Học Viện Thiên Tài
Chương 10: Bánh bao
Học viện thiên tài
Hội trường đông chật người, vòng trong vòng ngoài, ai cũng chen lấy một chỗ để xem trận thi đấu có một không hai giữa người đứng gần chót bảng (is me!) và thiên tài của những thiên tài, người liên tục đứng đàu trong tất cả các bảng điểm. Gần như trên mặt ai cũng hiện rõ dòng chữ: “Cậu ta thua chắc rồi!”
Tôi không hề lung lay, đứng cười tự mãn, thậm chí còn rất đắc ý mà nhìn Thiên Vũ bằng ánh mắt chắc thắng. Vĩ rất khoái vụ này, nằng nặc đòi làm trọng tài. Cô bạn đứng ở vị trí trung tâm, dõng dạc tuyên bố
– Vòng thi đấu đầu tiên này sẽ do bạn Phương Tuyết Mai ra đề. Nào! Chúng ta hãy cùng xem đề thi của bạn Phương Tuyết Mai!
Vừa nói, Vĩ hướng thẳng về phía tôi. Tôi tràn đầy tự tin, trịnh trọng bước đến chiếc bàn gần đó. Ở trung tâm chiếc bàn là hai chiếc đĩa lớn, được phủ khăn màu đỏ. Tôi thần bí cầm lấy chiếc khăn, mọi người đều nhất loạt dồn hết tò mò về phía tôi, không ngừng suy đoán
– Cái gì thế nhỉ?
– Cậu đoán xem!
– Chịu thôi!
Tôi từ từ chờ mọi người ổn định, rồi mới nhẹ nhàng kéo tấm vải ra. Rất oanh liệt nói
– Xem đây!
-……??!?!!….
Cả không gian bỗng yên ắng hẳn khi nhìn thấy vật trên bàn, rồi sau đó bắt đầu ồn ào như chợ vỡ
– Bánh….bao sao?
– Câu đố là bánh bao?
– Đúng thế! Tôi mỉm cười nhìn mọi người và Hoàng Thiên Vũ – Đây chính là đề thi! Chúng ta sẽ…..thi ăn bánh bao!
– Cái gì?
– Đề gì kì cục vậy? Chẳng hóa ra là…..thi ăn sao?
Tất cả mọi người không khỏi bất bình lên tiếng. Riêng tôi vẫn đứng cười trước ý tưởng vô cùng sáng suốt của mình. Ban đầu tôi cũng là định thi giải câu đố. Nhưng với một kẻ như Hoàng Thiên Vũ thì chẳng khác nào tôi cầm chắc thất bại. Từ đó tôi nghĩ đến việc phát huy thế mạnh của mình. Mà thế mạnh của Phương Tuyết Mai là gì nào? Ha Ha Chính là ăn! Như vậy là dùng thế mạnh của mình để đánh bại Hoàng Thiên Vũ, tôi có phải rất khôn ngoan không. Chắc chắn là cậu ta cũng không thể ngờ đến tôi sẽ thi như vậy.
Quả nhiên Hoàng Thiên Vũ chỉ đứng nhìn trân trân hai dĩa bánh bao to đùng trên bàn, mặt không hề biến sắc. Nhưng dường như có chút gì đó….nực cười!
Tôi tiến đễn chỗ Hoàng Thiên Vũ, nói
– Là cậu để tôi tự chọn đề, đừng hối hận. Sao hả, bắt đầu chứ?
Vĩ ở một bên giơ tay làm dấu với tôi, cười toe toét. Đại khái như nói
– Như vậy mà cậu cũng nghĩ ra được!
Tôi mỉm cười chiến thắng, sau đó lại quay qua nhìn Thiên Vũ.
– Cậu không ngờ đúng không? Ha Ha. Tôi thông minh hơn cậu tưởng đấy! Nào, tôi bắt đầu nhé!
– Không cần! – Vũ từ nãy im lặng, giờ mới cất tiếng ngăn tôi lại.
Cậu ta kề sát mặt tôi, làm tôi bất giác phải lùi lại một bước. Giờ sao đây? Ăn không được tính chạy làng sao?
Tôi còn đang không biết phản ứng thế nào thì Vũ đã mỉm cười, làm tôi càng ngơ ngác
– Thật không ngờ cậu lại ấu trĩ đến như vậy. Thật làm tôi thất vọng!
Nói rồi cậu khoát tay, ung dung ra ngoài. Bỏ lại một mình tôi đứng trơ trơ
– Vậy…..vậy là sao? – Những người xung quanh bắt đầu bàn tán
– Tất nhiên là không thi nữa rồi! Bảo thiên tài của chúng ta thi ăn, không phải quá mất mặt sao?
– Đúng vậy! Thật không thể hiểu nổi cô ta nghĩ gì!
Tôi dường như cảm thấy ánh mắt coi thường liếc về phía mình. Nhưng tôi không bận tâm. Sao chứ? Thiên tài thì không phải người sao? Không cần phải ăn sao? Bỏ cuộc tức là tôi thắng. Đúng là kẻ kiêu ngạo, không làm được thì bỏ đi. Còn nói tôi là ấu trĩ. Cậu không phải vẫn thua kẻ ấu trĩ này sao?
Tôi lấy lại ý chí, hích hích tay Vĩ, cô bạn cũng đang ngây người trước cục diện không ra thế nào, trở lại với công việc của một trọng tài.
– Bởi vì người thách đấu của chúng ta đã bỏ cuộc. Vậy nên chiến thắng sẽ thuộc về bạn Phương Tuyết Mai. Kết quả là 1- 0
– Chán thật!
– Ngớ ngẩn quá!
Ai đó bất chợt kêu lên, sau đó tất cả mọi người cùng lục tục quay về.
– Tưởng là đối đầu với Hoàng Thiên Vũ thì ghê ghớm lắm cơ. Mất công chúng ta tới xem!
– Hừ. Không biết lần sau còn bắt ăn gì nữa đây. Thật không chịu nổi!
Tôi vẫn còn loáng thoáng nghe tiếng họ bình luận trước khi rời đi. Trong lòng không khỏi dâng lên ý nghĩ tự ái.
Tôi trở về kí túc xá, nhưng chiến thắng “oanh liệt” của tôi lại hoàn toàn chìm vào quên lãng. Tôi ngồi trong phòng, một mình gặm nhấm bánh bao chiến thắng.
Ngon tuyệt!
Cũng may là Hoàng Thiên Vũ không ăn, nếu không tôi đã chẳng còn bánh mà nhâm nhi. Nhớ hồi nhỏ, tôi rất thích ăn bánh bao, chỉ vì không có tiền nên không bao giờ được ăn no. Nhưng anh vẫn tìm cách mua bánh bao cho tôi. Trong phút chốc tôi dường như nhớ lại những kí ức đã hằn sâu….
Đó là một buổi chiều khi anh trở về với khuôn mặt đầy những vết bầm tím
– Anh….mặt anh sao vậy? – tôi lo lắng nhìn khuôn mặt thâm tím của anh, vừa xoa vừa hỏi
– Um….không! không sao! – Anh cố quay đi, lấp liếm
Tôi vẫn gặng hỏi
– Anh…anh nói đi! Sao anh lại bị thương?
– Em đừng hỏi nữa! Anh không sao! – Anh quay mặt đi, dường như không muốn để tôi phải lo lắng. Sau đó bỗng đưa cho tôi một bọc giấy
– Em ăn đi!
Tôi ngạc nhiên cầm bọc giấy trong tay anh, lúc mở ra mới thấy rất nhiều bánh bao, những chiếc bánh bao vừa tròn vừa thơm. Tôi càng kinh ngạc hỏi
– Sao….sao anh có bánh bao?
– Là anh mua! Em mau ăn đi! Đừng có hỏi nữa!
Lúc đó tôi thật sự rất ngạc nhiên, không hiểu anh lấy bánh bao ở đâu. Bởi vì những đứa trẻ trong cô nhi viện như chúng tôi chẳng thể nào dùng tiền để mua bất kì thứ gì, đừng nói là nhiều bánh bao như vậy. Tôi càng không tin anh có tiền để mua chúng. Nhưng vì anh không nói nên tôi cũng không dám hỏi nữa.
Sau đó có một lần tôi bí mật đi theo anh xem anh rốt cuộc đã đi đâu. Chỉ thấy anh rẽ vào một chiếc ngõ rất sâu, tôi e dè không dám đi tiếp nữa. Cùng lúc đang định quay về thì nghe thấy tiếng đấm đá. Tôi vội vàng chạy vào, không ngờ thấy anh bị một đám học sinh lớn hơn bắt nạt. Anh cứ đứng yên cho bọn chúng tha hồ đấm đá, chỉ dùng tay che mặt để khuôn mặt không bị bầm tím. Có lẽ vì anh nghĩ, nếu mặt bầm tím thì tôi sẽ phát hiện ra, còn nếu trên người bị thương thì tôi không thể biết được.
Lúc đó tôi mới biết để có tiền mua bánh bao, anh phải chịu làm bao cát cho chúng tập luyện. Nhìn anh trên người đầy vết thương, lê đến lấy vài đồng lẻ bọn chúng vứt dưới đất coi như tiền công sau khi bọn chúng đánh đã tay bỏ đi, tôi không khỏi khóc nấc lên.
Bánh bao trắng trẻo mà tôi ăn hóa ra lại vì anh phải đổ máu mới có được. Cho dù cả người bị thương nhưng anh cũng ôm bánh bao thật chặt rồi đem về cho tôi. Khi tôi nói anh ăn cùng anh lại bảo không thích ăn, bảo tôi cứ ăn một mình. Chỉ cần tôi vui thì anh cũng vui.
Tôi cảm thấy tại sao mình lại ngu ngốc như vậy, nếu tôi cố gặng hỏi, nếu tôi nằng nặc đòi anh nói, nếu tôi nhất quyết đi theo anh sớm hơn, có lẽ anh tôi sẽ không cần vì tôi mà bị đánh như vậy.
Tôi vừa khóc vừa ôm lấy anh, không ngừng nói
– Em ….không ăn ..bánh bao nữa! Em không…ăn nữa. Không …bao giờ …ăn bánh bao …..nữa! Hức! Hức!….
– Nín đi! Tuyết Mai! Anh xin lỗi! Anh xin lỗi! – Anh dùng đôi tay đầy vết thương ôm chặt lấy tôi, không ngừng xin lỗi tôi. – Xin lỗi vì anh không thể lo được cho em!
Tôi càng khóc lớn hơn. Lắc đầu nói
– Em ….không ….cần bánh bao, em ….chỉ cần anh ….thôi!
– Tuyết Mai! Đừng khóc nữa! Anh xin lỗi! Đừng khóc!..
……
Kỉ niệm dường như mới chỉ hôm qua thôi. Cũng sau ngày hôm ấy, tôi đã tự nói với lòng mình, sẽ có một ngày, tôi kiếm thật nhiều tiền rồi cùng anh ăn bánh bao đến bội thực thì thôi. Nhưng tại sao anh lại bỏ đi? Anh không còn thương tôi nữa sao? Vì sao không đi tìm tôi?
Trong phút chốc trái tim tôi bỗng chùng xuống, bánh bao thơm tròn nghẹn ứ ở cổ.
Anh à! Anh đang ở đâu? Em đang ăn bánh bao này! Rất nhiều bánh bao, em ăn mãi cũng không xuể. Ước gì có anh ở đây!
Có thứ gì long lanh trong mắt. Tệ thật! Tôi đặt miếng bánh bao xuống, giọt nước mắt cứ chảy dài, rơi xuống sợi dây hình tròn trước cổ.
– Nè! – Một bàn tay vỗ mạnh vào vai tôi làm tôi giật mình. Tiếng Vĩ tinh nghịch
– Ăn lẻ một mình sao?
Tôi vội vàng quay đi, lau nhanh giọt nước mắt. Tôi không muốn Vĩ thấy tôi trong bộ dạng như vậy. Nhưng hình như cậu ấy vẫn nhìn thấy
– Cậu….. – Vĩ bỏ lửng câu nói, dường như hơi bất ngờ rồi bỗng bật cười – Chiến thắng tên đó nên vui quá hả? Đồ ngốc! Trong này cũng có phần của tớ nữa đó! Cậu không được ăn một mình!
Nói rồi Vĩ giật miếng bánh bao trong tay tôi, cho vào miệng nhai nhồm nhoàm. Vừa nhai vừa xuýt xoa
– Ngon! Ngon!
Tôi bật cười trước biểu hiện trẻ con của Vĩ. Đúng là cô ấy rất hay trêu trọc mọi người, thỉnh thoảng rất trẻ con nhưng cũng vô cùng thấu hiểu người khác. Vĩ thấy tôi cứ nhìn mình, tròn mắt rồi chớp chớp
– Sao hả? Lần đầu thấy mĩ nhân ăn bánh bao sao?
Và cậu lại chộp lấy cái bánh bao khác, ngoạm một miếng thật to
– A! Cậu ăn hết phần của tớ! – Tôi kêu lên, giành lại cái bánh trong tay Vĩ
– Đây là tiền của tớ mà! – Vĩ nhảy lên giật lại, và cứ như thế
– Nhưng tớ mua chứ!
– Nè! Nè!…Bánh của tớ!
– Ha …..Ha… Ha….
Có lẽ là rất lâu, rất lâu rồi, tôi đã không còn ăn bánh bao vui vẻ như vậy!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!