[Đồng nhân] Nữ hoàng Ai Cập - Kết cục của nữ chính
Chương 24. Hắn tạo nghiệp gì rồi?
– Vậy hả, các anh lại sắp comeback sao? Mình sẽ xem ngay bây giờ. – Tĩnh Tuyết vui vẻ mở nguồn máy tính bên cạnh.
– Màu tóc này thực sự rất đẹp trai nha.
Tĩnh Tuyết nhìn ảnh Taetae nhà mình sau sáu tháng chưa được nhìn thấy chính là hai màu tóc trên một đầu, mỗi bên trái phải đầu là một màu vàng và hồng, mặc dù nhìn có hơi tắc kè tí nhưng không sao, Idol nhà cô làm gì cũng đều đẹp hết.
– Cậu sẽ đi nhuộm màu này chứ? – Cao Thiên Vân nhìn Tĩnh Tuyết với ánh mắt quái dị.
– Mình sẽ nhuộm, nhưng màu hồng thôi. Cậu biết mình cuồng Taetae đến cỡ nào mà. – Tĩnh Tuyết kéo kéo khóe miệng, đứng dậy chuẩn bị đến salon.
Trong tiệm tóc, nhân viên được trải qua các cuộc huấn luyện, dù có nghe thấy mấy chuyện của con nhà giàu cũng đều biết điều mà im lặng, họ rất tỉ mỉ nhuộm tóc.
– Mình thấy con bé nhà Rido đó thật là giả tạo, hôm trước trong trung tâm mua sắm, nó chọn cái váy đó trước nhưng chưa trả tiền, mình hoàn toàn có thể mua, nhưng nó lại khóc lóc ầm ỹ lên hết cả. – Cao Thiên Vân cau mày kể lể với Tĩnh Tuyết đang nhắm mắt dưỡng thần.
– Ồ, cậu cứ kệ nó đi. – Tĩnh Tuyết không quan tâm đến con bé Carol đó, vì cô đã trở về tương lai rồi.
– Mình đã mặc kệ rồi đó, đi chọn cái váy khác, nhưng nó lại cứ cố ý đến cướp.
– Nó gây chuyện với cậu hả? – Tĩnh Tuyết mở mắt, nhìn Cao Thiên Vân. Con bé này dám động vào người của cô sao?
Cao Thiên Vân ngu ngơ trả lời:
– Không hoàn toàn như thế, vì mình có quen biết với anh trai thứ hai của nó là Rody Rido, nên nó chuyển cừu hận sang cho mình?!
– Anh họ mình đang ở đâu, cậu biết không? – Rời khỏi salon với mái tóc hồng chói lọi vô cùng hút mắt, Tĩnh Tuyết hỏi Cao Thiên Vân vừa rồi nghe hộ điện thoại của anh họ cho cô.
– À, anh ấy bảo đang ở trường Đại học Cairo. – Cao Thiên Vân cũng nhuộm màu tóc đỏ mận giống Jungkook, cô nàng đã trở thành ARMY thật rồi.
– Vậy mình đi thôi. – Cô leo lên chiếc Lamborghini Veneno Roadster được sơn màu thiên thanh yêu thích, vệ sĩ mặt than cầm lái hướng thẳng đường tiến đến đại học Cairo.
Vệ sĩ mặt than suy nghĩ trong lòng: “Đây đúng là Đại tiểu thư thật rồi, thời gian đi phượt sáu tháng cũng không làm Đại tiểu thư thay đổi điều gì cả, vẫn cứ thất thường như thế! Còn cả màu tóc kia nữa.. Hắn thật không biết nên nói gì luôn.”
Hai vệ sĩ đi theo Tĩnh Tuyết đến phòng nghiên cứu khảo cổ của Đại học Cairo. Trên đường đi, người ta nhìn thấy hai cô gái có màu tóc kì dị cũng không dám nói gì, nhìn khí tràng của người ta là đã biết bá đạo đến mức nào rồi! Mà nhìn cô gái có mái tóc hồng gương mặt có vẻ quen quen, họ bắt đầu bàn luận:
– Có phải kia là cháu gái Tỷ phú người Trung Quốc không? Lý tiên sinh ấy?
– Cháu gái của Lý tiên sinh? Nghe nói cô ấy đã mất tích sáu tháng..
Một người trầm trồ:
– Cô ấy có một bộ sưu tập những màu tóc thật đặc biệt..
– Nhưng nhìn không hề xấu chút nào!
– Đúng, đẹp đó chứ, có thể so sánh ngang với sinh viên năm hai Carol nhà Rido đó..
Tĩnh Tuyết đi giữa đường thì gặp một đám đông đang vây quanh một cô gái, họ hét lên cái tên vô cùng quen thuộc: “Thượng Quan Tịnh Kỳ”. Con bé đang ở Mĩ cơ mà? Sao lại đến đây rồi?
– Chị Tuyết! – Thượng Quan Tịnh Kỳ nhìn thấy chị gái nuôi của mình xuất hiện, tránh khỏi đám fans, chạy đến bên chị gái:
– Chị, nghe nói chị được tìm thấy, em đã không quản ngại đường sá xa xôi mà bay từ Mĩ đến để gặp chị đấy.
Tĩnh Tuyết né tránh cánh tay muốn bám vào người cô như bạch tuộc, ôm lấy bạn thân Cao Thiên Vân bên cạnh, bĩu môi:
– Chị đâu có ở Đại học Cairo? Em đến gặp anh họ thì có.
– Hì hì, chị à, tấm chân tìm của em ở hết đây nè, chị Thiên Vân cũng thấy phải không? – Thượng Quan Tịnh Kỳ mặt dày lôi tấm chân tình của mình ra.
Thượng Quan Tịnh Kỳ hiện đang là ngôi sao Hollywood ăn khách bậc nhất, mặc dù cao cao tại thượng là thế, nhưng khi ra khỏi phim lại giống hệt như một con mèo con luôn quấn quýt lấy chủ, luôn miệng nói chuyện vô cùng vui vẻ.
Trên đường, có em gái nuôi và bạn thân ríu rít nói chuyện, còn Tĩnh Tuyết không hề nói câu nào, vì cô cảm thấy có mùi vị rắc rối đang quanh quẩn đâu đây.
Phòng nghiên cứu khoa Khảo cổ.
Tĩnh Tuyết bước vào dưới con mắt trầm trồ của những người trong phòng. Thấy Bạch Liên Hoa đang đọc bức văn tự cổ đất sét bằng ngôn ngữ tượng hình, cô thản nhiên đến chỗ anh họ đứng cạnh Raian – anh trai của Bạch Liên Hoa:
– Anh, gọi mãi mà không nghe máy? Anh đã xin ông cho em chưa?
Vì ông ngoại cứ bắt cô ở Ai Cập đến phát mốc, nên đành phải nhờ anh họ xin xỏ ông để ông cho cô về Hàn Quốc. Anh họ Hàn Cảnh Nhiên nhìn thấy cô, vui mừng ra mặt, liền mặc kệ bức văn tự cổ kia:
– Tuyết Tuyết, em nên ở đây nghỉ ngơi vài tháng, ý ông đã quyết như vậy rồi.
Vừa nghe thấy câu trả lời của anh họ, Tĩnh Tuyết đã tức sôi máu, ông anh họ này gần đây vô dụng quá?! Nhưng cô lại chú ý đến một điều khác, Tịnh Kỳ vừa bước vào trong phòng này, liền im lặng rồi, chẳng phải việc gặp anh họ Hàn Cảnh Nhiên khiến cô bé rất thích thú hay sao? Cô quay đầu lại nhìn về phía Tịnh Kỳ:
– Tịnh..
Vẻ mặt của Tịnh Kỳ chứa đầy sự ngạc nhiên, và sặc mùi thù hận. Ánh mắt sắc bén đấy chiếu thẳng về phía cô, không, Tĩnh Tuyết bước sang một bước, anh họ? Có lẽ không, anh họ và Tịnh Kỳ đang dây dưa không rõ, với lại cô bé cũng đang theo đuổi anh họ, không thể có ánh mắt như vậy được. Cô kéo tay anh họ sang một bên, là tên anh trai tóc đen (- Raian) của Bạch Liên Hoa?
Hắn tạo nghiệp gì rồi?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!