Hoa Tư Dẫn
Chương 45
Mười ngày sau, chúng tôi đã đến Nhạc thành, kinh đô Khương quốc.
Tiểu Lam nói, đường đi núi non hiểm trở, ắt nhiều hiểm nguy. Tôi ngẫm nghĩ, thấy anh ta có vẻ nhiều kinh nghiệm hơn chúng tôi, hoàn toàn tin lời anh ta, luôn sẵn sàng đón đợi hiểm nguy. Nhưng đi suốt mười ngày đều bình an, không gặp một tên sơn tặc, thổ phỉ nào hết. Quân Vỹ hỏi tôi: “Muội nói xem khi nào chúng ta sẽ gặp thổ phỉ?”. Tôi trả lời: “Không biết, cứ đợi xem”. Nhưng đợi mãi, vẫn chẳng thấy tên cướp nào xông ra, khiến chúng tôi rất bực.
Đêm trước khi vào Nhạc thành, đoàn chúng tôi lại thêm một cô gái, nói là hầu nữ kiêm thị vệ của Tiểu Lam, tên là Chấp Túc. Chúng tôi gặp cô ta khi đang mua bánh nướng bên đường. Trong ánh chiều tà đỏ rực, cô ta cưỡi một con tuấn mã trắng phi tới.
Quân Vỹ kéo tôi tránh sang bên đường, cô ta nhảy xuống ngựa, tay áo trắng phất qua mặt tôi. Tôi và Quân Vỹ còn chưa hiểu có chuyện gì, cô ta đã quỳ sụp trước mặt Tiểu Lam. Mắt đỏ hoe nhìn anh ta nghẹn ngào: “Công tử, cuối cùng Chấp Túc đã tìm thấy công tử”.
Chấp Túc có khuôn mặt vô cùng thanh tú, giữa trán có một nốt ruồi son. Việc cô ta khăng khăng đòi đi theo chúng tôi, thái độ của Tiểu Lam không rõ ràng. Quân Vỹ gật đầu, tỏ ra phấn khởi. Chắc vì Chấp Túc quả là một cô gái xinh đẹp, khiến anh ta động lòng trắc ẩn. Nhưng trong khi động lòng bởi Chấp Túc, Quân Vỹ lại rất không hài lòng với Tiểu Lam, anh ta ghé tai tôi nói: “Anh chàng này đến là phong lưu, ngay hộ vệ cũng là nữ”. Nhưng tôi nghĩ, không thể nói như vậy, khi chúng tôi rời khỏi núi Quân Vu, Quân sư phụ đã dặn Quân Vỹ phải chăm sóc cho tôi, cũng có thể coi là hộ vệ của tôi, theo lý lẽ đó, chẳng phải tôi cũng rất phong lưu?
Buổi tối hôm đó, chúng tôi trọ ở một quán nhỏ. Nửa đêm, Tiểu Hoàng cắn tay áo đánh thức tôi, nhờ ánh trăng tôi nhìn kỹ nó, dường như nó muốn tôi đi với nó. Chúng tôi đi xuyên qua hành lang dài, một chú hổ và một người đã chết, bước chân nhẹ như bay. Vừa lúc sắp bước vào hậu viên, bất chợt nghe thấy tiếng Chấp Túc: “Cô gái đó chẳng có gì đặc biệt, tại sao công tử không chịu cùng Chấp Túc về phủ? Công tử có biết, khi công tử đi vắng, nhị công tử đã làm bao nhiêu việc rồi không? Chấp Túc biết, Tử Yên cô nương đã làm công tử bị tổn thương sâu sắc, nhưng công tử, mong công tử lấy đại sự làm trọng”.
Tôi nghĩ, chuyện riêng của họ tôi có nên nghe lén? Cuối cùng đạo đức đã chiến thắng tính hiếu kỳ, tôi quyết định không nghe tiếp nữa. Nhưng tôi chưa kịp bỏ đi, Tiểu Lam đã nói, tiếng rất nhỏ, theo gió truyền đến tai tôi, giọng nghe rất quen, “Các ngươi…”, ngừng một lát “… tìm được Tử Yên rồi?”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!