Khi Vong Ma Là Người Yêu
Phần 2
Khi Vong Ma Là Người Yêu
Tác giả: Huyền Trần
Thuhuyen Tran
#2
Tôi vọt xe ngay sang đó nhưng cũng không thấy ai . Chả lẽ lại nhầm? Tôi vòng đi vòng lại để nhìn cũng chẳng có gì..ngoài con đường vắng vẻ này . Đảo mắt xung quanh một lần nữa tôi lao xe đi về, tiếng pô xe tành tạch mà sao giống tiếng ai cười ha hả thế? Giảm tay ga tôi ngoái đầu lại chỉ thấy khói xì ra một vệt loằng ngoằng kéo dài .
Tới cổng nhà trọ, mọi nhà đã tắt đèn. Cầm túi hột vịt lộn trên tay tôi mở khoá cửa. Anh Tư ngủ sớm quá! Nói tôi mua đồ về mà đã nằm ngáy khộc khộc.
Bật công tắc điện tôi đá chân :
– Dậy ăn vịt lộn, em mua rồi đây.!
– Mấy giờ còn kêu, mai tao làm sáng đấy! Đi chơi về khuya thế?
Anh Tư ngái ngủ dậy uống ca nước, mắt mở mắt nhắm cất túi trứng vào chạn :
– Để mai ăn thôi. Giờ tao buồn ngủ rồi! Nay đi chơi với em út ghê nhỉ?
Tôi chả móc điện thoại ra hay nhìn cái đồng hồ nhỏ trong góc vội nói :
– Cứ ngủ sớm như anh không có người yêu là phải rồi. Ăn với ngủ có ngày thành heo. Lần sau gặp e bảo Hương làm mai cho..hihi
– Mày nói anh ngủ sớm thì ra nhìn đi, sang ngày hôm sau rồi đấy!
Nghe anh Tư nói mà tôi chột dạ. Tới góc tường giơ đồng hồ , 12h 30 mà tôi phát hoảng. Cứ như đùa.! Chắc anh trêu ghẹo mình thôi, lấy trong túi quần cái điện thoại..Đúng giờ đó thật! Sao thời gian trôi nhanh thế? Lúc xem cho Hương mới gần 9h rồi ngồi có một xíu gặp mưa là về ngay có đi đâu đâu.
Ngẩn người một lúc tôi tắt điện đi nằm. Nằm trằn trọc mãi, đưa tay chạm vào sợi dây thun đeo trên tay thấy rất khó hiểu. Như nào là cưới giả vờ? Lại còn trao nhẫn! Đúng là đám con gái !
Tôi cười mỉm nhớ tới ngày xưa chơi công chúa và hoàng tử với Hương rồi ôm tay có nhẫn ấy ngủ. Hương nói đầu tuần về quê nhưng không biết là khi nào, vô tâm quá hôm qua tôi lại không hỏi kĩ để còn đưa ra bến xe. Chắc giận dỗi mất!
Nghĩ vậy tôi lấy máy ra nhắn, tin lúc tối vẫn chưa thấy trả lời ! Nhìn lại đồng hồ 2h sáng tôi lại đặt máy xuống. Hôm nay tôi đi ca chiều, sớm tôi sẽ chạy qua Hương vậy .
Tách.. Tách.. Tách..
Mưa rồi! Lạnh quá ! tôi dậy đi ra cài cửa sổ lúc tối anh Tư để mở một cánh , đã thấy nước hắt vào . Nhìn ra đường .. Con hẻm vắng .. chỉ nghe tiếng còi xe vang lên từ ngoài đường lộ.
Meo..meo..
Con mèo chạy ngang qua cửa sổ kêu khiến tôi giật mình lùi lại. Nó quay nhìn tôi gừ gừ nhảy lên song cửa rồi tụt xuống biến mất ngay sau đấy. Tôi nghển nghển xem nó chạy hướng nào nhưng không thấy. Lúc này tôi tò mò quá. Không thấy rồi mà còn cố ngó cái đầu ..
Phụp..
Bóng đèn chợt tắt! Chắc mưa gió lớn họ cúp điện đi cho an toàn đây mà. Bên ngoài tiếng mưa nặng hơn, lộp độp vào mái tôn âm thanh ồn ã..
Trèo lại lên giường tôi kéo cái mền chùm kín.Không biết chùm kín như thế đến khi nào thì ngủ nữa. Tiếng nói cười của phòng bên cạnh khiến tôi tỉnh giấc. Đồng hồ chỉ 7h, anh Tư đi làm mà tôi còn không biết chứ. Chán..nằm mãi không ngủ được khi ngủ thì lại thành muộn . Tôi mặc vội cái áo rồi chạy xe xuống chỗ Hương.
Tới nơi tôi đứng ở ngoài cổng đợi.. Mười phút rồi mười lăm phút không thấy Hương ! Hay hôm nay Huơng được nghỉ nhỉ? Không ,không phải đâu! Hương nói bữa nay trả bài mà.! Vừa suy nghĩ tôi vừa ráng đợi thêm chút nữa!
– Ơ! Anh Kiên phải không ạ?
Có ai đó gọi tôi, quay lại mà mãi không nhận ra :
– Em là..?
– Em là Thắm bạn của Hương ạ. Mấy lần thấy anh đưa Hương về nên em .. ! Mà sao anh tới đây?
Tôi xuống xe lịch sự :
– Chào em! Hôm nay mới gặp nên không biết. Có dịp mời các em đi ăn chè. Anh có bạn mở quán gần nhà văn hoá đấy!.. À..Hương không đi học hả em?
– Dạ. Cảm ơn anh đã mời! Hương không nói với anh sao? Nó về quê sớm nay rồi. Xe chạy lúc 5h.
– Hương nói đầu tuần, anh lại không nghĩ ra hôm nay !
Thắm cười che miệng nói rồi bước đi:
– Thứ hai là đầu tuần mà hihi! Thôi em lên lớp đây kẻo muộn.
Tôi gật đầu , dựng chân chống xe xuống lấy điện thoại ra gọi. Giờ mới hơn 7h, xe chạy được hai tiếng nếu nhanh tầm này có khi về đến nhà rồi. Tôi bấm số gọi mãi..có chuông đổ nhưng không bắt máy.
Bực mình quá tôi đá bánh xe máy gắt lên :
– Có điện thoại cũng như không? Yêu với chả đương dẹp dẹp hết!
Vẫn kiên nhẫn tôi gọi thêm nhưng đáp lại hoàn toàn là tiếng chuông. Đầu dây bên kia không ai chịu bắt máy. Tức giận tôi nhắn tin gửi đi : “không bắt máy thì chia tay đi, anh sẽ không làm phiền ” rồi tôi đợi đợi rất lâu mà Hương cũng chẳng thèm nhắn hay gọi. Tôi bấm máy gọi lần nữa.. Vẫn tiếng đổ chuông..
Haiz..điên tiết tôi tháo sim bẻ đôi rồi vứt thùng rác gần đấy. Lên xe phóng như điên về phòng trọ.
Ăn uống qua loa, bực bội không nuốt trôi .Tức thật! Chưa khi nào Hương như thế cả! Đúng là có người khác thật rồi..thế mà tối qua còn trao nhẫn chứ! Này thì nhẫn này!! Tôi tháo sợi dây thun vo lại ném ra ngoài chỗ cửa sổ.. Nhưng tôi không hề để ý nó chưa rơi xuống vẫn gập đôi nằm gọn mép tường cạnh song sắt.
2h mới vào ca nhưng tôi đi rất sớm. Chuẩn bị hết đồ cho ca làm tôi ra sau ngồi nhâm nhi ly cafe. Đầu cứ ong ong càng nghĩ càng bực.
Ngoài này buổi trưa vắng quá..ngồi một mình tôi chỉ nghĩ đến Hương. Vậy là Hương đã đồng ý chia tay nên mới im lặng như thế!
Reng..Reng..
Tiếng điện thoại reo tôi vội ấn nút nghe..là Hương gọi.
– Anh đây! Sao để anh gọi mãi..
…..
Alô!
…..
Alô! Gọi anh thì nói gì với anh đi chứ? Không anh cúp máy.!
Phía bên kia im lặng , không một lời đáp. Tôi nghe như có tiếng lạo xạo của gió. Cảm giác lành lạnh , hơi co người lại tôi nhìn lên trên. Trời nắng nóng mà thấy gai lạnh..hay bị cảm rồi không chừng!
Tôi đứng lên tính đi vào trong, cúi xuống cầm ly cafe mà lạ quá!.. Tay tôi như có ai nắm chặt đến cứng ngắc..cả bàn xoè ra như bọn trẻ học đếm .Nơi ngón để đeo nhẫn chút nhói đau. Lấy hết sức tôi vùng đẩy chạm vào ly café đổ tung toé xuống nền .
Cầm vứt cho gọn tôi đi vào trong hậm hực :
– Ngày gì mà như bị ma ám!
Vào ca tôi cặm cụi làm , mong cho quên những gì xảy ra hôm nay đi . Nó khiến tôi đau đầu quá!
Tới giờ cơm tối , Nam là thằng bạn làm chung khá thân , bê khay cơm ngồi cùng. Nó hỏi :
– Điện thoại mày bị sao tao gọi toàn thuê bao thế?
Tôi nhai dở miếng cơm phồng má cãi :
– Có mày bị sao á. Người yêu tao vừa gọi xong.!
– Đây mày xem, tao gọi cả chục cuộc. Nói dối mày làm gì? Sáng bà già tao mua được mớ cá tính gọi mày sang ăn. Giờ thì hết sạch..chả còn con nào..chui hết bụng tao rồi hihihi .
Tôi cầm máy Nam đưa, cả chục cuộc gọi thật..Vừa nãy Hương gọi cho tôi còn hiện lên cả số mà. Hay máy tôi hỏng? A.. Tôi Tôi nhớ ra rồi.. Sáng nay tôi đã bẻ vụn và vất đi! Nhưng..nhưng sao sao.. Rõ ràng có chuông reo tôi bắt máy nữa! Tôi run run..mồ hôi bắt đầu chảy..
Ra ngoài hút điếu thuốc, lại chỗ lúc trưa ngồi.. Gió mát, tôi gạt tay áo lau mồ hôi . Lấy điện thoại mở cuộc nhận. Đúng là số của Hương ..
Bóp trán..tôi mông lung nhìn ra đường ngoài..Chợt nghe có tiếng xột xoạt ..
Công ty ngăn bờ tường rào , phía ngoài ấy cây nhiều cũng rậm rạp lắm.Tôi rón rén lại gần..hay là ăn trộm nhỉ!!
Bóng người đội mũ đang đứng dựa vào thân cây. Cất giọng rất nhẹ gọi :
– Anh..Kiên..ơi.!
Tôi giật thót vì đúng là tiếng của Hương,cũng là bộ quần áo Hương hay mặc . Đứng im một lúc tôi đáp :
– Hương hở! Tưởng em về nhà..sao lại tới chỗ anh làm?
– Em..chưa..
– Sáng anh tới gặp Thắm, anh.. đang giận em đấy!
Hương nói nhưng lụp xụp cái mũ không ngẩng lên :
– Đừng..giận..em.
Tôi vui như chảy hội, người yêu đến tận đây làm lành còn gì bằng, sắp tới giờ vào làm tôi nhỏm hẳn qua để thấy Hương cho rõ vẫy tay tôi gọi :
– Cho anh nắm tay đi! Mai mình gặp nhé! Đội mũ thấp thế anh chẳng thấy em.
– Anh vào làm đi, đêm em tới..em nhớ anh!
– Đêm tới không sợ ma hở?
– Em không..tới em gọi nhớ!
Tôi nghĩ Hương sẽ điện thoại nên vui lắm, định khi về ghé mua cái sim nhắn số luôn. Nhìn dáng người yêu đây tôi mừng quá đi mất. Tự dưng yêu đời. Tôi gật đầu, huýt sáo đi vào trong. Được mấy bước tôi dừng quay lại..Hương còn đứng đó, lúc này quay mặt như nhìn tôi nhưng cái mũ chụp che chỉ nhìn thấy phần cổ.
Tôi đang thắc mắc đội mũ kì cục. Che cả mặt thế kia đi đứng kiểu gì thì Nam đứng cạnh vỗ vai bốp bốp hỏi :
– Nhìn gì mà ngẩn tò te thế mày?
– Người yêu tao tới hihi
– Đâu? Cho tao nhìn đi, nhất mày đấy. Bạn gái tâm lý quá!
Tôi gãi đầu cười trừ chỉ tay phía cây chỗ bờ tường rào. Tôi vẫn thấy Hương, chắc cô ấy chờ tôi vào hẳn mới về. Nam nhìn theo cứ ngó ngó :
– Tao có thấy ai đâu?
Tôi giơ cao tay hơn một chút nói lớn:
– Mắt mày có vấn đề hả? Nàng đang đứng dựa thân cây đó đó!
– Tao nhìn lòi cả mắt rồi. Không thấy ai. Đi! Lại gần đấy chỉ tao xem! Khổ. Tính tao bảo xem là phải xem cho bằng được!
Nam kéo tôi ra đó..cả hai cùng nhìn, thân cây không ai đứng dựa cả. Tôi đảo mắt nhìn xung quanh cũng không một bóng người. Phía tít tận xa xa tiếng quẹt pô và đèn xe máy mờ nhạt. Gió hưu hưu xen lẫn tiếng ồn của nhà máy .
Nam cũng nhìn theo tôi rồi chẹp miệng :
– Hay nàng về rồi hihi thôi vào làm đi mày.!
Khoác vai nhau đi tôi ngoái lại… Con đường sau lưng vắng hoe..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!