Định mệnh - Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
171


Định mệnh


Chương 17


Cô ngập ngừng bước đến bên anh, bờ vai cô run rẩy, mắt cô vẫn đầy nước, cô trông yếu đuối tới mức anh chỉ muốn ôm cô vào lòng. Dora đã đứng đối mặt với Christ. Hơi thở cô càng lúc càng gấp gáp, giống như anh. Christ vẫn không rời mắt khỏi mắt cô. Anh như đóng đinh cô tại chỗ bằng ánh mắt nồng nàn đó.

“Anh muốn nói cho em nghe một điều.”

Dora hồi hộp muốn nín thở.

“Nhưng em phải cho anh biết, em có tin anh không?”

Christ nhả từng chữ một, gãy gọn.

Dora vẫn không trả lời. Cô không biết phải trả lời, một phần trong cô không tin, không muốn tin. Nhưng ánh mắt của anh nói lên tất cả, rằng cô phải tin, phải tin con người ở trước mặt cô.

“Em tin.” Giọng cô nhạt nhòa, tựa như gió nhưng thế đã là đủ.

Christ thở phào, anh từ từ đứng dậy, mặt đối mặt với Dora.
“…”
“Anh yêu em.”
“…”
“Anh yêu em.”

Christ vẫn nhắc lại. Dora vẫn không thể tin vào tai mình. Anh vừa nói anh yêu cô ư ? Sau tất cả những gì cô đã trải qua ư? Cô có nên tin không ? Dora không muốn suy nghĩ logic nữa. Trái tim cô muốn tin và cô tin. Cô tin người đàn ông này. Cô tin anh yêu cô. Nước mắt cô càng ràn rụa, cô không biết nói gì, niềm vui trong cô quá lớn đến nỗi không thể thốt nên lời. Christ, nhẹ nhàng, ôm cô vào lòng, cái ôm của anh nhẹ và có chút ngập ngừng, dường như anh sẵn sàng để bị cô xô ra. Nhưng Dora không làm như thế. Dần cái ôm chặt hơn, ngọt ngào hơn, nhưng vẫn còn run. Anh thì thầm vào tai cô, giọng anh nhỏ nhưng rõ.

“Em có yêu anh không?”

Có, có. Cô gào lên trong đầu nhưng cô vẫn không thể thốt nên lời. Cô quá ngây ngất vì cái ôm của anh. Cho đến khi giọng anh không còn rành mạch nữa, ngắt quãng, như thể anh đang phải đối mặt với thần chết vậy.

“Nói anh nghe, Dora. Em có yêu anh không?”

Dora vẫn im lặng, nhưng cô vòng tay ôm lấy cổ anh, nhân co nhón lên. Cô thì thầm vào tai anh.

“Có. Có. Christian, em yêu anh.”

Dora yêu anh. Dora thực sự yêu anh. Christ choáng váng vì điều anh mơ ước giờ đã thành hiện thực. Người con gái anh yêu đã yêu lại anh. Anh còn muốn gì hơn nữa chứ. Anh đã có cả thế giới trong tay.

“Cám ơn trời. Cảm ơn trời.” Christ thì thầm, vòng tay anh đã thít chăt Dora.

“Sao anh không cảm ơn em?” Dora vờ giận dỗi, cô mỉm cười.

“Anh có cách khác để cảm ơn em, em yêu ạ !” Christ êm giọng, giờ thì anh hoàn toàn cảm nhận đầy đủ những đường cong của cô đang áp vào người anh. Và cả hai cơ thể nóng ran.

Christ hôn lên tóc cô, rồi lên trán, mắt, má, vành tai, cằm cô. Môi anh kéo một đường ẩm ướt xuống cổ co và vùi mặt vào đó. Anh làm Dora như muốn điên lên. Anh vẫn chưa hôn môi cô. Christ đang giở trò. Anh đúng là gian xảo mà. Anh vẫn còn nghịch làn da mềm mại trên cổ cô. Dora đã không thể chịu nổi nữa.

“Christ…” Dora cất tiếng, gịong cô không hơn một lời thì thầm.

“Hửm…?”

“Làm ơn…!”

“Sao hả em yêu?” Anh nói với giọng khàn đặc.

“Hôn em đi!”

“Anh đang hôn em đây!”

Christ lai kéo một đường nữa, lúc này môi anh đang mơn trớn quai hàm cô.

“Christ…xin anh!”

“Nói điều em muốn đi, Dora!”

“Hôn môi em đi.”

“Cuối cùng em cũng nói thật những gì mình muốn rồi đấy. Xin sẵn sàng phục vụ quí tiểu thư.”

Và ngay lập tức, môi anh phủ lấy môi cô. Anh thưởng thức sự mềm mại của làn môi mềm,ngọt ngào này. Dora run lên vì khoái cảm. Và không cần phải đợi lâu, Christ dùng lưỡi liếng nhẹ môi dưới của cô, thúc giục cô hé môi ra cho anh. Lưỡi anh lập tức xâu chiếm lấy miệng cô khi môi cô vừa hé mở. Sự nóng bỏng và ẩm ướt như đưa cả hai lên thiên đường. Lưỡi anh cuộn lấy lưỡi cô, khuyến khích và dụ dỗ nó đáp lại anh, và cô không chần chừ đáp lại.

Dora hơi giật mình khi thấy cô được đặt lên giường. Christ khó khăn dứt môi ra khỏi môi cô. Giọng anh khàn khàn đến khó nghe.

“Cho phép anh chứ, em yêu?”

Dora không trả lời, cô vòng tay qua cổ anh và tiếp tục hôn anh. Christ cười. Bàn tay anh nhẹ nhàng lướt xuống cổ cô, mở từng chiếc cúc áo…
…………………………

“Anh đưa em đi đâu đấy?” Dora thắc mắc khi Christ phóng xe vun vút trên con đường.

“Chút nữa khắc biết.” Christ nháy mắt với cô.

“Sao anh không cho em biết ngay nhỉ?”

“Vì anh không muốn, bé cưng ạ?”

“Em không thích anh gọi em như con nít thế.” Dora hừ giọng.

“Không thích thật à?” Christ nheo mắt, anh ma mãnh hỏi.

“Em…” Dora đỏ mặt. “Anh giỏi lắm. Coi như em thua anh ván này.” Cô vờ giận dỗi.

“Vây thì anh đền cho em này.”

Christ chồm qua và hôn phớt lên môi cô. Xong, anh gặp chút khó khăn khi tiếp tục chú ý tới con đường. Ega chồm lên từ băng ghế sau, liếm nhẹ vào cổ Dora, làm phân tâm cô khỏi nụ hôn vừa rồi của anh.

“Ui da. Ega, mày nghịch thật, muốn gì nào?” Cô nhè nhẹ xoay lại, gãi gãi vào cổ con báo đốm, lông nó mịn như nhung.
“Anh cá là nó ghen tị khi thấy anh hôn em.” Christ giở giọng châm chọc.

“Sao anh lại không cá là tại vì nó ghen tị khi thấy em hôn anh nhỉ?” Dora cãi lại.

“Vì nó là báo của anh.”

“Nhưng nó liếm cổ em chứ đâu có ngó ngàng gì đến anh.”

Christ im lặng. Xong anh thở dài vui vẻ.

“Hoà. Em gỡ điểm nhanh thật đấy, mèo con.”

“Em là báo con.” Cô vờ nhe răng ra chọc anh. Anh cười vang.

Cô lại tiếp tục gãi gãi con báo đốm, bây giờ thì đến lượt con Aga liếm tay cô. Nó cũng muốn được chiều chuộng. Aga trầm tính hơn Ega nhiều nhưng nó cũng mến Dora không kém gì Christ. Bộ lông nó đen mun tới nỗi chỉ cần có ánh sáng chiếu đến là màu đen đó lại ánh lên, huyền hoặc không tả được. Hai con báo mừng rỡ khi gặp được nhau.

Sáng nay, Christ đánh thức cô dậy và bảo anh sẽ đưa cô đến một nơi. Cô đã ở lại nhà Christ từ hôm đó. Ông bà Halver không nói gì, thậm chí bà Lolita còn có ý vui mừng. Christ ghé ngang nhà chính, đón con Ega và dông xe đi thẳng. Giờ thì cô đang ở trong xe anh mà bon bon đi, tới một điểm vô định. À không, cô nhầm, Christ định được chứ, vì anh bày ra chuyến đi này mà.

Xe dừng một cái két, kéo một đuờng dài trên đường và rẽ vào một con đường nhỏ dẫn vào một cánh đồng. Đến đây thì Dora đã biết nơi co được đưa đến. Cánh đồng cỏ cô đã từng dẫn anh tới.

Hôm nay là một ngày quang đãng và xanh trong. Từng cụm mây trôi lững lờ đủ mọi hình thù kì dị nhưng dễ thương, có những đám mây trông mềm và xốp như những cây kẹo bông làm cho người ta cứ muốn cắn vào đó. Gió dường như không thể bỏ qua một ngày đẹp như thế này, liên tục nhún nhẩy khắp nơi, từ phía chân trời, trong chớp mắt đã lay động những ngọn cỏ cạnh chân cô. Không khí ướp một mùi hương thơm ngát, là tinh chất của muôn ngàn cỏ hoa.

Dora nhẹ nhàng bước xuống xe, hai con báo được cô mở cửa cũng thong dong trèo xuống. Cô hít thở một hơi thật sâu, tận hưởng không khí mát lanh tràn vào tận phổi. Đồng cỏ trải dài trong tầm mắt cô, ngút một màu xanh non ngon mắt. Christ cũng đến bên cô tự lúc nào, anh vòng hai tay ôm ngang người cô.

« Sao ? Em thích món quà này chứ ? » Giọng anh không hơn một cơn gió, nhưng ấm áp và ân cần một cách tuyệt vời.
« Em…em.. » Dora nghẹn ngào.

Nước mắt tràn trên khoé mi của cô. Cô không thốt nên lời. Nơi đây, là nơi cô từng suýt chết, nơi đây, cô đã cảm
nhận được nét đẹp tâm hồn của con người Christ lần đầu tiên. Kỉ niệm cuộn lên như cơn gió đang thổi qua cánh đồng, dữ dội nhưng rười rượi một cảm giác bình an. Cô không khóc vì buồn, không khóc vì kỉ niệm, cô khóc cho hiện tại, cô khóc vì hạnh phúc, cô khóc cho tình yêu của cô, và anh.

“Này…này…” Giọng Christ hơi hoảng, nhưng anh bình tâm lại khi thấy nụ cười thoáng trên môi cô. Anh khẽ khàng lau nước mắt trên má cô, vòng tay anh ôm cô chặt hơn, anh áp má mình lên gò má của cô từ phía sau.

“Anh có cảm giác là từ khi quen anh em hay khóc lắm thì phải?” Christ nói, như một lời khẳng định hơn là một câu hỏi.
“Em…em không khóc vì khổ, em khó vì hạnh phúc đó chứ!” Dora lên tiếng cãi lại, cô vẫn còn chưa hết xúc động

“Em là con người kì lạ nhất mà anh từng gặp. Em không khóc khi em khổ nhưng em lại khóc khi em hạnh phúc.” Christ nhận xét.

“Vậy ai lại đi yêu con người kì lạ này thế nhỉ?” Dora cười khúc khích.

“Vì người đó cũng là một người kì lạ.” Christ cười, anh cảm thấy hạnh phúc, hơn bao giờ hết. Nhưng anh biết anh sẽ còn hạnh phúc hơn nữa, nếu anh hoàn thành xong kế hoạch anh đã dự định cho ngày hôm nay.

“Anh đúng là dẻo mồm thật!”

“Chỉ có em mới nói anh như thế thôi. Người ta gọi như thế này là giỏi ứng xử.”

“Một từ đơn giản không cần phải phức tạp lên như thế. Giỏi ứng xử thì cũng là dẻo mồm thôi. Một nghĩa, nhưng hai từ.”

“Sắc thái nghĩa của chúng phân biệt nhau chứ.”

“Nhưng về măt nghĩa chung thì chúng giống nhau đúng không?” Dora cãi lại.

Họ sẽ tiếp tục cãi nhau cho đến tối nếu con Aga không chán chường ‘gào’ lên một tiếng rõ to bên cạnh.

“Đình chiến, đình chiến.” Christ vờ đưa tay lên đầu hàng. “Ega và Aga muốn được leo cây rồi, chúng không rảnh để nghe chúng ta tranh luận đâu. Đi nào em yêu.” Anh vừa nói vừa vòng tay qua eo cô và dẫn cô đi về phía khu rừng, hai con báo ung dung theo sau, không gây ra bất kì một tiếng sột soạt nhỏ nào.

“Chứ không phải nếu tiếp tục cãi thì anh sẽ thua em à?” Dora châm chọc.

“Anh sẽ phạt em vì tội bương bỉnh này đấy, báo con, đêm nay.”

“Anh chơi xấu.” Dora cau mày rồi vờ đánh vào tay anh. Anh chụp được tay cô và lướt môi mình lên đó, cơn rùng mình chạy qua người cô.

“Anh thích chơi xấu như thế đấy, nhưng chỉ với mình em, chỉ mình em thôi, em yêu.”

“Anh là kẻ xảo quyệt nhất mà em từng biết.”

“Nhưng em đã thuần hoá được hắn rồi đó.”

“Nhưng hắn vẫn còn xảo quyệt lắm.” Dora cong môi.

“Vậy em phải làm sao để thuần hoá hắn ? » Anh khẽ hỏi, giọng anh khàn khàn, răng anh cắn vào vành tai cô.

« Em sẽ chạy thoát và không để hắn bắt nạt em nữa. »

Dora cười vang và cô vùng khỏi tay anh, chạy về trước mặt, tiếng cười của cô như chuông ngân lên giữa vòm trời rộng. Cô chạy, những bước đầu chậm như dè chừng, rồi nhanh hơn khi Christ bắt đầu đuổi theo cô. Anh chạy thong thả, những bước chân của anh dài hơn của Dora nhiều. Máu hiếu thắng của cô nổi lên, cô chạy hết tốc lực. Christ hơi bất ngờ, nhưng anh mỉm cười và cũng tăng tốc đuổi theo cô.

« Bắt được em rồi. »

Christ la lên, khi anh cuối cùng cũng tóm được Dora. Hai người té xuống, anh đỡ Dora. Cuối cùng thì anh nắm sóng xoài trên cỏ, với Dora nằm phía trên. Một khoảng lặng. Chỉ có những tiếng thở gấp vì mệt. Nhưng tiếng thở gấp không hề dịu xuống, vì một lí do khác. Christ đưa tay vuốt nhẹ má Dora, kéo những lọn tóc ra khỏi khuôn mặt cô, anh nhìn ngắm khuôn mặt người mà anh đã trao gửi trái tim mình. Và môi anh mơn trên môi Dora. Một nụ hôn nhẹ, nhưng chỉ là ban đầu. Nụ hôn sâu hơn và nồng nàn hơn. Cho đến khi cả hai đều nóng như lửa. Christ dứt ra khỏi Dora, hôm nay anh có một việc khác quan trọng hơn.

« Em yêu, thích ngắm mây không ? » Không đợi Dora trả lời, anh đặt cô nằm ngửa bên cạnh và anh nằm kế bên. Ôn lại một kỉ niệm dễ thương.

« Thấy con bò ba sừng đằng kia không em yêu ? »
« Con kì lân mà. »
« Con bò. »
« Kì lân. Thấy que kẹo bông đằng đó không ? »
« Kem, anh thấy rõ ràng là kem mà. Kem ốc quế ngon lành. »
« Kẹo bông. »
« Kem. »
« Sanwich ? »
« Hotdog. »
« Ông già ? »
« Thằng nhóc. »

« Anh muốn đưa em em đi đâu nữa đây ? »

Dora thắc mắc lần thứ hai trong ngày khi Christ khăng khăng dẫn cô đi tới một nơi…cũng vô định.

« Rồi em sẽ biết. »

« Anh nói ra cũng đâu có tổn thọ đâu, sao cứ phải giấu hoài thế ? »

« Anh thích. Anh làm. Được không nào ? » Anh quay sang nháy mắt với cô.

« Anh… »

Dora ngưng bặt, tim cô đập dồn dập trong lồng ngực. Bờ vực hun hút hiện ra trước mắt cô. Khoảnh khắc khủng khiếp cận kề cái chết ấp lại ập về với cô, sống động đến lạnh người.

« Mình đi chỗ khác thôi anh. Anh đi nhầm đường rồi. »

« Không đâu, Dora. Anh muốn đến đây. »

« Nhưng…nhưng làm gì ? Em không thích. »

« Em sợ. »

« Em không sợ. »

« Em sợ. »

« Thôi được rồi, em sợ. Mình đi chỗ khác được chưa ? »

« Không. Em phải đối mặt với nỗi khổ của mình. Em là con người mạnh mẽ mà, Dora »

« Em… »

« Tin anh, Dora. »

Christ nhắc và nhìn xoáy vào mắt cô, Dora đọc thấy sự quan tâm vô bờ trong mắt anh. Và cô biết, không cần phải đắn đo, cô tin anh, dù cho đó là điều điện rồ nhất trên thế giới.

Christ dẫn cô đi vòng và đến một khoảnh đất trống trước vực. Bây giờ hẻm vực hiện nguyên hình là một vùng đất nguy hiểm, vực không rộng nhưng sâu không thấy đáy. Cô đã từng suýt rơi xuống nơi không đáy ấy, Dora rùng mình. Nhưng cô bình tâm lại ngay. Christ đang cầm tay cô. Anh đưa cô đến đứng ở chỗ cách bờ vực một khoảng khá rộng. Và anh bắt đầu cất tiếng, diễn cảm đến nỗi Dora không thể chú tâm đến điều gì khác, dù là nỗi sợ.

« Đây là nơi anh đã cứu em, Dora. Anh đã giữ mạng sống của em trong tay anh. Và bây giờ thì anh sẽ trả nợ. Anh cũng sẽ trao cuộc sống của anh cho em. »

Nói rồi Christ lấy ra một cái hộp nhỏ bọc nhung từ trong túi áo. Dora hít sâu vào. Cô quan sát Christ tiến đến trước mặt cô, một đầu gối anh khuỵu xuống, một chân còn lại co, chống xuống đất. Một tay anh đặt lên ngực, một tay anh nâng họp nhẫn lên, huớng về phía Dora. Tư thế cầu hôn cổ điển của châu Âu. Cổ điển. Và lãng mạn.

« Em có đồng ý làm vợ anh không, Dora Theora? » Giọng anh ngọt ngào và trầm ấm nhưng dứt khoát.

Dora toan mở miệng nói điều này là việc hiển nhiên nhưng cô im lặng vì dòng chảy tình yêu đang tuôn qua đôi mắt anh. Cô nói, trịnh trọng và hạnh phúc, nụ cười chờ sẵn trên môi.

« Em đồng ý. Em sẽ làm vợ anh, Christian Halver. »

Christ nở một nụ cười trên môi, anh từ từ đứng lên, lấy nhẫn ra khỏi hộp. Anh đeo nhẫn cho cô. Chiếc nhẫn vừa khít. Một chiếc nhẫn dễ thương, bằng bạch kim, mảnh mai, họa tiết cách điệu đơn giản mà ấn tượng, có đính hai trái tim kim cương ở giữa, một tm lớn, và một tim nhỏ.

Anh treo cho cô một nụ hôn, hoàn toàn không có nhục dục, chỉ đơn thuần là tình yêu, là trao nhau cả con tim.

Sau khi hôn nhau, Dora áp đầu vào vai Christ, cô hỏi.

“Em đã vốn là vợ của anh rồi. Anh còn muốn cầu hôn nữa à?”

“Em chỉ là vợ của anh trên sự sắp đặt của ông nội anh. Tuy anh rất biết ơn ông nội nhưng anh muốn chứng minh tình yêu anh dành cho em hoàn toàn tự nguyện và cao cả, không hề có bất cứ bàn tay sắp đặt nào nhúng vào.”

“Em yêu anh, Christ.” Dora khe khẽ.

“Anh cũng yêu em, Dora.”

Rồi họ cùng cười với nhau. Hạnh phúc đong đầy.

“Nhưng nhẫn của em có một tim nhỏ và một tim lớn, tim nào là anh và tim nào là em?”

“Tim lớn là anh và tim nhỏ là em. »

« Tại sao ? »

« Vì anh sẽ bảo vệ em. »

« Không. Em sẽ là tim lớn. »

« Tại sao ? »

« Vì em yêu anh hơn. »

« Anh yêu em hơn. »

« Em. »

« Anh »

« Em. »

« Anh. »

« Thôi, không cãi nữa. Em biết rồi, tim lớn sẽ là chúng ta, tim nhỏ sẽ là con chúng ta, và hai ta sẽ cùng nhau yêu thương và bảo vệ con mình. »

« Anh yêu điều này quá. »

« Vậy sao ? » Dora nghiêng đầu hỏi.

« Nhưng anh nghĩ vẫn chưa ổn ? » Christ ma mãnh nói.

« Sao nữa ? »

« Tim nhỏ không đủ cho con của chúng ta đâu. Anh muốn có một đội bóng rổ và một đội cổ vũ nữa cơ. »

« Anh muốn giết em à ? »

« Ha ha ha… »

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN