Hoa Tư Dẫn
Chương 306
Tôi đánh lừa ông ta, nếu ông ta lựa chọn vương vị, Quân sư phụ trốn sau cây phong nhất định sẽ một nhát kiếm lấy mạng ông ta. Nhưng lựa chọn bao giờ chả thế, sự chênh lệch giữa hai thứ so sánh càng lớn mới càng thử thách lòng người.
Gió xuân tháng hai làm vướng tầm nhìn, trong chớp mắt con tuấn mã màu đen đã hí vang một tiếng tung vó lao về phía sâu trong rừng, bỏ lại vết móng ngựa hằn sâu trên cỏ.
Tôi ngoái đầu cười với Quân sư phụ phía sau: “Sư phụ đoán xem, ông ta đi đâu?”. Vừa nói tay vừa gảy hai âm trên dây đàn, chớp mắt đã ở bên ngoài ngôi lầu trúc của Mộ Dung An.
Tôi và sư phụ nhanh chóng tìm một chỗ nấp để quan sát bên trong.
Trong phòng không thấy Tô Hoành, qua chấn song ô cửa sổ không đóng, nhìn thấy Mộ Dung An đang đứng lặng trước bức bình phong. Vốn tưởng cô đang ngắm nghía bức tranh phong thủy vẽ trên đó, nhưng đợi mãi không thấy cô nhúc nhích.
Tôi không dám chắc hai âm tôi vừa gảy trên dây đàn khiến chúng tôi tới vào thời điểm nào, về lý có lẽ là sau một tuần trà, nếu Tô Hoành quay lại tìm Mộ Dung An thì chắc cũng sắp xuất hiện, lẽ nào ông ta phi ngựa phóng đi không phải đến tìm cô?
Tôi nhìn Quân sư phụ vẻ thăm dò, nhưng sư phụ hoàn toàn không để ý đến tôi, ánh mắt đăm đăm hướng vào Mộ Dung An. Cửa phòng bị đẩy “xịch” một tiếng, ngón tay thanh mảnh của chàng thiếu niên dừng trên then cửa, tôi ôm ngực, cảm giác hòn đá tảng đè nặng đã rơi xuống đất, thân người Mộ Dung An khẽ động nhưng không quay lại: “Ta đã nói thế nào? Nếu đã ra đi thì đừng quay trở lại, mới chưa quá nửa ngày chàng đã quên?”.
Trong phòng chợt lắng lại, những ngón tay của Tô Hoành cuối cùng ngừng run khi nhìn thấy cô, cách năm bước, giơ ra định nắm lấy cô, nhưng bị cô dửng dưng né tránh, tuy nhiên động tác của chàng vẫn nhanh hơn cô giống như sau lần đầu đấu kiếm thắng cô, chàng đều vừa vặn nhanh hơn cô nửa chiêu.
Cô cuối cùng vẫn bị chàng nắm được tay, kéo giật cô vào lòng, giống như trước giờ chàng luôn biết khi nào dùng cách gì có thể khiến cô khuất phục. Cầu xin tha thứ là vô ích, chỉ có thể khiến cô khuất phục.
Chàng nhắm mắt, xiết cô thật chặt: “Ta sẽ không bao giờ xa nàng nữa. Ta đã sai một lần, không thể sai lần nữa”.
Tay cô che mắt, hơi ngửa đầu, nước mắt lọt qua kẽ ngón tay, lăn qua má, từng giọt từng giọt lặng lẽ rơi trên vai chàng.
Cùng Quân sư phụ ra khỏi Hoa Tư mộng của Tô Hoành, mãi không thấy sư phụ nói gì, thực ra câu chuyện này coi như kết cục mỹ mãn, không biết sư phụ còn gì không hài lòng.
Có lẽ là vì ông thấy tiếc cho Mộ Dung An, loanh quanh mãi cuối cùng Tô Hoành cũng hiểu ra điều ông ta mong muốn nhất là gì, nhưng Mộ Dung An lại không thể nhìn thấy. Tuy vậy ở đời làm gì có chuyện mọi sự thập toàn thập mỹ, thập toàn thập mỹ sẽ khiến người đời đố kỵ, thập toàn cửu mỹ là tốt lắm rồi. Ví như Mộ Ngôn, trước giờ tôi vẫn luôn lo lắng chàng tài năng như thế liệu có lam nhan bạc mệnh, may chàng lấy tôi, người mà chàng gọi là vợ đó chỉ là một người chết, nhân duyên không hoàn mỹ này có lẽ sẽ khiến thần linh cảm thấy công bằng mà tha cho chàng.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!