Đánh Ghen Với Bạn Trai Của Chồng
Phần 28
Tối hôm ấy em nhắn tin với con Hoài về chuyện gặp thằng Long trong Sài Gòn rồi chuyện thằng Long bị bệnh sắp chết. Trái với thái độ hằn học, tức giận của mẹ em. Con Hoài tỏ ra khá thương cảm.
Hoài : Tao và cậu ta thật ra cùng 1 kiểu người. Loại người như chúng tao , có đau đớn cũng chỉ là thứ để cho người ta cười nhạo. Chết đi có khi là giả thoát.Tại sao thằng Việt khốn nạn kia có thể cứ như vậy, xem như không có chuyện gì xảy ra, quang minh chính đại không hề áy náy sống?Tại sao chỉ cha mẹ của thằng Long , gia đình của thằng Long và cả mày phải gánh chịu những thương tổn kia?
Em đọc tin nhắn chất vấn của con Hoài. Một câu cũng không phản bác được.
Hoài lại tiếp tục nhắn : Có phải hay không mày cũng cảm thấy. Đối với đồng tính làm gì được hạnh phúc đúng hay không?
Em : Bất luận là nam hay nữ thì tình yêu vẫn luôn tồn tại.
Hoài : Mày không sợ à? trong xương tủy tao chứa đầy khí huyết , có thể cũng sẽ cực đoan giống như thằng Long vậy, biết đâu một ngày sẽ phát tác, kết cục của người kia mày cũng thấy rồi, mày không sợ hay sao mà vẫn dám làm bạn với tao. Mày tao thật ra vẫn luôn ôm hy vọng. 1 ngày nào đó mày sẽ hiểu tao.Tại sao đời không như là mơ, mà chỉ có một sự thật tàn khốc đến lạnh lùng. Thật ra loại chờ đợi không có tương lai, thứ tưởng niệm không có hy vọng này thật sự là tự tra tấn mình.
Em : con hâm. Ngủ đi.
Hoài : Tao biết rồi. Tao nghĩ nước Anh- nơi này cách hết thảy mọi thứ trước đây vừa đủ xa, đủ để tao bắt đầu lại từ đầu, xem chuyện cũ như một khoảng rỗng tênh bình yên, chẳng còn gì khác ngoài tương lai trước mắt. Mày không cần phải trốn tránh.
Em không nhắn tin lại.
Em trốn tránh con Hoài bằng cách này. Em rất sợ những câu nói về sau của nó. Em biết nó muốn nói gì. Cũng biết nó nghĩ gì trong lòng. Nhưng có thể làm bạn thân thiết của nó, có thể như ngày đầu cùng nhau nói chuyện đã là là một cực điểm giới hạn rồi. Mặ dù con Hoài thật sự là một người tri kỉ tốt, nó chỉ cần lặng lẽ quan sát, đã có thể biết rõ em thích uống rượu trái cây hiệu gì, thích món bò bít-tết ở tiệm nào, thích mang giầy ra sao, thích nghe thể loại nhạc nào. Nó cũng biết tôi rất thích chơi game Hàn Quốc, xem anime Nhật Bản, lại mắc bệnh sợ lạnh sợ khát, dạ dày có hơi yếu. Cho nên khi ở cùng nó , em không bao giờ bị lạnh, bị khát hay bị đau bao tử. Nó cái gì cũng tốt nhưng mà lại không phải con trai.
Sáng hôm sau, em thay quần áo chỉn chu, khăn gói đến bệnh viện. Mẹ em dù không vui vẫn tình nguyện trông cu Dũng.
– Đi rồi nhớ mà về sớm đấy. Lo toàn chuyện bao đồng.
– Con biết rồi.
– Đừng đem tiền nhà đi giúp người ngoài.
– Mẹ. Thằng Long nó cũng không cần đâu ấy. Người ta đã như vậy còn cần gì đến tiền.
Thằng Long hôm nay sức khỏe còn tệ hơn hôm qua, đôi môi tái nhợt, khuân mặt trắng bợt có lẽ đã rất yếu ớt.
Nó nhìn thấy em lại cười. Mọi người trong nhà cũng tự động dạt ra. Đóng cửa phòng lại.
Chiếc nhẫn bạc nho nhỏ, cũ đến mức màu đã xạm lại lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay thằng Long .
Nó nói :
Em còn tưởng rằng, chút liên hệ cuối cùng còn sót lại với Việt cứ như vậy mà cắt đứt. Đêm qua nó đã rơi khỏi tay em. Không ngờ hôm nay lại tìm được.
Em bị bộ dạng ôm chặt nhẫn vào ngực mà khóc rống của thằng Long dọa đến nửa ngày, mới lắp bắp nói:
– Bình… Bình tĩnh đi Long. Cậu đừng quá xúc động.
Thằng Long thần trí có chút mơ hồ.
– Xin đừng quên em, xin đừng yêu thương người khác, xin đừng không thừa nhận em. Đừng mang vòng tay ấy ôm ấp người khác.Anh đừng quên đã nói chúng ta vĩnh viễn ở bên cạnh nhau. Anh đừng… đừng quên em nơi đây luôn chờ anh . Việt .
Em chua xót, vô thức hỏi :
– Vì sao lại ngốc như vậy?
Thằng Long mấp máy môi.
Vì….vì…. Trên thế giới này…. Có… một thằng khờ….tên….. Long …..! Nếu như có thể nói với anh ấy. Em vẫn yêu anh ấy, anh ấy chắc không biết…. Em… Thế này… . Cho em…. Xin lỗi chị. Thật lòng xin lỗi chị…
– Tôi chưa từng hận cậu. Cậu cứ yên tâm mà an dưỡng đi.
– Được rồi,nghe lời chị không nói nữa, đến lúc đó em trên thiên đường… Sẽ phù hộ cho chị và nhóc.!!! Ồ, ồ, không, mọi người nói đồng tính có đến thiên đường được không, người ở thiên đường có chê em không? Vậy thì khó rồi, vậy em phải vào địa ngục sao?
– Đừng nói nữa.
– Xin lỗi….
Thằng Long giật giật người.
– Long!!!!!!
Mọi người nhà thằng Long nghe em hét cũng ào vào phòng bệnh,
Tiếng bi ai của dụng cụ y khoa, bác sĩ y tá lại xông vào lần nữa, tách mọi người ra một khoảng cách.
Giật điện….
Nhanh….
Không được….
Làm lại…..
…….
…….
Nước mắt em rơi xuống. Long à, cậu có biết không, có một người thông minh tên là Việt nhưng mà lại không yêu một thằng khờ là cậu đó. Đồ ngốc kia. Cuối cùng yêu hận một đời lại chỉ còn hóa hư vô.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!