NGƯỜI SĂN ÁC QUỶ- (Full) - Chương 26
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
139


NGƯỜI SĂN ÁC QUỶ- (Full)


Chương 26


“Tôi nuôi thêm một ngày nữa đựơc không? Thật sự chỉ một ngày.” “Cậu đang nói gì?” “Ngân Hách!” “Đã là ngày thứ ba rồi.” Tôi đã đặt tên cho chú chó nhỏ là Kijou. Kijou thật rất đáng yêu.Vừa nhìn thấy con mắt đáng yêu đó, tôi quên hết mọi vất vả mệt nhọc trong ngày. Tất nhiên, vì sợ dì phát hiện, nên lúc đi học, tôi không quên khoá cửa phòng lại. Hơn nữa, vì sợ Kijou gây ra tiếng động, tôi suy nghĩ nát óc, nhưng tôi vẫn cam tâm tình nguyện. “Xuống lầu ăn điểm tâm đi.” “Ngân Hách! Bây giờ, tôi chẳng phải đang xin cậu sao! Tôi sẽ mời cậu ăn ở căng tin một tuần!” “Xuống lầu ăn sáng đi!” Lần này hình như hắn đã hạ quyết tâm rồi. Xem ra, Ngân Hách cũng dị ứng với  lông chó, một ngày, hắn hắt hơi hơn mười lần! Nhưng tôi không thể đuổi Kijou đi, không thể trả nó về lại con đường đầy bụi đó. “Ngân Hách, tớ xin cậu đấy.” “Gì thế? Con xin Ngân Hách gì thế?” “Dạ? Không… không có.” Bố từ trong phòng đi ra làm tôi giật mình. Trong lúc ăn sáng, tôi cứ thấp thỏm. Tuy đã để lại sữa tươi với thức ăn của chó cho Kijou, nhưng tôi vẫn không yên tâm. Hơn nữa, cái tên đang thản nhiên ngồi ăn cơm trước mặt tôi cũng làm tôi thấy bất an. “Ách… xì!” “Chủ tịch, có phải ông bị cảm rồi không?” Dì đưa cho bố ly nước, nói. “Từ đợt trước, hễ về tới nhà là hắt hơi.” “Hay là bị dị ứng?” “Khu! Khụ, khụ!” Là tiếng của tôi. “Sặc rồi à?” Dì vỗ lưng tôi, nói. Vì từ “dị ứng”, tôi suýt ngất đi, cho nên thiên hạ mới nói, phạm tội rồi thì không thể ngủ ngon đựơc. Tôi bắt gặp ánh mắt nham hiểm của Ngân Hách. Lúc còn đang ho liên tục, tôi cũng không bỏ qua cơ hội, lắc đầu, ánh mắt van lơn. “Chủ tịch.” Ngân Hách nói. Ngân Hách, không được! Tôi thò tay bịt miệng Ngân Hách.  Không khí trên bàn an trở nên yên lặng. Tay Ngân Hách đang cầm ly nước. Chết rồi… bị hố rồi.  “Đưa nước cho chủ tịch uống cũng không được sao?” “À, cái đó… không phải, ý tôi là rót nước đầy ly rồi hãy đưa bố… ha ha!” Tôi cười gượng gạo. Bố, Ngân Hách và ngay cả dì cũng nhìn tôi với ánh mắt cảnh giác, tôi cũng cảm thấy mất mặt quá. Trên đường cùng Ngân Hách đến trường, tôi van xin suốt cả dọc đường. Hôm đó, lúc nghe giảng bài, tôi không biết có nghe được gì không. Lúc tan học về nhà, tôi vẫn xin hắn. Thật ra tôi cũng biết, hắn gánh trách nhiệm giữ bí mật cho tôi đã là chuyện rất khó. Nhưng tôi vẫn xin hắn giúp đỡ, tôi thừa nhận, mình là người ích kỷ. Vì là thứ 7, tôi về nhà sớm hơn chút xíu. Đi thẳng về phòng, vừa mở cửa, Kijou đã mừng rỡ đón tôi. “Ai chà, Kijou nhớ mẹ hả?” “Chả trách sao giống như thế.” “Thật không? Kijou đáng yêu. Cái gì? Tôi và Kijou giống nhau?” Quay lại nhìn, là Ngân Hách đang dựa vào khung cửa cúi xuống nhìn tôi và Kijou. “Thế tôi cũng đáng yêu rồi?” “Không, mặt giống chó.” “Ừ, giống chó. Này?!” “Luôn bị chi phối.” “Tức chết được. Phải rồi, cậu sẽ giữ bí mật chứ? Tôi nuôi thêm vài ngày nữa nhé? Kijou vẫn còn nhỏ quá.” “Nếu cứ thế này thì có tình cảm rồi càng không dễ đuổi đi.” Ngân Hách cằn nhằn. “Tôi đang tìm người có thể nuôi Kijou, cho nên đợi thêm vài ngày nữa được không?” “…” Ngân Hách không nói gì, đi ra khỏi phòng tôi Cho dù chuyện mình quan trọng nhất, nhưng chẳng phải quá đáng lắm sao! Bỏ con chó đáng yêu như thế ở đâu! Tên xấu xa, Hạ Ngân Hách. Tôi đã cầu xin cậu như thế, không nói tiếng nào đã bỏ đi rồi? Kệ. “Kijou.” “Gâu… gâu…” Kijou ngoắt ngoắt cái đuôi đáng yêu, thè lưỡi, nghiêng nghiêng đầu. “Mẹ đi tắm đây, chút xíu là xong, đợi mẹ nhé! Biết chưa? Ái chà, thật đáng yêu quá!” Tôi hôn lên mặt nó một cái rồi đóng cửa phòng và vào nhà tắm, còn hát khe khẽ nữa. Thay xong quần áo, tôi đi ra ngoài. Ngân Hách ngồi trên ghế nệm phòng khách lầu một xem ti vi.  Tôi vùa hát vừa mở cửa phòng, Kijou yêu quí sẽ ngoắt đuôi chạy lại, cọ vào chân tôi mà làm nuỹng. Nhưng? Phòng tôi lại trống không? “Kijou… Kijou…” Tìm khắp mọi ngóc ngách trong phòng cũng không thấy Kijou. Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, nó có thể chạy đi đâu được chứ? Bỗng nhiên, tôi nghĩ ngay đến Ngân Hách. “Hạ Ngân Hách?” Hắn không trả lời, nhìn tôi. “Kijou. Cậu làm gì nó rồi?” “Tại sao lại hỏi tôi?” “Cậu thật là tên xấu xa, cậu làm gì nó rồi?” “Cái gì?” “Đi đâu rồi! Không thấy Kijou nữa! Lúc tôi tắm, cậu vứt nó đi đâu rồi? Chắc là thế phải không?” “Nói gì thế?” “Là cậu vứt nó đi! Người biết Kijou chỉ có cậu! Chẳng phải tớ xin cậu nuôi thêm vài ngày sao? Chỉ vài ngày. Chẳng qua xin cậu im lặng vài ngày thôi! Tôi biết cậu dị ứng với lông chó, cũng biết cậu phải báo cáo nhất cứ nhất động của tôi. Nhưng cậu cũng biết tôi thích Kijou biết chừng nào! Tôi đã bỏ hết lòng tụ trọng cầu xin cậu. Cậu lại muốn vứt bỏ Kijou như thế sao? Cậu không phải người. Con vật nhỏ bé hơn cậu, lại đáng thương, không có chỗ nào để đi, cậu lẽ nào không có chút thương cảm?! Cũng phải, tôi có thể mong gì ở cậu… Cậu… cậu là đồ đểu xấu xa nhất trên thế giới.” Tôi lau nước mắt, quay lưng chạy xuống lầu. “Huệ Bân! Huệ Bân!” Tôi không đoái hoài gì đến tiếng gọi của dì, bỏ chạy ra ngoài, tôi chạy khắp khu phố như người điên. “Kijou! Kijou!” Tôi nhất định phải tìm được Kijou. Kijou vẫn còn rất nhỏ, bị bỏ ngoài đường như thế, ngộ nhỡ bị thương thì làm sao. Con cầu xin Trời, con xin ông cho con tìm được Kijou. Cầu xin ông! Tôi tìm tới tìm lui mấy bận. Nhưng trái với mong ước khẩn thiết của tôi, cho đến chiều, tô ivẫn chưa tìm được Kijou đáng yêu, Quay về nhà, tôi ngồi ủ rũ ở cửa. “Giờ này con còn đi đâu làm gì?” Dì vừa lau tay vào tạp dề, hỏi tôi. Tôi ngồi thừ ra, Kijou của tôi… Kijou. Dì nhìn tôi nói: “Thời gian gần đây, không chỉ có mèo hoang, chó hoang cũng có nữa. Huệ Bân, ngày mai, dì phải quét dọn phòng con. Không biết ở đâu ra, trong phòng con lại có con chó.” “Con chó?” “Phải, nhỏ lắm, không biết ở đâu chạy vào. Chác nó núp ở đâu đó, sau đó, lẻn vào phòng con. Chả trách từ mấy hôm trước chủ tịch cứ hắt hơi mãi. May là dì phát hiện được và đuổi nó đi rồi. Tóm lại, dì phải dọn dẹp thật sạch.” “Hoá ra là dì à?” “Hả? Gì? Con nói gì?” “Dì đuổi Kijou… à không, dì đuổi con chó trong phòng con ra ngoài phải không?” “Tất nhiên rồi. Nhưng mà, con biết con chó đó à?” “Dì, tại sao dì lại làm như vậy!” Tôi đứng phắt dậy, hét lớn. Dì nhìn tôi kinh ngạc. Ngân Hách, tôi đã hiểu lầm anh ta, đã lớn tiếng trách mắng anh ta. “Hơ…” Dì đứng như trời trồng. Tôi cảm thấy nước mắt sắp tuôn ra, vò đầu, hỏi dì: “Dì, Ngân Hách đâu rồi?” “Ra ngoài rồi. Không bao lâu sau khi con đi ra.” “Ôi…” Tôi đấm vào tường, tay đau rát. Nhưng bây giờ, không phải là vấn đề này. Tại sao lại hấp tấp như thế chứ. Điều tra rõ ràng rồi hãy nói thì hay quá! Kijou rốt cuộc đi đâu rồi? Tại dì mà tôi sắp điên rồi. Thật là… Cạch. “Cửa mở, có người bước vào, tôi quay lại. Ngân Hách đang ôm hai con chó, nói: “Hắt xì! Hai con chó giống quá! Không biết con nào là Kijou, nên mang cả hai con về. Hắt xì!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN