Khi Vong Ma Là Người Yêu
Phần 8
Khi Vong Ma Là Người Yêu
Tác giả : Huyền Trần
Thuhuyen Tran
#8
Không dám nhìn tôi bịt hai tai lại.. Bên ngoài tiếng gọi nhỏ dần nhỏ dần rồi không nghe thấy gì nữa.! Mưa ngừng gió ngừng trả lại sự yên tĩnh cho màn đêm .
Buổi sáng khi tôi thức dậy ,anh Tư đi làm từ khi nào rồi. Nhìn lịch hôm nay thứ sáu ngày mười ba. À ! người ta nói không sai , thảo nào lúc đêm tôi gặp vong ma ..Có khi nào Hương đã chết rồi không? Hay do tôi nghĩ tới điều xấu? Trong lòng bứt dứt không yên , tôi phóng xe đến ngay nơi ở tập thể trường .
Tôi đến nơi , cửa cổng đóng chắc giờ này sinh viên lên lớp nên chẳng có ai .Tôi quyết đứng chờ tại vì cũng không biết Hương học lớp nào chỉ biết trường sư phạm và chỗ ở là đây thôi.
Để gọn xe lên lề tôi ngồi đợi. Lấy điện thoại ra bấm. Rà cuộc gọi đi có số của Hương tính bấm gọi thì có tiếng phía sau :
– Cháu tìm ai?
Hoá ra bác bảo vệ, tôi vội cất máy vội hỏi:
– Bác ạ. Cháu nhìn mãi không thấy! Cháu tìm Hương ạ!
– Hương nào? Ở đây có 3 Hương lận!
– Dạ. Hương tóc ngang vai ạ..học khoá K15 .
Bác bảo vệ nhăn mặt :
– Tìm người mà nói thế thì sao mà tìm ra. Nhưng ở đây tuần trước có một Hương ..
Tim tôi đập thình thịch :
– Hương..làm sao ạ?
Bác bảo vệ lắc đầu:
– Tội nghiệp! Không biết vì lí do gì mà lao vô tàu đang chạy tự tử..dập nát hết cả..!
Trái tim tôi lúc này nhói nhót từng cơn. Lồng ngực đau thắt buốt thấu. Tay tôi nắm chặt ..
Linh cảm là Hương nhưng để chắc chắn quay sang bác bảo vệ :
– Bác cho cháu ngồi chờ ! Cháu gặp Thắm cũng học lớp đấy.. nói giọng miền trung.
Nghe tên Thắm bác nói lớn:
– Là con Hương hay cùng con Thắm đó cháu! Con Hương tối nào cũng đi về muộn gọi cửa bác hoài à!
Người tôi run lên bần bật mồ hôi trên đầu chảy xuống ướt nhẹp cả vai áo. Đứng không vững tôi khụy gối ngồi bất động.
Bác bảo về hốt hoảng :
– Cháu..cháu ổn chứ! Vô đây cho mát! Trúng gió cảm rồi!
Tôi không mở nổi miệng để trả lời, môi run lập bập mồ hôi như tắm. Bác bảo vệ dìu tôi vào gian phòng trực, cuống quýt xoa dầu .Tôi hoa mắt sa sẩm mặt mày, cảm giác huyết áp tụt xuống dần ,đuối sức chìm người như lực ấn mạnh ..tôi bắt đầu mơ màng.. Khuôn mặt bà Năm đeo sợi dây màu đen rồi dặn tôi đến gặp .., Hình ảnh ấy vụt biến mất ! Thay vào đó có tiếng của nội tôi :
– Con về quê, về quê ngay đi!
Tôi ú ới kêu quơ quắng mong thấy nội nhưng không chạm vào gì hết! bàn tay ai tát vô mặt tôi :
– Anh Kiên..
Tôi mở mắt, bên cạnh giọng nói kia vẫn hối thúc :
– Tỉnh đi anh ! em Thắm đây. Huhu em mong gặp anh quá chừng.!
Thấy nói tên Thắm, tôi phản xạ bật dậy :
– Thắm! Chuyện của Hương..?
– Hôm nó nói về quê..thật ra là đi tìm cái chết .!
Tôi túm áo mình gào khóc :
– Tại sao lại làm thế? Tại sao?
– Không biết nói thế nào cho anh hiểu..! Lúc người ta thấy tàu đang chạy, Hương lao ra nhưng họ tới cản không kịp. Điện thoại cũng bị cán nát. Trong ba lô có cuốn tập có ghi tên trường văng ra ngoài , dân gần đấy họ nhặt được liên lạc với thầy cô.. Sau đấy bọn em mới biết!
Có mảnh giấy nó để lại nói..
Tôi nóng lòng khi Thắm dừng lại :
– Nói..gì?
Thắm cúi xuống đan hai tay mình vào nhau đáp :
– Nó nói nó hư hỏng ,dẫn đến bị bệnh dễ lây.. Xấu hổ với bản thân, với mọi người.!
Tôi ôm đầu :
– Trời ơi! Bệnh gì mà lây? Như nào là hư hỏng?
– Hương chỉ viết như vậy nhưng ở dòng cuối nó lại muốn giấu chuyện này với anh.. Ai..ai nói mà anh tới ? Vì khi gia đình Hương lên đây, bên công an họ có giao lại mảnh giấy đó..
– Là..là hồn ma của Hương..ngày nào cũng gặp anh!
Thắm sợ hãi ngó nhìn xung quanh, cả chú bảo vệ cũng đứng đó chạy vào đồng thanh hỏi:
– Hồn ma hả?
Tôi gật đầu, bác bảo vệ không hỏi gì nữa mà đi ra ngoài cổng cài lại cái chốt. Còn Thắm im lặng muốn như suy nghĩ sâu hơn. Tôi nhìn lên thẳng hướng dãy nhà mà Hương đã ở. Trên hành lang tầng hai có người chống tay vô cằm cong cong người mà chằm chằm chỗ tôi ngồi. Không thấy rõ mặt nhưng hai bên mắt có đốm đỏ lừ. Da gà nổi lên tôi quay đi..
Chợt nhớ việc đầu tiên bây giờ tôi phải gặp bà Năm, rồi đến chỗ làm xin nghỉ phép. Tôi đi về quê một chuyến!
Đứng dậy tôi nói với Thắm :
– Chuyện rất dài ! Có cơ hội anh sẽ kể em nghe sau. Giờ anh về có việc cần làm.!
Thắm nhìn tôi :
– Anh ổn chứ? Có đi được không để em chở về.!
Thắm mới dứt lời, con mèo ở đâu xuất hiện nó kêu giật cục đi vào đứng giữa cửa mà ngao ngao. Thắm xì xì giậm chân đuổi mà nó cứ đứng lì , meo lên như muốn phản đối.!
Bác bảo vệ cầm cái chổi vung lên đánh. Nó cong người chạy đi mất! Ngay lúc sau không hiểu đóng mở cổng sắt kiểu gì mà kẹp vào tay sưng tím như quả cà ở ngay tay vừa mới cầm chổi đánh con mèo.
Tôi lại đưa hộp dầu cho bác rồi xin phép về . muốn có dịp mời Thắm đi ăn chè để cảm ơn nên tôi mạnh dạn :
– Có dịp mời em uống nước và những chuyện anh muốn hỏi rõ , Thắm cho anh số điện thoại nhé!
– Dạ. Đây anh ghi số nha. Có số còn liên lạc được. Chứ hôm rồi em muốn gọi cho anh mà không được. Dù Hương muốn giấu anh!
Bụp bụp bụp..
– Ơ???
Thắm che tay!
Từ trên cây bàng, mấy trái liên tiếp rơi trúng đầu. Không có gió mà trái bàng rụng nhiều thế?
Thắm nhìn lên cây, nhăn nhó xoa đầu :
– Đau thiệt..hic hic
Tôi cười :
– Ở quê trước anh học cũng thế! Trái bàng chín ăn được mà. Thôi anh về đây. Có gì anh điện.
Tôi chào Thắm, cảm ơn bác bảo vệ ra về. Ra khỏi cổng tôi chạy xe hướng nhà thằng bạn thân , ngay bây giờ tôi phải gặp bà..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!