Trái Tim Đá - Chương 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
183


Trái Tim Đá


Chương 15


Thầy chủ nhiệm giới thiệu khi cả ba đang đứng đối lập nhau:
_ Đây là Nguyệt Yên – phóng viên báo Tiền phong, còn đây là anh Phương bạn cô Yên… Nhân vật chính của chúng ta là Nguyễn Ngọc Lam…
Phương đứng sững nhìn Lam…. Lam ư? Em đấy ư? Sao lại như thế?
Yên reo lên:
_ Có phải em học kém chị hai khoá ở trường Nguyễn Trãi không?
Lam cười nhẹ:
_ Vâng!
_ Ra các em quen nhau à? – Thầy chủ nhiệm cười lớn – Vậy thì càng dễ nói chuyện. Thôi nhé, tôi có việc cần đi, các em cứ tự nhiên!
_ Chào thầy ạ! – Lam và Yên cùng chào.
Phương vẫn đắm chìm vào trong cảm xúc bất chợt vừa tới. Anh thấy nhói lòng khi nhớ tới chàng trai của Lam. Sau 5 năm gặp lại, Lam đã thay lòng đổi dạ…
Lam đùa nhẹ:
_ Anh chị vẫn thân thiết như ngày xưa nhỉ? Có lúc nghĩ tới chuyện tiến tới chưa?
Yên đỏ mặt:
_ Bọn chị vẫn là bạn… Còn em thế nào?
Lam liếc nhìn Phương. Dù có thế nào chăng nữa thì cô chẳng còn đuổi kịp anh… Vậy cứ để mặc cho anh nghĩ cô thật xấu xa:
_ Em chỉ chú tâm vào học thôi!
Phương nhếch môi, chiếu ánh mắt nghiêm khắc vào Lam. Cô thay đổi nhanh đến thế ư? Có anh ở đây mà vẫn nói dối một cách trơn tru. Yên vô tư không để ý tới thái độ của hai người cạnh mình. Cô bật băng ghi âm để trước mặt Lam.
_ Bây giờ chúng ta bắt đầu vào việc nhé?
_ Vâng! – Lam cụp mắt xuống, vẻ hiền lành.
Phương vẫn không thôi nhìn cô, ánh mắt nửa thiết tha nửa hững hờ. Cõi lòng anh réo gọi tên cô nhưng lí trí lại kìm lại. Biết thế này, anh đừng tìm, đừng chờ…. Nhưng không có Lam, liệu cuộc sống của anh có vui vẻ nổi không?
_ Em làm trang web “Trái tim đá” bao lâu rồi?
Phương nhíu mày. “Trái tim đá” là trang web tuần trước anh truy cập khi cần tư liệu về những công trình vĩ đại của thế giới xây dựng. Anh đã thật sự phục người sáng tạo ra trang web phong phú này. Giờ biết đấy là Lam, anh không hề bất ngờ về khả năng của cô. Chỉ có điều anh ngốc quá khi không nhận ra ngay “Trái tim đá” là Lam của anh!
_ Dạ, em bắt đầu có ý tưởng từ năm đầu vào đại học. Em đi thu thập những thông tin về kinh tế, nghệ thuật, chính trị mất tới một năm. Rồi xử lý nó qua file dữ liêụ.
_ Nghe nói trong đó có một góc dành cho tư vấn kinh tế. Những nhà doanh nghiệp trẻ có thể tham khảo?
_ Vâng! Những kinh nghiệm đó em chắt lọc được qua một số nhà doanh nghiệp lão thành và có tên tuổi… Có một chút là suy nghĩ của em…
Yên quay sang Phương:
_ Anh Phương đã vào trang web này chưa?
Phương cố lấy giọng tự nhiên:
_ Một lần… Có vẻ nó rất phong phú… Cô tài thật! Những kinh nghiệm đó cô làm thế nào có được? Theo tôi được biết họ đều là những người khó tính. Không ai tiết lộ bí quyết làm ăn của mình cho một kẻ xa lạ như cô cả?
Lam biết Phương đang xách mé cô chuyện đi làm thêm, tiếp xúc với nhiều loại người đây! “Sao lúc nào anh cũng nắm được nhược điểm của em thế?”
_ ờ… có kinh nghiệm gì chăng?
_ Không có gì đâu ạ… Chả là thế này… Em có làm thệm cho một shop thời trang lớn nên thỉnh thoảng có tiếp xúc với các đại gia đưa vợ hay người yêu đi sắm đồ.
Phương cười nhạt;
_ Vậy à? Cô em thật đáng khâm phục!
Yên thở dài:
_ Chị biết khó khăn của em… Chẳng phải trước kia em bỏ dở kì thi quốc tế vì…
_ Không sao đâu! Chị đừng nhắc tới! – Lam cau mày chặn lại.
Phương ngồi thẳng dậy. Anh cười tươi:
_ Có chuyện gì mà không nhắc tới? Trong lúc học phổ thông có gì nghiêm trọng sao?
Lam phẩy tay:
_ Chuyện của tôi liên quan gì anh? Mà chị có phỏng vấn tiếp không hay là dừng?
Yên hấp tấp hỏi ngay vì sợ Lam không chịu nói nữa:
_ Em có ý định gì tiếp theo không?
Lam vuốt tóc, cười nhẹ:
_ Sau khi ra trường em sẽ mở vài trang web khác có nội dung dành cho nhiều loại người khác nhau. Em hy vọng mình sẽ thành công khi lập một công ty phần mềm nhỏ!
Yên nhìn Lam với vẻ khâm phục:
_ Chị chúc em thành công!
_ Dạ!
Lam cúi đầu. Phương đứng dậy muốn về. Yên bắt tay Lam rồi đi ra. Phương quay lại nhìn Lam, ánh mắt anh lạ lùng chất chứa bao điều. Lam lãng tránh ánh mắt ấy. Cô ngồi xuống xa lông, lòng bần thần, hụt hẫng. Phương làm đảo lộn mọi trật tự cô cố sắp xếp từ xưa. Bao giờ anh cũng làm cô bối rối dù cố tỏ ra lạnh lùng. Anh là cứu tinh đời cô mà cũng là khắc tinh lớn nhất. Phương ơi! Giá anh cứ ở phương trời xa mãi, để em không phi đối diện với lòng mình… Em cần anh biết bao! Và em lại căm ghét mình vì khát vọng đó… Có bao giờ anh hiểu lòng em?

_ Sao? Cô ta đã nghỉ việc ở đó ư? – Kha kêu lên thảng thốt khi nghe điện thoại từ một người dưới quyền – Được rồi! Không cần đâu!
Bỏ điện thoại xuống, Kha buồn bực dựa người vào thành ghế. Sao anh lại quan tâm tới cô ta khi mọi cái đã chấm dứt? Mà chấm dứt sao được khi anh không thể tiếp tục với những cô gái khác đến với anh. Anh có mặc cảm tội lỗi. Hơn tháng không gặp cô, anh sống như thiếu thốn một cái gì đó. Làm thế nào để thoát khỏi tâm trạng khốn khổ này?
Cô thư kí gõ cửa rồi rón rén đi vào. Kha nhướng mắt mệt mỏi:
_ Có chuyện gì thế?
_ Tôi mang báo sáng đến cho ông thưa tổng giám đốc!
_ Có gì đáng chú ý không?
Cô thư kí rút từ tập báo ra tờ Tiền phong, nói:
_ Trên tờ Tiền phong có bài phỏng vấn và tiểu sử về người chủ trang web “Trái tim đá”.
Kha bật dậy, lấy tờ báo, nói:
_ Cô ra ngoài đi!
_ Dạ

Cô thư kí đi rồi, Kha mở báo ra. Đập vào mắt anh là bức ảnh chụp Lam đang tươi cười. Anh thoáng sững sờ, lẩm nhẩm đọc: “Nguyễn Ngọc Lam – người sáng tạo ra trang web kinh tế tài năng”. Thật không ngờ? Đây rõ là Ngọc Huyền… Sao có thể có người giống nhau thế? Anh không tin… Có sự ngộ nhận gì chăng? Anh chăm chú đọc, càng đọc càng thấy bàng hoàng.
“Tôi được mời đến khoa Công nghệ trường Đại học Quốc gia để phỏng vấn một nhân vật nổi tiếng đang giấu mặt. Chủ nhân của trang web đang mang lại lợi ích cho rất nhiều nhà doanh nghiệp chỉ là một cô gái trẻ, còn đang học năm thứ 3 tại giảng đường đại học. Không ngờ đó lại là cô gái cùng quê với tôi. Chúng tôi cùng học ở một trưởng ở Hải Dương, cô ấy kém tôi 2 tuổi nhưng mới vào trường đã nổi tiếng như cồn. Lam có mái tóc dài, mượt, xinh đẹp đầy bí ẩn. Học kỳ I năm lớp 10 Lam học chểnh mảng, lại xa cách với lớp. Có lần Lam còn đánh một bạn trong lớp nữa nhưng chuyện đó là sau khi Lam nổi tiếng bởi màn độc diễn đàn ghita và sáo tuyệt hay. Lam đủ tài: hát hay, đàn ghita giỏi, thổi sáo kỳ tài, đòn quật Judo dữ dội… và sau này hoàn hảo cả trong học tập. Sau Phương, Lam được đánh giá là thiên tài toán học. Ai cũng tin Lam sẽ thành đạt được rất nhiều thành tích khi đi thi đấu tại quốc gia và quốc tế…
Tôi thật không ngờ, sau lần thi quốc gia năm 11, bà ngoại cô bé mất sau một trận ốm. Lam nghỉ học một tuần rồi đi học lại. Lúc ấy, Lam giành giải nhất quốc gia môn toán. Và được chọn đi thi quốc tế. Lam đã từ chối vì không có tiền! Không một ai thuyết phục nổi… Lam vốn dĩ cứng cỏi và bướng bỉnh nữa.
Bẵng đi năm năm, tôi lại gặp Lam tại trường đại học này. Niềm tự hào lẫn khâm phục trào lên trong hồn tôi. Lam vẫn giỏi như xưa, thật không ngờ!…”
Kha bỏ tờ báo xuống vì mệt mỏi. Có rất nhiều trùng hợp giữa Lam và Huyền…
Reng…Reng…Reng…
Kha áp ống nghe vào tai, làu bàu;
_ Ai thế?
_ Anh đây Kha! – Tiếng Vũ Nam trầm ấm nhưng vẫn còn chút bâng khuâng – Em đọc bài phóng sự trên báo Tiền phong chưa?
Kha cố lấy giọng tự nhiên:
_ Em đang đọc….
_ Đó là Huyền đấy! Mà thực ra Huyền là Lam mới đúng!
_ Sao anh biết được? – Kha kêu lên – Huyền làm gì có đi học? Cô ta đi làm suốt ngày mà!
Nam thở dài qua máy:
_ Lần đầu tiên anh gặp, cô ấy tự xưng là Ngọc Lam… Anh còn nhớ rõ lúc ấy cô ấy tóc dài, bện sam, trên người khoác cặp, khuôn mặt non nớt! Hồi đó cô ấy mới học lớp 10.
Kha buông rơi máy. Lừa dối! Cô ta quả là giỏi lừa dối mà! Thật ra con người cô ta như thế này chứ đâu phải như anh biết. Cô ta có tài học và biết giấu mình. Thật đáng ghét!

Kha muốn xé toang tờ báo ra nhưng anh lại thôi, chăm chú nhìn vào phần phỏng vấn. Anh thật không ngờ, bộ óc của cô lại siêu việt thế. Ngày xưa, anh xem cô đánh vi tính chỉ như xem trẻ con tập viết chữ… Cô giỏi thật…
Kha nhắm mắt lại. Hình ảnh Lam cười hiện ra lung linh kì ào dưới ánh đèn. Ba năm, các cuộc hẹn chỉ là những buổi tối, thỉnh thoảng mới là những buổi chiều. Vậy mà anh không hề nghi ngờ. Anh đã tin cô tuyệt đối. Niềm kiêu hãnh của cô dường như là niềm yêu mến của anh. Bây giờ anh biết ba năm qua anh trân trọng và nâng niu cô thế nào… Chỉ vì tính hiếu thắng và bảo thủ, anh đã mất cô vĩnh viễn!
Kha bật dậy, anh nhấn nút ở điện thoại gọi cô thư ký:
_ Cô Xuân, chuẩn bị vé máy bay cho tôi ra Hà Nội!
_ Dạ!
Kha nhíu mày nhìn bức ảnh của Lam trên mặt báo. Anh đã biết mình tha thứ cho cô từ rất lâu rồi, chẳng qua tại anh ngoan cố… Lam ơi! Hãy tha thứ cho anh!

Phương dừng lại trước ngôi nhà nhỏ có giàn hoa tigôn hồng. Cửa cổng của ngôi nhà để ngỏ, anh thản nhiên đi vào. ở trong nhà phát ra những tiếng lịch kịch kê dọn đồ. Anh rảo bước thật nhanh đến ngưỡng cửa. Thật may mắn cho anh. Lam đang ở đó với hỗn độn đồ dùng. Phương im lặng ngắm nhìn khuôn mặt cô với những giọt mồ hôi lấm tấm. Lam ngồi bệt xuống sàn, mệt mỏi vì đống đồ. Tay cô bâng quơ cầm một thứ lên rồi đặt xuống, đầu óc trống rỗng.
Phương bước vào trong, đến cạnh cô rồi ngồi xuống:
_ Lam…
Lam giật mình quay ra. Đôi mắt cô mở to khi thấy Phương. Trái tim trong ***g ngực chợt đập sai mất một nhịp.
Phương tươi cười;
_ Anh chỉ muốn nói với em dù là có muộn rằng anh đã trở về… Và anh đã tìm thấy em…
Lam thôi không nhìn Phương nữa. ánh mắt cô trở nên lạnh lùng nghiêm khắc:
_ Xin lỗi, chuyện đó chẳng liên quan gì tôi. Chúng ta đã cắt đứt quan hệ từ 3 năm về trước.
Như đoán được câu trả lời của Lam, nên Phương bình thản, chiếu tia mắt hiền hoà lên khuôn mặt Lam. Anh hạ giọng nhỏ;
_ Đấy chỉ là do em thôi chứ? Ba năm qua anh vẫn viết thư cho em và không gửi nữa, chỉ để bên bức ảnh của em. Em lúc nào cũng nông nổi…
Lam đứng dậy, hét lên:
_ Anh không được quyền nói tôi thế. Sao anh không tránh xa tôi ra cho tôi thanh thản hơn? Thật là bực mình khi bị anh đeo bám để giễu cợt tàn nhẫn…
Phương giữ vai Lam lại, giọng khẩn khoản:
_ Quả có lúc anh rất bực nhưng chỉ là một chút thôi. Những điều đó không thể ngăn lòng anh thôi nhớ tới em, em hiểu chứ? Dù em có làm những gì anh tin đó chỉ là do hoàn cảnh… Em chỉ đeo mặt nạ vào mình để dễ đối chọi với đời thôi. Còn con người thật của em, không bao giờ thay đổi!

Lam bàng hoàng. Chưa một ai có thể nói với cô những điều như thế, họ chỉ nhìn những hành động của cô mà phán đoán, nhận xét. Phương sao lại nhìn thấu cả những điều mà đến cô cũng khó nhận ra? Anh không hề trách cô, luôn quan tâm và lo lắng… Sao anh lại bao dung thế?
Thấy Lam lặng im, Phương thương quá. Anh kéo cô vào lòng, thì thầm:
_ Anh không thể để cho em một mình nữa. Hãy chia sẻ với anh, em sẽ thấy nhẹ nhõm hơn.
Lòng Lam thấy rưng rưng lạ. Cô thèm được gục lên vai anh để khóc oà biết bao! Ước muốn này luôn thường trực trong cô từ lúc gặp khó khăn. Nhưng anh đâu có ở đây… Anh xuất hiện lúc này thì được gì? Khi mà cô đã trượt dốc , đã tự nhuộm đen mình… Cô không còn xứng với anh nữa. Phải dứt khoát rời xa anh để anh không phải khổ và mình không bị bẽ bàng…
Lam mím môi, đẩy mạnh Phương ra. Bị bất ngờ, Phương chới với về phía sau. Lam quắc mắt:
_ Anh tránh xa tôi ra. Tôi không có gì cần phải chia sẻ… Tôi không cần thương hại…
Phương đứng lặng người. Đôi mắt anh tràn ngập nỗi đau…
Lam vẫn cố buông lời lạnh lùng:
_ Mà nếu tôi có cần người tâm sự thì đã có người rồi… Tất nhiên không phải là anh… Chúng ta khác xa nhau quá. Tôi không dám phiền tới anh…
Lam khoát tay:
_ Xin anh về cho…cứ coi như chúng ta là hai người xa lạ, tôi tin anh sẽ thấy nhẹ nhõm hơn!
_ Em đang nói thực lòng mình? – Phương nheo mắt, hỏi m** mai.
Lam hơi bất ngờ trước thái độ đó của anh. Nhưng anh là một kẻ có bản lĩnh lắm cơ mà. Anh có thể làm chủ hoàn cảnh bất cứ lúc nào anh muốn. Lam không thể thua anh!
Lam nguẩy đầu:
_ Dĩ nhiên rồi!
_ Em quả ngoan cố! – Phương vừa nói vừa tiến lại gần Lam – Lúc nào cũng tỏ ra bất cần và tự chuốc đau buồn vào thân. Em thích làm nhím xù lông lắm à?
Lam lùi lại, cô la lên:
_ Anh đừng có tiến lên thế mà nên lùi lại đi!
_ Sao? Em sợ à?
_ Tôi mà sợ! – Lam hích mặt lên và đứng lại. Cô trông thấy nụ cười đẹp đẽ của Phương, lòng chao đảo. Cô rủa thầm sự mềm yếu không đúng chỗ của mình.
_ Sao em lại tự nhuộm đen mình? – Phương chợt hỏi nghiêm khắc – Em cần tiền đến thế sao?
Lam chợt rùng mình. Phương như đi guốc trong lòng cô, hiểu hết các ngóc ngách trong hồn cô… Ôi! Phương ơi… Lam cúi gục đầu xuống, lòng đau như cắt. Anh đâu có bao dung như Lam tưởng đâu. Anh vẫn cứ quan tâm đến vấn đề xấu xa của cô đấy thôi…
Phương thở dài, quay đi:
_ Em không muốn nhìn thấy mặt anh thì anh về… Quả thực anh rất buồn. Không ngờ mối tình đầu thơ mộng lại chấm dứt chỉ vì chuyến du học ấy… Nhưng tất cả chỉ tại lòng người chứ đâu tại thời gian!
“Rõ ràng anh đang trách móc cô thay đổi mà! Anh chẳng như anh nói. Anh ác lắm!”. Lam cố ghìm nước mắt tủi thân mà không được. Sao trước anh cô mềm yếu thế? Dù ai làm cô bẽ bàng thế nào cũng không bằng một câu nói lạnh lùng của Phương…
Phương chỉ có đủ can đảm bước chân đến ngưỡng cửa. Nghe thấy tiếng khóc ấm ức của Lam, anh không đành lòng. Vội vã quay lại, Phương rối rít:
_ Lam… Anh xin lỗi!
Lam hất tay Phương ra khỏi vai mình, cô quay mặt vào tường khóc oà lên:
_ Anh ác lắm… Anh là đồ… đồ nguỵ công tử…
Phương lắc đầu, suýt bật cười vì câu mắng mỏ của Lam. Vừa rồi mới làm mặt lạnh, xua đuổi như đuổi địch, vậy mà giờ đã nức nở vì ấm ức rồi…
Phương toan ôm cô vào lòng thì cô gắt lên:
_ Anh biến đi! Chẳng phải anh…
_ Em quay lại đây nào! – Phương nghiêm khắc – Ngoan cố… à, cố chấp thì cũng ít ít thôi cho người ta nhờ chứ?
Lam quay phắt lại:
_ Mặc kệ tôi!
Đôi mắt Lam mọng nước y như cái lần cô khóc trên tầng thượng, rất đẹp. Anh cười nhẹ:
_ Em vẫn như ngày nào…
Lam lặng câm đứng như hoá đá trước đôi mắt nồng nàn của Phương. Phương nhè nhẹ đưa tay lau những giọt nước mắt của Lam. Giọng anh nhẹ như nhung:
_ Nước mắt của “đá” trong lắm… Mặt nạ của “đá” cũng rất đẹp, nhưng con người thật của “đá” mới là tuyệt nhất. Bởi vì “đá” có một trái tim yêu…
Lam hoàn toàn thu hết móng vuốt mà cô giương ra chống anh. Cô chịu thua anh rồi. Trái tim cô đang điều khiển lý trí. Nó mách bảo hãy để yên cho Phương xoa dịu nỗi lòng. Phương kéo đầu Lam áp vào ngực mình, nói nhỏ:
_ Em có nghe thấy gì không? Trái tim anh nó đang nói ” rất nhớ em” đấy. Em có tin trong năm năm qua anh đã dùng nỗi nhớ để chăm sóc cây hoa đá của chúng ta không? Nó đã rất lớn, sinh con cháu rồi, đông đúc lắm. Và nó cứ giục anh đi tìm cô chủ của nó để tạo một gia đình hạnh phúc…
Lam thấy ngượng khi anh đột nhiên đề cập đến vấn đề đó. Cô cứ úp mặt vào ngực anh, nghe nao nao một cảm giác bình yên. Năm năm qua, thứ tình cảm mỏng như pha lê ấy không hề vỡ tan trong cô, và giờ đây, nó trở thành một viên ngọc rất đẹp, rất cứng cáp…
Phương nâng mặt cô lên, lắc đầu:
_ Em đúng là đáng ghét lắm… Thấy anh mà cứ lẩn như… chạch khiến tim anh cứ nhoi nhói. Anh sẽ không để cho em có cơ hội lần nữa đâu. Em sẽ ở bên anh suốt đời, hiểu chưa?
Lam trề môi:

_ Anh có nằm mơ không đấy? Em chưa có nói gì với anh đâu… mà ham hố!
Phương bật cười, nhìn sâu vào mắt Lam:
_ Em theo anh về nhà để anh giới thiệu với bố mẹ anh…
Lam sựng người. Cô lách người ra khỏi tay anh, ngồi bệt xuống sàn thở dài:
_ Em không thể… Bố mẹ anh sẽ không chấp nhận một người con gái như em đâu.
_ Sao em lại nói thế? – Phương ngồi xuống bên cạnh, tay anh cầm chặt tay cô – Em hãy coi đó như một giấc mộng dài đi. Giờ em đã tỉnh và có anh ở bên cạnh suốt đời…
Lam cúi đầu:
_ Anh có tin em vì tiền mà đi hát trong vũ trường không? Anh có tin em cặp với rất nhiều người con trai không? Và em đã chia tay họ với những lời tàn nhẫn. Em độc ác lắm. Đừng có thương em. Em không thể trao cho anh.. nụ hôn đầu tiên đầy thiêng liêng đâu… Em …
Nước mắt Lam rơi lã chã xuống tay cô và tay Phương. Phương không hề thấy giận mà chỉ thương cô hơn. Lam của anh sao mà mềm yếu thế. Cô như một bông hoa yếu ớt trong gió bão… Một mình chống chọi thì sao không tránh khỏi một chút gãy lá, dập cành? Giờ đây, anh sẽ che chở cho cô, không để cô bị tổn thương nữa. Khẽ nâng khuôn mặt đẫm nước mắt của Lam lên, anh nói trong xót xa:
_ Tội em tôi quá!
Anh cúi xuống thật thấp, hôn nhẹ lên vầng trán thông minh bướng bỉnh rồi xuống mắt nghe vị mặn của nước mắt tê dại trên bờ môi. Lam im lặng đón nhận. Cảm xúc này đến với cô rất kì lạ, đến mức kì diệu. Ra đây mới thực sự là… hôn… Những lần trước cô diễn mà chẳng có hồn tí nào. Vì nó không được nốt nhạc thanh thoát từ trái tim cô hoà lẫn, vì nó không được cô đón nhận… Trong lòng Lam, giờ đây chỉ còn là Phương và cuộc sống mới. Cô sẽ vì anh để làm nên một hạnh phúc mà cô xứng đáng được hưởng. Lam biết ơn ông trời đã ban tặng Phương cho cuộc đời đầy bất hạnh của cô.

Lam ngồi ngoan ngoãn trong lòng Phương. Anh kê cằm vào đầu Lam, mắt mơ màng;
_ Anh đang rất hạnh phúc vì có được em!
Lam cười nhẹ:
_ Rồi anh sẽ thấy bất hạnh sớm thôi. Tính em bất thường lắm!
_ Chỉ cần em luôn ở bên anh là được, mọi điều anh chịu tất! – Phương cất giọng khẳng khái – Mai chúng ta đi chơi nhé? Ngày kia cũng chơi… Tất nhiên là khi em học xong…
Lam chặc lưỡi:
_ Không được rồi! Em phải về quê vì ngày kia là giỗ bà ngoại em.
Phương nhận thấy có chút xót xa trong giọng nói của Lam. Anh xiết nhẹ tay Lam:
_ Anh về cùng với nhé?
_ Đừng anh! – Lam lắc đầu – Giờ chưa phải lúc. Đợi em hai ba năm nữa được không?
Phương nheo mắt lắc đầu:
_ Không được! Lâu quá! Anh muốn ngay lập tức cơ. Anh đã chờ em … lớn năm năm rồi!
Lam nghiêng người;
_ Vậy thì thôi luôn, chẳng có thời hạn gì hết.
Phương suỵt nhẹ:
_ Không được! Em thừa biết tính anh mà… Bao giờ em đi, anh đưa em ra… taxi…
Lam bật cười:
_ Ngày mai ạ! Cám ơn anh!
Nụ cười của Lam đẹp qúa, khiến hồn Phương ngất ngây. Biết hạnh phúc thế này, anh đã đến tìm cô sớm hơn, chẳng qua trong anh còn chút tự ái đàn ông thôi.
Phương giúp Lam dọn đồ sang một nhà mới. Cô nói rằng ngôi nhà này chỉ có anh biết được thôi. Phương cũng không hỏi vì sao cô làm thế. Phương tin ở Lam. Mọi hành động, việc làm của cô dù có làm anh đau lòng một chút nhưng chỉ là để che dấu một cái tôi yếu đuối bên trong. Lam rất cần được bảo vệ!

Mấy ngày sau, Phương tìm Lam khắp nơi. ở trường, ở kí túc xá, ở nhà trọ đều bặt tin tức. Anh bực lắm. Lẽ ra bây giờ cô phải có mặt ở đây rồi chứ? Hay Lam lại tránh mặt anh? Không đâu. Lam đã hiểu rõ lòng anh rồi còn gì. Lam không để quên để chuyển đi nơi khác! Anh phải kiên nhẫn chờ đi.
Phương cố gắng dậy thật sớm để dọn phòng và dọn nhà. Cả ngày hôm qua anh đã đứng chờ Lam ở kí túc xá và ở nhà trọ đến mệt nhoài cả người. Nếu không vì bố và dì dặn thì anh cũng chẳng thèm dậy làm gì. Anh nhớ lại câu chuyện tối qua với bố và dì – một câu chuyện gây ngạc nhiên cho anh không ít. Anh có thêm một người em gái, tuy chỉ là con riêng của dì. Phương không hề hỏi về quá khứ của dì bởi Phương biết đó là một nỗi đau. Qua năm năm suy nghĩ chín chắn hơn, Phương không còn ghét dì mà thương dì hơn. Cuộc đời dì như một kiếp hoa trôi trên dòng sông đầy sóng… Nay dì tìm được con gái, chắc dì vui lắm. Bố còn dặn phải coi nó như em và bù đắp cho nó tình thương gia đình. Có lẽ để thuyết phục nó về đây, bố và dì phải mất rất nhiều thời gian và công sức!
Phương gặp Yên ở cầu thang, cô cầm một lọ hoa hồng nhung rất đẹp. Phương cười:
_ Yên mang hoa vào phòng em gái của Phương à?
Yên gật đầu:
_ Mong sao cô bé ấy thích. Căn phòng ấy cả ngày hôm qua dì và Yên dọn đó!
_ Chắc nó thích thôi! Công của bao nhiêu tình thương mà.
Phương vươn vai đi xuống. Yên hỏi với theo:
_ Phương dọn dẹp phòng chưa, để Yên giúp?
Phương nheo mắt:
_ Rồi! Cám ơn nghe!
Yên đi nhanh lên lầu. Cô đặt lọ hoa trên bàn học của cô bé. Cả ngày hôm qua cô được nghe dì Lương kể về cô con gái với một sự yêu thương vô bờ. Dì không tiết lộ tên vì dì muốn dành bất ngờ cho cả hai: Yên và Phương.
Ngắm lại căn phòng lần nữa, Yên thấy hài lòng. Cô nghe thấy tiếng mở cổng và tiếng ô tô chạy vào. Yên mỉm cười phóng xuống nhà. Xe dừng lại trong sân thì Yên xuống. Phương cũng đứng đó từ lúc nào. Cửa bật mở, bà Lương và ông Thịnh bước ra, liền sau đó là Lam. Phương và Yên sửng sốt. Lam cũng không nói được gì. Con trai của ông Thịnh lại là Phương ư? Rõ là trò chơi của số phận mà!
Cố ngăn tiếng nói phản kháng trong người, Phương bước tới. Ông Thịnh vui vẻ:
_ Bố và dì đưa em gái của con về đây. Chắc hẳn hai con đã biết nhau?
Phương trả lời máy móc:
_ Dạ… Biết!
Yên chạy lại, hồ hởi nắm lấy tay Lam:
_ Thật không ngờ! Lam lại là con của dì Lương… Nhìn kĩ ra hai người rất giống nhau.
Bà Lương có vẻ vui vì câu nói của Yên. Lam lạnh lùng:
_ Tôi không thấy đúng lắm. Mọi người đều bảo tôi giống bà ngoại.
Bà Lương và ông Thịnh hiểu đó là câu trách khéo của Lam. Bà ngoại chỉ là người ngoài, làm gì có huyết thống.
Lam nhìn chằm chặp vào Phương, miệng nở nụ cười:
_ Điều em không ngờ là em lại làm em gái anh – một con người nổi tiếng. Em vui lắm! Hy vọng anh sẽ coi em là một cô em gái đúng nghĩa!
Phương lặng người. Anh đã chờ cô trở về nhưng không phải bằng cách này. Một danh phận trong nhà anh chờ cô nhưng đâu phải là cô em gái bé bỏng… Một rào cản nữa lại được dựng lên trước mặt anh và Lam mất rồi. Thật trớ trêu.
Ông Thịnh giục con:
_ Con nói gì đi chứ Phương? Nhanh lên!
Phương cười cười:
_ Anh sẽ dành hết tình cảm cho em, yên tâm đi Lam ạ!
Với anh, câu nói đó có hai nghĩa và anh hy vọng Lam hiểu điều đó. Bà Lương nắm tay Lam kéo vào nhà. Lam nhìn xung quanh với đôi mắt lãnh đạm. Bà mẹ sống trong sung sướng còn con thì chật vật, khổ sở trong đời. Thật đáng buồn…
Lam ngồi đối diện với Phương ở bàn ăn. Anh nhìn cô chằm chặp khiến cô bối rối. Lam nghiệm ra rằng cô và anh sẽ mãi không bao giờ gặp nhau…
Yên nhìn Lam với con mắt yêu thương. Số phận Lam thật lận đận long đong, bây giờ có mẹ rồi chắc sẽ được bù đắp nhiều. Bà Lương là một người giàu tình cảm và rất tế nhị.
Ông Thịnh hỏi:
_ Lam này… Học ở trường có vất vả không?
Lam hiểu ông nói về tiền nong. Nếu không vì lời trăn trối cuối cùng của ngoại thì Lam đâu có ngồi yên để nghe họ cật vấn? Nước mắt của người đàn bà kia đâu thể làm lung lay nỗi oán hận trong lòng cô! Mãi mãi không thôi oán hận!
_ Dạ… Cũng có chút ít vất vả, nhưng cháu lo được…
Bà Lương dù không hài lòng về cách xưng hô của Lam song vẫn im lặng. Bà biết Lam cần nhiều thời gian để thay đổi. Hiện giờ bà đang rất vui vì được đoàn tụ cùng con. Có lẽ nó đã tha thứ cho bà!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN