Hận
Phần 30
Lão thầy Liêu vừa đi vừa lầm rầm, tổ cha cái thằng nông dân nghèo khổ chứ. Đã ko có tiền thì thôi đi, còn gọi lão là lang băm với cả hành băm. Ko có tiền thì gọi người khác, gọi lão làm gì để ko có tiền mà trả.
Lão vừa tới tiệm, học trò lão lại chạy ra hốt hoảng.
– Thầy ơi, có người tìm thầy.
Lão nghĩ chắc lại tên nông dân nghèo khổ nào tìm, nên lão ko mấy phấn khởi.
– Ai?
– Cậu ba nhà ông hội đồng Toàn?
Nghe tới tên cậu mắt lão sáng rực hơn ngọn đuốc ban đêm. Nhà giàu đến tìm thì bạc trắng cũng sẽ tìm đến lão. Lão ngay lập tức thay đổi thái độ, nhanh chóng vào tiếp khách quý.
– Dạ, chào cậu ba.
– Ừa.
– Dạ, cậu tìm ngộ có chuyện gì cần sai vậy?
– Tôi muốn ông nhận mặt dùm tôi 1 người.
– Ây dà, cái này hơi khó, khách ra vào tiệm thuốc của ngộ ngày mấy chục người, sao ngộ nhớ được.
Cậu ba đổ ra bàn 10 đồng bạc trắng, lão loá mắt.
– Ko biết chừng này, có nhớ mặt được ko ta?
Lão thầy Liêu vơ lấy những đồng bạc trắng sáng lóa cho vào túi vải.
– Được.. được… cả năm ngộ cũng nhớ ấy chớ.
Cậu ba mở bức tranh ra, trong đó có người mà lão cần nhận diện. Rồi mở lấy gói thuốc mà cậu ba “mua lại” của bà Mầu.
Lão thầy Liêu thấy loại thuốc quen quen, sờ tay vào ngửi ngửi rồi giật mình, túi tiền của lão rơi xuống, giọng lắp bắp.
– Cậu… sao cậu…
– Sao tôi có được nó phải ko?
– Cậu…
– Nói, là ông đã dùng thuốc cho ai?
– Ko có… ngộ ko biết gì hết, ngộ ko biết thuốc gì…
– Ông ko biết?
Cậu ba đứng lên đi vòng vòng chỗ để thuốc, rồi cầm lên 1 lọ.
– Gì đây?
– Nấm linh chi.
Xoảng….
Lọ nấm linh chi bể tan tành dưới nền đất cứng. Lão Liêu tiếc của mà mặt mày bí xị.
Cậu ba lại đi vòng vòng.
– Cái gì đây?
– Củ… củ tam thất?
Xoảng…
Lọ đựng củ tam thất lại rơi xuống nền tan vỡ.
– Giờ sao? Ông ko chịu khai, tôi đập hết tiệm ông để tìm ra thuốc.
Cậu ba hất đổ hết những mẹt thuốc đang phơi, tiện tay đập thêm vài lọ nữa. Lũ học trò của lão, cũng như lão sợ điếng hồn. Kiểu này thì lão lại mất hết đường mà làm ăn.
– Lạy.. lạy cậu, ngộ biết lỗi rồi… tha cho ngộ…
Cậu ba nắm lấy cổ áo của lão lên.
– Ai là người sai ông dùng thuốc hả, ai?
– Là.. là cô này, cô kia chỉ đến 1 lần.
Cậu ba mặt lạnh tanh hằn giọng.
– Người đâu, lôi lão đi.
Gia nô kéo lão đi, cậu ba cũng gục xuống, tay để lên phần ngực, chắc do cử động mạnh, vết thương cậu lại đau rồi. 1 tên gia nô lại đỡ cậu.
– Đau… đau quá…đến chỗ ông Quyền nhanh.
……
Cậu ba tỉnh lại sau giấc ngủ mấy tiếng, khi cậu ba mở mắt, cậu hai là người bên cạnh, rất lo lắng.
– Thấy đỡ chưa, lúc nãy thấy em mà anh sợ chết được.
– Lão thầy Liêu đâu?
– Trói ngoài kia, mà sao lão lại bị vậy?
– Về nhà đi, có kịch hay cho ông xem.
Cậu ba ngồi dậy đứng lên đi, cậu hai đi theo, đem theo thuốc an thần lúc cần.
Sen và Lài đứng ngay ngoài cổng, cứ ngóng trông xe ngựa của cậu ba về. Thấy xe ngựa từ đằng xa tôi vừa mừng, vừa lo, mừng vì cậu đã về, còn lo ko biết cậu ba có sao ko?
– Sen đứng đây làm gì?
– Mình… mình về rồi hả, mình có sao ko mình, có đau chỗ nào ko mình?
– Anh ko sao, mình đừng lo.
– Đâu em xem nào.
Tôi xoay quanh người cậu ba, kiểm tra 1 lần lại cho chắc. Cậu ba cười kéo tôi ôm vào lòng.
– Ko sao mà, ko lo nữa nghe.
– Dạ.
Rồi cậu ra lệnh lôi lão thầy Liêu đang bị trùm đầu vào trong.
– Ai vậy mình?
– Chờ xem kịch đi.
Vào đến giữa sân nhà, cậu ba lớn giọng gọi to.
– Na… Na… ra đây cho tao…
Na nghe cậu ba gọi tên mình thoáng chột dạ, mợ hai nhìn Na ra ý yên tâm, có mợ hai đây. Rồi ông Toàn, bà Hiền cũng chạy luôn ra ngoài.
– Cậu… cậu ba gọi em…
– Mày biết đây là ai ko?
Cậu ba giở cái trùm đầu của lão Liêu ra, Na thấy lão mặt mày bầm tím. Na liền hiểu chuyện, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh.
– Em.. em ko biết.
– Mày ko biết.
Cậu cười nhếch mép, hất hàm về phía lão thầy Liêu.
– Nói…
– Cô này… chính cô này cho ngộ 100 đồng bach trắng, rồi hạ thuốc cho cô kia ko sinh được con…
Tôi nghe mà như sét đánh ngang tai, đầu óc mụ mị. Là… là Na đã hại con tôi sao?
Na cố chống chế.
– Ko có… ko có đâu, đừng đổ oan cho tôi.
– Là cô mà… cô còn đến mấy lần hối ngộ làm cho xong việc nữa còn gì..
– Tôi… tôi…
– Học trò của ngộ có thể làm chứng mà.
Na nghe hoảng hồn quỳ thụp xuống.
– Lạy… lạy.. cậu… tha tha cho em…
Chát…
Cái tát tai khá mạnh khiến Na ngã chúi nhũi, răng cũng gãy đi 1 hay 2 cái. Mợ hai chạy lại ôm lấy Na.
– Đừng… đừng đánh em ấy, em ấy bị oan…
– Bị oan sao?
Lão thầy Liêu cũng quay sang mợ hai mà nhận mặt.
– Cô này… cũng đến tiệm ngộ 1 lần…
Cậu ba nhìn mợ hai đầy khinh bỉ.
– Chị còn gì để nói…
Na đẩy mợ hai ra.
– Do em… tất cả là do em làm hết… mợ hai ko dính líu..
Mợ hai lúc đó cứng họng, ko dám nói thêm, nói thêm sợ lộ mình ra.
– Tại sao mày lại làm vậy?
– Tại em ghét mợ ba… em muốn trả thù vì cánh tay của em…
– Tiền đâu mà mày có 100 đồng bạc.
Na hoang mang, thật sự Na làm gì có số tiền lớn vậy.
– Là.. là tiền em ăn cắp từ xưa đến giờ… định.. định nhiều em sẽ bỏ đi..
Cậu ba nắm lấy đầu tóc của Na giật ngược lên.
– Mày là con rắn độc ác nhất mà tao biết…
Cậu ba lạnh lùng ra lệnh cho đám gia nô.
– Đánh chết nó cho tao…
– Xin cậu… xin cậu tha cho em…
Sau khi quất lên người Na chừng 5 roi, Na lạy lục,ôm bụng xin tha.
– Đừng đánh… đừng đánh… tôi đang có con với ông Toàn.
Bà Hiền nhăn mặt ngỡ ngàng.
– Cái gì? Mày có con với ông Toàn.
– Đúng… đúng thưa bà.
Bà Hiền liếc mắt nhìn ông Toàn,ông Toàn ko dám hó hé gì hết. Cái thói trăn hoa của ông ấy, ko biết đến bao giờ bà mới thôu dọn dẹp tàn dư cho ông.
Na lại ôm lấy chân ông Toàn xin cứu, Na nghĩ đứa con trong bụng sẽ cứu mạng Na, ông Toàn sẽ vì thế mà xin cho Na. Nhưng Na ngu muội, đâu biết ông Toàn chỉ chơi bời qua đường thôi, đâu dám chịu trách nhiệm với ai.
– Xin ông cứu con… nghĩ tình đứa bé mà cứu con…
Ông Toàn hất tay Na ra, vậy là Na cũng hiểu ra. Na cười chua xót.
– Ông hứa cho con làm vợ hai mà… ông hứa chi con của cải mà…ông hứa cho con cuộc sống đầy đủ mà.
– Tao ko hứa gì hết, mày đừng có ngụy biện.
Ông Toàn quay lưng bỏ vào trong nhà. Cậu ba cũng thấm mệt nên tôi cũng dìu cậu ba vào phòng. Còn lão Liêu vẫn bị trói đó chờ cậu ba xử lý. Chyện của Na, tôi ko quan tâm nữa.
…..
Tối lại, cậu ba cũng khỏe hẳn, tôi nhìn cậu ba trìu mến.
– Sao lại nhìn anh vậy?
– Tại thấy mọi chuyện xong rồi nên em thấy bình yên.
– Con Na sao rồi.
– Nghe đám gia nô nói nó bị đánh chết rồi, bị cột đá thả trôi sông rồi.
– Đáng đời nó. Em sau này nếu ko có anh bên cạnh thì cũng hãy mạnh mẽ lên. Ko được để bị ăn hiếp nghe ko?
– Mình phải bên cạnh em mãi chứ, đi đâu được, nói cứ như trăn trối ấy.
– Em mà hiền quá họ sẽ ăn hiếp em, cất cái này đi.
Cậu ba lấy trong túi áo ra, đưa cho tôi gói thuốc của Mầu.
– Thôi vất đi, em ko muốn hại người đâu.
– Ai bảo em hại người, để đó rãnh anh sẽ nghiên cứu thuốc kết hợp với nó mà chữa bệnh.
– Thôi em cất đi cho mình nè, em ko đụng đến đâu.
Nói rồi tôi gói gói thuốc lại cẩn thận, để vào góc nhỏ trong chỗ bàn làm việc của cậu ba.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!