Người Vợ Thay Thế (Full) - Chương 50
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
133


Người Vợ Thay Thế (Full)


Chương 50


Nhất định phải hạnh phúc

Đới Tư Dĩnh mở to mắt, nhìn xung quanh, phát hiện mình đang ở trong bệnh viện, lại thấy Hàn Cảnh Hiên đang gục đầu ngủ bên giường bệnh. Vừa định ngồi dậy liền phát hiện tay mình đang bị Cảnh Hiên nắm chặt lấy. Nước mắt lại trực trào ra, mỗi lần như thế này, người duy nhất luôn ở bên cạnh cô, chỉ có Cảnh Hiên.

Đang ngủ say Hàn Cảnh Hiên bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên. Đới Tư Dĩnh vội vàng lau đi nước mắt, khóe miệng nở ra một nụ cười, “Cảnh Hiên, anh tỉnh rồi à?”

“Tư Dĩnh, em có sao không?” Miệng hỏi, tay sờ lên trán của cô, sau đó mới yên tâm nói: “Hết sốt rồi, em có thấy đói bụng không? Có muốn ăn gì không?”

Đới Tư Dĩnh thấy Hàn Cảnh Hiên quan tâm mình như vậy, lắc đầu, nhào vào trong ngực anh khóc ròng, nói: “Cảnh Hiên, sao lại tốt với em như vậy? Vì sao? Em phải làm thế nào để báo đáp được cho anh?”

“Em ngốc quá, đây là do anh nguyện ý, anh không cần em báo đáp, anh chỉ cần em được vui vẻ, cho nên không cần nói báo đáp với anh. Hay là, Tư Dĩnh, lấy anh đi, để anh được chăm sóc cho em.” Hàn Cảnh Hiên lại một lần nữa cầu hôn.

“ Em…” Đới Tư Dĩnh vừa mở miệng định nói lại bị Hàn Cảnh Hiên cắt ngang.

“Tư Dĩnh, em đừng cự tuyệt như trước nữa, cũng đừng nói cái gì mà không xứng, cũng đừng nói linh tinh đứa bé gì nữa. Điều này với anh mà nói, chỉ là em lấy cớ cự tuyệt anh, em cứ từ từ nghĩ đi, anh không ép em, anh sẽ chờ em.”

Đới Tư Dĩnh ngước nhìn Hàn Cảnh Hiên, cô còn có thể nói gì.

“Được rồi, Tư Dĩnh, em cũng hết sốt rồi, để anh đi làm thủ tục, rồi anh đưa em về nhà.” Hàn Cảnh Hiên giúp cô nằm xuống.

Hàn Cảnh Hiên đỡ cô vào trong phòng, đặt cô lên giường, giúp cô đắp chăn, rồi nói: “Tư Dĩnh, em ngủ một chút đi, để anh đi nấu cháo cho em.”

“Cảnh Hiên, không cần, anh đã chăm sóc cho em một đêm rồi, anh hãy về nghỉ ngơi đi, em không sao.” Đới Tư Dĩnh nhìn anh một đêm không ngủ, sắc mặt tiều tụy, cảm thấy có chút đau lòng.

“Không sao, đợi chút, anh đi nấu cháo, buổi tối anh lại đến thăm em.” Hàn Cảnh Hiên mỉm cười.

Hàn Cảnh Hiên bận rộn vo gạo, nấu cháo, lấy đồ ăn từ trong tủ lạnh ra, đặt trên khay, nhẹ nhàng mở cửa phòng, phát hiện Đới Tư Dĩnh đang ngủ say, đành phải đặt sang một bên, giúp cô đắp lại chăn rồi mới rời đi.

Đới Tư Dĩnh sau khi ngủ dậy thấy trong người thoải mái hơn rất nhiều. Đứng dậy liền phát hiện thấy có cháo, trứng gà và dưa muối đặt bên cạnh, trong mắt tràn ngập cảm động, cầm tô cháo lên chậm rãi ăn… Chuông cửa đột nhiên vang lên.

Đới Tư Dĩnh vội vàng ra mở cửa, trực giác là Hàn Cảnh Hiên, “Cảnh Hiên, sao anh quay lại nhanh vậy?”

“Tư Dĩnh, là anh, em có khỏe không?” Long Ngạo Phỉ đứng ở cửa nhìn cô, trong hai mắt đều là đau lòng.

“Sao lại là anh? Có chuyện gì không?” Sắc mặt Đới Tư Dĩnh hơi trầm xuống, giọng nói chợt đông cứng lại. Chuyện như hôm nay, tất cả đều do anh tạo nên.

“Cho anh vào nhà, anh muốn nói chuyện với em.” Long Ngạo Phỉ không chờ sự cho phép của cô, trực tiếp đi vào trong nhà, rồi ôm lấy cô từ phía sau, trong giọng nói có bất đắc dĩ cùng thống khổ, “Tư Dĩnh, anh nhớ em.”

Toàn thân Đới Tư Dĩnh cứng đờ, muốn đẩy tay anh ra.

“Đừng cử động, cho anh được ôm em một chút, một chút là tốt rồi, anh thực sự rất nhớ em.” Long Ngạo Phỉ gắt gao ôm chặt lấy cô.

“Đừng như vậy, buông ra, chúng ta không thể làm tổn thương chị, em và anh đã không có khả năng, về sau, anh không cần đến đây nữa, về chăm sóc cho chị đi, chị ấy cần anh.” Đới Tư Dĩnh kiên quyết nói.

“Không cần em nhắc nhở anh, mọi người đều nhắc nhở anh, chính anh cũng luôn nhắc nhở mình, Tư Giai là trách nhiệm của anh, nhưng mà, có ai nghĩ đến, có ai biết trong lòng anh có ai? Nhìn Tư Giai hiểu lầm em, nhìn em chịu hết ủy khuất, em có biết lòng anh đau đến thế nào không? Nhưng anh lại chỉ có thể đứng giương mắt nhìn, bởi vì anh không thể giúp em…” Long Ngạo Phỉ gục đầu lên vai cô, chỉ có ở bên cô, anh mới có thể để lộ con người thật của mình.

Tư Dĩnh vì lời nói của anh mà có một tia xao động, muốn nắm lấy tay anh nhưng lại buông xuôi xuống. Không, cô không thể xao động, không thể để lòng mình trở nên mềm yếu.

“Anh rể.” Một tiếng xưng hô, giống như bị điện giật, làm cho toàn thân Long Ngạo Phỉ cứng đờ, không tự chủ được buông cô ra.

“Chúng ta không thể làm tổn thương chị, chị em cũng rất đáng thương, rất thống khổ. Em hiểu, em không trách chị ấy, vì nếu là em, chắc em cũng sẽ làm như chị ấy, cho nên, em xin anh, hãy đối xử tốt với chị.” Đới Tư Dĩnh chậm rãi xoay người đối mặt với anh.

“Nhưng cô ấy sẽ không tha thứ cho anh. Hiện tại, mỗi ngày cô ấy đều châm chọc khiêu khích, anh rất sợ mỗi khi về nhà, rất sợ phải đối mặt với cô ấy.” Long Ngạo Phỉ ngồi lên sô pha, hai tay ôm đầu thống khổ.

“Sẽ không, chị sẽ tha thứ cho anh, bởi vì người chị yêu nhất chính là anh. Nhưng anh hãy cho chị ấy một khoảng thời gian, anh cũng từ từ dỗ dành chị ấy, chị ấy sẽ tha thứ cho anh.” Đới Tư Dĩnh nhìn Long Ngạo Phỉ, cảm thấy có chút đau lòng, nhưng cô cố nén, không để cho mình biểu lộ ra.

“Sao em biết được, em là em gái của cô ấy, cô ấy còn không tha thứ cho em, sao có thể tha thứ cho anh.” Long Ngạo Phỉ dường như không còn chút hi vọng, biết chính mình đã phản bội tình yêu của bọn họ.

“Bởi vì chị ấy cũng là đàn bà, đàn bà có thể hận tất cả, nhưng không thể hận người mình yêu nhất, cho nên, chị em cũng như vậy, chị có thể không tha thứ cho em, nhưng không thể nào không tha thứ cho anh.” Đới Tư Dĩnh cười đau khổ, tựa như chính mình và anh vĩnh viễn không giống nhau.

“Nhưng còn em thì sẽ thế nào?” Long Ngạo Phỉ thương tiếc nhìn cô, sao cô lại lương thiện đến như vậy, sao lại không ích kỉ một chút, như vậy sẽ đỡ đau lòng hơn.

“Em, em tốt lắm, em so với chị còn hạnh phúc hơn rất nhiều, bởi vì em còn có sức khỏe, không phải sao?”

Long Ngạo Phỉ nhìn vẻ kiên cường của cô, lòng vô cùng đau đớn, nhưng đau đớn chỉ có thể giấu kín trong lòng. Đứng dậy, một lần nữa ôm lấy cô, ở bên tai cô thì thầm: “Tư Dĩnh, anh hy vọng em có thể hạnh phúc, nhất định em phải thật hạnh phúc.”

Cuối cùng Đới Tư Dĩnh nhịn không được cũng ôm lấy anh, thì thầm vào tai anh: “Em cũng hi vọng anh sẽ hạnh phúc, nhất định phải hạnh phúc.”

Em muốn kết hôn

Hôm nay là ngày giỗ của ba mẹ. Từ sáng sớm, Đới Tư Dĩnh đã chuẩn bị đầy đủ hoa tươi, đồ cúng tế, sắp sửa rời đi, nhìn cái điện thoại, cô do dự có nên cùng đi với chi hay không, rồi lại thở dài. Quên đi, chị nhất định sẽ không muốn nhìn thấy cô.

Đới Tư Dĩnh mặc một bộ quần áo màu đen, đeo kính râm đen, ôm bó hoa cúc vàng, đang đi đến bia mộ của ba mẹ, cách đó không xa nhìn thấy Đới Tư Giai cũng mặc một bộ y phục màu đen ngồi trước mộ của ba mẹ, tựa đầu vào bia mộ chảy nước mắt nói ra những chuyện ở trong lòng.

“Ba, mẹ, Giai Giai đến thăm hai người, Giai Giai rất khổ sở, rất thương tâm, rất nhớ hai người. Giai Giai không rõ Giai Giai rốt cuộc đã làm sai cái gì? Sao ông trời trừng phạt lên đầu con như vậy? Đầu tiên là cướp đi hai người, rồi lại làm cho con phải vật lộn giữa sự sống và cái chết, nhưng, con ngàn vạn lần không nghĩ đến, người em gái thân nhất của con, Tư Dĩnh và người con yêu nhất, Long Ngạo Phỉ, lại cùng nhau phản bội con. Ba, mẹ, Giai Giai sống còn ý nghĩa gì nữa, Giai Giai đi theo hai người có được không? Con không muốn hận Tư Dĩnh, không muốn hận Long Ngạo Phỉ, nhưng con cũng muốn tha lỗi cho họ, chỉ là, con không có cách nào để thuyết phục bản thân mình…”

Đới Tư Dĩnh trốn ở một bên, nghe thấy hết những lời chị nói, trong lòng chua xót rơi lệ.

“Ba, mẹ, hai người có trách con không? Trách con đánh Tư Dĩnh, trách con đoạn tuyệt quan hệ chị em, con không muốn thế, con thật sự không muốn, nhưng là, con rất thương tâm, rất khổ sở, con không có cách nào đối mặt với nó. Chỉ cần nhìn thấy bọn họ, con lại nghĩ đến chuyện bọn họ phản bội con. Ba mẹ, hay là, Giai Giai phải ra đi, để cho bọn họ được ở bên nhau? Nhưng, Giai Giai không cam lòng, thật sự là không cam lòng. Hai người hãy nói cho con, con nên làm như thế nào?” Đới Tư Giai đau khổ đập đầu vào bia mộ của ba mẹ.

Đới Tư Dĩnh không thể chịu đựng thêm được nữa, một bước xông ra, ôm lấy chị, khóc nói: “Chị, chị đừng như vậy, tất cả lỗi lầm, là Tư Dĩnh làm sai, Tư Dĩnh đến nhận lỗi với ba mẹ, nhận lỗi với chị.”

“Cô không sai, Phỉ cũng không sai, người sai là tôi, đáng lẽ tôi không nên trở về, đáng lẽ tôi nên đi theo ba mẹ, tác thành cho hai người.” Ánh mắt Đới Tư Giai mang theo tia tuyệt vọng nhìn ảnh của ba mẹ.

“Không, chị, ba mẹ ở trên thiên đường thật sự hạnh phúc, họ không cần chị đến quấy rầy, nhưng em cần chị.”

“Cô cần tôi, sao cô lại cần tôi?” Đới Tư Giai như vừa nghe được một câu đùa cợt hết sức buồn cười, nở một nụ cười thê lương, “Cô cần gì phải miễn cưỡng cầu xin tôi tha thứ? Cô có thể đợi tôi vài năm, tôi cũng chẳng sống được đến vài năm. Cô có thể cùng Phỉ đến với nhau, không phải sao?”

“Chị, không phải như vậy. Chị, sao chị có thể nói như vậy? Chị, không phải chị muốn nhìn Tư Dĩnh mặc váy cưới sao? Em sẽ kết hôn, chị biết không? Em muốn kết hôn, em muốn chị đến chúc phúc, em muốn chị thay ba mẹ đưa em xuất giá.” Đới Tư Dĩnh cuống quýt, dường như chỉ có thể là mình kết hôn thì chị mới có thể tha thứ, mới có thể chứng minh mình cùng Phỉ không thể đến với nhau nữa.

“Kết hôn, cô muốn kết hôn? Với ai? Hàn Cảnh Hiên sao?” Đới Tư Giai cười lạnh một tiếng, nhưng trong đôi mắt đẹp lại không cười, đẩy cô ra, “Cô còn muốn diễn trò trước mặt tôi đến bao giờ? Có ý nghĩa gì không?”

“Không, chị, là sự thật, em thật sự sẽ cùng Cảnh Hiên kết hôn, em muốn đến nói với chị nhưng lại sợ chị không muốn gặp em nên em mới không đi.” Đới Tư Dĩnh vội vàng giải thích để xóa tan hoài nghi của cô.

“Vậy sao? Là vì tôi sao? Vậy tôi khuyên cô không nên cùng Cảnh Hiên kết hôn. Cô nghĩ kết hôn cùng Cảnh Hiên thì có thể đem quá khứ xóa hết đi sao? Tôi có thể cho rằng cái gì cũng chưa phát sinh sao? Tôi có thể tha thứ cho cô sao? Tôi nói cho cô, sẽ không, bất luận cô có làm thế nào. Tổn thương cô gây cho tôi như một nhát dao vậy, để lại sẹo trong tâm trí tôi, bất kể lúc nào tôi cũng thấy khó chịu.” Đới Tư Giai không chút cảm kích, giọng điệu lạnh như băng.

“Chị, em biết chị sẽ không tha thứ cho em, em cũng không dám hi vọng chị sẽ tha thứ cho em, thống khổ của chị, nỗi đau trong lòng chị, em biết, em đều biết cả, em biết em có làm cách gì cũng không thể bù đắp lại những thương tổn trong lòng chị, nhưng em muốn kết hôn, em hi vọng được chị đến chúc phúc.”

“Lời chúc phúc của tôi quan trọng đến thế sao?” Đới Tư Giai không chút xúc động, trong lòng cô chỉ có thù hận.

“Quan trọng, đương nhiên quan trọng. Chị là chị của em, là người thân duy nhất của em trên cõi đời này.” Đới Tư Dĩnh vội vàng.

“Ha ha, đúng là nực cười.” Đới Tư Giai cười lạnh một tiếng, trong đôi mắt đẹp phát ra tia sáng sắc bén. “Nếu tôi là người thân duy nhất của cô, là người quan trọng của cô, vậy sao cô còn làm tổn thương tôi, phản bội tôi?”

Đới Tư Dĩnh bị hỏi câu nói của chị làm thất thần, một câu cũng không nói nổi, chỉ cắn môi đứng đó. Dù nguyên nhân là gì đi nữa, sự thật vẫn là sự thật.

“Sao? Sao đến đây không nói nữa, không còn gì để nói sao?” Đới Tư Giai hừ lạnh, nhìn cô khinh bỉ.

Đới Tư Dĩnh thấy chị gây sự như vậy, bèn quỳ gối trước mộ ba mẹ. “Chị, em cầu xin chị nể mặt ba mẹ trên trời tha thứ cho em một lần.”

“Đới Tư Dĩnh, cô không cần xúc phạm ba mẹ. Nể mặt ba mẹ? Nếu cô thật sự nghĩ đến ba mẹ, cô đã không làm như vậy. Tôi sẽ không tha thứ cho cô, dù cô có làm thế nào. Cô muốn quỳ cứ quỳ, tôi không quan tâm.” Đới Tư Giai đột nhiên giận dữ, hướng về phía cô quát to rồi xoay người rời đi.

Nhìn bóng dáng chị tuyệt tình như vậy, Đới Tư Dĩnh ôm lấy bia mộ của ba mẹ khóc lớn.

Khóc một hồi mới thấy bình phục tâm tình. Nghĩ vừa rồi mình kích động nói muốn kết hôn kể cũng có chút lỗ mãng. Nhưng lời nói đã nói ra, nếu cô không cùng Cảnh Hiên kết hôn, chị suy nghĩ, lại thấy rằng mình lừa chị.

Kết hôn, quyết định này cũng không tệ, Cảnh Hiên vẫn yêu cô, vẫn âm thầm quan tâm cô. Nhưng nếu cô cùng Cảnh Hiên kết hôn, có phải mọi chuyện quá khứ sẽ chấm dứt, cô cùng Cảnh Hiên có thể bắt đầu một cuộc sống mới, chị và Phỉ cũng có thể bắt đầu một cuộc sống mới, mọi chuyện của quá khứ sẽ thật sự trở thành quá khứ.

Đọc tiếp: Người vợ thay thế – Chương 51

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN