Lung Linh Như Nước
Chương 48: Gặp lại Trình Mộc Vũ
“Tiểu Vũ, nhìn kìa, anh trai bạn đang đi cùng ai kia?” Lưu Hân và Trình Mộc Vũ đang cùng đi mua sắm ở tòa nhà D City, Trình Mộc Vũ đang chọn túi xách thì Lưu Hân đột nhiên kêu lên một tiếng.
Trình Mộc Vũ nhìn lại theo hướng tay Lưu Hân chỉ, một cô gái đang ngồi ở trên ghế thử giầy, có lẽ là dây giày có chút vấn đề nên Trình Mộc Dương đang ngồi xuống giúp cô ta chỉnh lại. Một lát sau anh kéo cangais đó đứng dậy đi tới trước tấm gương thử giầy, cô gái xoay người nhìn hai bên sau đó cười tít mắt ngẩng mặt lên nói gì đó với Trình Mộc Dương. Trình Mộc Vũ thấy rõ khuôn mặt đó, là Âu Dương Ngâm.
“Là Âu Dương Ngâm!” Lưu Hân nói, “Anh trai bạn thích cô ta à? Hôm đó ở bữa tiệc sinh nhật Hiểu Bân tớ đã nhìn ra rồi”. Cô cảm thấy hơi mất mát nhưng cũng không làm gì được.
Trình Mộc Vũ bỏ Lưu Hân lại đi thẳng tới bên này, Âu Dương Ngâm đang dặn người phục vụ cho giầy vào túi. Trình Mộc Dương rút ví tiền ra nhưng Âu Dương Ngâm vội cản lại, “Anh không cho rằng ngay cả một đôi giày em cũng không mua nổi chứ?”
Trình Mộc Dương có chút không vui, thời gian này quan hệ của bọn họ đã phát triển không tồi, nhưng có hai điều trước sau Âu Dương Ngâm không cho anh vi phạm, một là không cho phép anh đến nơi cô làm việc đưa đón cô, bao gồm cả đài truyền hình, điều này làm anh rất không vui, bởi vì ở đó có Phùng Phất Niên. Hai là không cho phép anh trả tiền mua sắm cho cô. Thực ra cô rất ít đi dạo phố, bởi vì cô quá bận, quá mệt mỏi, thỉnh thoảng mới đi được một lần nhưng nhất định phải tự mình quẹt thẻ. Trình Mộc Dương bất mãn nói, “Có bao nhiêu tiền đâu mà nhất định phải tự mình trả chứ, làm bạn trai em, anh mất mặt trước nhân viên thu ngân quá!” Âu Dương Ngâm liền trả lời anh, “Chính là bởi vì không đáng bao nhiêu tiền nên mới không cần anh trả, trong nhà em có quá nhiều người đàn ông chiều chuộng em rồi, ông ngoại em, bố em, các cậu, các anh em họ, còn chưa đến phiên anh đâu!” Vì thế Trình Mộc Dương rất là chán nản, tựa như hôm nay, tựa như bây giờ.
“Anh, anh làm gì ở đây?” Trình Mộc Vũ đi tới nơi hỏi. Ánh mắt cô quét qua bóng lưng Âu Dương Ngâm, Âu Dương Ngâm xoay người lại, nhìn thấy cô, hơi sửng sốt.
“Tiểu Vũ!” Trình Mộc Dương cũng hơi bất ngờ, thấy Âu Dương Ngâm không tự nhiên, anh vội kéo cô đến bên người mình, “Anh đưa Ngâm Ngâm đi mua ít đồ. CÒn em? Đi một mình hay là có bạn bè đi cùng?”
Âu Dương Ngâm mỉm cười gật đầu với Trình Mộc Vũ, “Chào cô!” Cô cảm thấy hơi căng thẳng.
Trình Mộc Vũ lạnh lùng liếc nhìn cô rồi nói với Trình Mộc Dương, “Em đi với Lưu Hân, cô ấy vừa mới nhắc đến anh, nói rằng lâu lắm rồi anh không đến thăm cô ấy, nhất định là lại bị người nào đó bám lấy rồi. Phụ nữ đều rất nhỏ nhen, xem lần sau anh giải thích với cô ấy thế nào, em về nói chuyện với cô ấy đây”. Nói xong không đợi Trình Mộc Dương trả lời Trình Mộc Vũ đã đi thẳng về quầy túi xách.
Âu Dương Ngâm cắn môi không nói chuyện, nhân viên bán hàng và mấy khách hàng đang xem giầy bên cạnh cũng đều nghe rõ lời Trình Mộc Vũ. Có người đang nhìn cô khe khẽ thì thầm, hình như cho rằng cô chen ngang cướp bạn trai người ta, còn bị em gái của bạn trai khinh thường, điều này làm cô khó xử. Cô nhận chiếc túi người phục vụ đưa rồi xoay người đi ra ngoài.
Trình Mộc Dương cuống lên, anh nghe không rõ Trình Mộc Vũ nói gì, anh đã bao giờ đi thăm Lưu Hân đâu, anh cần quái gì phải giải thích với Lưu Hân chứ? Nhìn thấy Âu Dương Ngâm chạy ra ngoài, anh vội vàng chạy đuổi theo.
Âu Dương Ngâm vẫn đi thẳng tới lối ra tòa nhà D City, tâm tình hôm nay vốn đang thoải mái đã bị phá hỏng gần hết. Tại sao Trình Mộc Vũ có thể đối với cô như vậy?
“Ngâm Ngâm!” Trình Mộc Dương đuổi theo tóm lấy cánh tay cô, “Đừng giận, anh thay Tiểu Vũ xin lỗi em! Anh với Lưu Hân không có gì cả”.
Âu Dương Ngâm tức giận đến không nói nên lời, nước mắt đảo quanh trong viền mắt, cô đã bao giờ bị tủi thân như vậy? Trình Mộc Vũ, cô đã chủ động chào hỏi cô ta mà không nhắc gì đến chuyện cũ, vậy mà cô ta lại ngạo mạn xem cô như không có gì, còn giương cung bạt kiếm châm chọc cô bám lấy anh trai cô ta giữa chốn đông người. Cho dù Lưu Hân là bạn gái Trình Mộc Dương thật thì cũng không đến lượt cô ta nói ra nói vào.
Trình Mộc Dương nắm chặt cánh tay cô, một khi cáu lên thì vị đại tiểu thư này bướng bỉnh lắm, bất chấp Trình Mộc Dương đang cố giữ lại, Âu Dương Ngâm vẫn tiếp tục đi ra ngoài, bước tới ven đường giơ tay định gọi taxi. Trình Mộc Dương gạt tay cô xuống, “Ngoan nào, Ngâm Ngâm, nể mặt anh, đứng tức giận nữa”.
Âu Dương Ngâm ngẩng đầu, “Em không sao, em đi về trước đây!” Những giọt nước mắt vẫn quật cường không chịu rơi xuống.
Trình Mộc Dương nhìn mà xót xa, không để ý đến rất nhiều người xung quanh, anh đưa tay kéo cô vào lòng, “Đừng khóc, chúng ta đi về nói chuyện tử tế”.
Đây không phải lần đầu tiên bị anh ôm vào lòng như vậy, nhưng bây giờ xung quanh có bao nhiêu người, Âu Dương Ngâm xấu hổ ra sức đẩy anh ra, quát lên, “Anh làm cái gì đấy!” Mặc dù mọi người đã quá quen với cảnh này nên không ai để ý, trên đường thiếu gì cặp nam nữ thân thiết ôm hôn, nhưng Âu Dương Ngâm vẫn không quen như vậy được.
Trình Mộc Dương lập tức nhận ra cô đang ngượng ngùng, anh cúi đầu xuống nhỏ giọng cười nói bên tai cô, “Em không giận nữa thì anh sẽ buông em ra, nếu còn giận là anh cứ ôm em như vậy cho người ta xem chán thì thôi”.
“Vô lại!” Mặt Âu Dương Ngâm áp vào ngực anh, tiện thể lau đi nước mắt trên mặt, giận quá mà cười nói, “Anh mau buông em ra, em đi theo anh được rồi chứ gì”.
Trình Mộc Dương cầm chiếc túi trên tay cô rồi kéo cô đi tìm xe mình.
Trình Mộc Vũ đuổi theo đến nơi nhìn thấy tất cả những việc này, cô tức giận đến mức toàn thân run rẩy, “Đồ lẳng lơ!” Cô căm hận chửi rủa trong lòng.
*** *** ***
Âu Dương Ngâm đi dạo hoàn toàn không có mục đích trong tiểu khu, cô không rõ vì sao Trình Mộc Vũ lại thù địch mình như vậy. Cô lấy điện thoại ra, phải hỏi Phùng Phất Niên một chút.
“Ngâm Ngâm, em sao thế? Sao có vẻ tâm tình sa sút thế? Giọng nói lo lắng của Phùng Phất Niên vang lên trong điện thoại.
“Sư huynh!” Nghe thấy giọng nói ấm áp này, Âu Dương Ngâm chợt muốn khóc. “Trước kia anh với Trình Mộc Vũ rất quen thuộc à? Có phải em có chỗ nào vô tình đắc tội cô ấy không?”
Giọng Âu Dương Ngâm ngập tràn tủi thân, Phùng Phất Niên hỏi, “Cô ấy lại bắt nạt em à?”
Âu Dương Ngâm không lên tiếng, nghe Phùng Phất Niên nói tiếp, “Chờ anh trước cửa cửa hàng tạp hóa, mười phút nữa anh đến”. Nơi ở của hai người cách nhau không xa, sau này Âu Dương Ngâm mới biết điều đó, thảo nào anh ta có thể thường xuyên ngồi ở đây đợi cô. Đã hơn 9 giờ rồi, thực ra cô không nên bảo anh ta đi ra, nhưng trong lòng lại trống trải chỉ muốn tìm một chỗ dựa.
Mười phút sau Phùng Phất Niên đúng giờ đi tới trước cửa cửa hàng tạp hóa, Âu Dương Ngâm rầu rĩ ngồi ở đó, anh ta nhìn sắc mặt cô, lại bị Trình Mộc Vũ bắt nạt thật sao?
“Ngâm Ngâm”, anh ta đi tới kéo cô lên, “Em ăn tối chưa?”
Âu Dương Ngâm thành thật lắc đầu, cô tức giận cũng đủ no rồi nào còn có tâm tư ăn cơm? Vốn định mua giầy xong sẽ đi ăn cơm với Trình Mộc Dương, kết quả bị Trình Mộc Vũ quậy một hồi, cô giận dỗi bắt Trình Mộc Dương đưa thẳng về nhà.
“Chúng ta đi ăn vằn thắn”. Phùng Phất Niên kéo cô đến cửa hàng ăn vặt, gọi cho mỗi người một bát rồi lại múc mấy miếng trong bát mình sang cho cô, “Anh ăn tối rồi, không ăn được nhiều nữa”.
Âu Dương Ngâm gật đầu, lại cho thêm dấm rồi buồn bực bắt đầu ăn.
Phùng Phất Niên lẳng lặng nhìn cô, cô ấy yêu Trình Mộc Dương sao? Cho nên Trình Mộc Vũ mới không chịu buông tha cho cô ấy? Anh ta hơi khó chịu, trong mắt cô ấy mình chỉ là sư huynh, hơn nữa là người sư huynh thay thế A Trạch, cô ấy tín nhiệm mình, ỷ lại mình đều là vì A Trạch đúng không? Cô ấy không chú ý tới sự thay đổi của mình sao? Mỗi một thứ bảy mình đều vui vẻ như vậy, bởi vì có thể được nhìn thấy cô ấy, cùng cô ấy đi ăn cơm, nghe các đồng nghiệp trêu đùa gán ghép mình cũng thấy rất vui. Có lúc mình ngồi ở cửa hàng tạp hóa đợi cô ấy, thường không đợi được, nhưng cảm giác chờ đợi lại khiến mình thỏa mãn, cho nên không đợi được cũng không thất vọng, còn khi đợi được, sự vui mừng trong mắt cô ấy lại đủ để mình nhấm nháp vài ngày. Bây giờ anh ta đã dần dần hiểu A Trạch, một cô bé như vậy thực sự sẽ khiến nó không thể nào buông tay được.
“Ngâm Ngâm, Trình thị quá phức tạp, phải cẩn thận bảo vệ chính mình”. Anh ta muốn nói hãy rời khỏi Trình Mộc Dương. Cô ấy đang càng ngày càng đến gần Trình thị, anh ta nên nói ra chân tướng, ngăn cản bước chân cô ấy, nhưng anh ta đã không thể nói ra miệng một cách vô tư, Bởi vì tư tâm của mình nên anh ta luôn cảm thấy nói như vậy có chút hèn hạ.
Âu Dương Ngâm gật đầu cười khổ với anh ta, “Đừng lo!” Nhà cao cửa rộng, không bao giờ thiếu những người tự cho mình là rất cao.
*** *** ***
Trình Mộc Dương gọi điện thoại, “Tiểu Vũ, có thể nói chuyện với anh được không?” Đêm khuya người vắng, giọng nói của Trình Mộc Dương tỏ ra hơi uể oải và bất đắc dĩ.
Trình Mộc Vũ hơi chột dạ, “Anh, muộn lắm rồi, ngày mai còn phải đi làm, đi ngủ sớm một chút đi”.
“Tiểu Vũ, rốt cục em và Ngâm Ngâm có xích mích gì, em nói thẳng với anh được không?” Đã không chỉ một lần anh thầm cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, điều này càng khiến anh lo lắng không thôi.
“Em với cô ta có thể có xích mích gì chứ? Chẳng qua là em cảm thấy cô ta không xứng với anh, vừa ít tuổi vừa không hiểu chuyện, anh nên tìm một cô gái thành thục một chút, gia thế tương đương như Lưu Hân ấy”.
“Tiểu Vũ, chuyện tình cảm như thế nào thì người trong cuộc tự biết, thực ra Ngâm Ngâm rất biết điều, em chung sống với cô một thời gian sẽ biết, cô ấy rất biết cách suy nghĩ cho người khác”.
“Anh, em thấy cô ta không hề biết điều chút nào, vừa rồi còn giận dỗi như vậy nữa”.
“Tiểu Vũ, vừa rồi em nói anh không hiểu gì cả, Lưu Hân và anh có quan hệ gì, vì sao phải nói như vậy? Nếu là cô gái khác thì không biết sẽ như thế nào, còn Ngâm Ngâm thì không hỏi gì cả”. Khi ở một mình không biết cô ấy sẽ tủi thân thế nào.
“Đương nhiên cô ta sẽ không hỏi, cô ta nhất tâm muốn quấn quít lấy anh, muốn tiến cửa nhà chúng ta, phải giả vờ hiền hậu đức hạnh, thủ đoạn của cô ta hay lắm, anh, anh không thể mắc lừa cô ta được”.
“Tiểu Vũ!” Trình Mộc Dương cả giận nói, “Cô ấy không bám anh, cô ấy không hề muốn có dây dưa gì với nhà chúng ta”. Dừng lại một chút, anh thở dài nói, “Là anh thích cô ấy, nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên anh thích một cô gái như vậy. Em là em gái tốt của anh, anh hi vọng em với cô ấy có thể hòa thuận. Cho dù em không thích cô ấy thì cũng đừng làm khó cô ấy được không?”
Trình Mộc Vũ gác điện thoại không nói được gì, anh trai mình vô tội, anh ấy chỉ thích một cô gái, nhưng vì sao cô gái đó lại là Âu Dương Ngâm?
Buổi tối hôm đó, Âu Dương Ngâm, Trình Mộc Dương, Phùng Phất Niên và Trình Mộc Vũ, tất cả đều ngủ không ngon giấc.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!