Tiền Thế Đích Ái - Chương 2 - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
86


Tiền Thế Đích Ái


Chương 2 - Chương 2



Có người bẩm sinh đã có khí chất quý tộc, có lẽ đây là lưu lại từ tiền kiếp.

Hàn Vũ tự nói với chính mình: ‘đây là một kẻ quý tộc trời sinh, có lẽ kiếp trước cậu ta cũng giống như mình, là hoàng tộc đứng đầu xã hội’.

Nếu Hàn Vũ là đế vương, vậy Tô Triệt chính là hoàng hậu cùng sánh vai với hắn _____ Hàn Vũ mỉm cười, hắn phát hiện ra rằng, ý nghĩ như vậy thực khiến mình động tâm.

tuong-rao-hoa-10

Có người bẩm sinh đã có khí chất quý tộc, có lẽ đây là do kiếp trước lưu lại.

Khi Tô Triệt bước ra khỏi cổng trường, ngoài ý muốn thấy được một chiếc xe đen có rèm che, cùng một người ———— Hàn Vũ.

Ngày ấy, Tô Triệt ở trên đường gặp nam nhân xa lạ chủ động tiến lên giới thiệu này, sau khi hai người trao đổi danh thiếp xong hắn liền vội vàng li khai, sau đó cũng không có liên lạc gì. Ngay lúc Tô Triệt nghĩ đến người tên Hàn Vũ đã bốc hơi khỏi thế gian thì hắn lại xuất hiện trước mặt cậu.

Tô Triệt đánh giá khuôn mặt người nam nhân này, ngũ quan thập phần anh khí, đường hoàng, có một loại khí thế khiến người ta không thể quên được.

Tô Triệt không hề quên người này, có lẽ là bởi vì sự xuất hiện đột ngột của hắn mà cũng có thể là do khuôn mặt như xa lạ mà lại như rất quen thuộc này.

Hàn Vũ nở một nụ cười tao nhã, tự động cầm lấy những quyển sách trên tay Tô Triệt, mở cửa xe: “Tôi có vinh hạnh được mời cậu bữa tối không?”

Tuy rằng miệng hỏi vậy nhưng tư thái của hắn thì…

Tô Triệt nhìn động tác của Hàn Vũ mà âm thầm cười khổ. Người này rõ ràng là không cho mình cơ hội từ chối mà.

Bất quá Tô Triệt cũng không có tính toán cự tuyệt. Tâm tình của cậu lúc này thực vi diệu, Tô Triệt luôn giúp đỡ mọi người nhưng không mấy nhiệt tình, trong một khắc này lại không muốn từ chối lời mời của một kẻ mới gặp, hoàn toàn chưa biết gì về nhau.

Xe dừng lại trước một nhà hàng cao cấp, Tô Triệt nhìn biển hiệu, đây là một nhà hàng Pháp rất có tiếng ở thành phố này, tỷ lệ thuận với danh tiếng của nó chính là giá cả. Tô Triệt là một giảng viên đại học bình thường, tuy rằng cậu ở trong ngành cũng có chút ít tiếng tăm, nhưng chút tiếng tăm này chưa đủ để cậu có them thu nhập. Tô Triệt nhìn biển hiệu lại nghĩ đến hầu bao của mình, nhìn nhìn nam nhân đứng bên cạnh, cậu hi vọng mình sẽ không bị giữ lại rửa chén vì không có đủ tiền trả…

“Cậu thích loại rượu nào?”

Lúc gọi món ăn, Hàn Vũ hỏi Tô Triệt.

Tô Triệt không phải là người thích uống rượu nên lắc đầu: “Thật xin lỗi, tôi không uống rượu……”

Hàn Vũ nói: “Rượu vang đỏ rất nhẹ, nó sẽ không làm cậu say đâu.”

Hàn Vũ nhìn chăm chú vào Tô Triệt như tuyên bố sự cường thế, độc tài của mình. Trước ánh mắt này, Tô Triệt không đến mức không biết xấu hổ mà lắc đầu, nhưng cũng không đồng ý, sự im lặng của cậu được Hàn Vũ xem như đồng ý.

Trời mới biết, đối với Tô Triệt mà nói, chỉ cần nửa chai vang đỏ cũng đủ để cậu say đến bất tỉnh nhân sự rồi.

Bữa tiệc sang trọng với những món ăn cầu kỳ, tinh xảo thật sự là rất kích thích vị giác của thực khách.

Hàn Vũ biết Tô Triệt chưa từng tham gia một bữa tiệc tiêu chuẩn nào, cuộc đời cậu thực ra rất đơn giản, một cậu bé thuộc tầng lớp lao động, học hành xuất sắc, thi đậu ngành lịch sử của trường đại học trọng điểm, làm giảng sư đại học kiêm thạc sĩ, tuy mới 27 tuổi nhưng đã trở thành một vì sao có danh tiếng trong giới lịch sử văn hóa ——– nhưng cũng chỉ giới hạn như thế, Tô Triệt chỉ là một giáo sư đại học luôn đắm chìm trong sách văn hóa cổ chứ không phải là những ngôi sao thường xuyên xuất hiện ở các bữa tiệc của xã hội thượng lưu. Vì vậy Hàn Vũ không hề thấy ngoài ý muốn khi nhìn thấy quang mang tò mò trong ánh mắt Tô Triệt.

Có người nói, trên bàn ăn là dễ nhận thấy bản tính của một người nhất.

Hàn Vũ thừa nhận đúng là hắn cố ý, biết rõ Tô Triệt chưa bao giờ đến những nơi như thế này mà vẫn dẫn cậu đến. Hắn muốn biết, người chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể khiến mình rung động có thực sự tốt đẹp như trong tưởng tượng hay không.

Tô Triệt quả thật chưa từng gặp trường hợp nào như vậy, cũng chưa bao giờ tham dự một bữa tiệc lớn nào, càng chưa được huấn luyện trên phương diện này, nhưng như vậy cũng không làm khó được được cậu.

Lễ nghi dùng cơm của Tô Triệt cũng không đúng tiêu chuẩn lắm nhưng dường như cậu có một loại bình tĩnh cùng cao quý bẩm sinh, điều này khiến cử chỉ của cậu giống như những quý tộc tao nhã khác, trừ thầy giáo lễ nghi khắc nghiệt nhất ra, không có ai lại cho rằng Tô Triệt là một bần dân khuyết thiếu giáo dưỡng cả.

Hàn Vũ nhớ tới ánh mắt bình tĩnh và thong dong của Tô Triệt khi nhìn mình.

Rất ít người có thể ở trước ánh mắt của hắn mà bình thản ung dung, bởi vì Hàn Vũ chính là một quân chủ độc tài, hắn trời sinh có một loại khí phách khiếp người.

Nhưng Tô Triệt cũng không vì thế mà sợ hãi.

Hàn Vũ tự nói với chính mình: ‘đây là một kẻ quý tộc trời sinh, có lẽ kiếp trước cậu ta cũng giống như mình, là hoàng tộc đứng đầu xã hội’.

Nếu Hàn Vũ là đế vương, vậy Tô Triệt chính là hoàng hậu cùng sánh vai với hắn _____ Hàn Vũ mỉm cười, hắn phát hiện ra rằng, ý nghĩ như vậy thực khiến mình động tâm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN