[Đồng nhân] Nữ hoàng Ai Cập - Kết cục của nữ chính - Chương 12. Bạch Liên Hoa bị bắt cóc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
188


[Đồng nhân] Nữ hoàng Ai Cập - Kết cục của nữ chính


Chương 12. Bạch Liên Hoa bị bắt cóc


– Công chúa, ngài đây rồi, chúng thần đã tìm ngài mãi. – Tướng quân Minue tìm thấy Tĩnh Tuyết, mừng rỡ nói.

– Xin lỗi, bản Công chúa vì quá mải chơi, nên đã lạc đường. – Tĩnh Tuyết tỏ vẻ áy náy.

– Không hề gì. Ngài chỉ cần bình an vô sự là được.

Trên đường về Hoàng cung, Tướng quân Minue thường xuyên bắt chuyện với Tĩnh Tuyết, làm cô thấy là lạ, ông ta trước giờ rất kiệm lời cơ mà?

Trời sáng, Tĩnh Tuyết nữ cải nam trang rời khỏi Hoàng cung, trở về căn nhà đó đưa Công chúa Mitamun đến chỗ Izumin. Vậy là sẽ hoàn trả ân huệ của hắn đối với cô.

– Han Sung. – Công chúa Mitamun chờ từ bên trong, có vẻ bồn chồn.

– Công chúa, bây giờ chúng ta sẽ đi tìm bọn họ. Cô có thể đi được đoạn đường dài chứ?

– Ta đi được. – Mitamun gật đầu, nàng biết sắp được rời khỏi Ai Cập, nhưng đã thích một người mất rồi, nàng có chút không muốn trở về.

– Vậy thì tốt. Chúng ta sắp có kịch hay để xem rồi. – Tĩnh Tuyết khẽ cười, nói một câu không liên quan.

Đêm qua lúc về Hoàng cung, Nữ hoàng Asisu có nói với cô. Một tên lái buôn đã vô tình đụng trúng Bạch Liên Hoa ngay tại chợ, sau đó còn tặng vải cho cô ta. Đây hẳn là Izumin rồi, hắn ta hành động cũng thật nhanh. Chắc hắn sẽ bắt con bé đó đi Hittle sớm thôi. Hiện tại là thời điểm lợi dụng hắn tốt nhất, nếu không e rằng khi Công chúa Mitamun trở về Hittle thì hắn sẽ thả Bạch Liên Hoa đi mất.

– Han Sung, ngoại hình ngài thật khác với người Ai Cập. – Trên đường chợ, Mitamun hỏi Tĩnh Tuyết những câu hỏi khá là ấu trĩ, ngốc nghếch, nhưng cô vẫn rất ôn hòa trả lời:

– Phải, vì ta là người Phương Đông.

– Ồ, ta cũng không phải người Ai Cập, ta là người Hittle. – Mitamun tiếp tục nói, thật là ngốc nghếch như một đứa trẻ.

Cô đã hẹn Hoàng tử Izumin tại biệt khu phía Tây thành Thebes vào giữa trưa, nếu hắn không xuất hiện đúng lúc, vậy thì cô sẽ tiếp tục giữ con Át chủ bài là Công chúa Mitamun này.

Giữa trưa, biệt khu phía Tây thành Thebes. Ngoại trừ Tĩnh Tuyết và Mitamun, không còn bóng người nào khác. Tĩnh Tuyết bắt đầu không còn kiên nhẫn, cô nhìn đồng hồ, cho hắn thêm năm phút, sau năm phút, thì rất lâu nữa hắn mới được nhìn thấy em gái của mình.

Năm phút trôi qua nhanh chóng. Đến cả một chiếc lá cũng không chịu rụng xuống cho đỡ buồn, Tĩnh Tuyết tức giận, tên tiểu tử này lại dám lỡ hẹn. Cô sẽ cho hắn một “món quà” thật lớn!

Tĩnh Tuyết quay sang Công chúa Mitamun bên cạnh, lúng túng nói:

– Công chúa, có lẽ bọn họ gặp trục trặc trên đường đi rồi cũng nên. Cô cũng biết đấy, các thành trì và biên giới Ai Cập thời gian gần đây thường được canh phòng rất nghiêm.

– Vâng, ta biết, vì vậy phải đợi họ một thời gian? – Mitamun nở nụ cười, thực ra nàng cũng không muốn rời đi vào lúc này. Vừa mới biết tình yêu thật sự là gì mà đã phải từ bỏ, chẳng phải sẽ nuối tiếc lắm hay sao?

– Thời gian này Công chúa hãy sống trong nhà ta. Vài ngày ta sẽ đến thăm Công chúa một lần, ta sẽ đưa một vài người hầu gốc Hittle đến chăm sóc Công chúa. – Tĩnh Tuyết tiễn Công chúa Mitamun đến trước cửa nhà.

Dù sao thì cô cũng đang lợi dụng Công chúa Mitamun để lấy lợi ích từ anh trai của cô ấy, nên đối xử tốt hơn một chút cũng là điều đương nhiên.

Có lẽ Izumin đã hiểu lầm Menphis hại chết Mitamun, nên muốn bắt cóc Bạch Liên Hoa mang đi để trả thù.

Một tin tức mới vừa truyền ra từ trong Hoàng cung, cô gái sông Nile trui rèn được kiếm thép. Mọi người nói rằng cô ta đích thực là Nữ thần của Ai Cập. Tĩnh Tuyết nghe xong chỉ cười lạnh, cô ta dám đem kiến thức của thế giới hiện đại cho đám người này biết. Tại sao lại khi làm vậy cô ta không nghĩ rằng việc này sẽ khiến lịch sử bị đảo lộn?

Thứ gì vốn dĩ sẽ xảy ra theo quy luật của lịch sử, thì Bạch Liên Hoa lại đem nó rối tung lên. Tên tù nhân không chịu nói ra cách rèn kiếm thép, có lẽ vì hắn không biết thật. Nhưng nếu hắn không có những hành động gây nghi ngờ thì sẽ không bị quân lính bắt.

Số phận của hắn là phải chết, Bạch Liên Hoa lại cứu sống, cô ta chỉ vì tình thương người mà cứu? Tĩnh Tuyết không phủ nhận việc này. Nhưng cứu người cũng phải đúng lúc đúng chỗ. Lịch sử bị thay đổi, thì còn nhiều người chết hơn là một người như tên tù nhân ấy.

Có một số thứ, một số chuyện dù là cố gắng cũng không thể được thay đổi, bởi vì nó là lịch sử.

Lịch sử là do con người tạo ra, nên con người có quyền được thay đổi chúng?

Tĩnh Tuyết không cho phép chuyện này xảy ra. Hệ quả là rất lớn, chỉ một hành động nhỏ sai lệch với quỹ đạo lịch sử, cũng có thể khiến một số thứ biến mất, một số thứ xuất hiện. Nếu như ảnh hưởng đến một số thứ của tương lai, ví dụ như bố cô không đến được Thượng Hải, để gặp và yêu mẹ cô, thì cô sẽ biến mất. Chuyện này, cô bắt buộc phải nhúng tay vào rồi.

Có thể xuyên không, thì không gì là không thể cả. Nếu Carol được thế giới này ưu ái, vậy thì cũng phải xem là ưu ái đến mức nào.

Vài ngày sau, trong một buổi tối không trăng tại Hoàng cung Ai Cập.

Nữ hoàng Asisu có nói qua, nửa đêm lúc lính canh đổi gác, sẽ cho người lừa con bé Carol ra ngoài cung, lúc đó tên Izumin sẽ xuất hiện, dễ dàng bắt cóc đem về Hittle. Tuy rằng nó bị đưa đi, nhưng Tĩnh Tuyết cũng chắc chắn rằng, tên Hoàng đế Menphis sẽ đến tận Hittle cứu nó. Nên cô chuẩn bị một chút, theo chân Menphis đến Hittle, có thể hại nó lúc nào, thì cô sẽ tận dụng thời cơ.

– Tĩnh Tuyết, ngươi nghĩ con Carol bị bắt cóc có chết ở Hittle hay không? – Nữ hoàng Asisu treo trên khóe miệng một nụ cười, hỏi Tĩnh Tuyết đang xem xét số thảo mộc ở gần đó.

– Nó không dễ chết như vậy đâu. – Tĩnh Tuyết chọn ra một số loại thảo mộc quý hiếm, chuẩn bị chế thuốc độc. Cô có một lượng thuốc độc đủ để hạ gục hàng trăm người, nhưng chỉ cầu chất lượng, loại này chính là không màu, không mùi, không vị, dính phải chất độc trong vài phút sẽ mất mạng.

– Cái gì? – Asisu ngạc nhiên hỏi:

– Tại sao ngươi lại nói thế?

– Nó sống dai lắm, mà sống dai thì thành huyền thoại. – Tĩnh Tuyết trả lời, cô chỉ còn hai chiếc nhiệt kế. Thủy ngân bên trong có thể giết người, nhưng thời gian khá chậm, ít nhất là nửa ngày, như vậy không yên tâm lắm.

Nửa đêm.

Carol bị bắt cóc bởi bọn người lạ mặt, Menphis đã điều tra ra là Hoàng tử xứ Hittle. Trước giờ Ai Cập và Hittle vốn không có bất bình, lẽ nào đây là mở màn cho xung đột quan hệ giữa hai nước? Hoàng đế Menphis làm loạn với chị gái Nữ hoàng của mình, đòi đi Hittle cứu “con gái Nữ thần sông Nile”.

– Công chúa, chuyến đi này rất nguy hiểm, ta nghĩ Công chúa không nên đi thì hơn. – Menphis ngăn cản, trong thâm tâm hắn không ưa cô Công chúa này lắm. Công chúa của một đất nước xa lắc xa lơ đi chu du thiên hạ xuất hiện tại Ai Cập, còn mang đến nhiều thứ mới lạ cướp đi hào quang vốn có của Carol, hắn không thích. Hơn nữa, hắn còn có cảm giác Công chúa này thích thầm hắn.

– Bản công chúa chưa bao giờ biết nguy hiểm là gì. Carol cũng là người ngoại quốc giống như Bản công chúa, coi như là đồng hương, nhất định Bản công chúa sẽ ra sức cứu nàng ra khỏi Hittle. – Tĩnh Tuyết trả lời, vẻ mặt lo lắng.

Tĩnh Tuyết làm sao lại không biết ý tên Hoàng đế này là gì, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân một mình? Tùy ngươi thôi, ta chỉ muốn đến đó thả thêm đá xuống giếng.

– Vậy thì Công chúa hãy cẩn thận, theo sát chúng ta. – Hoàng đế Menphis nghĩ nghĩ một chút, đồng ý, phóng ngựa dẫn quân rời khỏi Thebes.

Cô buộc tóc cao lên, mặc trang phục dạ hành, đem thêm balo leo lên lưng ngựa đi theo bọn người Menphis.

Cuộc đấu này, nên bắt đầu rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN