Tổng Giám Đốc Là Sói
Phần 13
Cuối tuần vui vẻ nha mọi người . 😍😍
Truyện : Tổng Giám Đốc là Sói .
Tác giả : Trương Huệ .
Vẫn như cũ , mẹ Linh lại có muôn vàn lý do để đi về một mình và có cớ để Linh và Việt đi cùng với nhau.
Lần này Linh cũng không ý kiến gì . Ý kiến cũng phải đi chung với Việt , mà không ý kiến thì cũng phải đi, vậy nên không ý kiến làm gì cho mệt . Người phải chở về còn không thấy phiền , cô có gì đâu mà phải nghĩ ngợi .
Về đến cổng , Linh vừa xuống xe còn chưa kịp chào Việt thì thấy Hải , anh đang đi về phía Linh .
– em cuối cùng cũng về rồi .
– ( ngạc nhiên ) sao anh lại ở đây ?
– anh đợi em .
– sao anh biết là em sẽ về ?
– ngày nào anh cũng đợi ở đây .
– anh làm sao thế , có chuyện gì sao ?
– anh muốn nói chuyện với em. Em đến đó ngồi một lát đi .
Người ở trong xe nhìn ra , nét mặt cau có tâm trạng bất ổn .
Chẳng hiểu sao lại bật pha đèn lên chiếu thẳng vào họ , hành động trẻ con chưa từng xuất hiện trong lịch sử .
Linh lúc ấy mới nhớ ra chưa cảm ơn Việt đã đưa cô về nên quay sang nói với Hải .
– anh đợi em một lát .
Cô đi tới chỗ xe , gõ nhẹ vào cửa kính , Việt miễn cưỡng hạ cửa kính xuốn một chút . Nét mặt như có cả sự tức giận .
– có chuyện gì ?
– cảm ơn anh đã đưa tôi về .
– không có gì .
– vậy tôi đi trước , anh về cẩn thận .
Linh quay người đi thì Việt gọi .
– đợi chút .
– hả .
– ừmm…. Đó là ai vậy ?
– ai ?
– cô đừng có hiểu lầm, tôi chỉ là hơi tò mò thôi .
– anh nói anh ấy à. Anh ấy là hàng xóm của tôi .
” anh ấy? ( tức giận thêm một chút )
– đúng , anh ấy .
– Ừ . ( rất giận )
Linh ngơ ngác nhìn xe chuyển hướng rồi đi vào trong màn đêm .
” bị sao vậy ? ”
Linh quay lại chỗ Hải , Hải vẫn ngồi ở đấy , vẫn là cái dáng vẻ cô độc khó gần như thời gian vừa qua cô đã nhìn thấy .
– anh có chuyện gì vậy ? Dạo này tâm trạng anh hình như không ổn .
– anh không ổn , rất không ổn .
– anh uống say rồi à ?
– một chút .
– vậy anh vào nhà ngủ đi . Gió ngoài này độc lắm. Em cũng vào nhà chuẩn bị ít tài liệu , mai đi làm lại rồi .
Linh vừa đứng lên thì tay bị Tay Hải giữ lấy .
– ngồi xuống đi , anh còn chưa nói chuyện với em .
Linh cảm thấy có gì đó rất bất an, sao cô lại lo lắng tới như vậy .
– có biết tại sao suốt thời gian qua anh ít liên lạc với em không ?
– em không biết .
– ( cười buồn ) vì anh sợ , anh sợ khi mình nghe thấy giọng nói của em sẽ nhớ em mà quay về .
– em …
– em không cần gấp gáp . Anh biết em đang qua lại với người đàn ông kia . Anh sẽ không làm gì cả , chỉ muốn nói em nghe thôi . Tôi anh về đây .
Hải cứ như thế đứng lên mà đi về , để lại Linh với một đống hỗn độn . Cô ngồi đó rồi cố gắng trấn an mình . ” chắc tại anh ấy say nên mới nói như vậy , quen nhau lâu thế rồi cũng chỉ coi nhau như anh em trong nhà . Chẳng lẽ nào anh ấy chia tay người yêu , buồn quá uống say nên nhận nhầm người ”
Nghĩ thế nào cũng chưa thấy thông , còn muốn suy nghĩ thêm một chút thì mẹ cô trở về .
– còn chưa chịu vào nhà sao ?
– con muốn hóng gió một chút .
– vào nhà đi , đêm ở ngoài không tốt .
– vâng .
Linh vào trong nhà tắm rửa thay đồ , sau đó chuẩn bị chút công việc đối phó với ngày đi làm trở lại , mai chắc chắn sẽ rất khốn khổ .
Nhiệt độ phòng vừa đủ , chữ bay nhảy trên màn hình gần giống như thôi miên người ta , có một cô gái ngủ gục trên bàn làm việc .
Mới sáng sớm, mặt trời còn lười chưa muốn chiếu sáng thì Linh đã bị mẹ vào phòng lôi dậy . Vẫn như thế, vẫn là cơm hộp tình nhân .
Mắt nhắm mắt mở nấu nướng coi như cũng tạm ổn, chỉ có điều cơ thể không hợp tác, làm thế nào cũng không thấy tỉnh táo .
– hôm qua lại ngủ muộn đúng không ? .
– con bận việc mà mẹ .
– đem hộp cơm này tới công ty , trưa nhớ đem cho Hoàng Việt .
– con thực sự cảm thấy nghi ngờ nha . Con là con mẹ hay anh ta mới là con mẹ vậy .
– cả hai .
– ( cạn lời )
Linh ra tới cổng không thấy Việt , cảm giác hụt hẫng len lỏi trong lòng . Cũng không sao , bình thường vẫn tự đi xe tới công ty mà .
Vừa tới sảnh công ty thì gặp Việt , rõ ràng là nhìn thấy cô nhưng lại vờ như không thấy , cũng không có lấy một cái nhìn .
Linh đem cơm vào phòng , quả nhiên không nằm ngoài dự đoán , bàn làm việc của cô giấy tờ chồng chất , nếu ngồi xuống chắc chắn không thấy người .
Bà cô tổ trưởng thong thả bước tới .
– chào buổi sáng .
– ( cười gượng ) chúc chị ngày mới tốt lành .
– cái đó …Công việc của cô , cứ từ từ mà làm .
– em biết .
– biết thì tốt , vất vả rồi .
Nếu không biết thì sao ? Thay đổi được à .
Bà tổ trưởng đi rồi Nguyệt quay sang hỏi .
– mấy hôm nay đi đâu vậy ?
– đi có chút việc .
– Công việc nhiều như vậy ? Làm kịp không ?
– Tối sẽ đem về nhà làm .
– ừ , cố lên .
Phải cố chứ làm sao được . Việc thì nhiều như thế nhưng đúng 11 giờ vẫn phải nhớ đem cơm cho tổng giám đốc , anh ta mà đói thì sẽ ốm. Ốm rồi không ai điều hành công ty, mà như thế thì công ty sẽ phá sản , cô sẽ mất việc làm. Lý do hợp lý như thế , không nghe cũng đâu có được .
” cốc , cốc , cốc ”
– vào đi .
axx, nghe sặc mùi nguy hiểm , sao cứ như đang trút giận vào mấy từ này vậy không biết .
Linh mở cửa bước vào , Việt cũng không ngẩng đầu lên nhìn .
” lại làm sao vậy nhỉ ”
Linh đặt hộp cơm xuống , theo thói quen gợi chuyện .
– công việc nhiều lắm sao ?
– ( không trả lời)
– ăn cơm thôi .
– ( vẫn không trả lời )
– anh có chuyện gì ?
– cô đem cơm ra ngoài đi , tôi đang bận.
– anh không ăn à .?
– không .
– bao tử không tốt , sao có thể không ăn cơm được .
– ( im lặng )
Linh cảm thấy dường như người đàn ông kia có vẻ đang rất bận , rất rất bận. Cô cũng thôi không nói gì nữa mà đi ra ngoài . Linh đâu có biết là trong lòng Việt đang vô cùng khó chịu . Là cảm giác gì chính anh ta cũng không biết rõ , chỉ biết là khi thấy Linh đứng gần người đàn ông khác , không kiềm chế được mà muốn nổi giận .
Đến chiều trở về nhà Linh cũng không gặp Việt , cô tự mình lái xe về nhà . Vừa thấy mẹ đã cảm thấy vô cùng bất an .
– mẹ , mẹ đừng nhìn con như vậy có được không ?
– mẹ có chuyện muốn nói với con .
– mẹ nói đi, con còn rất nhiều chuyện phải làm .
– cô Thu đi vắng mấy ngày, nhờ con qua nhà chăm sóc cho Hoàng Việt .
– mẹ à, anh ta đâu phải trẻ con, chăm sóc gì chứ .
Linh còn chưa nói hết ý thì nhận ngay được cuộc gọi từ ” mẹ người yêu ” .Mặt nhăn nhó , nụ cười méo mó nhưng vẫn nghe điện thoại với điệu bộ nhiệt tình nhất .
– con nghe ạ .
– con chịu khó qua nhà nấu cơm giúp cô được không ? Chìa khóa đã đưa cho mẹ con rồi , đồ ăn cô cũng mua sẵn. Việt nó không thích ăn đồ ăn bên ngoài, con giúp cô có được không ?
Có thể trả lời không sao ? Tất nhiên là không thể được .
Linh đành phải đồng ý . Cô lại đem tất cả những thứ cần làm tới nhà Việt, trong lúc chờ đồ ăn chín có thể tranh thủ làm việc .
Vừa tới nơi cô đã bắt tay luôn vào công đoạn nấu nướng , phải làm xong trước khi trời tối, ở một mình cảm giác vô cùng đáng sợ .
Xong xuôi mọi thứ cũng gần 7 giờ, Việt vẫn chưa về . Linh định để đồ ăn trên bàn rồi viết mẩu giấy cho Việt sau đó trở về nhà . Giấy còn chưa kịp viết xong trời đã mưa lớn, cô lại không đem theo áo mưa , nếu ra ngoài chắc chắn ướt hết .
Sấm chớp khiến Linh thấy sợ , cô cứ liên tục nhìn vào đồng hồ . Hơn nửa tiếng trôi qua mưa vẫn chưa tạnh . Có tiếng mở cửa , chỉ là tiếng mở cửa thôi cũng khiến mọi sợ hãi trong lòng cô bay đi hết .
Linh giật mình khi thấy Việt trở về với một thân ướt sũng .
– anh làm sao thế , quần áo anh sao lại ướt hết như vậy .
– ( ngạc nhiên ) sao cô lại ở đây ?
– cô bảo tôi qua nấu cơm cho anh .
– ừ .
– Anh mau đi thay đồ đi không cảm lạnh .
Việt đi vào trong phòng . Còn không phải do cả ngày ngơ ngác đến mức trở về cũng còn chưa thoát khỏi sao ? Rời khỏi xe rồi mà cũng không thèm che ô, cứ thể để bản thân bị ướt .
Việt thay đồ xong cảm thấy đầu hơi choáng váng , người cũng nóng hơn bình thường .
Anh ta đi lên giường lấy chăn đặp lại , cảm giác vừa nóng vừa lạnh quả thực khiến người ta không thoải mái .
Linh đứng bên ngoài chờ lúc lâu không thấy Việt ra , không kìm chế được mà gõ cửa .
– anh xong chưa , đồ ăn nguội hết rồi .
Bên trong không có tiếng trả lời, cửa cũng không khóa , Linh đẩy cửa bước vào . Nhìn thấy Việt nằm trên giường đắp chăn bỗng thấy lo lắng, cô đi đến bên cạnh gọi nhỏ .
– anh dậy đi
.
– ( im lặng )
Linh dường như bị thôi miên khi nhìn vào khuôn mặt ấy , nó đẹp đẽ , vô cùng thu hút .
Bàn tay không ngoan ngoãn mà chạm nhẹ vào má Việt , sau đó giật mình khi thấy nhiệt độ ở đó vô cùng nóng .
Linh đưa tay chạm vào trán anh ta rồi chạm vào trán mình , thực sự là rất nóng .
Cô vội vã đi lấy khăn để chườm mát , sau đó lại đi nấu một chút cháo . Trời vẫn đang mưa nhưng cố chạy ra ngoài mua thuốc , kết quả trở về ướt hết đành lấy áo của Việt để mặc . Cũng may trong túi xách có miếng dán ngực với quần nhỏ dự phòng , nếu không cũng không biết làm thế nào .
Linh vào kiểm tra thì thấy Việt đã hạ sốt , cô đem cháo lên cố gắng đánh thức Việt .
– anh dậy đi , ăn chút cháo sẽ ấm người hơn .
Trong cơn mê man nửa tỉnh nửa mê , Việt nhìn Linh có cảm giác cô vô cùng xinh đẹp lại rất ấm áp . Thấy anh ta ốm không bỏ mặc còn nấu cháo , cảm động , thực sự cảm động .
– anh thấy trong người thế nào rồi ?
– tốt hơn rồi . Quần áo cô… ?
– à , nãy đi mua thuốc ướt hết, tôi lấy đồ của anh mặc .
Việt nghĩ đi đâu đó xa xôi một chút rồi đỏ mặt , Linh cũng nhận ra sự bất thường nhưng không biết là gì , cô nói với Việt .
– anh yên tâm , tôi nhất định sẽ giặt sạch nó trả lại cho anh .
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!