Khi Vong Ma Là Người Yêu
Phần 4
Khi Vong Ma Là Người Yêu
Tác giả: Huyền Trần
#4
Tôi kéo anh Tư vội quay vào nhà. Hai anh em thở như muốn xỉu.
Anh Tư hổn hển:
– Má ơi! Từ bé đến giờ tao mới thấy..không lẽ ma là có thật ư?
Tôi run lẩy bẩy toàn thân da gà mọc như rôm sẩy :
– Em cũng thế! Sợ quá hic hic . Bữa nay để đèn đi Tư!
– Ừ..tao cũng bay hết hồn vía.! Ơ bạn mày không tới hả?
Tôi vào nhà tắm vục nước rửa tay nói ra :
– Chắc có việc bận rồi Tư. Em điện không thấy bắt máy. Khoá cửa giúp em nha!
Anh Tư khoá cửa vẫn cất chìa chỗ tủ kệ . Tôi chui lên giường nằm trong. Cứ nghĩ đôi dép vừa nãy tôi lại nổi da gà. Bóng đèn tuýp sáng trắng khiến tôi không tài nào ngủ được. Bên cạnh anh Tư cũng thế cứ trằn trọc.
Một lúc Tư quay hỏi tôi:
– Mày ngủ được không? Tao khó ngủ quá!
Tôi ngồi dậy chép miệng :
– Em cũng thế! Hay để điện sáng nên mất ngủ . Ang ra tắt đèn đi.!
– Ừ. Chắc vậy. Nằm mà mắt cứ thao náo!
Anh Tư nói xong lồm cồm ra tắt bóng tuýp, bật bóng ngủ quả nhót lên .Ánh sáng mờ dịu mắt hẳn. Tôi nằm nghĩ linh tinh rồi thiêm thiếp!
Không biết ngủ được bao lâu tôi chợt tỉnh giấc. Mắc tiểu quá! Nằm cố nín .. Cuối cùng không chịu nổi tôi bò dậy. Đi xong thoải mái cả người thật.
Bước được một chân lên giường tôi thót tim nghe tiếng Hương gọi :
– Anh Kiên ơi..!
Tôi quay ra. Hương đã đứng ở cửa sổ! Mẹ ơi! Hương bạo thế? Đêm tối dám đi một mình đến đây! Phải tôi tôi chả ra ngoài tầm này. Phần sợ cướp giật phần sợ..sợ ma ..
Hương hôm nay lại mặc áo trắng dài ,tay không bám song sắt mà buông thõng, tóc cũng chẳng buộc cho gọn cứ xoã rũ rượi nhìn nóng bức quá!
Tôi từ từ đi lại nói nhỏ:
– Em tới hả? Trễ rồi sao không để ngày mai !
Hương im lặng như nghĩ gì sau đó mới trả lời :
– Em bận ..nên..
Tôi có chút giận hờn :
– Em bận gì? Hay hẹn hò với người khác hả hê mới nhớ tới anh? Như vậy anh không cần!
– Em không hẹn..với ai..em em đi gia..sư!
Tôi gằn giọng nói mà quay mặt đi chỗ khác:
– Đi gia sư tới tận nửa đêm hả? Nực cười quá!
Thấy Hương không nói gì rất lâu..cứ nghĩ sau khi tôi như vậy là Hương bỏ về rồi nhưng không em vẫn đứng đó, mái tóc dài che hai bên má tôi chỉ thấy mỗi cái mũi nhô nha!
Sau lúc rất lâu ấy Hương nói rất khẽ :
– Đừng giận em.. Giờ đi tới chỗ ở.. Anh sẽ hiểu! Mình đi đi anh..
Tôi giận nhưng cứ nghe Hương nói là mềm lòng :
– Thật không? Đi ban đêm này há?
– Thật mà..tin em ..!
Tôi gật đầu đáp :
– Chờ anh dắt xe chúng mình cùng .. !
Chưa kịp cho tôi nói hết câu Hương đã vội vã :
– Không cần đâu..có..có xe buýt đón..!
Tôi ngạc nhiên hỏi lại :
– Có xe buýt đêm hả? Anh tưởng 8h tối là hết chuyến rồi chứ?
– Khu em ở lúc nào cũng có!
Nhưng lúc này họ chưa tới..anh vô giường ngủ..ngủ một chút đi..
Tôi giãy nảy :
– Em đến đây rồi nói thế sao anh ngủ được? Anh đợi xe cùng !
– Anh ngủ một chút thôi..em em ra ngoài vẫy.. Quen..họ mới dừng đón cơ..
Nói rồi không đợi tôi đáp Hương đi ngay sau đó. Tôi ghé sát cửa nhìn phía ngoài hẻm rồi lên giường nằm. Gối đầu tay tôi nghĩ mông lung.. Hương dạo này khác thật? Tôi thật sự không hiểu, đến gặp tôi mà cứ lén lén như sợ ai trông thấy..? Cứ viển mông mơ màng chẳng biết ngủ được hay không ? Tôi nghe thấy tiếng của Hương, tôi thấy mình đi ra hẳn ngoài hẻm. Quay lại nhìn trên giường hai người đàn ông quay mặt vào trong ngủ. Người cạnh vách tường sao mặc quần áo giống tôi quá? Bên cạnh là anh Tư..không lẽ ảnh dẫn bạn về ngủ.? Tôi cúi nhìn bộ đồ của
mình rồi bước đi. Hương đã đợi tôi
đưa tay ra chủ động khoác vai . Cái áo trắng Hưong mặc dài như váy che tới chấm đất. Hương cười thật tươi, tôi thấy rõ khuôn mặt tuy hơi nhợt nhạt nhưng chắc do thức đêm nên thế.! Tôi cười cười vuốt mái tóc thả ngang vai ấy!
Chúng tôi vui vẻ cùng sánh bước ! Dưới nền đường không có cái bóng người nào in hằn cả. Ngoái đi ngoái lại tôi tự hỏi: mọi lần tối ra đây tôi thường hay lấy chân đá đá bóng in của chính mình ! Sao giờ lại không thấy? Quần áo của tôi biến thành màu trắng từ khi nào vậy?
Tiếng tin tin còi xe ở đường lộ khiến tôi bừng suy nghĩ . Hương đi rất nhanh nắm tay tôi kéo mạnh:
– Nhanh không lỡ chuyến ..
Là một chiếc xe lớn bên trong chừa năm chỗ trống.
Hàng ghế xe lạ quá! Gì mà cả dãy năm ghế liền nhau luôn. Tôi và Hương ngồi xuống cạnh ba cái ghế còn lại.
Có vẻ hơi chật tôi nhăn mặt :
– Em xích ra chỗ kia tí..chưa có người ngồi mà!
Hương nói thầm tai tôi và chỉ vào lưng ghế :
– Không được đâu. Lái xe nghiêm lắm. Anh nhìn này tên của ai đã ghi đầy đủ. Lấn sang là mình phải gọi thêm người nữa đấy!
– Vậy hả?
Tôi ngạc nhiên hết sức vì chưa khi nào đi xe như vậy cả nên nghe Hương nói tôi không hỏi thêm gì nữa mà ngồi quan sát.
Ai cũng mặc áo trắng, ngồi mà chẳng ngẩng mặt lên. Nữ thì tóc thả giống Hương còn nam tóc cắt ngắn. Tất cả không ai nói chuyện với ai, trên xe im lìm không một tiếng động nhỏ . Tôi nhìn ra ngoài..xe đang đi trên đường hàng ngày tôi vẫn đi làm..hình như đi thẳng là ra tới bến chạy về các tỉnh. Trời đêm có ánh đèn vàng nhạt.. Chốc chốc cũng có chiếc xe lớn như xe tôi và Hương ngồi đây lướt qua.. Qua lớp kính mờ thấp thoáng tôi thấy nhiều bóng người.
Chợt còi xe vang lên rồi phanh gấp lại. Tiếng tài xế ồm ồm :
– Nhanh lên đi nào!
Người đứng dưới đường vội đáp :
– Tôi chờ nãy giờ..xe đi trễ à?
Lái xe bấm còi thêm lần nữa. Người đó vội bước lên xe tiến lại ngồi cạnh tôi. Anh ta đội mũ lưỡi chai.
Hương ấn đầu tôi :
– Không phải việc của mình đừng nhìn..!
Tôi nhìn Hương..ở khoảng cách gần mới rõ..nhợt nhạt quá! Mắt cứ lồi lồi kiểu gì.. Hương vội quay đi cúi gầm xuống, hai bàn tay trắng bạch đan vào nhau dài ngoẵng. Người bên cạnh tôi đung đưa chân khiến tôi chú ý. Từ đầu gối gãy gập như muốn rời ra..vậy mà anh ta vẫn thản nhiên đưa lắc. Hơi liếc lên.. Anh ta đang ôm đầu..nơi thái dương có dòng nước đỏ chảy.. Hay là máu ?
Tôi mải suy nghĩ nhưng bị vấp quá. Cứ nghĩ đến gì trước là tôi lại quên cái vừa nghĩ xong nên cuối cùng không hiểu mình đã nghĩ gì? Haiz..đi với người yêu mà như bị mộng du!
Xe dừng lại lần nữa ! Một phụ nữ và một đứa con nít đi lên. Đứa bé khóc quá! Nó nức nở :
– Con muốn về! Con không đi đâu!
Người mẹ ôm nó an ủi:
– Con phải đi với mẹ chứ! Ở đấy có ai thương con đâu..!
Huhuhu – Đứa bé khóc lớn hơn.
Dù không nhìn rõ mặt cho lắm nhưng tôi thấy nó đạp chân giẫy giụa như không đồng ý.
Tiếng tài xế xe gắt ầm ĩ:
– Ồn ào quá! Chị kia xem lại tên sau ghế có phải đã đặt chỗ cho cháu không?
Người phụ nữ quay nhìn rồi đáp :
– Đúng..đúng ạ!
– Đúng sao nó khóc thế? Coi lại giấy khai sinh đi!
Có tiếng xột xoạt mở tờ giấy sau đó người phụ nữ cất tiếng :
– Bác tài đối chiếu giúp tôi với. Trên lưng ghế không thấy ghi ngày tháng năm sinh.
Người lái xe thò tay cầm lấy tờ giấy đồng thời nhìn trong tấm bìa cứng màu xanh . Rất nhanh ông ta phanh lại :
– Chị cho nó xuống đi!. Không phải.
Người phụ nữ ôm chặt đứa bé :
– Xuống thế nào ạ? Nó đi cùng tôi mà!
– Ơ. Tôi nói chị có nghe không? Nhanh không mất thời gian của người khác.!
– Tôi..
Không đủ kiên nhẫn, ông ta đi tới gần giằng lấy đứa trẻ . Hướng ra cửa xe đẩy nó xuống nói :
– Cháu đứng chờ, lát có chuyến chạy về. Nhớ họ tên ngày tháng năm sinh của mình. Đúng thì người ta mới cho lên!
Đứa bé nín khóc khoanh tay dõng dạc :
– Dạ vâng!
Xe bắt đầu đi tiếp, tôi ngoái lại thấy nó đứng vẫy vẫy theo. Người phụ nữ kia ôm mặt vào đầu gối mà thút thít .
Vậy là còn một chỗ trống. Đi mãi đi mãi , nơi này tôi cảm giác vừa quen vừa không. Xe dừng lại ở một đường ray tàu.
Tiếng chuông rung lên. Lái xe đã ở dưới nói lớn:
– Tất cả xuống xe! Chúng ta nghỉ 30 phút đón người!
Tôi với Hương đi về một một phía.Nơi này giáp ranh với trục đường chính..thi thoảng tôi thấy có xe máy xe đạp chạy qua.. Trên tay Hưong cầm một bịch nhỏ.
Giữ tôi lại Hương chỉ tay vào đường ray tàu :
– Mình ngồi đây !
Tôi tròn mắt:
– Ngồi đây nguy hiểm..nhỡ tàu đến thì sao?
– Sẽ không sao đâu! Mình chỉ ngồi một lát thôi.!
Hương lấy xấp giấy trong bịch ra cùng hộp quẹt. Ngồi châm đốt từng tờ , có khói bay lên trên nhưng tôi không thấy cay mắt..
Nhìn kĩ xấp giấy giống tập tiền vàng tiệm hàng mã bày bán. Tôi ngơ ngác không hiểu chuyện gì, Hương hích tay :
– Châm đốt cùng em đi!
Tôi lưỡng lự :
– Nói tới chỗ em..sao lại ra đây đốt tiền vàng hở?
Hương ngước nhìn tôi :
– Sắp đến chỗ em rồi.. Đằng nào cũng dừng đón người ! Chỗ này..mới..có..người bị tàu cán..!
– Em..em nói gì? Tàu.. Tàu ..cán..cán.. Sao em biết?
Tôi hốt hoảng nói không ra câu, nhìn chỗ Hương châm lửa có vệt máu loang đỏ. Một khối như bã đậu tròn vo lẫn hai cục nhỏ như mắt heo lòi ra.. Oẹ! Tôi mắc ói quá! Lấy tay che miệng quay đi chỗ khác..
Đằng xa có đoàn tàu đang rất gần, ngay trước mũi tàu có người đàn ông vụt qua! Tôi túm áo Hương kéo lại rồi la lên :
– Cẩn thận!
Cùng lúc này tiếng tin tin còi xe buýt , tiếng tài xế khẩn trương:
– Đến giờ rồi mọi người !
Tất cả lên xe. Chỗ trống vừa nãy tôi thấy có người đàn ông ngồi. Trên đầu còn ướt nhẹp, mùi máu tanh ngòm bốc ra khiến tôi ngạt thở.!
—————————————
Ngả đầu dựa tôi buồn ngủ quá. Cố mở mắt nhìn.. Trên xe có mình tôi là ngửa mặt lên còn lại ai cũng cúi xuống! Họ giỏi thật! Không biết mỏi hay sao mà đến ngồi cũng chẳng động đậy. Nghĩ thầm được nhiêu đó tôi không còn biết gì nữa..!
– Anh..Anh đến nơi rồi..!
Tiếng gọi tôi làm bừng tỉnh, tưởng đang ở nhà tôi đảo mắt coi có phải anh Tư hay không? Trước mặt tôi Hương đang cười thật tươi :
– Anh ngủ say thế? Xuống xe thôi !
Không còn ai trên xe, kể cả bác tài. Chúng tôi bước đi..Nơi nay là đâu? Lối đi ở giữa hai bên nhà san sát. Nhìn là nhà mà nhỏ xíu , có treo biển ghi tên tuổi cả địa chỉ nữa! Lạ quá! Tôi bắt đầu hình dung ra một điều gì đó..nhưng không thể mường tượng định hình ra nổi.
Tôi lấy tay đập vào đầu mình : haiz..mày bị làm sao vậy Kiên?
Đi một đoạn Hương dừng lại tại một gian nhỏ và giới thiệu :
– Em ở đây này.! Anh vào đi! Hơi chật nhưng gọn.
Tôi khom người bước bị hẫng tôi chới với ngã xuống tay tì vào cột trụ , tôi co rúm :
– Lạnh quá! Em bật máy lạnh hả? Mở nhỏ dễ bệnh lắm đấy nhớ.!
Hương cười cười lắc đầu :
– Anh đã yên tâm chưa? Ở đây cũng vui lắm nhưng không bằng ở trường..!
– Em về lại đi, anh xuống cho gần. Như này xa quá!
– Anh cũng ở cạnh em mà. Đấy..nhà anh đó..anh ưng không?
Tôi theo ánh mắt Hương nhìn gian kế bên. Gian này tôi chưa thấy đề tên nhưng có khung bảng đã treo gắn với bóng đèn sáng đục.
Tôi chối nguây nguẩy :
– Anh chơi chút rồi về!
– Không có chuyến nào về lại cả.. Ở đây với em..!
Tôi hoảng sợ đứng dậy chạy .. Nơi đây mênh mông tôi không nhớ đường ra. Ghì chặt nắm đấm tôi phát cáu .
Hương chạy theo nói chữa :
– Em..Em đùa.. Có có xe về .. Chúng mình đi dạo một vòng nha..rằm tháng bảy.. Hội đông lắm!
Tôi đi cùng Hương, tay vẫn ghì chặt mắt chú ý đường lưu trong đầu lát nữa tôi sẽ về luôn. Trống ngực trong tôi đập thình thịch nóng như lửa đốt. Hội mà Hương nói đây sao? Từng tốp người tụm đầu hò hét. Những thùng hàng chất cao ngất
Thấy vậy tôi hỏi Hương:
– Lễ hội lạ em nhở? Nhiều hàng hoá thế?
Hương gật đầu :
– Lúc mới đến em cũng thấy lạ. Nhưng nhà nào cũng vậy. Của gia đình gửi cho mà.! Em cũng có..chắc vài bữa nữa mới nhận được.!
– Phong tục khác chỗ mình thật!
Hương bám vai tôi :
– Nếu anh ở đây..cũng được nhận nhiều á! Thích lắm.!
Tôi không hỏi gì nữa mà bước đi trước. Phía xa rất nhiều người đứng đấy. Tôi định bụng ra đó làm quen rồi hỏi xe về..chứ Hương cứ nửa đùa nửa thật tôi thấy bất an quá.
Đám đông hát hò ầm ĩ tôi đang không biết hỏi ai bây giờ thì có ai đó gọi giật giọng gọi thất thanh :
– Thằng út thằng út! Có phải mày không?
Tôi quay lại há miệng :
– Nội! Con nằm mơ hay sao? Nội ở đây hả?
Tôi hỏi xong giật nảy! Nội tôi chết cách đây 4 năm rồi mà..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!