịu.

“……” Tiểu thư càng ngày càng hỉ nộ vô thường, Hạ Tiểu Tiểu méo xẹo miệng.

” Hạ Tiểu Tiểu, ngươi đang làm cái biểu tình gì, ngươi đối với ta có ý kiến đúng không? Ngươi rất muốn cùng Tề Tụ Hiền đi đúng không?” Nếu không phải chân đau, hắn nhất định sẽ nhảy dựng lên hung hăng cắn nàng một cái.

Cùng Tề Tụ Hiền đi? Nàng lại không có bệnh, nàng làm chi phải đi cùng Tề Tụ Hiền, Hạ Tiểu Tiểu mặc kệ tiểu thư đang phát cuồng, chạy tới phòng bếp lấy thuốc.

” Hạ —— Tiểu —— Tiểu —— ” Tức chết hắn, tức chết hắn!

CHƯƠNG 17: THÂU KHUY HỮU LÝ

(*Thâu khuy hữu lý: nhìn trộm một cách có lý

Nghỉ ngơi được hai ngày, Vưu Đức Ân rốt cục thừa dịp Hạ Tiểu Tiểu không có ở đây bèn trốn ra ngoài, đi thẳng đến Cúc Hương Uyển.

“Yêu, nhìn xem, ai đến đây vậy? Vưu đại thiếu gia thế cư nhiên đến Cúc Hương Uyển của chúng ta?” Hồng Tử Duyến hai ngày nay bị bắt luyện tập đang oán độc vạn phần, rất muốn cắn người.

“Tụ Hiền huynh, ta có việc tìm ngươi…… Có thể hay khôn

g… Có thể hay không cho ta mượn quần áo.” Không để ý tới Hồng Tử Duyến một bên đang nghiến răng, Vưu Đức Ân tìm tới Tề Tụ Hiền.

“n?Namtrang? Có thể a, mà ngươi định làm gì?” Với yêu cầu này, Tề Tụ Hiền có chút tò mò.

“Không, không có việc gì, thật sự không có việc gì! Ta chính là nghĩ muốn mặc nam trang nhìn thử xem…… Ta là nói thật!” Vưu Đức Ân vẻ mặt rụt rè nói.

“Nga…… Ngươi chờ chút.” Người ta không nói cũng không thể bắt buộc người ta nói. Vẫn là cho hắn lấy quần áo đi, Tề Tụ Hiền gật gật đầu, quay về phòng lấy quần áo.

“Ngươi lấy nam trang để làm chi? Ngươi tính khôi phục nam dạng? Cha ngươi cha đồng ý sao?” Hồng Tử Duyến là một nữ nhân cực hiếu kỳ.

“Ta…… Mặc nhìn thử xem, mặc nhìn thử xem.” Vưu Đức Ân đáp.

“Ngươi xem cái gì? Nhìn ngươi mặc nam trang ra cái dạng gì sao? Chẳng lẽ ngươi như vậy nhiều năm qua ngay cả mặc lén nam trang cũng chưa từng sao? Thật sự là lừa người a?” Hồng Tử Duyến y như cũ hỏi một chuỗi vấn đề.

“Này……” Tề Tụ Hiền hắn như thế nào lại chậm như vậy! Vưu Đức Ân trán chảy ra mồ hôi.

“Cho ngươi.” Tề Tụ tới rồi, đưa cho Vưu Đức Ân một bộ nam trang. “ ngươi có thể là mặc không vừa người.”

“Không, không sao. Ta đi trước.” Ôm quần áo, Vưu Đức Ân như một tên trộm trốn về Tùng Trúc Uyển.

Thay đổi quần áo. Vưu Đức Ân đứng trước gương nhìn chung quanh. n. Tuy quần áo có chút lớn, bất quá không phí thời gian đi một chuyến. Nhìn qua, thật cũng không tệ lắm!

“Tiểu thư–” Hạ Tiểu Tiểu bưng thuốc bổ hưng phấn bước nhanh vào cửa. Lại bị một nam nhân xa lạ bên trong làm cho hoảng sợ.

“Ngươi là ai? Ai cho ngươi vào đây!” Liếc mắt nhìn trên giường, Hạ Tiểu Tiểu sắc mặt lập tức có thay đổi lớn. “Tiểu thư nhà ta đâu! Ngươi đem tiểu thư nhà ta đi đâu rồi!” Quăng luôn chén thuốc bổ. Nàng nắm chặt tay vọt tới. Thật là một Đăng Đồ Tử*. Ban ngày ban mặt cư nhiên xâm nhập khuê phòng của tiểu thư.

(*Đăng Đồ Tử: kẻ háo sắc)

“Tiểu Tiểu. Ngươi đã trở lại?” Nghe tiếng xoay người lại, Vưu Đức Ân tiêu sái hạ tóc.

” Ngươi……” Hạ Tiểu Tiểu dừng chân, trừng mắt ” Tiểu thư? Ngươi là tiểu thư?”

“Tiểu Tiểu. Ta ăn mặc như vậy nhìn thế nào?” Mau khen ta đi. Mau khen ta đi.

Namnhân trước mắt, mi thanh mắt tú, chu thần bão mãn*, một bộ dáng tựa tiếu phi tiếu**, thật là công tử thanh thoát văn nhã a. Tuy biết rõ là tiểu thư đóng giả, Hạ Tiểu Tiểu vẫn không nhịn được mặt đỏ tim đập nha.

(*chu thần bão mãn: môi đỏ đầy đặn)

(**tựa tiếu phi tiếu: không cười mà như cười)

“Tiểu thư, ngươi, ngươi như thế nào lại mặc quần áo nam nhân?” Thoạt nhìn, hảo đẹp trai a.

“Tiểu Tiểu, chẳng lẽ ngươi không nghĩ là ta mặc nam trang thực phù hợp sao?” Nha đầu ngốc, mau phát hiện ta là nam nhân đ

“Ta không nghĩ là thích hợp, tiểu thư, ngươi mau cởi ra đi, bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt đâu.” Để che dấu trái tim đang nhảy nhót lung tung của mình, nàng cuống quít tiến lên, muốn giúp tiểu thư mặc lại nữ trang.

“Không, ta không cần đổi, ta sẽ mặc thế này!” Vưu Đức Ân gắt gao nắm lấy đai lưng, hắn còn có “chuyện quan trọng” muốn làm a.

“Cởi ra thôi, cởi ra thôi, Tiểu Tiểu giúp ngươi cởi ra a……” Nàng bám riết không tha.

“Không cần, ta không cần……” Hắn kiên trì thấy rõ.

“Ngoan, tiểu thư ngoan, cho Tiểu Tiểu giúp ngươi cởi ra a……” Một bộ giọng điệu dụ dỗ nha.

“Không…… Ngươi đừng qua đây, ta không cởi……” Hắn như lâm đại địch.

“Khụ…… Bọn họ…… Chúng ta…… Tụ Hiền, ta thấy chúng ta vẫn là đi trước thì hơn……” Ngoài cửa sổ, Hồng Tử Duyến bị lòng hiếu kỳ kéo đến đây, nghe được như vậy liền mặt đỏ tai hồng.

“Ngô…… Mặt của ngươi, thật hồng nha……” Không khí như thế này, hắn có chút mê muội nhìn giai nhân trước mặt.

“Ngươi……” Hồng Tử Duyến càng thêm tay chân luống cuống đứng lên.

“Tiểu thư! Ngươi nói như vậy, ta đi nói cho lão gia a!” Trong phòng, Hạ Tiểu Tiểu không đạt được mục đích, nóng nảy chạy ra cửa, hai người si ngốc ngoài cửa sổ bừng tỉnh.

“Khụ, chúng ta đi thôi.” Tề Tụ Hiền hắng hắng giọng.

Lúc này, đã thấy Vưu Đức Ân một thân nam trang trong phòng đi ra.

“Hắn muốn đi chỗ nào?” Hồng Tử Duyến lập tức quên mất sự việc lại tò mò đứng lên.

“Hư– Cùng đi xem chẳng phải sẽ biết?” Tề Tụ Hiền cười cười, lôi kéo Hồng Tử Duyến gắt gao đuổi theo Vưu Đức Ân.

Vưu Đức Ân một thân ăn mặc nam trang, lén lén lút lút chạy ra cửa sau Vưu phủ, bay nhanh về hướng Mạn Tinh Hồ. Nằm ở trên giường hai ngày nay, ngày nào cũng nghe hương thơm ngát từ nha đầu Hạ Tiểu Tiểu kia, hắn luôn khó có thể khống chế muốn ngo ngoe muốn động, nhưng là lại không dám. Hắn suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, đặc biệt là sự kiện bi thảm ngày đó cùng, mỗi lần nhớ tới, hắn liền không cam tâm. Tiểu Tiểu trong mộng, không phải như vậy a, hắn trong mộng, cũng không có đau vậy a, vì cái gì mà sự thật với cảnh trong mộng hoàn toàn khác nhau như vậy? Hết thảy, đều là vì ngày đó ở Mạn Tinh Hồ nhìn thấy sự tình của hai người kia, hắn quyết định, hắn nhất định phải đi Mạn Tinh Hồ, tốt nhất là nên gặp lại hai người kia — “Thâu sư học nghệ”.

Chạy một mạch như điên, tới Mạn Tinh Hồ, Vưu Đức Ân nhẹ tay nhẹ chân đứng lên, vểnh tai cẩn thận lắng nghe tin tức truyền đến trong gió.

Không có! Như thế nào lại không có? Không có nghe động tĩnh gì làm cho hắn thập phần tức giận, theo bờ hồ chậm rãi đi đến hướng sâu trong rừng rậm, chỉ chốc lát, hắn đã nghe được thanh âm mơ hồ chờ mong đã lâu truyền lại.

Có rồi! Hắn nhất thời ánh mắt bóng lưỡng, lưng căng ra.

“Hảo ca ca, ngươi có muốn muội muội a?” Một đôi nam nữ dựa vào gốc cây mà ngồi, ôm nhau một hồi lâu, hôn đến mức tạo ra tiếng động.

“Hảo muội, có muốn ca ca……”Nam nhân kia ở bên tai nữ nhân không biết nói nhỏ cái gì, mà làm cho nữ nhân cười không thôi, chỉ trong chốc lát, hai người vừa hôn nhau vừa lột bỏ hết quần áo, ân ân a a, ca ca muội muội thanh âm không ngừng vang bên tai.

“Nga, nguyên lai là như thế này, sách sách, hẳn là nên làm như thế này a……” Một thân “Thâu sư học nghệ” không chớp mắt nhìn chằm chằm, không một chút xấu hổ.

“Cái dạng gì a? Hẳn là cái dạng gì a?” Hồng Tử Duyến hiếu kỳ đứng từ xa lặng lẽ tiến tới gần, nghi hoặc hỏi.

hính là như vậy a, nam nhân cùng nữ nhân……” Không phát giác sự khác thường, Vưu Đức Ân tiếp tục cảm khái.

“Namnhân cùng nữ nhân?” Hồng Tử Duyến tò mò nhìn theo ánh mắt Vưu Đức Ân, nhất thời cũng trừng mắt. “Oa, bọn họ như thế nào lại cởi quần áo? Di? Bọn họ ở đâu ra vậy? Như thế nào lại quái dị như vậy?”

“A! Như thế nào lại là ngươi?” Vưu Đức Ân bị tiếng kinh hô bừng tỉnh, phát hiện bên mình có người xuất hiện, sợ tới mức giật mình như một con thỏ, trong khoảnh khắc lập tức bỏ chạy.

“Kỳ quái, hắn chạy làm cái gì a? Ta còn chưa có hỏi xong mà.” Hồng Tử Duyến chép chép miệng, quay đầu tiếp đón Tề Tụ Hiền. “Tụ Hiền, ngươi nói xem, bọn họ đây là làm gì chứ?” Nhìn qua thật là quái dị nga, càng quái dị hơn chính là lòng nàng, tim nhảy thình thịch nha.

“Ngươi, không nhớ rõ?” Tề Tụ Hiền không nhìn qua đôi nam nữ, hắn nhìn thật sâu Hồng Tử Duyến, cười khổ thở dài.

“Nhớ rõ cái gì?” Trong đầu tựa hồ có một chút hình ảnh xẹt qua làm cho người ta mặt đỏ tim đập, chính là, chính là xẹt qua, nàng lắc lắc đầu.

“Không có việc gì, chúng ta đi thôi.” Ngừng nội tâm đang dao động, hắn lôi kéo nàng, lẳng lặng rời khỏi, không quấy rầy đến đôi nam nữ nhiệt tình bên kia.

CHƯƠNG 18: TIỂU THƯ NGUYÊN LAI LÀ NAM NHÂN

Vưu Đức Ân mông như bị lửa đốt chạy trốn về phủ, lén la lén lút quay về phòng mình, vừa định hít thở một hơi, đã bị cảnh tượng trong phòng làm cho hoảng sợ. Trong phòng, rõ ràng là vẻ mặt tức giận của Vưu lão gia cùng vẻ mặt lo lắng Hạ Tiểu Tiểu.

“Hey……” Hắn ngượng ngập lên tiếng chào, nha đầu Tiểu Tiểu này, quả nhiên đi cáo trạng!

“Vưu– Đức– n–” Vưu lão gia thập phần tức giận hét lớn, nghe ra cơn giận không nhỏ, “Ngươi xem nhìn ngươi, ngươi đây là cách ăn mặc kiểu gì! Ngươi không nhớ rõ ngươi đáp ứng ta cái gì sao!”

“Tốt lắm cha, ngươi không cần hét lớn như vậy ta cũng nghe thấy.” Xoa xoa cái lỗ tai bị chấn động, Vưu Đức Ân bộ dạng không quan tâm, đặt mông lên ghế ngồi.

“Ngươi, ngươi đây là cái thái độ gì!” Vưu lão gia tức khí thở ra phì phì thổi vào bộ râu. (haha)

“Cha, ta biết, ta nhớ rõ ta đáp ứng ngươi cái gì. Chính là hiện tại không giống như vậy, tình huống có thay đổi a.” Vưu Đức Ân phiến phiến cây quạt, do dự một chút, sau đó kể lại toàn bộ những gì Tề Tụ Hiền đã nói qua, cũng đem ngờ vực của mình nói cho Vưu lão gia.

“Ngươi nói cái gì?–” Đả kích này đối với Vưu lão gia mà nói, hiển nhiên là quá sức chịu đựng, chấn động cả nửa ngày.

“Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!” Cái đại ân nhân kia bao nhiêu năm qua vẫn tâm tâm niệm niệm, lại là một lão biến thái? Làm thế nào tin tưởng được?

“Cha, nếu không tin có thể đi tìm Tề hộ vệ chứng thực, hoặc là, ngươi có biện pháp đi tìm Phù Vân đạo trưởng hỏi rõ ràng. Cha, ta cũng đã mười bảy, cho dù mặc nữ trang, cũng sẽ bị người nhìn ra manh mối, không lẽ ngươi muốn làm ta trở thành trò cười, vĩnh viễn không cưới được vợ?” Không làm dữ là không được.

Không cưới được vợ? Như vậy sao được? “Không được! Không được! Ngươi phải cưới vợ, chúng ta Vưu gia còn trông cậy vào ngươi khai chi tán diệp* a.” Vưu lão gia quả nhiên mắc mưu.

(*khai chi tán diệp: sinh con đẻ cháu)

“Cho nên cha a, cho ta hồi phục thân nam nhi đi.”

“Nhưng là. Thân thể ngươi……” Hai ngày trước còn giống như rời giường không nổi.

“Thân thể của ta thực khỏe mạnh. Thập phần khỏe mạnh. Hoàn toàn khỏe mạnh. Mấy ngày hôm trước ta còn sang chỗ tiểu thư của Hồng Gia Võ Quán cùng hộ vệ bái sư học nghệ.” Vì chứng minh. Hắn xắn tay áo. Múa múa may may cánh tay gầy khẳng.

“Ngươi tập võ?” Vưu lão gia trừng mắt. Chuyện trọng yếu như vậy Hạ nha đầu như thế nào không báo lại?

“Hạ nha đầu!” Lão gia tức giận quay đầu hét lớn. Lại thấy ánh mắt Hạ Tiểu Tiểu ngẩn ngơ nhìn thẳn. Đối với lão gia này không để ý tới.

“Hạ nha đầu!!” Lão gia lại cao giọng. Vẫn là không phản ứng.

“Tiểu Tiểu?” Nhận ra có điểm không đúng. Vưu Đức Ân tiến lên nhẹ nhàng gọi.

“Hạ nha đầu?” Vưu lão gia cũng nhìn ra có điểm không đúng, tiến lên trước mắt Hạ Tiểu Tiểu phất phất tay, không phản ứng?!

“Ân Ân, Hạ nha đầu đây là bị làm sao vậy?” Như là linh hồn xuất khiếu*.

(*linh hồn xuất khiếu: hồn thoát khỏi cơ thể a)

Xong rồi, xong rồi, Vưu Đức Ân áo não vạn phần, hắn đã xem nhẹ cảm xúc Tiểu Tiểu, liền như vậy quang minh chính đại cùng cha thảo luận vấn đề “thân là nam nhi” của hắn, Tiểu Tiểu nàng — có phải hay không không thể chấp nhận?

Không được! Nàng là người của hắn, bất luận hắn là nam hay là nữ, nàng đều phải chấp nhận! Ấn ấn bả vai Hạ Tiểu Tiểu một cách bá đạo, Vưu Đức Ân mãnh liệt lay động thân mình Tiểu Tiểu kia. “Tiểu Tiểu! Hạ Tiểu Tiểu! Đáng chết, ngươi nhìn ta này!”

Ánh mắt của nàng xuyên thấu mặt hắn, không biết lạc hướng làm sao, làm cho hắn trong lòng phát hoả

“Ta nói, Ân Ân, ngươi nhẹ tay……” Lần đầu nhìn đứa con mình khẩn trương đến biến sắc, Vưu lão gia không khỏi lo lắng Tiểu Tiểu kia thân mình nhỏ bé sẽ bị kéo thành từng mảnh mất.

“Hả……” Đầu óc bị hoảng đến choáng váng của Hạ Tiểu Tiểu rốt cục hồi tỉnh, cố gắng đem ánh mắt tập trung nhắm ngay khuôn mặt kia. Nam nhân? Nữ nhân? Rõ ràng là mặt tiểu thư, vì cái gì lại nói là nam nhân?

“Tiểu Tiểu, ngươi thế nào?” Vưu Đức Ân vẻ mặt lo lắng.

“Tiểu thư…… Ngươi……” Hạ Tiểu Tiểu không chắc chắn nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt.

“Ta không phải tiểu thư, ngươi vừa rồi không có nghe sao? Ta không phải tiểu thư của ngươi, ta là nam nhân, nam nhân!” Mặc kệ cái gì Phù Vân đạo trưởng, mặc kệ cha hắn có ý kiến gì, mặc kệ cái gì ba bảy hai mươi mốt, hắn quyết ý phải khôi phục nam trang!

“Nam nhân…… Nam nhân……” Nàng lặp lại nỉ non, rốt cục thét ra một tiếng chói tai “A– a–”

Vưu lão gia hoảng sợ, vừa định mở miệng nói, đã thấy Hạ Tiểu Tiểu bất ngờ hất cánh tay đứa con trai, chạy một mạch ra ngoài.

“Ân Ân, này……” Hạ nha đầu có cần thiết phải phản ứng mạnh vậy a?

“Cha, ta……” Vưu Đức Ân buồn rầu gãi gãi đầu, “Cha, ngươi đem các nữ nhân ở Mẫu Đơn Uyển này đều đuổi về đi thôi, ai ta cũngđều không cần, ta chỉ cần Tiểu Tiểu, nàng…… Nàng…… Đã là người của ta……”

“Cái gì? Ngươi đem Hạ nha đầu ăn sạch rồi sao?” Làm tốt lắm! Thực tốt lắm! Vưu lão gia hưng phấn trong lòng như bắn pháo hoa.

“Cha, ta, ta không phải cố ý……” Chính là tình mê tâm.

“Không phải cố ý Chẳng lẽ ngươi không thích Hạ nha đầu? Ngươi nghĩ ăn xong không nhận trách nhiệm sao?”

“Cha– không phải như vậy! Ta đương nhiên là thích nàng, ta……” Không biết người ta vui hay không vui nhìn hắn đột nhiên từ tiểu thư biến thành thiếu gia nam nhân a, cũng có khi, kỳ thật nàng thích một nam nhân cường kiện như Tề Tụ Hiền vậy……

“Ngốc tiểu tử, còn không đi đem người trở về đây cho ta.” Vưu lão gia cười vỗ vỗ vai đứa con, đứa con, đã trưởng thành rồi…… “Về phần vấn đề của ngươi, trở về thảo luận tiếp!”

Từ nhỏ cùng nhau lớn lên với Ân Ân tiểu thư, nàng vừa kéo vừa ôm thân Ân Ân tiểu thư, giờ là nam nhân? Là thiếu gia? Trời ơi, cái sự tình này làm cho Hạ Tiểu Tiểu hỗn loạn cực kỳ, nàng mờ mịt lao ra cửa, ngay cả đụng vào mọi người không biết.

“Ai– Hạ Tiểu Tiểu! Ngươi!!” Hồng Tử Duyến xoa xoa bả vai bị đau, kháng nghị nhìn Hạ Tiểu Tiểu nhưng lại thấy nàng cũng chẳng quay đầu đáp lại.

“Oa liệt! Nàng đây là cái thái độ gì a!” Hồng Tử Duyến tức chết.

“Nàng giống như sắc mặt không tốt.” Tề Tụ Hiền nhìn thấy bóng dáng Hạ Tiểu Tiểu.

“Ngươi lo lắng nàng nga?” Hồng Tử Duyến cảm có chút cảm xúc kì lạ (nguyên văn là thấy có vị lạ, chắc là vị giấm chua haha), tuy nhiên không biết vì cái gì.

“Ta không biết nha.” Tề Tụ Hiền nhún nhún vai bỏ đi. Hắn không phải là loại đa quản nhàn sự*.

(*đa quản nhàn sự : thường xen vào việc của người khác)

A a, nguyên lai hắn không phải thực để ý a, Hồng Tử Duyến nhất thời tâm tình cực kỳ tốt. Nhưng mà Hạ Tiểu Tiểu nàng như vậy một mình chạy ra…… Quay đầu lại nhìn bóng dáng sắp đi mất ở góc phố, nàng nhịn không được quay người đuổi theo.

“Tiểu thư xinh đẹp? Uy! Tiểu thư xinh đẹp?” Một tiếng kêu bừng tỉnh Hạ Tiểu Tiểu đang thất thần.

Tiểu thư? Nàng nhìn nhìn không thấy có cái gì tiểu thư xinh đẹp a. Lắc lắc đầu, nàng tiếp tục đi đường của nàng.

“Này! Gia ta đang nói chuyện với ngươi ngươi không nhìn thấy ta ư?” Một bóng tối đột nhiên bao phủ trước mặt nàng.

Người nọ là ai a? Như thế nào lại mập như vậy? Hạ Tiểu Tiểu chớp chớp mắt, nhìn thấy trước mặt là một người thực to lớn. “Ngươi cùng ai nói chuyện?”

“Vô nghĩa, đương nhiên là nói chuyện với ngươi.” Tiểu nữ này, gương mặt thực đẹp, đầu óc lại thực ngốc.

“Nói chuyện với ta? Ta không phải là cái gì tiểu thư. Ta là nha hoàn.” Hạ Tiểu Tiểu thật thà giải thích.

Nha hoàn? Người nọ nhìn Hạ Tiểu Tiểu cao thấp đánh giá một phen, lừa người a? Trên thế giới có cái loại nha hoàn mặc vải lụa dương sa năm mươi vàng một thước?

“Tiểu thư xinh đẹp a, ngươi là đóng giả thành nha hoàn chạy ra ngoài chơi? Là tiểu thư nhà nào a, ta như thế nào cho tới bây giờ chưa từng thấy qua ngươi.” Trong thành Dương Châu này, nhà nào có cô nương xinh đẹp mà hắn – Hoa Hoa Tiểu Bá Vương không biết a.

“Ta thật sự không phải cái gì tiểu thư, ta là nha hoàn.” Hạ Tiểu Tiểu lại cẩn thận trình bày.

“Đừng gạt người! Nào có nha hoàn lại xinh đẹp như vậy?” Hắn Hoa Hoa Tiểu Bá Vương chưa từng thấy qua.

“Ta thật sự thật sự là nha hoàn! Ngươi là ai?” Hạ Tiểu Tiểu thái độ thành khẩn mà kiên trì.

“Ta? Ta là Hoa Hoa Tiểu Bá Vương Phùng Thạc nổi danh cả thành Dương Châu! Chẳng lẽ ngươi không có nghe nói qua?” Hắn mỗi ngày đều đi ra đường, như thế nào có cô nương không biết hắn? Chẳng lẽ là tiểu mỹ nhân từ nơi khác đến?

“Tiểu bá vương?” Hạ Tiểu Tiểu nghi hoặc nhìn người mập khổng lồ trước mặt, chần chừ nói “Ta nghĩ, ngươi nên kêu là Đại bá vương.”

CHƯƠNG 19: TIỂU TIỂU BỊ NGƯỜI XẤU KHI DỄ

“Đại bá vương?” Phùng Thạc có điểm phản ứng.

“Đúng a, ngươi xem của thân thể ngươi phì đại như vậy, như thế nào có thể kêu tiểu bá vương?” Trên tình thần thật sự cầu thị*, Hạ Tiểu Tiểu nói ra nghi hoặc của chính mình, vừa dứt lời, xung quanh liền có tiếng cười khúc khích.

(*thật sự cầu thị: điều thực tế thực dụng a)

“Cười? Cười cái gì mà cười!” Phùng Thạc ngượng quá hóa giận, hung hăng trừng mắt về hướng gia đinh chung quanh.

H

Tiếu Tiếu nhìn về hướng phát ra tiếng cười, mới phát hiện mình bị một đám người hắc y vây quanh, mặt nhóm người này không biết vì cái gì đều nín nhịn đến đỏ bừng.

“Các ngươi đây là……” Đều vây quanh nàng để làm chi a?

“Hừ! Tiểu mỹ nhân, Phùng đại gia thích ngươi, mau ngoan ngoãn cùng Phùng đại gia hồi phủ đi.” Bị chuyện “tiểu vương bá vương” của tiểu mỹ nhân này xen ngang, thiếu chút nữa quên mất chính sự cướp sắc (muốn cướp người đẹp về a). Phùng Thạc phe phẩy cây quạt trong tay, ra vẻ tiêu sái, kỳ thật nhìn rất suồng sã hèn hạ.

“Cái gì? Hồi phủ với ngươi? Trong phủ ngươi thiếu nha hoàn ư hảo ngạc nhiên, nàng từ khi nào đã thành thưởng thủ* nha hoàn a?

(*thưởng thủ: nhiều người tranh giành)

“Ha ha, tiểu mỹ nhân, ngươi cũng thật thích nói cười, ta đường đường Phùng phủ sao có thể thiếu nha hoàn? Chỉ cần ngươi theo ta, ngươi muốn bao nhiêu nha hoàn theo hầu hạ đều được, ha ha.” Phùng Thạc như là nghe được chuyện cực buồn cười, vừa cười ha hả vừa nói, cả người thịt béo run run. (hix còn hơn cả tả heo)

“Ngươi không thiếu nha hoàn sao lại kêu ta đi theo ngươi? Bất quá, cho dù nhà ngươi thiếu nha hoàn ta cũng không thể đi theo ngươi a, ta còn là nha hoàn của tiểu thư nhà chúng ta!” Hạ Tiểu Tiểu ngẩng cái cằm nhỏ kiêu ngạo nói.

Đôi mắt chuyển động, nhìn xem bốn phía, thực là một nơi hảo xa lạ nga. Từ khi nàng vào Vưu phủ liền không đi quá cửa chính của Vưu phủ, hai năm gần đây tiểu thư thân thể tốt lắm, mới mang nàng lén chạy ra ngoài chơi, đi cũng là dã ngoại nơi ít người, ven hồ gì đó, nhìn bản thân hiện tại ở một ngã tư đường xa lạ, nàng hơi hơi có chút hoảng đứng lên, muốn chạy nhanh về nhà. “Này, các ngươi, những người này, vây quanh ta để làm chi? Không có gì thì tránh ra, ta phải về nhà!”

“Về nhà? Được a, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, làm cho bản đại gia thỏa mãn, bản đại gia tự nhiên sẽ thả ngươi trở về.” Phùng Thạc tiến lên từng bước, tham lam chăm chú nhìn Hạ Tiểu Tiểu. Xem này bộ ngực cao ngất cùng kia eo nhỏ dương liễu, thực con mẹ nó vưu vật* a.

(*vưu vật: vật đẹp hiếm thấy)

Hạ Tiểu Tiểu lại ngây ngốc. Cũng biết tình trạng hiện tại này là gặp phải người xấu. Gặp người xấu nên làm sao bây giờ? Nàng không có chút kinh nghiệm. Chỉ có thể thét chói tai “Cứu mạng–”

“Tiểu mỹ nhân. Đừng kêu. Ta Hoa Hoa Tiểu Bá Vương đã thích. Người nào dám cứu? Ngươi xem ra vẫn là có điểm mạnh mẽ đi. Quay lại đây ta cho ngươi thích thú đến mức mệt kêu không ra tiếng. Ha ha……” Ánh mắt đáng khinh đi kèm lời nói đáng khinh đảo qua toàn thân Hạ Tiểu Tiểu. Nàng thiếu chút nữa ghê tởm mà nôn mửa tại chỗ. Nhìn xem vây quanh nàng đích năm sáu đại hán to cao như cọp. Nàng lại tuyệt vọng đến muốn

“Hoa Hoa Tiểu Bá Vương. Ngươi thật đúng là chó không ngưng ăn thỉ* a. Còn dám ngay trên phố đùa giỡn con gái nhà lành? Lần trước giáo huấn ngươi còn không có ăn đủ thật sao?” Thời khắc mấu chốt. Nữ anh hùng cầm trường kiếm lóe sáng xuất hiện.

(*thỉ: là shit a, ý là tính xấu không đổi được)

“Hồng Tử Duyến?” Hạ Tiểu Tiểu đột nhiên nhìn thấy Hồng Tử Duyến. Nước mắt ứa ra.

“Hồng Tử Duyến?! Ngươi như thế nào lại ở trong này?” Nhìn thấy Hồng Tử Duyến. Hoa Hoa Tiểu Bá Vương Phùng Thạc rõ ràng cứng người lại. Phùng Thạc một thân bị thịt, ánh mắt kích động nhìn chung quanh. “Cái tên Tề Tụ Hiền cả ngày đi theo ngươi đâu?”

“Hừ. Chỉ bằng một mình bà cô ngươi cũng đủ thu dọn mớ rác rưởi các người. Hạ Tiểu Tiểu. Ra phía sau ta!” Bảo vệ Hạ Tiểu Tiểu. Hồng Tử Duyến rất có khí thế giơ trường kiếm. Ô…… Hảo kích động. Nàng rốt cục có thể làm “Anh hùng” cứu mỹ nhân một lúc. Nàng rốt cục có thể xài đến sở trường. Ô…… Nàng thật sự là rất kích động!

Kiểm tra bốn phía, xác định cái tên nguy hiểm Tề Tụ Hiền không có ở đây, Phùng Thạc nhất thời lại kiêu ngạo đứng lên. “Hồng Tử Duyến, đừng nói mạnh miệng, bằng một mình ngươi? Hừ, chẳng lẽ bản đại gia mang theo ra ngoài toàn là người ăn chay sao? Bản đại gia thích ngươi cũng không phải là một ngày hai ngày, mỗi lần đều bị cái tên Tề Tụ Hiền kia phá hư sự, hôm nay hắn không ở đây thật sự là cơ hội trời cho, ngươi cũng ngoan ngoãn cùng bản đại gia hồi phủ đi! Người đâu. Tiến lên! Đem cả hai nữ nhân này bắt về cho ta!”

“Hừ, bằng cái đầu heo phì nhà ngươi ư? Ngươi xem, bà cô ngươi không cắt cái lỗ tai heo của ngươi mới là lạ!” Hồng Tử Duyến cười lạnh một tiếng, huơ kiếm về phía mấy hắc y gia đinh đang tiến lên.

“Càng ngang ngược, càng hữu vị! Bản đại gia chính là yêu ngươi như vậy! Uy, các ngươi chú ý, đừng làm bị thương khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Hồng tiểu thư, làm mất hứng của đại gia, thì các ngươi cứ chờ xem.” Phùng Thạc đứng một bên vỗ đùi, ầm ỹ liên hồi.

“Hồng Tử Duyến…… Ngươi có sao không?” Cho dù Hạ Tiểu Tiểu ngu ngốc, lại không hiểu võ công, cũng nhìn ra Hồng Tử Duyến đang cực kỳ nguy hiểm.

“Ha ha, người đâu, đánh mạnh vào, thừa dịp cái tên đáng chết Tề Tụ Hiền không ở đây, bắt tiểu nữ này về cho gia! Làm cho gia trở về hảo hảo vui vẻ a.” Phùng Thạc đứng một bên nhảy lên vui sướng.

“Đáng chết, Hạ Tiểu Tiểu, ngươi còn không mau chạy! Ngươi đang xem diễn kịch a!” Hồng Tử Duyến thở hổn hển la lớn, xong rồi, xong rồi, nàng không có ai giúp sức, nàng một người đánh không lại năm người a.

“Ách…… Chạy? Hảo! Ta chạy!” Hạ Tiểu Tiểu vội vàng gật đầu, sau đó còn nói “Nhưng là đi đâu? Ta chạy hướng nào mới đúng? Ta chạy, còn ngươi làm sao bây giờ?”

“Hạ Tiểu Tiểu, ngươi là heo nga?” Hồng Tử Duyến tức khí giơ chân, vừa phân tâm, thiếu chút nữa bị người ta đánh, ra sức chống cự.

“Tiểu mỹ nhân, còn muốn chạy? Có hỏi qua bản đại gia chưa?” Nhìn đến gia đinh hoàn toàn vây quanh áp đảo Hồng Tử Duyến, Phùng Thạc di chuyển thân hình nặng nề, tiến đến gần Hạ Tiểu Tiểu yếu ớt.

“Ngươi, ngươi không được lại đây!” Hạ Tiểu Tiểu sợ hãi liên tục lui về phía sau, nước mắt chảy ròng.

“Phùng Thạc, ngươi không được động đến nàng!” Hồng Tử Duyến lo lắng vung mạnh bảo kiếm, muốn cứu Hạ Tiểu Tiểu, đáng tiếc kiếm không theo ý người.

“Tiểu mỹ nhân, cho đại gia sờ một cái trước.” Phùng Thạc cười dâm tới gần Hạ Tiểu Tiểu, bàn tay ma quỷ bẩn thỉu vươn ra ……

“A–” Hét thảm một tiếng, tiếp theo “Phanh” một tiếng, Phùng Thạc ôm thân dưới oanh nhiên ngã xuống đất, vẻ mặt thống khổ.

“Thiếu gia–” Năm người đang cùng Hồng Tử Duyến triền đấu thấy thiếu gia có chuyện, vội vàng chạy lại, làm cho Hồng Tử Duyến nhẹ nhàng thở ra, vội vàng hai bước nhảy vọt đến bên người Hạ Tiểu Tiểu, lôi kéo Hạ Tiểu Tiểu bỏ chạy. “Mau chạy, chạy về phủ liền an toàn

“Con mẹ nó! Đuổi theo cho ta! Một lũ xú nương!” Phùng Thạc nghiến răng đau đớn, hung hăng phát mệnh lệnh cho thủ hạ, “Bắt không được cái lũ xú nương đó, ta lấy mạng các ngươi! Ai!…… Mẹ nó, đau chết ta, cái lũ xú nương kia hạ chân thật ác!”

Hồng Tử Duyến lôi kéo Hạ Tiểu Tiểu chạy một mạch như điên, đến con phố trước Vưu phủ, đụng phải Vưu Đức Ân đang đi ra ngoài tìm Hạ Tiểu Tiểu. Vừa thấy Vưu Đức Ân, Hạ Tiểu Tiểu tựa như nhìn thấy thân nhân vội chạy tới, ôm hắn ủy khuất khóc lớn. “Tiểu thư, ô ô…… Tiểu thư……”

“Tiểu Tiểu? Làm sao vậy? Làm sao vậy?” Ôm vào ngực một bóng dáng nhỏ nhắn toàn thân run rẩy, làm cho người ta thương tiếc trong lòng.

“Hai người các ngươi còn ở đây thân thân ta ta? Còn không mau chạy! Mọi người sắp đuổi lên đây!” Hồng Tử Duyến quay đầu lại nhìn nhìn bóng người đang đuổi theo, nóng nảy giậm chân.

“Làm sao vậy?” Vưu Đức Ân hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

CHƯƠNG 20: NGƯỜI XẤU LÀ DÙNG ĐỂ ĐÁNH NGƯỜI XẤU

“Tên thúi Hoa Hoa Tiểu Bá Vương trong thành Dương Châu muốn bắt Hạ Tiểu Tiểu về làm vợ nhỏ a! Uy, còn không mau chạy? Bọn hắn người đông thế mạnh! Bản thân ngươi không thể đánh lại bọn hắn đâu!”

Nhìn thấy bóng người càng ngày càng gần, Hồng Tử Duyến nóng nảy giẫm chân, không quan tâm đến cái đôi nam nữ chẳng phân biệt được tình thế mải lo ôm nhau kia, nàng chạy như điên về hướng Vưu phủ. Phải chạy nhanh tìm Tụ Hiền đến, bằng không Hạ Tiểu Tiểu cùng Vưu Đức Ân sẽ gặp nguy hiểm.

“Cái gì?!” Vưu Đức Ân nghe xong lời nói của Hồng Tử Duyến, trước là sửng sốt, sau là giận dữ, thân hình run rẩy trong lòng ngực kia, càng làm cho hắn phát ra lửa giận.

“Tiểu Tiểu, ngươi có sao không? Ng

ười nọ có làm gì ngươi không?” Lo lắng nhìn Tiểu Tiểu từ trên xuống dưới, chỉ thiếu mỗi việc tự mình kiểm tra, xác định Hạ Tiểu Tiểu không việc gì, Vưu Đức Ân nheo mắt lại, đáng chết, dám động vào người của hắn, thật không thể nhịn được!

“Ta không có việc gì, tiểu thư, người nọ hảo đáng sợ, người nọ muốn sờ, sờ ta…… Ta, ta sợ…… Ô……” Hạ Tiểu Tiểu khóc như mưa rơi, Vưu Đức Ân mặt mũi ngày càng xanh mét.

Mấy tên gia đinh kia cũng đã theo đuôi mà đến chỗ Hạ Tiểu Tiểu cùng Vưu Đức Ân đang đứng, Phùng Thạc cũng chân cao chân thấp chạy tới từ đằng sau.

“Con mẹ nó, cái đồ vô dụng, như thế nào làm cho xú nương Hồng Tử Duyến kia chạy mất?” Nhìn tới hai người còn đang đứng bên kia, Phùng Thạc tức giận cả người run run, “Còn ở đó mà thất thần, còn không mau đem này hai tiểu nương này trói lại cho ta!”

Năm gia đinh nghe lệnh vừa định tiến lên, chợt nghe thấy có người hét lớn một tiếng “Chậm đã!”

Người vừa nói chính là Vưu Đức Ân đang ôm Hạ Tiểu Tiểu trong tay, hắn sầm mặt, nhìn thấy Phùng Thạc với heo giống nhau như đúc, mở miệng nói: “Chính là ngươi, động vào Hạ nha đầu của ta?”

“Đúng vậy! Chính là bản đại gia! Như thế nào? Ngươi muốn nói thay cho tiểu nương này sao?” Phùng Thạc hoàn toàn không đem nam tử gầy yếu trước mặt đặt vào trong mắt.

“Hừ!” Vưu Đức Ân nhìn nhìn chung quanh năm tên gia đinh, lạnh lùng mở miệng hỏi ” Các ngươi là người của con heo phì này?”

“Ách? húng ta được thuê làm hộ vệ của hắn……” Năm kẻ vô danh đứng một góc đột nhiên bị hỏi, cả năm người trong lòng đều có chút không rõ ràng.

“Một tháng bao nhiêu tân bổng?” Vưu Đức Ân lại tiếp tục mở miệng. Khí thế cao ngạo mà lạnh lùng. Làm cho người ta không tự giác cảm thấy mình thật thấp kém.

“Mười, mười hai bạc……” Một người trong đám trả lời. Bọn hắn ở trong chốn giang hồ chỉ có thể xem như là vô danh tiểu tốt. Mỗi tháng có thể kiếm được mười hai bạc. Đã là thu vào không tồi.

“Mười hai bạc? Hảo! Ta cho các ngươi mỗi người một trăm hai mươi lượng hoàng kim! Các ngươi từ giờ trở đi. Nghe ta chỉ huy!”

“Gì? Một trăm hai mươi lượng hoàng kim?” Năm nhân rõ ràng có chút mơ hồ. Phùng Thạc tức giận kêu lên. “Các ngươi đừng nghe hắn nói bậy bạ. Ngươi xem bộ dạng hắn thế kia. Sao có thể giống một địa chủ!”

“Hừ! Một trăm hai mươi lượng hoàng kim ở Vưu gia chúng ta không coi là cái gì! Chỉ cần các ngươi có thể làm cho ta cao hứng. Một ngàn hai trăm lượng hoàng kim ta cũng có thể cho!” Vưu Đức Ân lạnh lùng nói xong. Ném ra một cái túi tiền đầy ắp.

Vưu gia? Vưu gia phú khả địch quốc*? Năm tay đấm nhất thời sáng mắt. Một người trong đám tiến lên nhặt lên cái túi tiền. Mở ra. Bên trong tràn đầy ngân đĩnh. Ước chừng là bằng khoản tiền bọn hắn ở Phùng gia làm công nửa năm. Không hẹn mà cùng suy nghĩ, năm người nhất tề sang đứng phía sau Vưu Đức Ân. “Chúng ta năm người từ giờ trở đi hoàn toàn nghe theo Vưu thiếu gia sai khiến.”

(*phú khả địch quốc: giàu ngang một quốc gia)

“Ngươi, các ngươi một lũ cẩu nô tài thấy tiền là quên nghĩa!” Phùng Thạc nóng nảy nhảy nhảy lên như bị điện giật.

“Hừ! Dám động vào người của Vưu Đức Ân ta, ngươi phải có can đảm gánh vác hậu quả! Các ngươi năm người, bắt được đầu heo phì này, đánh thật mạnh cho ta, ta muốn xem hắn bị đánh bẹp thành tờ giấy! Ai đánh vô cùng tàn nhẫn, là có thể được thưởng hai trăm hai mươi lượng hoàng kim.” Vưu Đức Ân nhìn chằm chằm Phùng Thạc đang biến sắc, chậm rãi lệnh.

Trời ơi, một trăm hai mươi lượng hoàng kim lại thêm hai trăm hai mươi lượng hoàng kim, năm tay đấm kích động xoa xoa nắm đấm, vây quanh Phùng Thạc. “Phùng đại gia, mấy ca ca xin lỗi a.” Sau đó, lao vào đánh đấm.

“Các ngươi muốn làm gì? A– cứu mạng– cứu mạng a–” Mới vừa rồi Hoa Hoa Tiểu Bá Vương vẻ mặt còn khoa trương, bây giờ khóc lên khóc xuống.

“Tiểu thư? Hắn……” Chuyện gì thế? Hạ Tiểu Tiểu đang khóc, bị tiếng kêu thảm thiết bừng tỉnh, kinh ngạc nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. “Bọn hắn như thế nào lại đánh nhau?” Người xấu đánh người xấu?

” Tiểu Tiểu, ngươi không sao chứ?” Vưu Đức Ân nghe thấy thanh âm nhỏ trong lồng ngực, vội cúi đầu hỏi, chỉ hận không được đem nàng kiểm tra từ đầu đến chân, nhìn xem có tổn thương gì không.

“Ta, ta không có việc gì, chỉ là có chút sợ hãi. Tiểu thư, bọn hắn đây là?” Cánh tay nhỏ bé chỉ chỉ đến “chiến trường” cách đó không xa.

“Nga, bọn hắn a, không có gì đâu, chính là người làm sai bị trừng phạt thôi.” Vưu Đức Ân – nhẹ nhàng bâng quơ nói.

“Nga, nhưng mà, mấy người kia không phải rõ ràng là muốn đánh chết tên phì kia sao, trước đó còn nói chính mình là người dưới tay của tên tiểu bá vương kia mà? Như thế nào lại đánh người cùng nhà chứ?” Lại còn đánh mạnh như vậy, Hạ Tiểu Tiểu vội cúi đầu, không dám xem cái cảnh tượng máu me kia.

“Đại khái là bọn hắn cảm thấy chủ tử của mình rất béo, cần giảm béo a.” Vưu Đức Ân nói, mặt không đổi sắc.

“Xem ra, nơi này không cần ta ra tay.” Đột nhiên có người xen ngang nói, là Hồng Tử Duyến đang vội vàng kéo Tề Tụ Hiền

“Vưu thiếu gia, nhìn không ra là ngươi rất thủ đoạn nha, cư nhiên có thể làm cho bọn họ tự đánh nhau. Sách sách, thực hảo hảo a, như thế nào xuống tay hay như vậy.” Nhìn thấy một đống thịt béo nằm trên mặt đất, bị đánh đến thở không ra hơi, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng đều không phát ra được, Tề Tụ Hiền lắc lắc đầu.

“Vưu gia chúng ta có câu cách ngôn gia truyền nói là có tiền có thể sai khiển cả ma quỷ, Tề huynh ngươi không biết sao?” Thân là người Vưu gia, có một số việc trời sinh đã là như vậy.

“Có tiền có thể sử quỷ thôi ma? Ý là ngươi cho tiền mấy tên này, sai bọn họ đánh tên heo phì kia? Ngươi cho bao nhiêu bạc?” Hồng Tử Duyến tò mò hỏi.

“Không nhiều lắm, mỗi người một trăm hai mươi lượng– hoàng kim! Ai đánh mạnh, đánh đúng như ta yêu cầu, thưởng thêm hai trăm hai mươi lượng hoàng kim.” Thái độ khi nói tới hoàng kim với thái độ khi nói tới đồng bản (đồng xu a) không khác nhau bao nhiêu.

“Cái gì? Ba trăm hai mươi lượng, hoàng kim!” Hồng Tử Duyến mắt sắp rớt ra ngoài, vội la lên. “Mua bán kiếm tiền như vậy sao lại không cho chúng ta tham gia? Trời a, trời a, ngàn vạn lần ra tay nhẹ thôi, chừa cho ta đánh với a! Tụ Hiền, ngươi còn không mau qua kia đem con heo phì kia đánh bẹp ra! Ba trăm hai mươi lượng hoàng kim nha!!”

“Muốn ta ra tay?” Tề Tụ Hiền nhìn nhìn bãi chiến trường, bất đắc dĩ thu tay lại. “Hắn hiện tại bị đánh đến thế kia, kinh không chịu nổi một quyền của ta.”

“Cái này……” Tuy rất muốn kiếm ba trăm hai mươi lượng hoàng kim, nhưng không thể bởi vậy mà giết người phạm pháp a? Hồng Tử Duyến cực kỳ buồn rầu.

“Hồng tiểu thư, ngươi không có sao chứ? Cái tên Hoa Hoa Đại Bá Vương không không làm gì ngươi chứ? Không khi dễ ngươi chứ?” Hạ Tiểu Tiểu lúc này mới nhớ đến ân cần thăm hỏi ân nhân cứu mạng một chút, vừa rồi nàng thấy tiểu thư liền hưng phấn quá mức, không chú ý tới an nguy của Hồng Tử Duyến, cảm giác thật sự là có lỗi.

“Cái gì? Hắn còn động đến Tử Duyến sao?” Vốn tưởng việc không liên quan đến mình, Tề Tụ Hiền vậy liền nheo mắt lại.

“Là a, vừa rồi hắn chỉ huy năm tên kia đối phó một mình Hồng tiểu thư, còn nói phải bắt Hồng tiểu thư về làm hắn hảo hảo vui vẻ a.”

Con mẹ nó, Phùng Thạc này ăn gan cọp sao, dám làm ra việc như vậy! Cư nhiên dám động đến Hồng Tử Duyến?! Tề Tụ Hiền tức giận đem nắm tay kêu rắc rắc, xoay người hướng đến Phùng Thạc, không quên nhả ra tiếp một câu. “Vưu thiếu gia, ba trăm hai mươi lượng hoàng kim kia đừng quên để cho ta, ta nhất định sẽ làm cho đầu heo này hảo hảo vui vẻ.”

Vẻ mặt thực bạo lực, phát ra mùi máu tanh, tiểu nữ không nên xem a. Vưu Đức Ân vội ôm Hạ Tiểu Tiểu, quyết định hồi phủ, trước khi đi ném ra một câu. “Mọi người cứ vui vẻ đi a.”

Cái gì? Này này, đây là cái loại người gì a! Phùng Thạc bị nhấn chìm trong bạo lực muốn kêu mà không ai nghe, kêu gào không có tác dụng, khóc rống lên một hơi, rồi lăn ra bất tỉnh.

Lời đồn lan ra, trong thành Dương Châu mọi người xôn xao bàn tán.

“Này, ngươi biết không? Vưu gia đại tiểu thư nhiều bệnh kia, kỳ thật là nam nhân.”“Này, ngươi biết không? Vưu gia đại thiếu gia là kẻ biến thái.”

“Này, ngươi biết không? Vưu gia đại thiếu gia yêu thích nữ trang, không yêu nữ nhân, trước đây nhập phủ bao nhiêu tiểu thư, kỳ thật là Vưu lão gia muốn vì Vưu thiếu gia tìm vợ.”

“Này, ngươi biết không? Vưu gia đại thiếu gia tâm địa độc ác, Phùng thiếu gia không biết vì sao đắc tội với hắn, bị đánh thành đầu heo a.”

“Này, ngươi biết không? Đem Phùng Thạc đánh bẹp dúm chính là Tề Tụ Hiền nga, nghe nói là vì Vưu gia đại thiếu gia, bọn hắn lúc đó khẳng định có chuyện mờ ám……”

“Này, ngươi biết không? Nghe nói Vưu gia đại thiếu gia thân thể yếu đuối, không thể có con, ai……”

Tin tức cuối cùng là, Vưu gia đại thiếu gia tới gặp Hoa Hoa Tiểu Bá Vương Phùng Thạc cầu hoan (xin… xin sex a…) thế nào không thành, ngượng quá hóa giận, đem đánh thành thái giám.

CHƯƠNG 21: XUẤT DU

Trong Tùng Trúc Uyển, Hạ Tiểu Tiểu cùng Hồng Tử Duyến nghiêng người tựa vào một cái tháp, trong miệng đầy đồ ăn vặt, nhìn Vưu Đức Ân rèn luyện thân thể.

“Tử Duyến, phương pháp luyện tập như vậy, tiểu thư chúng ta có thể chịu nổi không?” Nhìn thấy Vưu Đức Ân bị Tề Tụ Hiền thao luyện thống khổ mà kiên trì học hỏi, Hạ Tiểu Tiểu thập phần đau lòng.

“Này, hắn rõ ràng là nam nhân, ngươi còn gọi hắn là tiểu thư? Ngươi không có vấn đề gì chứ?” Chưa thấy qua một nha đầu nào ngốc như vậy, cùng một nam nhân sinh hoạt cùng nhau tám năm, còn bây giờ người ta là nam nhân nha.

“Người ta, người ta kêu thành thói quen thôi……” Tiểu thư đột nhiên biến thành thiếu gia, phải cho nàng một cái quá trình thích ứng chứ.

“Ngươi a, ngươi bớt lo lắng cho thiếu gia nhà ngươi đi, hắn còn không phải là vì ngươi mới như vậy liều mạng a, vạn nhất về sau lại gặp một tên sắc lang, hắn mới có thể bảo hộ ngươi chu toàn.” Hồng Tử Duyến ánh mắt hâm mộ nhìn Hạ Tiểu Tiểu “sống trong hạnh phúc mà không hay biết”, đột nhiên nhớ tới một chuyện, nghi hoặc hỏi: ” Tiểu Tiểu, ngày đó cái tên heo phì kia muốn tiến lên bắt ngươi, hắn như thế nào lạingã xuống la khóc? Ngươi đã làm gì a? Ngươi không phải là cao thủ giấu mặt đó chứ?”

“Ta cũng không có làm gì a, lúc ấy ta rất sợ hãi, đột nhiên nhớ ra lần trước Tề đại ca dạy ta chiêu kia, ta đành phải dùng, không nghĩ tới mèo mù vớ được cá rán, chiêu này thật đúng là hữu dụng nha.” Nói chuyện, ánh mắt chú ý tới Vưu Đức Ân cuối cùng cũng được nghỉ ngơi một lát, đang đi về hướng nàng, nàng vội vàng đứng dậy cung nghênh, “Tiểu…… Thiếu gia, ngươi có khỏe không?”

“Ta không sao, các ngươi ở nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?” Vưu Đức Ân cầm lấy khăn mặt, lau mồ hôi.

“Không có gì, Tử Duyến hỏi ta dùng chiêu gì mà một cái đánh bại tên tiểu bá vương kia.” Hạ Tiểu Tiểu vừa nói vừa hầu hạ Vưu Đức Ân uống trà.

“Ngươi đánh bại Phùng Thạc?” Nghe vậy, Vưu Đức Ân ngạc nhiên vạn phần.

“Là a, lúc ấy năm người kia quấn quít lấy một mình ta, ta không thể thoát thân, nhìn qua thấy tên heo phì đáng chết muốn sàm sỡ Tiểu Tiểu, ta thiếu chút nữa bị dọa chết, không ngờ Tiểu Tiểu không biết là dùng chiêu gì, liền đem cái đầu heo phì đánh đến ngã lăn ra la khóc. Tiểu Tiểu, ngươi nói xem. Rốt cuộc ngươi dùng cái chiêu gì a?” Chẳng lẽ Tụ Hiền sau lưng nàng dạy cho Hạ Tiểu Tiểu bí kíp gì sao?

“Thật vậy?” Vưu Đức Ân nghe vậy cũng thập phần tò mò. “Tiểu Tiểu, ngươi làm thế nào vậy?”

“Chính là Tề đại ca dạy ta chiêu kia a.” Kỳ quái, lúc dạy bọn họ cũng có mặt ở đó. Bọn họ chẳng lẽ không nhớ rõ?

“Chiêu nào a?” Hai người tò mò vội vàng hỏi.

“Chính là chiêu này a—-” Nàng trả lời, một chân vung. Hung hăng đá tới hướng hạ thân của Vưu Đức Ân.

” A—-” Sợ hãi kêu một tiếng, Vưu Đức Ân phản ứng rất nhanh. Lại là cái cảm giác đau đến lăn lộn trong quá khứ. Chật vật đứng lên, Vưu Đức Ân tức giận la lớn. “Hạ Tiểu Tiểu! Ngươi muốn gì chứ?!” Muốn hại hắn đoạn tử tuyệt tôn sao!

“Ta. Ta không muốn làm gì a?” Ánh mắt mở to vô tội, Hạ Tiểu Tiểu đáng thương chậm rãi giải thích. “Các ngươi không phải hỏi ta chiêu nào sao? Ta cũng không biết đây là cái chiêu gì. Thế nên trực tiếp biểu diễn cho các ngươi xem a.”

Không nghĩ tới, Tiểu Tiểu của hắn còn lại rất bạo lực. Thật thông cảm cho Hoa Hoa Tiểu Bá Vương Phùng Thạc nha……

“Thiếu gia, ngươi làm sao vậy?” Bộ dạng đau kịch liệt a.

“Không, không có việc gì, ta trở về phòng thay quần áo. Cái kia…… Ta thấy ngươi sau này vẫn là không nên học mấy cái trò thô lỗ đó.” Rất nguy hiểm.

“n.” Tiểu Tiểu gật gật đầu nghe lời, lại đứng dựa người vào tháp.Tay lấy ra một trái đào, vừa định ăn, thì có hai bóng người màu xanh đi tới hướng nàng.

Chiếc váy dài yên sa mỏng màu xanh nhạt yểu điệu, áo trong lộ ra da thịt trắng như băng tuyết. Lông mày như viễn sơn, ánh mắt như câu hồn, đôi môi như viên ngọc đỏ, đôi hoa tai toái tinh lay động, cả người có vẻ tinh trí mà mềm mại thướt tha.

Mỹ nhân a…… Hạ Tiểu Tiểu tay vẫn đ

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN