Một Thước Tương Tư - Phần 34
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1589


Một Thước Tương Tư


Phần 34


TRUYỆN : MỘT THƯỚC TƯƠNG TƯ.

CHƯƠNG 33 – ĐOẠN 2 : TRÚNG ĐỘC.

Sau khi xuất viện về nhà, việc đầu tiên tôi làm là chạy vô thăm mẹ con chị Quế. Ui chu choa, bé con cưng quá trời quá đất luôn. Vừa sờ sờ bàn tay nhỏ nhắn của Minh Thọ tôi vừa xuýt xoa :

– Bé ngủ lâu chưa chị Quế?

Chị Quế mặc bộ đồ dài tay, hai bên tai nhét bông gòn, chị cười nói khẽ :

– Cũng lâu rồi, chắc chút nữa là cựa mình đòi bú giờ đó.

Tôi nhìn cu cậu ngủ ngoan trông nôi mà thấy vui trong lòng, ngó sang chị Quế thấy chị đang nhìn cu Thọ, gương mặt chị ánh lên nét hiền từ của người làm mẹ…Thoáng chốc tôi cũng mong mình có một đứa con, là con của tôi và chú. Eo ôi chắc lúc đó tôi sẽ thương cục vàng còn hơn bản thân tôi nữa quá.

Thấy tôi nhìn cu Thọ miết, chị Quế liền khều tay tôi nói vui :

– Nhìn gì, em cũng mau sanh một đứa đi.

Tôi cười hề hề :

– Em cũng đang trông đây.

Chị Quế vỗ vỗ tay tôi, chị lại hỏi :

– À quên nữa, vết thương của em sao rồi, hết hẳn chưa?

Tôi gật đầu :

– Chưa lành hẳn nhưng tốt rồi chị, dưỡng mấy bữa nữa là ngon lành.

– Ừ, bữa chị nghe tin em bị thương mà chị lo quá, bữa đó cũng là bữa chị sanh cu Thọ, muốn qua thăm coi tình hình của em sao mà không đi được. Thiệt, chị tức mình cái con Ngọc, chị em với nhau mà nó nỡ lòng nào.

Mặt tôi không cảm xúc, giọng cũng nhạt dần :

– Em cũng tức không khác gì chị đâu.

– Ừ ba mẹ em có tới bệnh viện thăm em không?

Tôi nghe nhắc tới ba mẹ tôi, giọng tôi trầm đi hẳn :

– Em nghe nói là có nhưng anh Thịnh không cho vào, kể từ bữa đó tới giờ em cũng không biết nữa. Với lại, em không có quan tâm, không muốn thấy mặt bọn họ.

Chị Quế cũng bực dọc :

– Gặp chị chị cũng không tha thứ, hổ dữ không nỡ ăn thịt con, còn đằng này…. mà cũng đáng, chị nghe nói chú Ba rút vốn ngầm ở công ty ba em, bên công ty đang lao đao điêu đứng tùm lum. Phen này cho chừa cái tật bên thương bên ghét, bên đạp bên nâng.

Rút vốn ngầm? Sao tôi không hay biết gì hết vậy?

– Rút vốn ngầm hả chị?

Chị Quế thấy tôi hỏi lại, chị có chút ngạc nhiên rồi mới gật đầu trả lời :

– Ừ chuyện này ai cũng biết mà, em…bộ em không biết hả?

Tôi có chút sững sờ trong lòng, chuyện rút vốn…thật lòng tôi không hề hay biết gì hết.

Đang định hỏi thêm chị Quế thì cu Thọ đang ngủ ngoan trong nôi khóc ré lên, thấy cu con khóc đòi ti mẹ nên tôi cũng thôi không làm phiền chị Quế nữa. Trong người cũng thấy có chút mệt mỏi nên tôi nói với chị Quế thêm mấy câu nữa cũng chào chị ấy rồi đi lên phòng nằm nghỉ. Quen với giờ giấc ở bệnh viện nên giờ về nhà cũng thấy có chút không quen.

Lúc tôi định bước lên cầu thang để lên phòng nằm nghỉ thì gặp được Thu Phụng đang đi tới, thấy tôi, cô ấy cười hiền lành.

– Bà, Bà đã khỏe hơn chưa?

Tôi gật đầu :

– Khỏe rồi, sức khỏe tôi cũng ổn định nên được về.

Thu Phụng nhìn tôi, trên gương mặt của chị ấy hiện lên vẻ ái ngại.

– Bà thực ra…thực ra…

Tôi nhìn cô ấy, tò mò hỏi :

– Thực ra sao, có chuyện gì vậy chị?

Thu Phụng ra điều ái ngại :

– Bữa đó…bữa đó con muốn bắt con Ngọc lại giúp cho Bà mà sơ sẩy để cho nó trốn mất. Con…con thấy có lỗi với Bà quá.

Nghe Thu Phụng nói mà tôi bật cười :

– Có gì đâu, con Ngọc nó ranh ma lắm, chị có muốn bắt lại cũng không được đâu.

– Dạ không phải, Bà Nội kêu bắt con Ngọc lại nhưng do con tức quá con chửi nó nên chắc nó kích động hay sao mà vùng lên bỏ chạy được… lúc đó trong nhà mình không có ai nên…nên…

Tôi gật đầu như hiểu ra chuyện, thực sự thì Thu Phụng cũng đâu có lỗi gì. Con Ngọc đã muốn trốn thì không sớm thì muộn nó cũng tìm cách bỏ trốn được thôi.

– Không phải lỗi do chị mà, chị đừng nhận lỗi về mình như vậy.

Thu Phụng có chút không vui, chị ấy rầu rĩ :

– Thiệt là Bà không có buồn con không, con sợ Bà nghĩ là do con từng thích Ông Chú nên…thực sự con không có, con cũng có người… con thích rồi. Mà không nói cho Bà biết thì con sợ Bà hiểu lầm con cố tình thả con Ngọc…

Tôi xua tay, cười trừ :

– Tôi không có giận hay buồn gì chị hết mà, thiệt đó. Tôi biết nào đúng nào sai nên chị đừng có lo, chị yên tâm đi.

Trên gương mặt của Thu Phụng dần dần có niềm vui trở lại, chị ấy đột nhiên nắm lấy tay tôi, cười tới vui vẻ :

– Nếu vậy thì tốt quá, tốt quá rồi, con chỉ lo Bà buồn con thôi. Ờ mà quen nữa, Bà Nội kêu Bà lát rãnh ra nhà ngoài Bà Nội có mời thầy ra bắt mạch cắt thuốc cho Bà đó Bà.

Tôi gật đầu :

– Ừ tôi biết rồi, chị nói lại với mẹ chút nữa tôi ra. Giờ tự dưng tôi thấy mệt quá, lại buồn ngủ nữa rồi.

Thu Phụng nghe tôi nói vậy, chị ấy cũng thôi không nói tiếp. Sau khi đợi Thu Phụng đi xuống bếp lấy thuốc cho mẹ, tôi cũng nhanh chân đi lên phòng nằm nghỉ. Thiệt là tôi còn yếu quá, đợt này truyền kháng sinh nhiều quá, tôi còn đang lo sẽ ảnh hưởng tới quá trình thụ thai sinh con đây. Haizz đủ chuyện trên trời dưới đất hà.
________
Tôi lên phòng ngủ một giấc tới chiều mới dậy, dậy xong tôi xuống nhà ăn một bát canh cá mà Út Đực nó hầm canh cho tôi khi sáng. Ăn gần hết tôi mới nghe Út Đực chạy từ nhà trước xuống thông báo.

– Bà, có ba mẹ Bà kiếm.

Nghe Út Đực nhắc tới ba mẹ tôi, động tác múc canh của tôi dừng lại. Tôi nhìn Út Đực, lạnh giọng trả lời :

– Nói Bà mệt không muốn gặp.

Út Đực cười nhanh nhảu trả lời :

– Con đuổi khách giúp Bà rồi Bà yên tâm đi, hồi sáng lúc Ông Chú đi làm Ông có dặn con không cho người nhà Bà tới tìm Bà. Bởi vậy hồi nãy con thấy mặt con đuổi thẳng cổ ngon ơ rồi.

Tôi mím môi, trong lòng sinh ra cảm giác chua xót dữ dội. Nếu ba mẹ tôi không phân biệt đối xử thì tôi đã không ra nông nỗi này mà ba mẹ tôi cũng không đi tới bước đường này. Thôi mọi việc đều thuận theo tự nhiên đi, tốt với họ thật nhiều rồi họ cắn tôi lại thật đau. Không dứt được lần này thì tôi còn khổ dài dài….

Đợi cho ba mẹ tôi đi rồi, tôi mới dắt Út Đực đi theo tôi ra nhà ngoài gặp mẹ. Đi ra trước nhà, tôi với Út Đực vô tình đụng mặt một người đang ôm chậu cây đi xuống. Thấy tôi đi tới, người kia liền dừng chân chào tôi một tiếng cung kính :

– Chào Bà Nhỏ.

Tôi nhíu mày, gật đầu :

– Chào chị.

Chào tôi xong người kia cũng nhanh chân đi xuống để làm việc. Tôi lại thấy lạ nên cứ nhìn theo tới khi bóng người phụ nữ ấy xa dần tôi mới thôi nhìn nữa.

Lại quay sang Út Đực, tôi liền hỏi :

– Ai vậy Út Đực, thấy lạ quá.

Út Đực cười hề hề :

– Dạ người mới đó Bà, mới tới làm. Từ hồi Bà Tư sinh cậu Thọ, ông cho Dì Sáu vô làm vú cho cậu Thọ luôn nên trong nhà thiếu người làm. Mấy bữa trước mới tuyển mấy người, người hồi nãy là chị Xiêm, làm được việc lắm.

Tôi gật gù :

– Ờ hóa ra là vậy, mà sao tóc tai chị Xiêm bù xù vậy, trông không được gọn gàng.

– Con cũng không biết, này Bà Lớn tuyển người, chắc làm được chuyện nên được giữ lại đó Bà.

Mặc dù thấy người phụ nữ kia cứ lấm la lấm lét nhìn không được sạch sẽ đường hoàng nhưng tôi cũng không rảnh tới mức đi tìm hiểu người ta. Có thể là do người ta quen với việc không chăm chút cho bản thân hoặc do người ta có bệnh gì đó trong người thì sao. Mà dù bề ngoài có như thế nào đi nữa, miễn sao chị ta làm việc tốt và không gây ảnh hưởng tới tôi là được, còn đâu tôi không dư thời gian để quản hết mọi chuyện trong Mộc Phủ được. Cũng có khi do hình dáng bên ngoài của chị Xiêm lạ quá nên tôi mới để ý vì thường cái gì gây ấn tượng với mình cũng khiến bản thân cảm thấy tò mò hơn mà.

Lúc ra tới nhà ngoài, tôi thấy mẹ chồng tôi đang ngồi nói chuyện với Thu Phụng. Thấy tôi với Út Đực đi vào, bà liền vui vẻ kêu tôi tới ngồi cạnh bà. Nắm lấy tay tôi bà hỏi :

– Thấy sao, khỏe hơn chưa?

Tôi với mẹ chồng mình vẫn là tình cảm trước sau như một, nghe mẹ hỏi tôi liền gật đầu thành thật :

– Con khỏe rồi, hồi sáng con cũng có nói với chị Phụng, mọi người yên tâm đi con không sao.

Mẹ chồng tôi hết nhìn tôi rồi lại nhìn Thu Phụng, bà cười :

– Ừ Thu Phụng có nói mà mẹ không yên tâm, mấy bữa mẹ mệt trong người không lên thăm con thường xuyên được.

Tôi cảm nhận được tình cảm thực sự của bà qua lời nói bà nói ra, cảm giác bản thân được người lớn quan tâm cũng làm cho lòng tôi cảm thấy ấm áp. Thú thực tôi là người rất dễ thỏa mãn, chắc do từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương của người thân nên tôi rất dễ xúc động với sự quan tâm của mọi người dành cho mình. Thật ra điều này cũng là một nhược điểm của tôi, dễ cảm thông và bao dung cho người khác quá cũng không phải là điều tốt.

Thấy tôi xúc động, bà liền cười rồi xoa xoa tay tôi:

– Cái con nhỏ này…..à quên mẹ có mời thầy về bắt mạch cắt thuốc cho con. Lát nữa con đưa tay cho thầy bắt mạch nha.

– Dạ mẹ.

Thấy tôi đồng ý, bà liền kêu Út Đực lên nhà trên mời thầy qua. Út Đực đi được chút thì mẹ chồng tôi lại kêu Thu Phụng đi làm công chuyện. Tôi nghe bà nói với Thu Phụng :

– Phụng, ra kêu tài xế chở con qua bên am ni của Bà Ba Trinh rồi hỏi Bà Ba cần thuốc gì thuốc gì rồi đi ra chú Khải lấy thuốc cho Bà Ba dùm Nội đi con.

Thu Phụng nghe mẹ chồng tôi sai biểu, chị ấy có chút sững sờ.

– Nội, hay để lát rồi đi, con còn đang sắc thuốc cho Nội ở dưới bếp mà.

Mẹ chồng tôi vỗ vỗ eo Thu Phụng, bà trả lời :

– Có Út Đực ở đây được rồi, con đi mau đi, Bà Ba nghe nói sức khỏe yếu, để lâu quá Ông biết thì cũng không tốt. Bà Ba có tội nhưng lúc trước cũng hiếu thảo với Nội, giờ Minh Tài không có ở nhà, mẹ nó nhờ mà Nội không giúp thì không được đâu Phụng.

Nghe mẹ chồng tôi nói xong, Thu Phụng cũng thôi thắc mắc, chị ấy liền gật đầu đồng ý.

– Dạ vậy để con đi liền, có gì Nội kêu Út Đực coi thuốc nha Nội.

Mẹ chồng tôi gật gật đầu. Thu Phụng vừa đi ra ngoài chưa bao lâu thì Út Đực với vị thầy cũng từ nhà trên đi xuống. Thấy Út Đực, mẹ chồng tôi liền kêu nó chạy ra dặn Thu Phụng mua thêm chút xí muội cho bà. Đợi lúc Út Đực đi vào, mẹ chồng tôi mới nhẹ nhàng hỏi :

– Con Phụng đi chưa Út?

Út Đực nhanh nhảu :

– Dạ đi rồi Lão Phu Nhân.

Nghe Út Đực trả lời, mẹ chồng tôi mới quay ra nói với vị thầy thuốc lớn tuổi :

– Thầy Chúc, ông coi bắt mạch cho con dâu của tôi, coi coi sức khỏe nó có tốt không ông ?

Thầy Chúc nhìn tôi, tôi cũng nhìn theo Thầy. Trước mắt tôi là người đàn ông lớn tuổi, tóc bạc đi một nửa, gương mặt phúc hậu hiền từ. Nhìn thấy thầy tôi liền gật đầu chào hỏi một tiếng.

– Con chào Thầy.

Thầy Chúc cũng cười chào lại tôi, cảm giác cho tôi biết đây là một người hiền lành và nhân hậu. Không cần tìm hiểu nhiều, chỉ cần thấy phong thái ung dung của Thầy cũng khiến tôi tin chắc Thầy là Thầy thuốc hiền lương.

Chào hỏi qua một chút, Thầy Chúc bắt đầu bắt mạch cho tôi. Xem mạch xong, tôi thấy biểu cảm trên gương mặt Thầy có chút nghiêm trọng, chưa kịp hỏi gì đã nghe thầy kêu tôi nằm xuống giường.

Tôi có chút hốt hoảng nhưng khi nhìn thấy mẹ chồng tôi gật đầu kêu tôi làm theo tôi cũng thôi không còn sợ hãi nhiều nữa. Thầy Chúc dùng tay ấn lên vùng bụng dưới của tôi để kiểm tra, Thầy ấn không mạnh tay nhưng vẫn để lại chút cảm giác đau đau. Khám qua một lượt, Thầy mới kêu tôi ngồi dậy. Đi lại ghế ngồi, giọng thầy Chúc trầm ngâm :

– Không giấu gì cô đây, cho tôi hỏi kinh nguyệt cô không đều?

Tôi giật mình vì thầy đoán quá đúng, liền gật gật đầu.

– Lại đau bụng như đau đẻ mỗi khi tới kỳ, có đúng không?

Tôi sững sờ liền ngồi bật dậy trả lời :

– Dạ đúng rồi Thầy.

Thầy Chúc cau mày, ông hỏi :

– Cô bị vậy bao lâu rồi?

– Dạ mới đây thôi thôi Thầy, lúc trước có đau nhưng không tới nổi đau nhiều như vậy.

– Tháng này tới kỳ chưa?

– Dạ qua rồi Thầy, tuần trước con nằm viện cũng đúng ngày tới kỳ nhưng ngộ là không còn đau nhiều nữa.

Thầy Chúc nhìn tôi, thầy cau mày hỏi :

– Cô nằm viện bệnh gì có truyền kháng sinh không?

Tôi ngờ nghệch không hiểu gì nhưng vẫn gật đầu trả lời :

– Dạ con bị dao đâm làm bị thương, có truyền khá nhiều kháng sinh.

Thầy Chúc nhìn tôi, Thầy trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi mới trả lời.

– Có thể cô mắc một loại bệnh hoặc cũng có thể cô trúng một loại độc, tạm thời tôi chưa dám chắc chắn là bệnh hay độc. Nhưng nếu là bệnh thì dễ trị mà là độc thì e rằng hơi khó…

Độc?? Tôi trúng độc sao?

Trời ơi!!!!
_________
Vì là đoạn nên ngắn nhé mọi người ơi, dù ngắn hay dài thì cũng tương tác ủn mông cho em nha.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN