Oan Gia Biến Thân Gia
Chương 8
Nói giỡn gì chứ! Nếu thật sự tìm hắn làm bạn nam, nàng dám cam đoan, ngày mai trong công ty nhất định lời đồn đãi sẽ bay đầy trời, mẹ nàng cùng Trầm bá mẫu cũng sẽ theo đó ồn ào, liều mạng muốn tác hợp hai người bọn họ, nàng không nghĩ tìm phiền toái cho chính mình đâu!
Thở dài một tiếng, ngữ điệu Trầm Văn Tề càng thêm nhu hòa “Anh chỉ là lo lắng cho em, muốn chiếu cố em……”
Phạm Ý Hân sửng sốt, không biết vì sao, mặt của nàng cư nhiên đỏ, tim đập cũng theo đó nhanh hơn, cảm xúc không hiểu nào đó bắt đầu xôn xao.
Lần đầu, nàng có thể xác thực cảm nhận được hắn quan tâm nàng, chân thành tha thiết như vậy, nồng hậu như vậy…… Dường như đã vượt qua bổn phận bằng hữu……
“Uy?” Bởi vì nghe không được của nàng thanh âm, hắn sốt ruột hỏi:“Em có nghe được anh nói không?”
Không! Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng! Nhất định là nàng suy nghĩ nhiều quá!
Nàng lắc đầu, muốn dứt bỏ hoàn toàn ý nghĩ vớ vẩn kia.“Nghe được rồi. Anh không cần lo lắng, tôi sẽ chiếu cố chính mình, tôi còn có việc phải làm, không thể hàn huyên.”
Nói xong, nàng vội vàng cắt đứt điện thoại, không dám cùng hắn nói thêm nhiều chuyện với nhau, rất sợ ý niệm mạc danh kỳ diệu trong đầu kia lại xuất hiện, ảnh hưởng lý trí của nàng.
Nhìn hiệp ước trên tay, nàng có chút tự giễu cười.“Thật là, ta nhất định là làm việc đến đầu óc mơ màng, mới có thể nghĩ chuyện kỳ quái như vậy.”
Nàng nâng dậy tinh thần, tiếp tục chiến đấu hăng hái cùng với chi tiết hiệp ước rườm rà, đem toàn bộ tâm lực đặt ở trên công việc, về phần cảm giác kỳ lạ mới vừa rồi kia, đã bị nàng cố ý áp chế, giấu ở chỗ sâu trong đáy lòng.
Đó là cảm giác không nên xuất hiện…… Hãy quên đi! Nàng nhất định phải quên! Nhất định!
Một giờ sau, nàng rốt cục xem xong tất cả cổ có chút mỏi, sau khi xác định các mục chi tiết không có sai, nàng thở ra một hơi, nhắm mắt lại, dựa vào ghế ngồi, hoàn toàn thả lỏng, tính nghỉ ngơi trong chốc lát.
Chính là, vừa mới nhắm mắt, nàng lại nhịn không được nhớ tới Trầm Văn Tề, hắn nhã nhặn ôn hòa cười, thái độ săn sóc đầy đủ…… Trong lòng nàng phản phúc xuất hiện, nàng càng cố gắng không thèm nghĩ nữa, càng cố tình lại càng nhớ tới……
“Đáng giận! Mình rốt cuộc làm sao vậy!” Tâm hoảng ý loạn, Phạm Ý Hân chỉ có thể rống giận để phát tiết cảm xúc không thể giải quyết, bất quá âm lượng của nàng quá lớn, kinh động Tiểu Lỵ bên ngoài.
Tiểu Lỵ gõ cửa, bên ngoài khẩn trương hỏi:“Phó tổng? Phó tổng? Chị không có việc gì chứ?”
Nàng lúc này mới cảnh giác chính mình thất thố. Vội vàng cao giọng trả lời “Không có việc gì, chị tốt lắm, em đi làm việc của em đi, không cần lo lắng cho chị.”
“Đúng vậy……”
Phạm Ý Hân bụm mặt, ảo não vạn phần, tâm tình thập phần hỗn loạn.
Lại nữa, lại là bởi vì Trầm Văn Tề, làm cho nàng quên thời gian, địa điểm, không thể khắc chế chính mình.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần chuyện có liên quan tới Trầm Văn Tề, luôn có thể dễ dàng tác động cảm xúc của nàng. Lúc trước, nàng luôn cho rằng đó là bởi vì nàng rất chán ghét Trầm Văn Tề, nhưng hiện tại nàng hình như có chút hiểu được, đó cũng không phải bởi vì chán ghét hoặc căm hận, mà là một loại cảm xúc khác càng phức tạp, càng thâm trầm –
Một loại cảm xúc nàng không muốn thừa nhận, càng sợ hãi thừa nhận……
*
Buổi chiều bảy giờ, công ty Phạm Dương cùng xí nghiệp hưng mĩ thương phật anh đặc ký hiệp ước trong hai năm, lần hợp tác này, Phạm Dương thu lợi mấy trăm vạn đôla, có thể nói là giao dịch thành công lớn, mà đối với phật anh đặc mà nói, cũng đồng dạng thu lợi không ít, cho nên ở trong tiệc rượu chúc mừng, hai bên chủ quản cấp cao đều cười không ngừng, khách và chủ đều vui.
Bởi vì việc làm ăn này là Phạm Ý Hân đàm thành, Phạm phụ vì thành công của nữ nhi mà thập phần đắc ý, uống rượu cũng đã quên kiềm chế, uống đến mặt đỏ bừng.
Phạm Ý Hân một bên tiếp đón chủ quản cao cấp của phật anh đặc, đồng thời cũng lưu ý đến vẻ say rượu của phụ thân, nàng vội vàng đi đến bên cạnh phụ thân, thấp giọng nói:“Ba, người uống nhiều rồi, đừng uống nữa.”
“Không…… Không sao……” Phạm phụ mặt đầy tươi cười, nói chuyện giống như người nói đớt.“Ba ba hôm nay thật cao hứng, ta rất vui mừng…… Nữ nhi bảo bối thông minh nhất vì công ty lập công lớn……”
“Ba, người thật sự uống rất nhiều rượu.” Nàng nhăn mi lại, dở khóc dở cười.
Phạm phụ lắc đầu, thân hình có chút không vững.“Ta không có say…… Ta rất tỉnh!”
“Được được được, người không có say, bất quá hiện tại thời gian đã trễ, người về nhà nghỉ ngơi trước tốt hơn.” Phạm Ý Hân giúp phụ thân, quay đầu gọi lái xe tới.“Tiểu lí, đưa chủ tịch về nhà đi.”
“Vâng.” Tiểu lí lên tiếng, giúp đỡ Phạm phụ ý thức không rõ rời khỏi hội trường.
Nàng nhẹ nhàng thở ra, khôi phục tinh thần tiếp tục cùng nhóm chủ quản phật anh đặc giao tế, thay thế phụ thân sắm tốt vai chủ nhân.
Rốt cục, tiệc rượu đã xong, mọi người từ từ rời đi.
“Phó tổng, vất vả, đêm nay tiệc rượu thực thành công.” Quản lí bộ phận bán hàng Mạnh Chí Hàn của Phạm Dương pha chén trà nóng giải rượu đưa cho nàng.“Uống chút trà đi, hôm nay mọi người đều uống không ít rượu, uống chút trà nóng sẽ thoải mái hơn.”
“Cám ơn.” Nàng tiếp nhận trà, uống mấy ngụm.“Đồng nghiệp trong công ty đều đi rồi sao?”
“Ân.”
“Tôi cũng nên đi trở về, anh cũng trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Phạm Ý Hân rời khỏi hội trường, bởi vì uống rượu, nàng cũng không định lái xe, mà là hướng trạm xe điện ngầm gần nhất đi đến. Xe điện ngầm rất nhanh lại thuận tiện, chỉ mất 20 phút, nàng một mình đi ra khỏi trạm xe điện ngầm, trên đường đi về nhà.
“Kỳ quái, đèn đường hỏng rồi sao?” Trên đường yên tĩnh một mảnh tối đen, chỉ có ngọn đèn mỏng manh ở hai bên bắn ra.
Đêm đen làm nàng có chút bất an, trên đường tắt cũng không có người nào khác đi, không khí tràn ngập nguy hiểm nào đó, khiến nàng không tự giác nhanh hơn cước bộ.
“Đừng nhúc nhích!” Đột nhiên, thanh âm nam tử thô ách từ phía sau nàng vang lên, nàng còn không kịp phản ứng, cánh tay liền bị bắt lấy thô bạo, nàng đang muốn lớn tiếng kêu cứu, miệng lại bị chế trụ, cả người bị kéo đến góc yên lặng, đao nhỏ bén nhọn gắt gao để ở yết hầu của nàng.
“Không cho phép kêu! Bằng không đừng trách ta thương tổn ngươi!” Trong đêm tối, nàng nhìn không rõ diện mạo đối phương, chỉ nghe thấy đối phương đè thấp thanh lượng đe dọa nói:“Đem túi xách lấy ra, nhanh chút!”
Phạm Ý Hân thử trấn tĩnh xuống, một tay chậm rãi lấy túi xách ra, nội tâm suy tư về việc làm thế nào thoát ly hiểm cảnh.
Cướp một tay giữ đao, một tay nguyên bản đang che miệng nàng lại rời khỏi, muốn tiếp nhận túi xách. Phạm Ý Hân đột nhiên co lại khuỷu tay hướng ngực của hắn mãnh lực đánh tới, hắn thét lớn một tiếng, đau đến mức gập người lại, nàng nhân cơ hội bổ thượng một cước, hung hăng đá trúng nơi yếu ớt nhất của hắn.
Cướp phát ra một tiếng kêu rên, quỳ rạp xuống đất “Đáng giận! Đau chết ta!”
“Xứng đáng! Yên tâm đi, không chết được!” Phạm Ý Hân cười lạnh một tiếng, mở túi xách, lấy ra di động muốn báo nguy.
Cướp thừa dịp nàng không chú ý, chịu đựng đau đớn, đột nhiên nhảy dựng lên đánh ngã nàng.
“Xú nữ nhân! Cư nhiên dám đá Lão Tử! Lão Tử vẽ hoa lên mặt của ngươi!” Cướp ngăn chặn nàng, cầm lấy dao nhỏ hướng phía mặt của nàng đi xuống.
“Không!” Phạm Ý Hân sắc mặt tái nhợt, lần đầu cảm nhận được sợ hãi mãnh liệt như thế.
Tại thời khắc khẩn cấp, cướp đột nhiên bị đại lực đẩy ra, một người nam nhân xoay người đá hắn.
Nàng vội vàng đứng lên, mặt trắng không còn giọt máu xoay nhìn hai người đang đánh nhau trước mắt, lúc này mới phát hiện người cứu nàng đúng là Trầm Văn Tề!
Trên mặt hắn tươi cười không thấy, chỉ có tức giận sôi trào, cổ kinh người kia lập tức làm Phạm Ý Hân rung động, nàng phục hồi tinh thần lại muốn báo nguy, lại phát hiện di động do ngã hỏng rồi, chỉ có thể lớn tiếng kêu cứu “Có ai không giúp với! Có người cướp bóc!”
Kỳ thật, Trầm Văn Tề vốn không cần hỗ trợ, cướp căn bản không phải đối thủ của hắn, hắn không hổ là cao thủ Taekwondo, chính quyền, sườn đá, toàn bộ uy lực mười phần, sau hai ba cước đã đem cướp đánh cho mặt mũi bầm dập, té trên mặt đất không thể động đậy.
Sau khi xác định cướp rốt cuộc không thể uy hiếp thành công, Trầm Văn Tề lập tức đi hướng Phạm Ý Hân, kiểm tra nàng có bị thương hay không, một bên lo lắng hỏi:“Em không sao chứ?”
“Tôi…… Tôi không sao……” Trên người nàng chỉ trầy da một chút, cũng không lo ngại.
“Thật tốt quá.” Hắn nhẹ nhàng thở ra, trên mặt rốt cục xuất hiện tươi cười, như trút được gánh nặng.“Em không có việc gì là tốt rồi, anh rất lo lắng cho em.”
“Cám ơn anh…… Anh cũng không có việc gì chứ?” Nàng trong lòng vừa động, cảm xúc không hiểu buổi chiều kia lại lần nữa hiện lên.“Anh không có chỗ nào bị thương chứ?”
“Anh không sao.” Hắn an ủi nàng, bàn tay to ấm áp đặt ở trên vai nàng, truyền lại quan tâm chân thành tha thiết.“Đã không có việc gì, hắn thương tổn không được em, chỉ cần có anh ở đây, anh tuyệt đối sẽ không để bất cứ kẻ nào thương tổn em!”
Lời hắn nói làm cho Phạm Ý Hân ngây ngẩn cả người, trong lòng cảm động không thôi, hốc mắt đỏ lên, nhịn không được khóc ra.
Vừa thấy nàng khóc, Trầm Văn Tề cũng hoảng.“Làm sao vậy? Đừng khóc được không……” Khó nhịn kích động trong lòng, hắn bất chấp tất cả, trực giác liền đem thân hình mềm mại của nàng lâu nhập trong lòng, càng không ngừng ở nàng bên tai ôn nhu nói nhỏ “Không cần sợ, anh ở chỗ này, em cái gì cũng không cần sợ.”
Được ôm ấp trong vòm ngực rộng lớn ấm áp tin cậy của hắn như thế, Phạm Ý Hân yên tâm mà khóc, nước mắt càng nhiều, càng mau. Nàng cũng không hiểu được chính mình vì sao muốn khóc, chỉ cảm thấy cảm xúc lung tung cần phát tiết, đó là loại cảm xúc phức tạp ngôn ngữ khó có thể hình dung.
Tựa vào trong lòng hắn, nghe tim đập hắn mạnh mẽ mà có lực, nàng tâm tình lung tung chậm rãi bình tĩnh trở lại……
Chỉ chốc lát sau, nhóm hàng xóm lục tục tụ tập, có người báo với cảnh sát, cướp bị người dùng dây thừng trói chặt, chờ đợi cảnh sát đến xử lý.
Thấy người càng ngày càng nhiều, Phạm Ý Hân có chút xấu hổ rời khỏi ôm ấp của Trầm Văn Tề.
Trầm Văn Tề tùy ý nàng giãy, cũng không nói gì, chính là lẳng lặng nhìn nàng, trong mắt chỉ có nhu tình.
Sau khi cảnh sát tới hiện trường, đem cướp mang về cảnh cục lấy khẩu cung, Phạm Ý Hân cùng Trầm Văn Tề cũng đi cảnh cục cho lời khai.
Ở cảnh cục khai báo một hồi lâu, hai người rốt cục có thể đáp tắc xi về nhà, Phạm Ý Hân bởi vì mệt mỏi, trước đó lại bị kinh hách, rốt cục thể lực chống đỡ hết nổi mà ngủ.
Trầm Văn Tề nhẹ nhàng đỡ nàng, để cho nàng tựa vào trong lòng mình, biết như vậy sẽ làm nàng ngủ thoải mái một chút.
Nghĩ đến hình ảnh mới vừa rồi cướp chế trụ nàng, lấy đao muốn đả thương nàng, vẻ mặt hắn trở nên vô cùng âm trầm.
Lần đầu, trong đầu hắn nảy sinh ý niệm muốn giết người, bởi vì người kia muốn đả thương nàng…… Cảm xúc mãnh liệt như vậy, tất cả đều bởi vì nàng……
May mắn nàng không có việc gì…… Nhìn dung nhan nàng xinh đẹp ngủ, ánh mắt dày đặc của hắn chuyển nhu, cúi đầu, ở hai gò má nàng cẩn thận hôn, rất nhẹ, thực nhu, giống như gió xuân thổi qua.
Hắn nói qua, hắn phải bảo vệ nàng, chỉ cần có hắn, tuyệt đối không để cho bất cứ kẻ nào thương tổn nàng, đây không chỉ là hứa hẹn, mà là lời thề — lời thề đến suốt đời.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!