Trái Tim Đá - Chương 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
176


Trái Tim Đá


Chương 9


Lam bước ra khỏi phòng thi, thở một hi dài. Quân vỗ vai cô hỏi:

_ Sao rồi? Tốt chứ?

_ Tốt ! Còn cậu?

Quân cười:

_ Thường thôi! Cậu đi cùng tụi tớ tới chỗ ăn khao chứ?

Lam lắc đầu;

_ Tớ xin lỗi Bình và Thuỷ rồi! Bà tớ ốm, phải về sớm. Chào nhé!

_ ừ!

Lam chạy băng băng qua mấy bậc thang, lướt nhẹ trên chiếc xe đạp để đi về nhà. Cô sẽ báo tin cho bà hay cô làm rất tốt… Cô sẽ cố gắng hơn nếu được chọn đi thi quốc tế. Và cô sẽ nói cho bà về dự định đi du học của mình. Bà sẽ vui về đứa cháu nhỏ sớm có chí lớn thế!

Lam thấy choáng váng khi có rất nhiều người tụ tập ở nhà cô. Bà làm sao thế? Cô vất xe xuống, chạy như lao thẳng vào nhà. Những người hàng xóm nhìn cô thông cảm. Chị Mai ngồi ở giường bà, bật dậy:

_ Lam….
Lam hét lên:

_ Bà em… Bà em sao thế?
Bà nằm trên chiếc giường, bất động. Trán bà được quấn băng trắng, máu hoen đỏ cả.

Lam lay tay bà, nức nở:
_ Bà i! Bà sao thế? Mới sáng sớm bà còn khoẻ mà bà ơi!
Chị Mai chấm nước mắt, giữ tay cô lại:

_ Đừng! Bà vẫn còn chưa tỉnh! Vừa rồi chị sang thấy bà nằm ở cửa bếp, máu chảy đỏ cả. Bà ngã, đập đầu vào thành giếng… Bà có nói với chị là lo cho em về muộn không có cơm ăn.

Lam gục đầu xuống giường, giọng như lạc đi:

_ Em đã nói rằng sẽ về sớm mà… Sao bà cứ lo thế? Chị, sao chị không đưa bà em đi bệnh viện?

Trước đôi mắt rực sáng của Lam, chị Mai bối rối đứng lặng. Lam ôm lấy hai cánh tay của chị lắc mạnh:

_ Chị nói đi! Sao không đưa bà em tới đó hả? Nói đi! Nói đi!

_ Lam, em bình tĩnh đã! Xe cấp cứu có tới nhưng…. Bác sỹ họ nói rằng nên để bà ở lại… không kịp nữa…

Lam sụp xuống. Cô không tin vào điều mình đã nghe! Nói láo! Bà cô làm sao có thể bỏ cô? Bà thương cô lắm mà…
Lam hét lên:

_ Chị nói dối…. Bà em chỉ ốm nhẹ thôi, ngã nhẹ thôi, đầu có hơi choáng một tí… Sao bà có thể bỏ em đi…

Chị Mai đặt tay lên vai, an ủi:

_ Đừng đau buồn quá sẽ hại sức khoẻ… Bà em sẽ đau lòng…
Lam hất tay chị nạt, giọng hạ xuống:

_ Chị và mọi người ra hết đi. Ra hết đi. Bà cần yên tĩnh để nghỉ.
Cô quay vào phía bà, khẽ vuốt vào má bà, thì thầm:

_ Bà hãy nghỉ đi bà nhé! Lạnh thế này sao bà xuống bếp làm gì? Cháu đã nói rồi mà…

Nhưng không sao, bác sỹ nói bà sẽ khoẻ, ở bên cháu dài dài nữa mà. Bà có biết cháu làm bài tốt thế nào không? Cháu nghĩ cháu sẽ đạt giải nhất đấy…
Những người xung quanh đi ra ngoài. Chị Mai khóc thút thít:

_ Tội nghiệp con bé quá! Nó yêu bà nhất mà…
Một bà cũng quẹt nước mắt, thở dài:

_ Bà cụ còn kịp nhờ người gọi cô con gái nuôi về… Chắc cô ta sẽ về kịp vào chiều nay thôi.

Lam nắm lấy tay bà, đặt một nụ hôn vào đấy, thì thầm:

_ Bà mở mắt ra đi… Bà xem cháu này. Bà chẳng nói bà thích nhìn khuôn mặt cháu. Bà ơi, bà mở mắt ra đi… Tội nghiệp cháu quá bà ơi! Cháu không tin đâu. Bà đùa cháu hay là bà giận cháu vì việc gì đó…
Lam cứ thế mà nức nở mà kể lể… Cô muốn bà nghe thấy mà tỉnh dậy. Bà sẽ không để cô khóc hết nước mắt và nói khán cả giọng đâu. Lam sẽ chiến đấu với cái bóng tối vô hình đang chụp xuống đầu cô. Chiến đấu hết sức mình để giành lại bà!

_ Lam…

Lam từ từ ngẩng đầu lên. Mắt bà khẽ động đậy, Lam vội vàng dịch lại gần, hét lên nho nhỏ:

_ Bà ơi… Bà tỉnh rồi, cháu đây! Bé Lam của bà đây…

_ Lam…! – Bà nheo mắt lại, một giọt nước mắt chy ra… – Bà có lỗi với cháu… Cả đời bà… đã giấu cháu… Rồi người ấy sẽ kể cho cháu. Hãy tha lỗi cho bà…

_ Bà ơi, bà đừng nói thế! – Lam nắm chặt tay bà – Bà sẽ ở bên cháu mà. Bà hứa rồi đấy!

_ Lam, bà biết cháu khổ lắm… Cháu hãy vươn lên mà sống… Hãy biết quý trọng bản thân mình… Bà tin cháu… Bà yêu cháu lắm…

_ Bà ơi! – Lam gào lên khi thấy bàn tay bà xoãi trong tay cô – Đừng bỏ cháu bà ơi… Bà hứa rồi mà… Trời đất ơi! Sao lại thế này? Tôi có tội hay sao mà cướp của tôi người bà kính yêu nhất…
Lam ôm lấy cổ bà, lay lay:

_ Bà lại muốn đi hội với ông à? Bà trách cháu lừa dối bà ư? Vâng, bà tỉnh lại đi, cháu hứa sẽ không làm hại ai nữa, không căm thù người ta nữa… Cháu Lam của bà sẽ vô tư như xưa… Chỉ xin bà tỉnh lại, bà ơi!

_ Lam! – Chị Mai giữ tay cô trong tay- Em hãy để bà thanh thản ra đi. Đừng níu kéo nữa…

Lam giằng ra:

Bỏ em ra! Bà em sẽ nghe thấy tiếng em mà trở về… Ông sẽ cho bà trở lại… Bà ơi! Cháu van xin mà…

Giọng Lam đã khàn lắm rồi, song cô cố gào lên để bà nghe thấy, mà trở về. Hơn hai tiếng vật vã khóc lóc, kêu gào, Lam ngủ thiếp đi bên cạnh bà. Được một lúc, choàng tỉnh dậy, Lam lại khóc thét lên, lại kêu gào… Hàng xóm chỉ biết đứng nhìn mà xót xa…

Hơn 3 giờ sau, Bình, Xuyên, Quân, Thuỷ mang cân hoa quả đến thăm bà Lam. Đây là sáng kiến của Bình sau khi thất vọng vì không có Lam trong buổi liên hoan của nhóm. Trên đường tới, cả bọn nhao nhao vui vẻ, nhưng đứng trước cổng nhà thì lại lặng đi, không nhấc nổi chân vào. Bình cố ngăn cơn xúc động, đi vào trong nhà. Cái dáng quỳ dưới đất của Lam khiến cậu xót xa. Lam cứ gục đầu khóc, rồi khi ngẩng lên lại thì thầm không ra tiếng với người đã chết…

Chị Mai hỏi Bình khi thấy cậu đứng sững như trời trỗng giữa nhà:

_ Em là bạn Lam hở? Con bé không biết gì nữa đâu!

_ Chị… Bà mất bao giờ?

Chị Mai lau nước mắt:

_ Cách đây 3 tiếng! Lam cứ thế suốt.

Bình lại gần. Lam ngẩng lên, mếu máo:

_ Bà không sao đâu, Bình ạ… Tại bà mệt quá… Bà không thể biết Bình và các bạn đến thăm lúc này đâu. Bình ơi… Bình kêu bà tỉnh dậy hộ Lam đi… Lam đau họng quá…

Bình khẽ lau dòng nước mắt trên gò má trắng xanh của Lam. Cậu an ủi:

_ Lam bình tĩnh đi! Bà sẽ luôn ở bên Lam mà. Lam sợ gì kia chứ? Chỉ là chia tay tạm thời…

_ Chia tay tạm thời … Lam cũng không muốn!

Lam ngất ngay trong tay Bình. Người cô mềm nhũn không còn sinh khí. Xuyên và
Thuỷ khóc nức nở khi nắm tay Lam lạnh giá. Quân điềm tĩnh hơn để hỏi chị Mai:

_ Lam không còn người thân nào nữa hay sao?

_ Chỉ có hai bà cháu thôi em ạ. à, còn cô con gái nuôi của bà ấy nữa. Có lẽ sắp về tới nơi…

Vừa lúc ấy có một chiếc xe hơi màu sữa đậu trước cổng. Một người phụ nữ chạy ào ra, theo sau là một người đàn ông ngoại tứ tuần. Người phụ nữ khóc nức nở bên xác bà Lam. Bà cũng quỳ lạy như Lam…
Người đàn ông nói với chị Mai:
_ Tôi là con rể của bà cụ… Tuy chỉ là nuôi nhưng tình nghĩa ruột thịt vẫn chảy trong máu chúng tôi. Cám ơn cô đã lo cho bà cụ và bé Lam… Giờ là nghĩa vụ của chúng tôi. Còn các cháu… Mong các cháu hãy ở bên Lam lúc này, con bé có lẽ sẽ còn bị sốc nữa.
_ Vâng ạ! – Cả bọn gật đầu.
Trong giường, Lam cựa mình tỉnh dậy. Chỉ một thoáng cô đã lao đến bên giường bà. Người đàn bà xinh đẹp khóc bên cạnh bà ngoại khiến Lam sựng lại. Cô lùi ra xa và không hề có một giọt nước mắt nào rơi nữa.
Người đàn ông ngồi xuống, thì thầm:
_ Lam! Cô chú đã về. Cháu yên tâm đi.
_ Tôi không quen biết với cô chú! – Lam lạnh lùng nói.
Mọi người sững sờ, chợt nhận ra Lam đã hoàn toàn tỉnh táo. Người đàn bà ngừng khóc, quay ra. Đôi mắt bà nhìn Lam yêu thưng.
_ Lam, trước khi đi… bà đã gọi cô về… cô có lỗi… có lỗi…
Lam đứng dậy, nghiêng đầu nhìn người đàn bà, phán xét bằng những lời xa lạ:
_ Bà tôi có thế nào cũng chẳng liên quan gì đến người xa lạ như cô. Tôi sẽ lo cho tang lễ của bà! Bà sẽ thanh thản ra đi, cô hiểu chưa?
_ Lam! – Người đàn bà nắm lấy tay cô níu lại – cho cô một cơ hội đi bé Lam!
Lam quay ngoắt đi:
_ Chỉ có bà tôi mới có quyền gọi tôi là bé Lam… Bé Lam… Bé Lam… Chẳng ai gọi tôi thân thương như thế từ nhỏ tới nay… Thế là hết rồi , Lam ơi!
Lam gục xuống, nức nở. Người đàn bà càng khóc ngất. Bình thấy thương quá, cậu kéo tay áo người đàn ông:
_ Bác… Thịnh?
_ Gì vậy Bình?

_ Bác đưa bác Lương ra ngoài đi, để cháu thử thuyết phục Lam xem!
_ ừ, cám ơn cháu nhé!
Ông Thịnh dìu vợ dậy, khẽ lấy tay lau những giọt nước mắt trên hai gò má hồng mịn của vợ. Quân tò mò hỏi:
_ Cậu quen hai người âý à?
Bình trả lời qua quýt:
_ ừ, bác ruột mìnhđấy!
Quân chưa kịp hỏi thêm thì Bình đã sà xuống chỗ Lam. Lam gạt nước mắt, gắt nhỏ:
_ Không thuyết phục được đâu! Bà là của tớ, chỉ riêng của tớ thôi.
Bình nhỏ giọng:
_ Kìa Lam! Hai bác ấy rất chân thành mà. Cậu phải hiểu rằng cậu là trẻ con, còn họ là người lớn. Mà việc này chỉ có người lớn làm được… Lam, bà cậu sẽ hiểu lòng cậu mà! Hãy cho bác ấy san sẻ cùng được không?
Lam nhìn người bà yêu dấu một lúc lâu rồi gật đầu. Đó là ý muốn cuối cùng của bà, Lam phải thực hiện. Bà ra đi đột ngột qúa, Lam thấy rất dợ, rất cô đơn, hụt hẫng. Lam không còn gì để bấu víu nữa, Lam sẽ trôi như cánh bèo hoang dại giữa dòng đời đầy nước lũ… Người bảo vệ cuộc đời Lam đã vĩnh viễn ra đi!

Hai ngày sau, tang lễ của bà đã hoàn tất. Lam trở thành cái bóng lặng lẽ trong ngôi nhà lạnh lẽo đó. Bà Lương cùng người chồng lặng lẽ không kém. Dường như họ hiểu nỗi mất mát lớn lao của Lam. Sự lặng lẽ của họ đỗng nghĩa với cái chết trong lòng của Lam…
Lam ngồi im trên ghế bành, lắng nghê lời khuyên nhủ của ông Thịnh:
_ Lam! Cháu phải cố gắng lên nghe không? Nếu cháu thấy không thể sống một mình được thì hãy lên nhà cô chú… Cô chú sẽ coi cháu như con!
Lam rùng mình. Lam chưa từng được ai gọi là “con” và Lam sợ tiếng “con” đó. Lam ngước nhìn bà Lương, ánh mắt vô hồn.
Bà Lương thì cố ngăn dòng nước mắt thương cảm, nói nghẹn ngào:
_ Về ở với… cô, nghe … con!
Lam khẽ lắc đầu:
_ Cháu phải lo hưng khói cho bà, cho bố mẹ nên không thể rời đây!
Bà Lương khóc nấc lên, không ngồi vững nữa. Ông chồng phải đỡ lấy vai và vỗ về an ủi. Lam không thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói:
_ Cháu có thể sống được! Bà có để dành tiết kiệm cho cháu. Số đó đủ để cho cháu học hết đại học… Mà nếu không đủ cháu sẽ tự kiếm tiền được… không dám làm phiền cô chú nhiều!
Bà Lương ngồi thẳng dậy, nói với vẻ vừa cương quyết vừa thương yêu:
_ Cô không thể để cháu bơ vơ được, con gái như vậy nguy hiểm lắm!
Lam cười nhạt:
_ Cháu ư? Thực ra cháu đã bơ vơ ngay từ khi lọt lòng rồi, chịu nhiều nguy hiểm rồi. Nên bây giờ, mọi thứ trở nên nhạt nhẽo và vô vị lắm.
Bà Lương chết sững người, đôi mắt bà mở to kinh ngạc. Bà không ngờ một đứa con gái 17 tuổi lại có thể lạnh lùng và sắt đá như thế. Những lời nói của nó như những mũi dao, đâm vào trái tim vốn đã nhiều tổn thưng của bà.
Ông Thịnh lắc đầu:
_ Cháu đừng cứng đầu nữa! Nếu cháu không về với cô chú thì cô chú cũng sẽ lo lắng cho cuộc sống của cháu. Cô chú sẽ thuê một người làm đến ở với cháu…
Lam chặn nhanh lời ông Thịnh bằng một câu nói lạnh lùng:
_ Cháu không thích và không muốn người khác lấy mất tự do của cháu! Cô chú mà thuê người thì cháu sẽ đi khỏi đây vĩnh viễn…
Bà Lương bật dậy, bực tức:
_ Thế cháu muốn thế nào? Chẳng lẽ cháu lại ương bướng thế?
_ Kìa em, bình tĩnh nào!
_ Anh bỏ ra. Em không ngờ nó lại thế. Chúng ta đã hết lòng vì nó mà nó thì lại thế… Nó chỉ vì tính ích kỉ thôi…
_ Vì tôi mất bố mẹ khi mới lọt lòng! – Lam lạnh lùng nói – nên xin bà đừng hỏi vì sao thế…
Bà Lương trợn tròn mắt, rồi ngồi sụp xuống như mất hết sức lực. Ông Thịnh thì cố nhìn xem trong đôi mắt đen láy kia có chút gì thưng hại không. Nhưng chẳng có gì, không có lấy một nỗi buồn, một niềm thương, chỉ là sự trống rỗng đến kinh sợ.
Lam tiếp tục cất giọng đều đều:
_ Ông bà có biết bây giờ tôi chẳng cần gì không? Có thể ngày xưa tôi cần tình thương và sự đùm bọc, nhưng ngày ấy lại chẳng có ai cho ngoài bà ngoại. Nay thì khác rồi… Tôi không cần gì cả… Nên đừng cho tôi… Tự nhiên ông bà xuất hiện, nhưng tôi chỉ thấy xa lạ… Tôi không thể hoà hợp được.
Ông Thịnh gật đầu:
_ Cháu đã nói thế thì chúng ta xin chịu thua. Được rồi! Chúng ta sẽ không can thiệp vào cuộc sống của cháu, nhưng cháu cần tiền sinh hoạt và học hành. Chúng ta sẽ cung cấp cho cháu đến hết đại học. Mỗi quý mười triệu… Nếu cháu muốn hơn thì…
_ Quá nhiều rồi! – Lam cắt ngang – Mười triệu cho ba tháng… Nếu hơn… có thể cháu sẽ vào bàn đèn mất… kìa, cháu chỉ đùa thôi mà… không đời nào cháu phá đời mình đâu… Cám ơn cô chú! Chúng ta dừng ở đây chứ?
Lam tin rằng họ đã phải chịu đựng cô rất nhiều khi phi nghe những lời tàn nhẫn đó. Nhưng Lam biết Lam có lý khi làm thế! Trong lòng Lam luôn chực trào ra nỗi hận thù vô bờ bến… Lam hận đời, hận người, và hận cả bản thân mình. Lam chua chát khi nhìn chiếc lá reo vui trong gió, Lam bực tức khi thấy một cô gái cười, Lam căm giận khi thấy đôi trai gái tự tình… Mọi thứ không làm vừa mắt, vừa lòng Lam… Cuộc đời đối với Lam chỉ là một hũ nút sâu và tối…
Lam áp tai vào đầu nghe của chiếc điện thoại cũ. Tiếng Phương ân cần ở đầu bên kia.
_ Mấy ngày qua em khoẻ không?
_ Em khoẻ!
_ Em làm bài tốt chứ?
_ Tốt lắm.

_ Sao có vẻ mất sinh khí thế. Đừng tưởng anh không biết mặt em lúc này nhé? Như bánh đa ngâm nước rồi.
Lam không cười được khi nghe tiếng cười ấm áp của Phương. Cổ họng cô nghẹn lại, nước mắt chực trào ra. Cô muốn kể hết với Phương biết chừng nào. Rồi cô sẽ được an ủi, tự ái của cô sẽ được vuốt ve… Nhưng làm vậy ích gì? Hai đứa xa cách nhau quá!
_ Sao vậy Lam? Có chuyện gì à?
_ Phương, có lẽ đây là lần cuối chúng ta nói chuyện với nhau qua điện thoại.
_ Sao thế? – Phương hốt hoảng hỏi lại.
_ Vì… Bà em… không đủ tiền để trả tiền điện thoại… Bà sẽ cắt không dùng nữa… mà anh cũng ít viết thư cho em thôi… Anh còn phải học mà… Chào anh!
_ Lam…
Lam hạ vội máy xuống và nhanh tay rút dây cắm điện thoại ra. Cô ngồi bất động trên ghế rất lâu… Cảm giác cô đơn dâng ngập lòng. Lam rút sáo và thổi. Tiếng sáo bi ai, não nề… Giá mà như con cuốc, thổi hết mình rồi chết thì hay…!

Lam nhìn chằm chằm vào xấp tiền mà ông bà Thịnh đưa cho trước khi đi. Bất chợt Lam bật cười. Tiền ư? Ôi! Những đồng tiền thương hại… Sao lạnh giá thế?
Lam co mình lại và bật khóc. “Bà ơi! Sao bà bỏ cháu một mình? Sao bà lại ra đi khi cháu còn nhỏ dại? Sao bà thương mà không thương ****t hở bà? Cuộc đời cháu sẽ ra sao đây? Người ta có mẹ có cha để mà được yêu thương và yêu thương lại… Còn cháu mẹ cha trở thành nỗi hận ngàn đời… Cháu hận, hận lắm! Sao họ sinh ra cháu mà lại không có trách nhiệm? Họ bỏ cháu cho bà để mà đi tìm hạnh phúc mới. Cháu là đứa trẻ vô thừa nhận, không nguồn gốc…”
Lam nắm chặt lấy bó tiền, nước mắt ri lã chã. Cô hét lên:
_ Tôi không cần tiền! Tôi căm thù bà, bà hiểu chưa? Bà tưởng bà cho tôi tiền là bà có thể xoá mọi hận thù trong tôi? Bà có thể lại là mẹ tôi… Tôi mà thèm tiêu tiền của bà ư? Không bao giờ!
Lam quăng mạnh bó tiền xuống bàn, mắt cô nheo lại, miệng cười châm chọc:
_ Giá mà tôi có thể quăng thẳng nó vào mặt bà và hét lên rằng “bà ngốc lắm! Bà ác lắm!” Tôi có thể chấp nhận sống khổ sở thì bà cũng có thể chứ? Sao bà quăng tôi đi? Bà sợ đói rét ư? Ôi! Người đàn bà đáng ghét…
Đầu Lam lại nghĩ tới những lời kể lể xót xa của người đàn bà đó với bà ngoại cô. Làm sao một đứa tẻ 13 tuổi như Lam có thể chịu đựng được sự thật như thế? Giá mà cô đừng nghe thấy gì, thì bây giờ… Lam vẫn còn tôn thờ bố mẹ đã khuất của mình. Lam vẫn còn xác định được nguồn gốc dù đó chỉ là giả vờ, lừa phỉnh. Giờ Lam chẳng còn gì, chỉ còn lòng tự trọng bị tổn thưng trở thành một nỗi hận sâu kín…
Lam thôi không khóc nữa. Cô sẽ sống để trả thù đời, tr thù cái kiếp con gái khốn khổ của mình… Sống để mà thấy những nỗi đau khác có đau bằng nỗi đau của một con bé 14 tuổi không?
Lam cười khanh khách:
_ Tôi không cần tiền đâu. Tôi sẽ tự kiếm cho mình những đồng tiền cần thiết. Để rồi xem, con bé Lam sẽ có mặt nạ nào… Con bé Lam sẽ trở thành kẻ đáng sợ với tất cả mọi người…

———-

_Lam ơi! Chúc mừng cậu! – Thuỷ reo lên từ cửa lớp – Cậu đạt giải nhất rồi…
_ Thật ư? Chúc mừng Lam!
_ Tốt quá!
_ Đáng nể thật!
Bao nhiêu câu chúc mừng khen ngợi Lam đều không nghe thấy gì… Trước mắt cô là những sợi mây trắng bay lảng bảng. Rồi hình ảnh người bà ẩn hiện khiến nước mắt cô trào ra.
Bọn bạn im bặt. Thuỷ hẩy vai:
_ Sao thế? Vui quá ư?
_ Lam i! Tuyệt quá! – Quân, Xuyên và Bình đồng thanh từ ngoài cửa. Trên môi của ba người vẫn còn đọng nụ cười.
Lam lau nước mắt, khẽ cười:
_ Mình… vui quá! Cám ơn các bạn.
Bình hơi ngạc nhiên. Cậu không thể tin được Lam yếu đuối thế. Cậu còn nhớ ánh mắt lạnh lùng, căm giận của Lam ngày xưa, và cái cá tính mạnh mẽ không sợ bất cứ điều gì ấy nữa. Cũng có thể cái chết của bà đã làm cho Lam sợ hãi và trở nên yếu đuối. Nhìn Lam yếu đuối, Bình chỉ muốn làm một chỗ dựa vững chắc cho cô . Đôi bím tóc dài mềm mại đang lúc lắc và nụ cười buồn đang nở trên môi. Lam như một bông hoa còn e dè chưa muốn nở, vì một giọt sưng rơi mà càn e ấp hơn… Bông hoa hồng tuyệt vời!
Lam nghĩ đến bà và buổi tối nay. Một mình cô lại buồn bã đi lại như một cái bóng trong nhà, bà thì lặng im ở trên bàn thờ… Tối nay… Lam thấy sợ! Bóng tối đang bủa vây cô, nhấn chìm cô xuống đáy vực sâu. Bà i! Cháu đã chết thật rồi! Tối nay…
Buổi tối, Lam ngồi trước gương. Cô bỏ tóc giả ra, chỉ còn là những sợi tóc ngắn. Cô chi nó xuống và xịt lên đó một chút thuốc keo giữ thẳng tóc. Lam đã cắt tóc, thuê người ta làm một bộ tóc khác dài như mái tóc cũ. Cắt tóc để dứt khoát với quá khứ, với con người mình…
Lam tô một chút màu lên viền mi. Một chút đen khiến cho đôi mắt thêm huyền bí, sắc so. Một chút son môi cho tươi thêm khuôn mặt buồn bã ban ngày. Lam bận lên người chiếc váy màu xám, quàng lên cổ chiếc khăn voan dài. Cô đứng trước gương, bật cười một mình – tiếng cười đắng chát. Một con bé Lam đang tự nhuộm đen mình… Trời đất! Mày đang bước vào con đường trước kia của bà ta đấy. Mày đã trở nên xấu xa và đáng khinh ghét rồi. Phương mà thấy thì anh ấy sẽ rất đau lòng… Phương ơi! Em là con bé đáng thương…
Lam khẽ thu mình đi trong bóng tối. Cô sợ ánh sáng của những cột đèn. Nó là thứ có thể phải bày ra con người đau khổ của cô, ai đó sẽ cười khinh rẻ… Giá mà không có ánh sáng, tất cả đều tối như cuộc đời của cô…
Phòng trà “Sao đêm” hôm nay đông khách hn vì là ngày cuối tuần. Họ đưa nhau tới để tâm tình, để thưởng thức những giọng ca của những cô gái có số phận hẩm hiu. Và cũng có người đến để… kiếm hoa…
Lam ngồi co ro trên chiếc ghế nhỏ sau cánh gà sân khấu. Cô thấy lạc lõng giữa chốn náo nhiệt này quá. ở đây Lam có thể ngửi thấy mùi rượu, mùi bia, mùi của sự ghê tởm mà một cô bé như cô không nên thấy. Lam đã dối bà chủ ở đây là cô 19 tuổi, trượt đại học ở quê ra tìm việc. Bà ta thử giọng và đồng ý nhận cô vào làm với lương 300 ngàn một tháng. Với số tiền đó cùng với số tiền thu được do cho thuê cửa hàng, Lam đủ sống và học tập. Lam tin rằng mình sẽ không bao giờ động đến số tiền của bà ta…
Lam nhìn mấy cô tiếp viên và ca sĩ đang ríu rít với nhau cách đó một quãng. Hình như họ đang ca tụng cô gái đứng giữa họ. Có tiếng loa giới thiệu, cô gái bước ra. Đó là một cô gái đẹp. Cô ta cuộn những đợt tóc thành sóng ôm lấy khuôn mặt tái xoan hoàn hảo. Chiếc váy dài tận gót màu đỏ sậm, bó sát thân hình làm cô ta đẹp hẳn lên. Tiếng vỗ tay reo hò vang dội, sau là tiếng hát rất trong. Một cô gái khen:
_ Hay thật! Chị ấy xứng đáng khi được mọi người mến mộ!
_ Dĩ nhiên! Chị Huê mà lại! Đẹp thật!
Một cô gái khác quay ra, ánh mắt dừng lại ở Lam, cô ta nói khẽ:
_ Con bé mới vào đó! Trông non nhỉ?
_ Cũng đẹp!
_ Xời! Chẳng biết có ra gì!
Lam cúi xuống mặt đất, nhìn những ngón chân mình ngọ nguậy trong chiếc dép quai hậu. Ai cũng vì tiền mà đến đây nhưng họ cũng vẫn sợ kẻ khác cướp miếng ăn, chẳng chịu chia sẻ. Lam nhớ đến những người bạn của mình, họ rất ngây thơ và đáng yêu. Cuộc đời cho họ có gia đình và cho họ tiếng cười, Lam muốn khuyên họ hãy cố mà giữ. Như Lam thì chẳng có gì để được giữ… Lam là con số không.
_ Sau đây là màn trình diễn của ca sĩ nghiệp dư Ngọc Huyền!
Tràng pháo tay vang dội khiến Lam giật mình. Cô lập cập đứng dậy và vội vã đi ra, suýt chút nữa là va vào cô ca sỹ xinh đẹp vừa hát xong. Lam nghe thấy tiếng cười châm chọc.
Mặc kệ, Lam cứ đi ra và đưa mắt nhìn xuống. Những ánh mắt, những tiếng huýt gió, những lời khen sống sượng khiến tim Lam nghẹt thở. Lam muốn chạy trốn… Nhưng chạy trốn thì có gì mà ăn, mà sống? Phải tự nhuộm đen mình thôi Lam. Đeo mặt nạ vào…
Rất nhanh, khuôn mặt Lam được bao bọc bởi một lớp sương mù bí hiểm. Đôi mắt trở nên tối và đen. Lam cúi chào . Cô cười nhẹ:
_ Ngọc Huyền xin chào mọi người… Ngọc Huyền là người mới nên có gì sai sót xin bỏ qua cho và tiếp tục ủng hộ Huyền. Xin cám ơn!
Lại vỗ tay, Lam vung một tay lên, nhạc vút cao. Cô khẽ nhún mình theo dòng nhạc. Cô nghiêng đầu, đôi mắt trở nên long lanh không ít chàng trai ngồi dưới phải xiêu lòng. Giọng hát của Lam còn gây bất ngờ hơn. Ai cũng phải tán thưởng…
Một người ngồi im ở chiếc bàn bên góc phòng trà. Anh lặng lẽ nghe và khẽ thở dài. Hai lần gặp để lại ấn tượng sâu đậm trong anh. Mặc dù bị “xù” nhưng anh không hề giận dữ, chỉ cố điều anh buồn. Anh đã tự tìm đến rất nhiều vũ trường, phòng trà ở Hải Dương để gii sầu. Và không ngờ được gặp Ngọc Lam với cái tiên khác là Ngọc Huyền… Đâu mới là con người thật của em? Một cô bé trầm tư ngồi ngắm dòng sông trôi hay một cô gái dạn dĩ trên sân khấu

Vũ Nam! Vũ Nam!
Vũ Nam giật mình quay ra:
_ à… Thuỵ Huê!
_ Anh sao thế? – Huê ngồi xuống trên chiếc ghế bên cạnh, khuôn mặt có vẻ nũng nịu dỗi hờn – Em gọi mà anh không thèm nghe! Hay là bị cô bé Ngọc Huyền kia cướp mất hồn rồi?
Vũ Nam im lặng làm Huê bực bội. Cô cứ tưởng anh sẽ vỗ về và phân bua với cô ngay lập tức. Cô đã là người yêu của anh cơ mà? Dù chỉ là mấy tháng nhưng những quan tâm của anh đối với cô chẳng phải là tình yêu sao? Đêm nào anh cũng ngồi xem cô diễn, tặng cô những bông hồng thắm khiến bao nhiêu cô gái phát ghen lên. Rồi anh đưa cô về tận nhà. Nhưng sự im lặng này là thế nào?
_ Cô gái đó là người mới à?
Huê giận dỗi:
_ Anh đi mà hỏi người ta! Tôi không có biết!
Nam ngạc nhiên trước phản ứng của Huê, rồi anh chợt hiểu. Hơi bối rối một chút nhưng anh cố dịu giọng:
_ Quả thực gặp cô ấy anh hơi bất ngờ! Cách đây mấy tháng anh biết cô ấy với cái tên Ngọc Lam, giờ là Ngọc Huyền, nên…
Mắt Huê bỗng sáng lên, cô hết giận dỗi, nắm tay Nam hỏi gấp:
_ Thật không?
_ Phải, cô ấy là người mới à?
Huê gật đầu:
_ Vâng! Cô ấy vào xin bà chủ. Lúc ấy em thấy cô ấy tóc dài cơ…Giờ cắt đi trông có vẻ sắc so!
Lam đã hát xong và cúi đầu chào. Có một vài tiếng kêu đòi cô hát tiếp. Lam lắc đầu:
_ Em là người mới nên chỉ được diễn có thế. Lần sau em xin tận tình. Tạm biệt!
Lam đi rồi, Vũ Nam vẫn ngẩn người ra. Thuỵ Huê kéo tay anh:
_ Anh có muốn gặp không? Em đưa anh vào.
Vũ Nam lắc đầu:
_ Không đâu! Chắc cô ấy quên anh rồi. Bây giờ chúng ta đi chi nhé? Theo đúng hẹn với em.
Thuỵ Huê cười tủm tỉm. Cô rất hạnh phúc khi được bên Vũ Nam. Hai mươi tuổi, Thuỵ Huê đã trở thành một cô gái giang hồ. Gặp được anh đời cô như có ngọn đèn dẫn đường. Chỉ cần có thế cũng đã là hạnh phúc.
Vũ Nam đi bên Huê mà lòng lại nghĩ đến cô gái khác. Hình nh Lam bí hiểm đêm nay trở thành nỗi ám ảnh lớn trong anh. Đôi mắt sâu đó có gì buồn bã và đau đớn… Nam muốn tìm hiểu quá!

Bình chống tayvào thành lan can, mắt hướng xuống sân trường. Có gì buồn lặng trong tim. Lam vừa từ chối sự quan tâm của cậu. Lam cho rằng Bình làm thế chỉ vì sự nhờ cậy của ông bà Thịnh. Dĩ nhiên đó là một phần nhỏ, còn phần lớn hn là Bình rất tự nguyện. Lam thì chẳng hiểu gì!
Thuỷ bước tới gần Bình, thở dài:
_ Lam nó từ chối đi thi quốc tế…
_ Sao? – Bình tròn mắt.
Thuỷ cười nhẹ:
_ Bình có biết Lam viện cớ gì không? Nó nói với thầy giáo là em không có tiền, em không có ai chăm sóc. Em không cần phải thi nữa, quá đủ rồi! Thầy giáo và nhà trường đã đề nghị giúp đỡ nhưng Lam không chịu…
Bình lắc đầu:
_ Lam bướng bỉnh lắm! Ai cũng m ước như Lam mà đâu có được… Cơ hội nghìn vàng mà…
Thuỷ dựa người vào lan can, mím môi:
_ Nhiều lúc Thuỷ ước được như Lam, nhưng rồi lại không muốn. Số Lam khổ quá! Vào mình, mình cũng không thể chịu đựng được. Mình giúp Lam nhé Bình? Tài năng của Lam cần được mọi người công nhận…
Bình gật đầu:
_ Được rồi! Bọn mình sẽ khuyên Lam và còn tiền thì nhờ bác Thịnh.
_ Không cần! – Lam hét lên từ phía sau làm Thuỷ và Bình giật mình quay lại. Lam cố hạ giọng để kiềm cơn giận – Tôi thật sự mong các bạn đừng can thiệp vào chuyện của tôi. Đó là quyết định của tôi, không ai có thể lay chuyển được. Bình mà nói chuyện với cô chú Thịnh thì … chúng ta không có tình nghĩa gì đâu. Bạn bè chấm dứt. Nhớ đấy!
Lam bỏ đi, trông lạnh như một tng băng. Thuỷ trợn tròn mắt kinh ngạc:
_ Sao lại thế? Chúng ta có ý tốt mà? Lam lạ quá! Không thể tưởng tượng nổi. Lam dữ quá!
Bình vuốt vuốt tóc, bối rối:
_ Không thể giúp được khi Lam không cần! Khi chạm vào lòng tự trọng của bạn ấy thì thật là đáng sợ…
Bình nhìn thấy những vệt nắng sớm chiếu xiên thành từng hàng trên sân trường. Nắng xuân ấm áp và trong sạch. Giá như tâm hồn Lam cũng như thế: ấm áp và trong lành. Đừng có giá tuyết và mưa băng… Ôi! Người bạn lạ lùng, gần ngay trước mắt mà xa cách tận chân trời.

Tối thứ 7, Lam trang điểm nhẹ và khoác lên người chiếc quần Jean và áo thun giản dị. Đến phòng trà “Sao đêm” mất nửa tiếng nên cô cố đạp xe cho nhanh. Làm việc ở đó được một tuần và đã có nhiều người hâm mộ, Lam đã quen dần với môi trường ấy. Tuy có một vài nhân viên phục vụ ghét cô ra mặt nhưng cô vẫn bình thản. Lam cho họ không đáng phải bận tâm. Lam chỉ chú ý đến ánh mắt Thuỵ Huê mỗi khi cô ra sân khấu. ánh mắt đó có gì đó tò mò, lo âu lẫn cả sự căm ghét. Có lẽ Thuỵ Huê sợ cô cướp mất vị trí quan trọng trong phòng trà này ư? Lam ghét sự lo sợ. Lam cần tự tin để sống!
Bước vào phòng dành cho người biểu diễn, Lam thấy một chiếc ghita để hờ hững trên ghế. Lam cầm nó lên ngắm nghía. Rất đẹp nhưng có vẻ cũ. Lam thấy thích nó. Đây là cái đàn thứ hai, sau cái đàn của thầy giáo dạy cô khiến Lam thích thú. Lam chạm nhẹ vào dây, một nốt nhạc vút cao trong vắt.
_ Cô bé biết đánh đàn à?
Lam quay ra, nhận ra nụ cười của tay “bas” trong ban nhạc, cô cười cười:
_ Em chỉ biết sơ sơ thôi! Đàn của anh ư?
_ Anh đang tập để có thể độc tấu được! Nếu em thích thì cho em mượn tối nay đấy. Có thích biểu diễn một mình một đàn không?
Lam chép miệng:
_ Để thử xem!
_ Xời! Cẩn thận lại làm trò cười cho thiên hạ. – Con nhỏ phục vụ cạnh khoé.
Lam nheo mắt nhìn lại:
_ Thế thì cũng là một tiết mục biễu diễn đấy, cô bạn nhỏ không biết thế nào là nghệ thuật ạ!
Con nhỏ bực bội quay đi. Lam vuốt vê chiếc đàn, nói với tay “bas”:
_ Em rất thích nó. Tiếng nhạc của nó rất hay. Cám ơn anh!
_ Không có gì!
Lam ôm cây đàn vào lòng, cảm nhận được sự sung sướng. Lam yêu âm nhạc cũng như võ thuật. Đó là sự kết hợp của yếu tố lãng mạn với hiện thực, kết hợp của đường nét mềm mại với đường nét cứng cỏi. Ngay từ nhỏ Lam đã muốn mình hoàn hảo: một cô gái có tâm hồn nhạy cảm nhưng vẫn khiến người khác nể sợ… Lam khẽ mỉm cười: cô gái có trái tim đá!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN